Chương 356

Bộ truyện: Vớt Thi Nhân

Tác giả: Thuần Khiết Đích Tiểu Long

Long Vương môn đình cùng những gia tộc khác có chỗ bất đồng lớn nhất, chính là có Linh tồn tại.

Loại Linh này phiêu miểu giữa thiên địa, không chịu bất kỳ câu thúc nào, thậm chí cũng không nhận sự cung phụng. Nó giống như Thiên đạo, là bằng chứng khẳng định cống hiến của các đời Long Vương khi trấn áp giang hồ tà ma.

Bởi vậy, so với việc nói “Tiên tổ phù hộ”, chẳng bằng nói rằng Thiên đạo đã mở ra một lỗ hổng đặc thù, dành cho hậu thế tử tôn của Long Vương được che chở ở một mức độ nhất định.

Mà bọn họ, xác thực cũng cần đến điều đó.

Bởi vì Long Vương, cho dù có thể trấn áp thiên hạ trong thời đại của mình, cũng không cầu trường sinh, chỉ tôn trọng thọ nguyên. Khi Long Vương vẫn lạc, cừu địch tất nhiên sẽ tìm cơ hội báo thù, mà thủ đoạn trả thù ấy lại vô khổng bất nhập.

Minh Ngọc Uyển không tài nào hiểu được, Ngu gia rõ ràng đã lâm vào cục diện như vậy, theo lý thuyết, các đời Long Vương Ngu gia từng được Linh phù hộ, từng được bảo vệ.

Khi trưởng bối trong nhà nàng nghiên cứu thảo luận về biến cố của Ngu gia, hầu hết đều cho rằng, việc Ngu gia phong bế môn hộ suốt một giáp, tất nhiên có liên quan đến đặc thù của Long Vương môn đình.

Cho nên, những Linh này có thể tiêu tán, có thể tàn lụi, nhưng tuyệt đối không nên vẫn hoàn hảo như ban đầu.

Minh Ngọc Uyển lẩm bẩm:

“Vì sao lại thành ra như vậy?”

Thế nhưng, Linh của các đời Long Vương Ngu gia lại hoàn toàn không quan tâm đến biến cố Ngu gia.

Lúc này, ba người hầu dưới tay nàng đang quan sát cảnh vật chung quanh.

Khắp tổ trạch, đa số các khu vực đều bị đám yêu thú phá hoại, chà đạp nặng nề. Chỉ riêng từ đường của Ngu gia là được bảo hộ rất tốt, dọn dẹp sạch sẽ.

Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì đám yêu thú kia tự cho mình là người kế thừa Long Vương Ngu, giương cờ hiệu Long Vương, đương nhiên sẽ không hủy đi “giá trị tiên tổ” của chính bản thân.

Hơn nữa, hai bên bàn thờ tiên tổ Ngu gia còn có thêm hai bàn thờ nhỏ, treo dây hồng hoa, đặc biệt đối chiếu với bàn thờ chính. Trên đó không bày linh vị, mà lại trưng những món di vật: có bóng da cũ kỹ, có con rối tàn hại, có tấm thảm cũ, có món trang sức, thậm chí là một ổ rách nát.

Đây đều là di vật của những yêu thú từng theo các đời Long Vương Ngu gia xuống sông, trấn áp giang hồ.

Chúng không phải người, bị Thiên đạo khắc chế, nên không thể lập linh vị đặt cạnh Long Vương. Nhưng Ngu gia hiển nhiên không quên công lao của chúng, liền đưa những món đồ chúng yêu thích nhất, xem như một loại “linh vị” khác, phụng thờ trong từ đường, để chúng có thể tiếp tục bầu bạn với chủ nhân.

Phần lớn những món này đều là quà mà Long Vương thời niên thiếu tặng cho yêu thú đồng lứa bên cạnh, tuy không quý giá, nhưng lại chất chứa thâm tình, càng đáng trân quý.

Minh Ngọc Uyển hỏi:

“Địa Bắc, ngươi có biết đây là chuyện gì không?”

Trong mắt nàng, kinh hãi dần lui, thay vào đó là một ngọn lửa nóng rực.

Bởi vì, đại cơ duyên hiển hiện ngay trước mắt.

Linh Long Vương Ngu chưa tiêu tán, mà Ngu Địa Bắc lại bái vào chính môn đình mình, chẳng khác nào được gia trì khí vận song trùng từ hai nhà Long Vương.

Minh Ngọc Uyển vững tin, từ xưa đến nay, trong tất cả những người xuống sông, hắn tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

Không những vậy, Linh Long Vương Ngu còn có thể gia trì cho cả môn đình Long Vương Minh, không chỉ bản thân nàng, mà toàn gia tộc đều được tăng phúc to lớn, chẳng khác nào trong lịch sử lại thêm một đời Long Vương.

“Địa Bắc?”

Ngu Địa Bắc không đáp, chỉ bước đến trước đại bàn thờ. Con chó nhỏ trong ngực hắn liền nhảy vọt, leo lên vai hắn.

Thanh niên xoay người, từ bàn thờ kéo xuống một chiếc rương đen, điêu khắc tinh xảo.

Trên rương có khóa cơ quan cực kỳ phức tạp, vốn hắn không biết mở thế nào. Nhưng khi tay vừa chạm vào, hoa văn trên rương lập tức xoay chuyển, rồi tự mở ra.

Bên trong không phải trân bảo hiếm thấy, mà là một tấm linh vị.

Trên linh vị ghi: Ngu Thiên Nam.

Ngu Thiên Nam, vào thời điểm đại thọ sắp đến, đã chủ động mang theo con chó của mình rời khỏi Ngu gia, tự tìm nơi an táng cho bản thân.

Nhưng tấm linh vị này, không phải lúc đó mới được khắc xuống. Nó được chuẩn bị từ rất sớm, từ khi ông ta vừa trở thành Long Vương, đang ở thời kỳ đỉnh phong.

Dục vọng trường sinh là điều bình đẳng với tất cả, không phải vì ngươi là Long Vương mà có thể miễn trừ. Trái lại, chính vì đã từng tận hưởng cảm giác thống lĩnh giang hồ, trấn áp thiên hạ, nên càng khiến người ta muốn kéo dài thời khắc huy hoàng đó.

Việc sớm lập linh vị cho bản thân, chính là một loại cảnh tỉnh, một lần lại một lần nhắc nhở chính mình: điểm kết thúc của nhân sinh đã được định sẵn.

Ngu Địa Bắc đưa tay nhẹ nhàng xoa lên linh vị, trên đó không có lấy một hạt bụi.

Con chó nhỏ trên vai hắn nhìn thấy tên viết trên linh vị, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.

Một người một chó, chìm vào tĩnh lặng quỷ dị.

Minh Ngọc Uyển tiến lại gần, liếc nhìn rồi nói:

“Chuyện này không liên quan đến ông ấy, ông ấy không thẹn với danh hiệu Long Vương.”

Ngu Địa Bắc lắc đầu:

“Ông ấy là tội nhân. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ ông ấy.”

Minh Ngọc Uyển khẽ nhíu mày. Cùng với bóng tối buông xuống, oán khí nơi này ngày càng dày đặc, cảm xúc trong nàng cũng càng khó kiểm soát. Ngu Địa Bắc ban đầu không chào hỏi nàng, giờ lại phản bác lời nàng, khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ngu Địa Bắc nghiêng đầu nhìn về phía con chó nhỏ trên vai, nó lè lưỡi, nhẹ liếm gương mặt hắn.

“Ngu gia có quy củ. Người của Ngu gia chết, yêu thú theo. Long Vương… cũng không ngoại lệ.”

Ngu Địa Bắc khẽ xoay người, phóng mắt nhìn quanh, tiếp tục nói:

“Nơi này, thật ra từng có rất nhiều yêu thú cực kỳ cường đại. Trước khi Long Vương thọ nguyên sắp tận, đã hạ lệnh để bọn chúng tự vận.

Không cần đến trấn sát, bởi vì không cần thiết.

Trong lịch sử không thiếu trường hợp yêu thú phản chủ, nhưng nếu đã không thể đồng tâm hiệp lực, cùng vượt gian nan, thì cũng không thể đi đến con đường trở thành Long Vương.

Chỉ cần Long Vương ra lệnh, yêu thú liền tuyệt đối tuân theo.

Dù sao… cũng chỉ là đi trước một bước. Nếu thực sự có thế giới khác, bọn chúng sẽ đứng đầu nơi đó, giống như thuở nhỏ ở Ngu gia, từng bị nhốt trong ổ, móng vuốt nhỏ cào lấy song chắn, trông ngóng thiếu niên hoặc thiếu nữ đã ký kết với chúng xuất hiện.”

Minh Ngọc Uyển cất tiếng:

“Địa Bắc, những lời ngươi vừa nói… là có ý gì?”

Ngu Địa Bắc đáp:

“Ngu Thiên Nam… tâm ông ấy quá mềm. Ông ấy phá hỏng quy củ. Mà phá hỏng quy củ… tất phải trả giá đắt.”

Minh Ngọc Uyển:

“Địa Bắc, ngươi còn biết điều gì khác đúng không? Vì sao chuyện như thế, A Công trong thôn các ngươi lại chưa từng nói với chúng ta?”

Ngu Địa Bắc đáp lại một cách bình thản:

“Người thường phạm sai lầm, còn có thể vãn hồi. Nhưng Long Vương phạm sai lầm… thì tội không thể tha.”

Minh Ngọc Uyển truy hỏi:

“Ý ngươi là… biến cố năm đó của Ngu gia, có liên quan đến yêu thú đã ký kết với Ngu Thiên Nam?”

Gâu!

Tiểu hoàng cẩu sủa lên một tiếng.

Ngu Địa Bắc cúi đầu. Đến khi ngẩng mặt lên lần nữa, vẻ trang nghiêm trên mặt cùng sự ngưng trọng trong ánh mắt đều biến mất, chỉ còn lại gương mặt thanh niên non nớt ngây ngô.

Minh Ngọc Uyển tức giận hét lên:

“Ngươi mau nói! Ngươi biết cái gì, nói hết cho ta!”

Ngu Địa Bắc ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu:

“Ta không biết… Vừa nãy trong đầu ta, như có ai đang nói chuyện… Giống như… vừa mơ một giấc mộng vậy…”

Minh Ngọc Uyển đưa tay, nắm lấy cánh tay thanh niên, kéo hắn đứng dậy.

“Ngươi mau nói đi, chuyện này rất trọng yếu! Nếu không sớm điều tra ra bí ẩn cuối cùng về biến cố của Ngu gia, cứ để mặc đám lão già kia tiếp tục chém giết bên ngoài, thì đến cuối cùng, chúng ta… sẽ đều chết hết! Đều sẽ chết hết!”

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Tiểu hoàng cẩu sủa vang với Minh Ngọc Uyển, lộ ra hàm răng nanh.

Tiếng sủa này khiến ánh mắt Minh Ngọc Uyển đỏ ngầu, lý trí bị che lấp hoàn toàn. Nàng rút ra một tấm bùa, vung tay dán thẳng vào trán Ngu Địa Bắc:

“Ta khiến ngươi tỉnh táo lại, tỉnh táo lại cho ta!”

Lá bùa vừa dán vào trán, Ngu Địa Bắc lập tức cảm thấy toàn thân như bị ngàn vạn cây kim châm đâm vào, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn dữ dội.

Tiểu hoàng cẩu nhào tới Minh Ngọc Uyển.

Nàng vung chân đá bay nó đi, lực đạo mạnh đến mức khiến nó nện thẳng vào bàn thờ.

Tiểu hoàng cẩu loạng choạng bò dậy, từ miệng trào ra máu tươi, nhưng trong mắt không hề có sợ hãi, ngược lại còn lè lưỡi liếm quanh miệng, cuốn sạch máu vào trong.

“Hô… Hô…”

Tựa như có thứ gì đó trong khoảnh khắc này thức tỉnh. Hô hấp bị đè nén, nặng nề như áp lực giáng xuống trái tim.

Minh Ngọc Uyển buông tay khỏi người Ngu Địa Bắc, hạ lệnh:

“Cảnh giới!”

Ầm!

Cửa lớn từ đường, nền đá, bàn thờ… mọi thứ bắt đầu rung lắc.

Đối với bất kỳ gia tộc giang hồ nào, nơi được bố trí phòng ngự nghiêm mật nhất, chính là từ đường.

Nơi này vốn không có yêu thú, nên lúc đám lão nhân liên thủ xông vào, cũng không cưỡng ép tiến vào.

Dù sao thì, trong mắt người ngoài, từ đường chỉ cất giữ những vật vô dụng, còn với chủ nhân, đó là nơi chứa đựng ký ức và truyền thừa quý giá nhất.

Lúc trước khi vào, hết thảy đều thông suốt, Minh Ngọc Uyển cho rằng là nhờ ánh sáng từ Ngu Địa Bắc. Với tư cách người kế thừa duy nhất hiện tại của Ngu gia có thành tựu, tiến vào từ đường tổ tiên, dĩ nhiên sẽ được chiếu cố đặc biệt.

Giờ dị biến phát sinh, khiến nàng lập tức tỉnh táo trở lại. Phản ứng đầu tiên là: do thái độ vừa rồi của mình với Ngu Địa Bắc quá đáng, khiến Long Vương chi lĩnh nơi đây cảm thấy bất mãn.

“Địa Bắc, ngươi biết rõ, trên người ta có bệnh, có đôi khi ta không thể khống chế tâm tình của mình…”

Minh Ngọc Uyển dịu giọng giải thích, đồng thời đưa tay đỡ Ngu Địa Bắc đứng lên.

“Gâu!”

Tiểu hoàng cẩu lại nhào tới, cắn chặt lấy cổ tay Minh Ngọc Uyển.

Cơn đau này chưa là gì, nhưng sắc đỏ trong mắt nàng lại thêm đậm, như lửa cháy rực.

Nàng trở tay bóp chặt cổ tiểu hoàng cẩu, ném mạnh nó xuống đất. Thanh kiếm bên hông tuốt vỏ, một chiêu đóng đinh thẳng nó xuống sàn.

“Ô… Ôôô…”

Tiếng rên đau đớn nghẹn ngào phát ra từ con chó nhỏ.

Ngu Địa Bắc ngồi bệt dưới đất, ngây người nhìn con chó đang nằm trong vũng máu trước mặt.

Từ khi hắn có ký ức, tiểu hoàng cẩu đã luôn kề cận bên mình.

Nó sống rất lâu, nhưng chẳng bao giờ trưởng thành.

Sư gia cùng Hổ Gia từng thở dài rằng, tiểu hoàng cẩu là yêu thú kế tục không thể tốt hơn. Nếu là thời trước, Ngu gia chắc chắn sẽ dốc toàn bộ tài nguyên giúp nó trưởng thành. Nhưng nay thôn đã suy tàn, chẳng thể làm gì hơn ngoài trì hoãn nó.

Ngu Địa Bắc nhìn vào đôi mắt dần mờ đi của tiểu hoàng cẩu, phản chiếu khuôn mặt hắn.

Giây phút ấy, bao ký ức tuôn trào vào đầu hắn.

Trong ký ức, thôn làng gỗ mục biến thành kiến trúc nguy nga, đồng ruộng xưa yên ả hóa thành nơi yêu thú phi như bay. Hổ Gia và Sư gia biến thành hai thân ảnh yêu thú khổng lồ phủ phục trước mặt hắn.

Nhận thức của hắn bị dòng lũ ký ức cuốn lấy, bắt đầu vặn vẹo.

Nhưng cảm xúc phẫn nộ… không cần lý trí dẫn dắt. Giây phút này, hắn chỉ tuân theo bản năng.

Tiểu hoàng cẩu, máu nhuộm đỏ toàn thân, nhịp tim chậm dần…

Khi đôi mắt nó khép lại, Ngu Địa Bắc triệt để bùng nổ, hai nắm đấm hung hăng đập mạnh xuống nền:

Ầm!

Ầm ầm!

Trận pháp và cấm chế trong từ đường Ngu gia bị phá vỡ hoàn toàn, huyết quang đỏ rực bốc lên thành cột sáng, xuyên thấu thế giới dưới đất.

Minh Ngọc Uyển không nói nên lời.

Bởi chính nàng cũng không biết… tại sao bản thân lại vung kiếm đóng đinh tiểu hoàng cẩu.

Trước nay, vấn đề của nàng chỉ biểu hiện qua việc mất kiểm soát cảm xúc—nói những điều không nên, để lộ thần sắc, giống như bà nội mình.

Trong gia tộc Minh gia, vì vậy mà mâu thuẫn bùng phát liên tục—trong bữa cơm, trong cuộc họp, bất đồng là to tiếng, nhưng không ai vượt quá giới hạn.

Vì sao lần này lại thành ra như vậy?

Dù vấn đề của nàng nghiêm trọng thế nào, cũng không thể nghiêm trọng hơn bà nội.

Minh Ngọc Uyển hít sâu một hơi, đưa tay định kéo Ngu Địa Bắc:

“Địa Bắc, ta sẽ giải thích với ngươi sau. Giờ mau rời khỏi nơi này!”

Nhưng bàn tay đã vươn rất xa kia, thủy chung không thể chạm tới người thanh niên.

Minh Ngọc Uyển nhìn xuống, phát hiện giữa mình và hắn xuất hiện một vệt đen, mà vệt đen này không ngừng khuếch trương, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Không chỉ vậy, giữa nàng và ba người hầu cũng xảy ra hiện tượng tương tự.

Địa gạch dưới chân bọn họ như biến thành mặt hồ, mỗi người bị chia tách, xa dần.

Diện tích hồ nước chân thực, dần dần hiển hiện.

Minh Ngọc Uyển rút kiếm, phi thân lao tới Ngu Địa Bắc.

Nàng tiến vào khoảng không đen đặc, không phương hướng, không cảm giác, nhưng cũng không khiến nàng hoảng loạn.

Cảnh tượng này không xa lạ—từ nhỏ nàng đã được huấn luyện để đối phó với tình huống tương tự.

Ngón giữa và ngón áp út tay trái nàng khép lại, bóp ấn rồi vạch trước mắt, cảm giác lập tức quay về.

Nàng lại nhìn thấy Ngu Địa Bắc, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, bất động, nhưng bên tai lại vang lên tiếng hắn reo hò.

Dù thế nào, Minh Ngọc Uyển cũng không thể để Ngu Địa Bắc thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Nàng luôn tin chắc, hắn chính là then chốt lớn nhất giúp nàng thu hoạch cơ duyên từ Ngu gia trong chuyến đi này.

Chỉ là, trong quá trình đó, khó tránh khỏi gặp trắc trở.

“Địa Bắc, Địa Bắc…”

Khoảng cách dần được thu hẹp.

“Gâu!”

Tiểu hoàng cẩu—đột ngột chắn trước mặt Minh Ngọc Uyển.

Nàng kinh hãi: “Ngươi… ngươi chưa chết?”

Phản ứng đầu tiên của nàng là mừng rỡ—con chó còn sống, có thể bù đắp vết rách giữa mình và Ngu Địa Bắc.

Nhưng rất nhanh, khi nàng thấy vết máu trên mũi kiếm của mình, trong lòng chợt run lên.

Trong thanh kiếm của nàng ngưng tụ sát khí trời sinh. Một khi đâm vào bất kỳ sinh vật nào, nó sẽ điên cuồng hút cạn sinh cơ.

Trước đó, mũi kiếm đã ghim hẳn vào thể nội tiểu hoàng cẩu rất lâu.

Đừng nói yêu thú bình thường, ngay cả đại yêu cũng không chịu nổi.

“Ngươi… rốt cuộc là thứ gì? Ngươi một mực ở bên cạnh Địa Bắc… là có mục đích gì?”

Tiểu hoàng cẩu, lúc này trong mắt nó đã hoàn toàn không còn chút thần thái ngây ngô nào của tiểu động vật nữa, ngược lại lộ ra khí tức cao ngạo, như một tồn tại đứng trên vạn vật.

Rõ ràng chỉ là một con chó nhỏ, nhưng Minh Ngọc Uyển lại có cảm giác bản thân đang phải ngẩng đầu nhìn nó.

“Ngươi ẩn mình trong thôn, vốn có thể tránh được trận đại kiếp nạn này, thế mà lại dám quay lại… thật là tự tìm đường chết!”

Minh Ngọc Uyển vung kiếm thức, hóa thành một đạo hàn mang sắc bén, chém thẳng về phía tiểu hoàng cẩu.

Thoạt nhìn như thử thăm dò, nhưng thực chất là sát chiêu ngấm ngầm.

Tiểu hoàng cẩu không tránh không né. Ngay lúc ánh kiếm sắp chạm vào thân thể nó, một thân ảnh màu trắng xuất hiện, giơ móng vuốt hời hợt đỡ lấy đòn tấn công.

Lại là một con chó.

Một đầu tiểu bạch cẩu, hình thể giống hệt tiểu hoàng cẩu.

Chỉ khác là, khi tiểu bạch cẩu quay đầu nhìn về phía Minh Ngọc Uyển, thân hình nó lập tức biến lớn với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chỉ qua vài hơi thở, thể trạng của nó đã tương đương một con hổ trưởng thành.

Giữa trán nó có một ấn ký Phật môn, đường vân trắng ngà đang không ngừng lưu chuyển kinh văn. Khi nó giơ trảo về phía Minh Ngọc Uyển, lòng trảo hiện lên ánh kim chói mắt.

Không phải vuốt, mà là đại thủ ấn.

Minh Ngọc Uyển lập tức vung kiếm đón đỡ. Dù chém được thủ ấn, nhưng thân ảnh nàng vẫn bị ép lui, không sao áp chế được thế tấn công.

“Phật môn… khuyển?”

Phía sau, tiểu hoàng cẩu yên lặng mở trảo nhỏ ra.

Trận pháp của từ đường Ngu gia, bước kế tiếp chính thức giáng lâm.

Minh Ngọc Uyển vừa rơi xuống đất, liền cảm thấy một luồng cự lực đang ép xuống người mình. Nàng vội vã nâng kiếm ngang trước người, lòng bàn tay quét qua mũi kiếm, bức ra một vòng ánh sáng đỏ sậm bao phủ quanh thân, cứng rắn ngăn lại uy năng trận pháp.

Nhưng nàng làm được như thế, là nhờ có thực lực, còn ba người hầu phía nàng thì không được may mắn như vậy.

Từ ba khu vực xa xa, Minh Ngọc Uyển thấy rõ: ba con chó rõ ràng đang đồng thời ra tay với ba người hầu bị tách ra.

Điều này có nghĩa, trước mắt nàng chỉ đang đối mặt với một phần tư thực lực của đối phương.

“Pháp tướng phân thân Phật môn?”

Đây là bí thuật chính tông Phật môn. Sao có thể do một con chó thi triển?

Một khi đội ngũ bị đánh tan, thực lực tất nhiên sụt giảm. Nhưng ba người hầu vốn đã hoảng loạn vì sự tấn công của “rõ ràng khuyển”, lại còn bị trận pháp từ đường áp chế…

Gần như không ngoài dự đoán—ba người họ đều lần lượt bỏ mạng dưới trảo của “rõ ràng khuyển”.

Một người bị đại thủ ấn đánh nát, một người khác bị tiếng tru làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng, người còn lại thì sau khi nghe con chó tụng kinh, liền hợp tay quỳ xuống, cuối cùng tự sát.

Minh Ngọc Uyển hiểu rõ, đối phương không phải kẻ mà nàng có thể chống lại.

Nó—là thứ mà ngay cả những lão già bên ngoài cũng phải e dè, thậm chí kinh sợ.

Ba thân ảnh rõ ràng khuyển khác tiêu tán sau khi hoàn thành nhiệm vụ, còn con trước mặt nàng thì thể trạng tiếp tục tăng trưởng, hiện tại nó có thể nhẹ nhàng cúi đầu nhìn nàng.

Minh Ngọc Uyển hít sâu: “Ta muốn sống, cần ngươi giúp.”

Trên người nàng bốc lên ngọn lửa lam, đôi mắt nhắm lại, khi mở ra đã trở thành một người khác.

“Muốn dựa vào ta?”

Nàng mỉm cười, “Muốn sống sót… không dễ.”

Bội kiếm tế lên, Minh Ngọc Uyển không chọn thoát thân mà chủ động tấn công.

Nàng liên tục bị đánh lui, nhưng cũng không ngừng xông lên.

Vô số thân pháp khó lường, từng chiêu đều dồn sức liều mạng, tuy mỗi đòn đều khiến nàng trọng thương, nhưng nàng vẫn kiên trì không lùi bước.

Tố chất chính thống của người thừa kế Long Vương môn đình, vào lúc này bộc lộ trọn vẹn.

Rõ ràng khuyển cũng không hạ thủ lưu tình, nhưng nhiều lần vẫn không thể lấy mạng nàng.

Dù vậy, cách chiến đấu như tự hủy thân xác này không thể kéo dài. Nhưng Minh Ngọc Uyển—chỉ đang chờ một cơ hội.

Soạt…

Trong một đòn công kích, bội kiếm của nàng gãy đôi. Một đạo hồng ảnh bắn ra, như cắt đứt mọi cảm giác tồn tại xung quanh.

Minh Ngọc Uyển cấp tốc thoát thân, thân ảnh vặn vẹo, không ngừng tạo ra quỷ ảnh, tìm cách phá trận pháp từ đường, tìm cơ hội thoát khốn.

Tất cả những gì nàng làm trước đó, đều để chuẩn bị cho cú trốn này.

Tiểu hoàng cẩu phía sau bình tĩnh nhìn hết thảy. Khi Minh Ngọc Uyển thi triển chiêu cuối, ánh mắt nó hơi biến hóa.

Nữ nhân này… thật sự có xác suất thoát được.

Từ chỗ ba người hầu vừa chết, bốc lên ba luồng sương mù. Trong nháy mắt chúng ngưng tụ rồi lập tức nổ tung, hòa lẫn với hồng ảnh lúc kiếm gãy, nhằm che đậy cảm giác truy kích.

Tiểu hoàng cẩu cúi đầu, lè lưỡi liếm vết máu trên trảo.

“Người của Minh gia… vẫn như cũ, tính khí thật thẳng thắn.”

Nó còn nhớ rõ, năm đó chủ nhân từng gặp một người Minh gia, mọi người cùng ngồi ăn một bữa cơm, người kia có thể tranh cãi tới hai canh giờ không nghỉ.

Nhưng khi cần lựa chọn, lại cực kỳ tỉnh táo.

Đến thời khắc then chốt, người kia như hóa thân thành kẻ khác, thực lực và thao tác vượt xa tưởng tượng.

Giống như Minh Ngọc Uyển trước mắt.

Chủ nhân từng nói, đó là kết quả của phương pháp rèn luyện có vấn đề trong công pháp Minh gia.

Mà Minh Ngọc Uyển, mạnh hơn cả người Minh gia năm đó.

Không chỉ nàng.

Tiểu hoàng cẩu từng quan sát kỹ đoàn đội đi sông lần này—tố chất, thiên phú, thực lực… toàn bộ vượt xa thế hệ trước.

Nếu chủ nhân sinh vào thời đại này, chắc chắn sẽ gặp phải cạnh tranh khốc liệt hơn.

Tuy kết cục vẫn là chủ nhân trở thành Long Vương, nhưng con đường đi sông hẳn sẽ ly kỳ và thú vị hơn nhiều.

Trong mắt tiểu hoàng cẩu hiện lên bóng dáng Trần Hi Diên.

Thế hệ này, ngay cả Trần gia cũng xuất hiện thiên tài.

Năm xưa chủ nhân từng tiếc nuối, không thể ép vị Trần gia kia lộ ra toàn bộ thực lực, không thể chính diện giao thủ.

Vị ấy thản nhiên nhận thua, sau hai lần đốt đèn, chỉ cùng ăn một bữa thịt rừng rồi rời đi.

Tiếp đó, trong mắt tiểu hoàng cẩu hiện lên thân ảnh Nhuận Sinh, Đàm Văn Bân, Lâm Thư Hữu, và cuối cùng là thiếu niên ở trung tâm—Ngu Địa Bắc.

Đoàn đội đi sông này, rõ ràng là kỳ dị.

Dù là phe chủ nhánh hay nhánh phụ, đều không yếu. Thậm chí thiếu niên kia… khiến tiểu hoàng cẩu cảm thấy quen thuộc.

Cảm giác này không rõ ràng, như chôn sâu tận ký ức.

Nó—một con lão khuyển, đôi khi cũng cảm thấy hỗn độn và mờ mịt.

Để bảo tồn những ký ức có liên quan đến chủ nhân, nó buộc phải không ngừng loại bỏ những phần không cần thiết.

Dù biết, tà thuật không phải vạn năng.

Chủ nhân từng nói, tuy “nó” đến từ thời xa xưa, nhưng tuyệt đối không sống lâu như thế.

Chủ nhân nói đúng.

Thời gian—là độc dược của ký ức.

Không thể ban cho người ta trường sinh, chỉ khiến họ kẹt mãi trong một đoạn hồi ức. Đến lúc độc tính bộc phát, người ấy không còn là mình nữa… mà biến thành một kẻ khác. Một con chó khác.

Cuối cùng, trong mắt tiểu hoàng cẩu hiện lên một thân ảnh—Triệu Nghị.

Không hiểu sao, nó không nhớ rõ hắn, nhưng ngay lần đầu gặp mặt, nó đã tràn đầy ác cảm với người này, thân thể cũng âm ỉ đau nhức.

Xem ra… ta thật sự không ổn rồi.

Ngay cả “cừu nhân” trọng yếu như vậy, ta cũng quên được.

Tiểu hoàng cẩu buông trảo, ngẩng đầu.

Thời gian dành cho nó—thật sự không còn nhiều.

May mà, mọi chuyện… đang bắt đầu đúng như dự tính.

Lúc này, Minh Ngọc Uyển đã xông đến trước cửa từ đường, cách một bước nữa là có thể thoát ra.

Tiểu hoàng cẩu khép mắt lại.

“Ha, ngươi vốn có thể trốn thoát, nếu như không phải đụng phải nó.”

Cửa từ đường bị Minh Ngọc Uyển mở toang, và… đại bạch cẩu đã đứng sẵn nơi đó, mặt đối mặt với nàng.

Nó đứng sừng sững như thần linh hộ giới, thân thể bạch sắc uy nghiêm, tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ biến hóa trên người nàng. Khí tức Phật môn bao phủ, từng luồng kinh văn ẩn hiện quanh thân.

Minh Ngọc Uyển rốt cuộc đã đoán ra thân phận của nó:

“Đế Thính?”

Đại bạch cẩu giơ trảo lên, vô tình giáng thẳng xuống nàng.

Ngu gia từ đường, địa gạch vẫn như cũ, bàn thờ không thay đổi. Nếu không có ba vệt máu in hằn trên nền đất, tất cả phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Minh Ngọc Uyển thần sắc chết lặng, quỳ rạp trước bàn thờ. Bên cạnh nàng là Ngu Địa Bắc, ánh mắt mơ màng, không còn rõ ràng phẫn nộ hay bi thương, chỉ còn ngơ ngác.

Tiểu hoàng cẩu ngồi chồm hổm trên ghế bành trước mặt hai người. Dưới bậc thềm là đại bạch cẩu đang phục tùng.

Đuôi đại bạch cẩu nhẹ nhàng nâng lên, ngoan ngoãn khoác lên lan can ghế.

Tiểu hoàng cẩu giơ trảo ra, thỉnh thoảng kiểm tra đuôi của đại bạch cẩu.

Đại bạch cẩu ánh mắt đầy thỏa mãn, trông như được sủng ái vô cùng.

Là một con chó, hiện tại… nó bắt đầu nuôi chó.

Tiểu hoàng cẩu lại đưa trảo khác ra, nhẹ nhàng quét qua trước mặt.

Minh Ngọc Uyển và Ngu Địa Bắc, lập tức bị một vòng sáng bao quanh—nàng là sắc đỏ, còn hắn là màu đen.

Tiểu hoàng cẩu gõ nhẹ một trảo lên đuôi đại bạch cẩu. Ánh mắt đại bạch cẩu lập tức bắn ra một đạo Phật quang, đánh thẳng lên hai người.

Ngu Địa Bắc đỉnh đầu hắc vụ cuồn cuộn, gần như không thấy đáy.

Minh Ngọc Uyển thì tỏa ra hào quang rực rỡ.

Chỉ là, giữa hai người, đang có một vài luồng khí đen rất nhỏ—như nước rỉ—từ người Ngu Địa Bắc dần dần truyền sang Minh Ngọc Uyển.

Tiểu hoàng cẩu nhảy khỏi ghế, đặt trảo lên giữa trán Ngu Địa Bắc.

“Ngươi… dám ngăn cản ký ức của ta bộc phát trong cơ thể mình sao?”

“Ngươi… làm sao dám?”

Nó nhắm mắt.

Mở mắt ra lần nữa, nó đang đứng trên mái một căn nhà gỗ.

Nhìn ra xa, cả thôn chỉ còn chưa đến một phần trăm diện tích tồn tại. Đối diện là từ đường trong thôn, sát bên là tòa lầu ba tầng của A Công.

Trong và ngoài thôn đầy rẫy người cùng động vật.

Nếu nhìn từ trên cao, sẽ thấy rõ ràng: giữa Ngu gia tổ trạch xuất hiện một khu vực nhỏ, phong cách và kiến trúc hoàn toàn không phù hợp với toàn bộ bố cục tổng thể—vô cùng đột ngột.

Tiểu hoàng cẩu nhìn về phía sau lưng mình.

Ngu Địa Bắc đang ngồi đó, đầu chôn giữa gối, khóc không thành tiếng.

Dù đã đến bước này, hắn vẫn không nỡ quên thôn dân và súc vật trong thôn—nơi ấy là tất cả ký ức tuổi thơ của hắn.

Tiểu hoàng cẩu ngửa đầu, giơ trảo lên trời:

“Rống!”

Một đầu chó khổng lồ giáng xuống từ thiên không.

“Aaaaa!”

Ngu Địa Bắc bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc, tuyến phòng ngự cuối cùng của nội tâm hắn cũng sắp tan vỡ.

Tiểu hoàng cẩu không chút phản ứng.

“Ngươi là vật dẫn do ta lựa chọn để kế thừa ký ức của ta.”

“Không được phản kháng. Hãy tiếp nhận số mệnh của ngươi.”

“Bởi vì, ngươi… là một người Ngu gia.”

“Vinh quang… cũng như đau khổ.”

Đầu chó to lớn tiếp tục ép xuống.

Cả thôn bị nuốt chửng—nhà gỗ biến mất, đường làng tan biến, A Công, Sư gia, Hổ Gia, cùng tất cả thôn dân và súc vật… toàn bộ hóa thành hư vô.

Sau lưng, tiếng khóc của thanh niên ngừng bặt.

Hắn từ từ ngẩng đầu.

Ánh mắt trống rỗng như giấy trắng.

Tiểu hoàng cẩu nở nụ cười:

“Từ giờ phút này… ký ức của ta, bao trùm lấy ngươi.”

Trong hiện thực, tại từ đường Ngu gia, tiểu hoàng cẩu mở mắt.

Nó lại một lần nữa ngồi lên ghế bành, giẫm lên bụng đại bạch cẩu.

Lúc này, phía trên đầu Ngu Địa Bắc, hắc vụ vô hình điên cuồng dâng trào, không ngừng truyền vào người Minh Ngọc Uyển.

“Bái Long Vương, kết nhân quả.”

“Cô nương… đây là do chính ngươi lựa chọn.”

Minh gia tổ trạch.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Bên hồ, một lão ẩu ngồi đó, đang cho cá vàng ăn.

“Đầu tiên là Ngu gia, sau là Liễu gia…”

“Liễu Ngọc Mai à… lần sau đến lượt ngươi, ta không phái người đi nữa đâu, ta sẽ đích thân tới. Ta sẽ tự tay đập nát hết Liễu gia nhà ngươi.”

“Tần ca ca đời này sai lầm lớn nhất… là cưới ngươi.”

“Ngươi chính là sao chổi, một người… hại cả hai nhà Long Vương môn đình đi đến kết thúc.”

“A a a a…”

Lão ẩu cười vang điên cuồng, không chút e dè.

Người ngoài viện cùng hạ nhân Minh gia đều đã quen.

Tính tình lão phu nhân, vốn xưa nay âm tình bất định.

Minh Cầm Vận rũ tay, vung hết thức ăn cá trong tay xuống nước, rồi nhấc chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Cá vàng trong hồ lần lượt nổ tung. Máu tươi và vảy cá bắn tung tóe.

Cùng lúc đó, tại khu vực bế quan trong Minh gia tổ trạch, hàng loạt người đang tìm cơ hội đột phá đều rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Có người phun máu, có người ngã quỵ, có người xông ra khỏi phòng bế quan mà điên cuồng gào thét—tẩu hỏa nhập ma hoàn toàn.

Trưởng lão đang hấp hối bị chứng búp bê hành hạ, người nào từng can thiệp “nhưng lại không thể”, đều vào khoảnh khắc này bị định đoạt—“không”.

Người già yếu tắt thở. Hài tử có thể chất đặc thù vừa mở mắt, liền mất đi sinh cơ.

Rất nhiều người Minh gia, hoặc lẩm bẩm, hoặc khóc lớn, hoặc lăn lộn dưới đất, thậm chí đánh nhau.

Bản quyết của Minh gia vốn có tác dụng phụ rõ rệt, không ít người nhờ vận khí mới không phát tác. Giờ đây, tất cả đều bộc phát cùng lúc.

Minh Cầm Vận nhanh chóng xuyên qua hỗn loạn, cùng các con trai và trưởng lão Minh gia đến khắp nơi xem xét tình hình.

Trước mặt bà, một người Minh gia thiêu đốt linh hồn. Không dùng vật gì, mà là trực tiếp châm lửa bản thân.

Khi đi ngang qua hắn, Minh Cầm Vận vỗ một chưởng lên lưng.

Ngọn lửa tắt.

Người kia ngã xuống, kiệt sức:

“Tạ… lão phu nhân…”

Nói xong liền nhắm mắt.

Không thể cứu được, Minh Cầm Vận ra tay chấm dứt khổ đau sớm hơn.

Bà đi đến từ đường Minh gia—tòa cao nhất, dựng lưng vào núi.

Người quét dọn và tiểu bối thấy bà đến liền quỳ lạy, nhưng còn chưa kịp cúi đầu, một luồng khí lãng đã cuốn phăng bọn họ.

Minh Cầm Vận đi thẳng vào từ đường, ngẩng đầu nhìn lên bàn thờ bài vị các đời Long Vương Minh gia.

Chúng vẫn ở đó.

An ổn.

Bình thản.

Như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cùng lúc đó, trong toàn bộ tổ trạch, không chỉ cá chết bất ngờ, người phát điên, bích họa tượng trưng tử tôn thịnh vượng bong tróc, mây trắng trên sườn núi đổi sang màu xám…

Không cần phải bói toán cũng biết—khí số của Minh gia, trong chớp mắt đã trượt xuống vực sâu.

Đối với một gia tộc mà nói, đây là đại họa. Nhưng đối với Long Vương môn đình, chuyện này lại càng không thể tưởng tượng nổi.

Thế nhưng sự việc đã thực sự xảy ra, thậm chí còn đang tiếp tục xấu đi.

Ấy vậy mà trên bàn thờ các đời Long Vương, linh vị vẫn bất động. Thậm chí… không hề phát ra bất kỳ chút linh quang nào báo hiệu dị tượng.

Trong mắt Minh Cầm Vận ánh lên lửa giận và bất mãn, nhưng nơi này là từ đường—nàng cũng không dám trực tiếp chỉ vào bài vị tổ tông mà mắng mỏ.

Chỉ đành lấy hương, nhóm lửa, cắm vào lư, lui bước, hành lễ.

Ngẩng đầu lên lần nữa, thần sắc của Minh Cầm Vận lại khôi phục vẻ uy nghiêm của một lão thái thái, nàng cất tiếng:

“Kính báo chư vị tiên tổ, ta Minh gia hiện đã xảy ra đại biến cố.”

Âm thanh của nàng vang vọng trong đại điện tĩnh lặng của từ đường.

Nhưng bài vị các đời Long Vương trên bàn thờ, vẫn lặng yên không chút hồi đáp.

Minh Cầm Vận đành phải nói tiếp:

“Còn xin chư vị tiên tổ phù hộ cho Minh gia ta, thoát khỏi kiếp nạn này!”

Nến vẫn cháy, nhang vẫn khói.

Từ đường vẫn yên ắng, không một lay động.

Minh Cầm Vận nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng xoay người bước ra ngoài.

Vừa bước ra bậc thang, nàng rốt cuộc không thể nhịn nữa, hét lên:

“Minh gia ta rõ ràng bị người hại, vì sao các ngươi lại khoanh tay đứng nhìn!”

Xuống đến bậc thềm, trưởng tử của nàng cùng một lão giả râu tóc bạc trắng tiến tới.

“Mẫu thân.”

“Chủ mẫu.”

“Mẫu thân, các khu vực viện tử, tác phường, nơi bế quan… vừa rồi đều hỗn loạn, hiện đã được trấn áp xử lý.”

“Chủ mẫu, lão hủ vừa cả gan tính toán thiên cơ, phát hiện khí số Minh gia ta đột nhiên tán loạn. Lão hủ vô năng, không thể lý giải nguyên do, nhưng nếu cứ tiếp tục, e rằng Minh gia ta… phải đi trên con đường lụi tàn.”

Minh Cầm Vận nhìn lão giả, hỏi lại:

“Ngươi thật không biết tại sao?”

Lão giả mấp máy môi, nhưng không dám lên tiếng.

Ánh mắt Minh Cầm Vận lạnh băng:

“Hiện tại ngoài kia, duy nhất có tư cách lấy bản thân buộc chặt với Long Vương môn đình, chỉ có một người.”

“Mẫu thân, người nói là Uyển Nhi?”

“Ngoài con gái yêu của ngươi, còn ai vào đây nữa? Ha ha… tôn nữ của ta thật có bản lĩnh, đến cả khí vận của Ngu gia cũng có thể cướp đoạt, dẫn hết về môn đình nhà mình. Quả nhiên… hào phóng thật đấy!”

“Mẫu thân, Uyển Nhi tuyệt đối không phải cố ý…”

“Không cố ý càng ngu. Làm người khác lợi dụng mà không hay biết.”

“Chủ mẫu, bây giờ việc khẩn cấp là phải cầu tổ tiên chỉ linh, bảo hộ Minh gia ta, ít nhất tạm thời tránh được đại kiếp, tranh thủ thời gian để thương nghị kế sách.”

“Ngươi đi cầu đi, ta thì không! Ta cầu cũng chẳng động!”

Minh Cầm Vận quay đầu, nhìn chằm chằm Minh gia từ đường phía sau lưng, nghiến răng nghiến lợi:

“Tiên tổ tiên tổ… rốt cuộc là tổ tiên của ai?”

“Xong rồi!”

Liễu Ngọc Mai bật cười, giơ tay ra hiệu cho các tỷ muội phiên bài.

Nàng ngày nào cũng thua, nhưng không có nghĩa là chưa từng thắng. Thỉnh thoảng thắng được vài ván, lại cố ý “pháo” vài lượt, nắm đúng độ là được.

Vừa đặt bài xuống, vừa nhấc chung trà nhấp một ngụm, nàng đã thấy Lưu di cầm trong tay phong thư, mặt mày hớn hở đi đến.

Liễu Ngọc Mai vẫn ngồi nguyên tại chỗ, đưa tay đón lấy thư, chậm rãi mở ra.

Trong giới giang hồ, các thế lực lớn luôn có người giám sát lẫn nhau.

Lần trước vụ “mộng quỷ”, Lý Truy Viễn dẫn động cả Phong Đô Đại Đế ra tay, kết quả là chưa về đến nhà, bên nàng đã nhận được tin tức, thậm chí còn rõ ràng hơn cả người trong cuộc.

Mỗi Long Vương môn đình đều là mục tiêu trọng điểm. Tần và Liễu gia thì khác—hai nhà đã sớm trống không, người hầu ngoại môn cũng bị nàng xử lý sạch sẽ.

Giờ mà ngươi muốn lần theo dấu, giữa giang hồ bao la, căn bản không thể nắm bắt.

Nhưng Minh gia—hiển nhiên không nằm trong số đó.

Hiện tại, khí kiếp ở Ngu gia đang du động về phía đông bắc, nơi tọa lạc của Minh gia tổ trạch—vạn Thúy Sơn.

Liễu Ngọc Mai nở nụ cười.

Lưu Kim Hà hỏi:

“Liễu tỷ tỷ, ai gửi tin vậy?”

Liễu Ngọc Mai đáp:

“Bằng hữu cũ thôi. Khi trượng phu ta còn sống, thường qua lại. Sau khi huynh ấy đi rồi, cũng không còn liên lạc nhiều.”

Vương Liên chen lời:

“Nhìn tỷ tỷ cười rạng rỡ thế kia, chắc là tin vui rồi? Nói ra cho tụi muội mừng cùng!”

Liễu Ngọc Mai cười:

“Cũng không hẳn là chuyện tốt gì. Chỉ là… năm xưa có cô gái, muốn theo đuổi con trai ta, tự lột đồ leo lên giường. Kết quả bị nó tặng cho một bộ y phục rồi đuổi đi.

Từ đó về sau, mỗi lần gặp ta, miệng mồm cô ta đều không sạch sẽ.

Không phải sao—giờ nhà cô ta gặp chuyện rồi.”

“Mấy lão bằng hữu nghe nói, biết năm xưa ta và cô ta có khúc mắc, liền gửi thư báo tin, muốn ta hả giận một chút.”

“Chuyện cũ rích rồi. Con trai ta cũng đã đi theo thiếu niên lộ, ta cũng già rồi… còn ai quan tâm mấy chuyện này nữa chứ?”

Hoa bà tử cười khẩy:

“Tự làm tự chịu, đáng đời!”

Vương Liên:

“Cô ta đúng là không biết xấu hổ.”

Lưu Kim Hà nói:

“Mai này để muội họa cho tỷ tỷ một bùa chú, làm người giấy, để tỷ tiếp tục… đâm!”

Liễu Ngọc Mai cười, đưa tay đè cổ tay Kim Hà:

“Hà muội, tâm ý nhận là đủ rồi. Tỷ đây miệng nói cho sướng chứ không làm mấy việc đó.”

Kim Hà thở dài cảm phục:

“Vẫn là Liễu gia tỷ tỷ tâm địa tốt.”

Liễu Ngọc Mai không nói gì thêm. Không phải nàng tốt bụng, mà vì bùa chú của Kim Hà chỉ được cái hình thức, thật sự đâm vào Long Vương môn đình—ngày mai mấy người tụi họ chắc phải đến nhà Kim Hà dự lễ tang rồi.

Liễu Ngọc Mai đứng dậy vận động gân cốt, định đi dạo quanh vườn hoa do Tần Lực tự tay trồng để nâng cao tâm trạng.

Nào ngờ—trong vườn hoa… chỉ còn từng ụ đất nhỏ, toàn bộ hoa đều bị nhổ sạch.

A Lê đang cầm xẻng nhỏ, ngồi xổm bên cạnh, xúc đất lấp lại, gieo hạt thuốc mới.

Nữ hài dùng hoa nãi nãi thích làm phân, tưới thuốc giúp nảy mầm, rồi chuyển xuống khu dược viên dưới rừng đào.

Tôn nữ bảo bối của mình, tất nhiên không thể mắng.

Liễu Ngọc Mai nghiến răng:

“Tiểu Hoàng kia chắc là ngứa da, dám dạy A Lê lấy hoa của ta làm thuốc?”

Lưu di lắc đầu:

“Không dám đâu. A Lê học dược thảo từ Tiểu Hoàng xong, tự ngộ ra thôi.

Thật ra, A Lê nhà mình rất giống Tiểu Viễn, học gì cũng nhanh.”

Liễu Ngọc Mai lắc đầu:

“Không giống. Tiểu Viễn không chỉ học nhanh, mà tâm tính… hình như từ trong bụng mẹ đã biết trầm ổn.”

Gió thổi nhè nhẹ, hai người lặng thinh.

Rồi Lưu di chợt hỏi:

“Chủ mẫu…”

“Ừm?”

“Nhà chúng ta không còn linh, nhưng linh của Minh gia thì vẫn còn. Vậy sao lại bị khí trùng tràn vào, liên tục bị áp chế, không ngăn cản được chút nào?”

Liễu Ngọc Mai đáp:

“Ngươi biết vì sao ta để A Lực đi sông đốt đèn, chứ không phải ngươi không?”

Lưu di:

“Vì A Lực đơn độc đi sông là truyền thống Tần gia. Còn ta… không hợp đi một mình.”

Liễu Ngọc Mai nhẹ giọng:

“Bởi vì ngươi, A Đình, không thể thành Long Vương.”

Lưu di gật đầu:

“Ừm. Ta biết.”

Liễu Ngọc Mai nói: “A Lực tuy có chút vụng về ngốc nghếch, trên người cũng chẳng mang huyết mạch Tần gia, nhưng hắn lại giống như một người Tần gia chân chính.

Còn ngươi, lại càng chẳng phóng khoáng được chút nào.”

Lưu di khẽ đáp: “Là lỗi của ta.”

Liễu Ngọc Mai lắc đầu: “Không phải lỗi của ngươi. Hai nhà đều gặp biến cố, từ nhỏ ngươi đã theo ta lênh đênh, trong mắt chỉ có ta, A Lê cùng A Lực. Ngươi nghĩ rằng giữ được cái nhà này chính là tròn bổn phận, mà Long Vương, vốn là phải che chở cả một mảnh giang hồ này.

Cho nên, ngươi hỏi vì sao Minh gia rõ ràng còn đó, lại làm ngơ ư?

Ha ha, lần trước họp, đám lão gia kia trên miệng thì nói hay lắm, nào là chức trách tông môn, nào là nghĩa bất dung từ, nào là cùng nhau trông coi. Nhưng trong lòng rốt cuộc ôm tâm tư gì, ai mà chẳng rõ? Bọn họ chỉ muốn chia phần Ngu gia truyền thừa cùng nội tình, để bổ sung cho bản thân thôi.

Vốn là cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn tôm tép, xưa nay giang hồ đều như vậy.

Cho nên, đời nào cũng có Long Vương, nhưng đời nào cũng khó có được một vị Long Vương xứng đáng.

Mấy Long Vương của Minh gia, thấy kiếp khí từ Ngu gia lan ra, lại cố ý không ngăn cản, tình nguyện để bản gia chịu cùng, gánh bớt một phần tai kiếp. Đó mới thật sự là “nghĩa bất dung từ”, là “cùng nhau trông coi”.

Nhớ kỹ, Long Vương môn đình là Long Vương môn đình, mà Long Vương là Long Vương.”

Nàng quay đầu nhìn sang: “Tiểu đệ đệ, giờ chúng ta có nên vội vã đi Ngu gia từ đường không?”

Lý Truy Viễn nghĩ, Trần Hi Diên hẳn là nhớ bài học lần trước khi vội vàng chen vào nhà bảo tàng xem náo nhiệt.

Kỳ thật, trong lòng nàng giờ rất muốn đi, muốn tận mắt xem Ngu gia từ đường rốt cuộc có chuyện gì.

Lý Truy Viễn trầm giọng nói: “Trước khi mọi người buông bỏ mâu thuẫn, cùng nhau đối phó cục diện trước mắt, thì không nên vội vàng chạy đến nơi đông người, chen xem náo nhiệt. Nhỡ đâu tự rước họa vào thân.”

Trần Hi Diên gật đầu.

Trong tay Lý Truy Viễn đang cầm nghịch một quả hồ lô tam sắc. Dưới ánh sáng mờ ảo của dung nham trắng, có thể thấy nó tuyệt chẳng phải vật phàm. Nhưng quan sát kỹ, hắn vẫn không nhìn ra công dụng thực sự.

Trần Hi Diên chìa tay: “Tiểu đệ đệ, cho ta xem thử? Ta từng thấy nhiều bảo bối.”

Lý Truy Viễn liền đưa cho nàng.

Nàng xoay hai vòng, sờ soạng rồi nói: “Tiểu đệ đệ, đây là Ôn Dưỡng Hồ Lô, phẩm chất cực cao. Gia gia ta cũng có một cái, thường lén lấy ra để bà nội ta giấu rượu uống.”

Lúc này thiếu niên mới hiểu, vì sao ban nãy bản thân không nhận ra công dụng, bởi vì vật có thể dùng trong hồ lô này, vốn chẳng ở đây.

Trần Hi Diên chau mày: “Chẳng lẽ ôn dưỡng chi vật trong đó đã tiêu hao hết trong dung nham?”

Lý Truy Viễn lắc đầu: “Không đâu. Đại khái là khi người nhà hắn đi sông, lúc tông môn chia gia sản, đã đem ôn dưỡng chi vật trao cho kẻ đi sông, còn hồ lô thì vẫn giữ lại như tài sản môn phái.”

Trần Hi Diên nói: “Thế thì hắn mang cái hồ lô trống rỗng này vào Ngu gia… là muốn nhờ nó cảm ứng người nhà mình đang đi sông, trên người còn giữ ôn dưỡng chi vật?”

Lý Truy Viễn gật: “Đúng vậy.”

Trần Hi Diên đảo mắt nhìn quanh bóng tối đặc quánh: “Xem ra quả thực mang đúng. Như vậy, ở đây họ có thể cảm ứng được phương vị hậu bối nhà mình, đó chính là ưu thế lớn.”

Hiểu rõ công dụng tạm thời rồi, thì phương pháp cũng lộ ra.

Lý Truy Viễn hỏi: “Ngươi nói phẩm cấp hồ lô này rất cao?”

Trần Hi Diên khẳng định: “Ừ, cực cao.”

Lý Truy Viễn lại hỏi: “Vậy còn ôn dưỡng chi vật?”

Trần Hi Diên đáp: “Tuyệt chẳng phải phàm phẩm. Gia gia ta mỗi lần lấy ra để uống rượu, đều coi như báu vật riêng.”

Lý Truy Viễn lấy một cây nhang, châm lửa, cắm vào miệng hồ lô. Nhang lập tức biến sắc thành đen, bốc lên không phải khói trắng, mà là khói đỏ, phương hướng vô cùng rõ ràng.

Trần Hi Diên lập tức hưng phấn: “Vậy thì chúng ta mau đi tìm hậu bối nhà lão đạo sĩ kia, từ tay hắn đoạt lại ôn dưỡng chi vật trong hồ lô đi!”

Lý Truy Viễn trầm giọng: “Không phải đoạt, mà là hỏi cho rõ, vì sao ôn dưỡng chi vật của ta lại ở trên người hắn.”

Trần Hi Diên nở nụ cười hiểu ý, nắm chặt tay vung lên: “Đúng, đi bắt tiểu thâu!”

Trước kia, nàng chưa từng có nhu cầu cướp đoạt, nên chẳng hiểu cái vui trong đó. Nay một lần nếm thử, lại thấy mùi vị không tệ, trong lòng dần say mê.

Phía sau, Lâm Thư Hữu khẽ huých Đàm Văn Bân: “Bân ca, sao ta thấy Tiểu Viễn ca đang dạy Trần cô nương cách đi sông thế?”

Đàm Văn Bân nhướn mày: “Thật sao?”

Lâm Thư Hữu gật gù: “Ừm, ta quan sát rất lâu, cuối cùng cũng phát hiện manh mối.”

Đàm Văn Bân cười nhạt: “Chuyện này chẳng phải sớm đã rõ rồi ư?”

Lâm Thư Hữu ngẩn ra: “…”

Đàm Văn Bân thở dài: “Trần cô nương bên ngoài thì trông có vẻ ngây thơ, nhưng những mặt khác đều rất nổi trội, chỉ thiếu mỗi Tiểu Viễn ca chỉ điểm thêm mà thôi.”

Lâm Thư Hữu nhíu mày: “Trần bên ngoài đội?”

Đàm Văn Bân nói: “À, Ba Con Mắt trước kia là ngoại đội. Dù sao Triệu gia Cửu Giang cũng đã mất, hắn chẳng ép ra được gì. Nhưng Trần cô nương khác, sau lưng nàng chính là chân chính Long Vương môn đình.”

Theo Trần Hi Diên dần dần hòa nhập, đội hình tiến lên cũng đổi khác: Nhuận Sinh đi đầu, Trần Hi Diên cùng Lý Truy Viễn sóng vai, Đàm Văn Bân cùng Lâm Thư Hữu đi cuối.

Có mục tiêu rõ ràng rồi, Lý Truy Viễn chẳng định phí thời gian ở chỗ khác nữa. So với việc mò mẫm tìm truyền thừa, thì tìm ngay trên người kẻ giữ truyền thừa còn thực tế hơn.

Trên đường, bọn họ nhìn thấy nhiều tòa kiến trúc trên đó gắn cờ nhỏ đủ màu, hoặc khắc ấn ký riêng biệt, để lại khí tức rõ rệt.

Trần Hi Diên cau mày: “Những dấu hiệu này, là để chia địa bàn sao?”

Lý Truy Viễn gật: “Ừ. Đám lão già kia sau khi đánh vào tổ trạch Ngu gia, vừa tàn sát yêu thú, vừa lưu lại ký hiệu, chờ khi việc bình định xong, thì phân chia truyền thừa cùng nội tình.”

Trần Hi Diên cười lạnh: “Cũng chẳng khác gì chó khắp nơi tiểu tiện đánh dấu địa bàn.”

Lý Truy Viễn nhếch môi: “Con người đôi khi, còn giống chó hơn cả chó.”

Đột nhiên, Trần Hi Diên dừng bước.

Động tác ấy khiến cả Nhuận Sinh lẫn Lâm Thư Hữu đều cảnh giác, lập tức giương đề phòng.

Lý Truy Viễn đưa tay ra hiệu trấn an: “Không sao, nàng ngộ ra điều gì đó thôi.”

Đàm Văn Bân ngạc nhiên, khẽ vỗ vào gáy Lâm Thư Hữu, nói nhỏ: “Ngươi xem người ta kìa, rồi nhìn lại ngươi!”

Lâm Thư Hữu rụt cổ, ủy khuất nhìn Bân ca: “Cái này có thể so được sao?”

Đàm Văn Bân phản bác: “Sao lại không? Nàng là thiên tài Long Vương Trần gia, ngươi là thiên tài Quan Tướng Thủ, chẳng phải đều là thiên tài?”

Lâm Thư Hữu lí nhí: “Trạng Nguyên ở kinh thành với Trạng Nguyên ở tỉnh, chẳng phải đều là Trạng Nguyên sao…”

Đàm Văn Bân bật cười: “Ha, lúc nào đầu óc ngươi lại lanh lợi thế? Sao không nghĩ rằng nàng mới theo Tiểu Viễn ca bao lâu, còn ngươi theo bao lâu rồi?”

Lâm Thư Hữu ngẩn người: “Vậy… Bân ca, ngươi theo Tiểu Viễn ca bao lâu?”

Đàm Văn Bân trừng mắt, làm A Hữu sợ hãi lập tức nhắm mắt, chẳng dám thở mạnh.

Lúc này, Trần Hi Diên hơi ngây dại, môi khẽ run run.

Nàng đích thực đang đốn ngộ, nhưng ngộ không phải thuật pháp hay cảnh giới, mà là về tư duy.

Ánh mắt mơ hồ, nàng nhìn Lý Truy Viễn, khẽ hỏi:

“Thế nhưng… chúng ta cũng đang tranh, cũng đang giành… Chúng ta, chẳng phải cũng giống chó ư?”

Lý Truy Viễn biết, từ khi nàng đi theo mình đến nay, nhiều quan niệm đã thay đổi, nhưng mâu thuẫn cốt lõi trong lòng nàng vẫn chưa giải được.

Nàng đắm chìm trong những trải nghiệm mới mẻ, trong cái nhìn khác biệt, nhưng tận sâu đáy lòng, vẫn giữ thiện lương.

Hắn khẽ đáp: “Tại nhà bảo tàng, bọn họ muốn giết ngươi, ta đã cứu ngươi. Ở quán canh, người Tứ Huyền môn truy sát ngươi, ta cũng cứu ngươi. Sau cửa đá, Chu Vân Phàm phát hiện trên người Nhuận Sinh có vết tích công pháp, lập tức bày bố cục muốn giết Tần gia. Hai lão già ấy, đều là…”

Trần Hi Diên nói: “Thế nhưng, chúng ta đi theo hướng khói dẫn đường từ hồ lô này…”

Lý Truy Viễn: “Khi hắn nhìn thấy ta cầm cái hồ lô này, hắn sẽ không nhịn được mà ra tay trước với ta.”

Ầm một tiếng!

Trong đầu Trần Hi Diên vang lên tiếng oanh minh, vẻ mờ mịt trong mắt nàng lập tức tiêu tán, khí chất toàn thân cũng trở nên linh hoạt và huyền diệu, khóe môi khẽ nhếch nụ cười hoạt bát:

“Ta hiểu rồi, cuối cùng ta cũng hiểu làm sao để đi sông, cảm ơn ngươi, tiểu đệ đệ.”

Lý Truy Viễn rõ ràng, từ lúc này trở đi, khi nàng bước vào tầng nước tiếp theo, những tà ma và đối thủ mà nàng phải đối mặt, sẽ ngày càng đáng sợ hơn.

Nhưng với Lý Truy Viễn, đó lại là chuyện tốt.

Cả nàng và Triệu Nghị đều cần không ngừng trưởng thành và tiến xa hơn. Nếu chỉ một mình hắn đi sông để thanh lý, dẫu sao cũng chậm. Có thêm hai người họ thúc đẩy từ hai đầu khác nhau, hiệu suất sẽ tăng lên rất nhiều.

Người không có phận sự nên sớm rút khỏi bàn cờ, để quanh bàn chỉ còn lại những người thực sự có thể đánh ván bài này.

Cho nên, khi Liễu nãi nãi giới thiệu về Long Vương, từng nói rằng: kẻ có thể đánh phục tất cả người trong dòng sông này, khiến họ đều tâm phục khẩu phục, thì mới thực sự là Long Vương — nghĩa là, dòng sông này, rốt cuộc đã tới đoạn kết.

Lý Truy Viễn nói: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Đi tiếp trong bóng tối một đoạn nữa, hắn phát hiện khói đỏ trên hồ lô bắt đầu dao động dữ dội.

Trần Hi Diên nhận ra, hỏi: “Hắn đang chiến đấu sao?”

Theo hướng dẫn của khói, bọn họ lại tiến thêm một đoạn, dù chưa nhìn thấy gì, nhưng tiếng chiến đấu đã vọng đến tai, dữ dội, thậm chí có phần bi thảm.

Tiếng rống giận của người, lẫn trong tiếng gào rít chói tai của mèo.

Cả nhóm chậm lại, lặng lẽ tiến về phía trước.

Những chiếc đèn lồng dần dần hiện rõ, cùng với khung cảnh dưới ánh đèn.

Nơi đó, là một trại thú.

Trận chiến xảy ra ngay bãi đất trống ngoài trại. Một đạo sĩ trẻ tuổi đang dẫn theo bốn thủ hạ, giao chiến với một con Lão Miêu Yêu tóc tai bù xù.

Lão Miêu Yêu thương tích đầy mình, rõ ràng là bị nhóm lão già trước đó đả thương nặng, nhưng đến giờ vẫn có thể đấu ngang tay với nhóm đạo sĩ.

Trần Hi Diên nói: “Chúng ta cứ đứng bên quan sát, chờ họ phân thắng bại trước?”

Lý Truy Viễn “ừ” một tiếng, tiện tay bày ra một trận pháp ngăn cách khí tức tạm thời.

Đúng lúc này, đạo sĩ trẻ tên Lý Tuấn tế ra một thanh kiếm gỗ đào tỏa ánh lửa, chém mạnh về phía Lão Miêu Yêu.

Lão Miêu Yêu rống giận, nhưng lại không né, mà bắt lấy thanh kiếm gỗ đào.

Lý Tuấn hét lớn: “Lên!”

Lửa trên kiếm bùng lên, chiếu sáng rực một vùng.

Trần Hi Diên nhận ra điều gì, nói: “Lão Miêu Yêu cố ý không tránh… bởi vì nàng sợ…”

Ánh mắt Lý Truy Viễn hướng về sau lưng Lão Miêu Yêu, qua hàng rào trại thú, có thể thấy một đám Tiểu Nãi Miêu đang vui đùa, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Lũ Tiểu Nãi Miêu ấy chỉ là một phần nhỏ trong trại. Phần còn lại, là những người trần truồng, nằm rạp dưới đất — là người, không phải thú.

Không, nơi đây không phải trại thú, mà là nơi nhốt người.

Tất cả đều là nam nữ thanh niên, đỉnh đầu bị đóng một cây đinh, giống như gia súc bị nuôi nhốt. Có người nằm bò cạnh máng ăn trống trơn, dùng tay gõ gõ ra hiệu chưa được ăn hôm nay.

Họ… đều là người Ngu gia.

Nhìn tuổi tác, đều vừa trưởng thành.

Trước đây, yêu thú của Ngu gia từng đè đầu người Ngu gia để điều khiển — họ, chính là bị nuôi nhốt để chờ lựa chọn làm “tọa kỵ”.

Những người trong trại này, được yêu thú chọn ra, tư chất ở mức trung.

Còn những người tư chất cao hơn, từng là hạch tâm tử đệ của Ngu gia, thì giống như trước kia, sẽ được yêu thú có huyết thống thuần khiết hơn đi kèm.

Chẳng hạn như Ngu Diệu Diệu mà họ từng gặp, trong cơ thể nàng là linh hồn của một vị “Ngu gia đại tiểu thư” — không phải địa vị, mà là huyết mạch.

Lý Tuấn đã phát hiện ra điểm yếu của Lão Miêu Yêu, nên liên tục dồn chiêu tấn công vào trại thú phía sau. Nếu Lão Miêu Yêu không chắn, trại thú sẽ bị thiêu rụi.

Lão Miêu Yêu là kẻ sống sót sau vòng công kích đầu tiên của các trưởng bối, hắn muốn mang theo lũ tiểu bối chạy khỏi Ngu gia.

Hắn đang bảo vệ con cháu.

Còn những người khác trong trại, không ai xem họ là người.

Đạo sĩ trẻ kia hẳn cũng biết rõ tình hình trong trại.

Trần Hi Diên lạnh giọng: “Tiểu đệ đệ, ta đến là để cứu người Ngu gia.”

Lý Truy Viễn gật: “Bọn họ cũng vậy.”

Trần Hi Diên hỏi: “Cái đinh trên đầu bọn họ, có thể gỡ không?”

Lý Truy Viễn đáp: “Ta có thể.”

Dưới loạt tấn công mãnh liệt, Lão Miêu Yêu rốt cuộc cũng không chống nổi, thân thể lảo đảo, lùi lại đụng vào trại thú, bầy Tiểu Nãi Miêu lập tức tụ về phía hắn.

Lý Tuấn dán một lá bùa tím lên kiếm gỗ đào, lửa bùng lên rực rỡ, chuẩn bị kết liễu Lão Miêu Yêu cùng tất cả xung quanh.

Hắn chẳng cần bận tâm đám người trong trại, vì trong mắt hắn, họ chẳng khác gì súc vật.

Hắn cũng chẳng thể cứu họ nếu muốn bảo toàn mạng sống, nên giết hết bọn họ cũng là giải thoát, nhân quả không tính vào hắn.

Lý Truy Viễn đưa hồ lô trong tay cho Trần Hi Diên, nhìn nàng.

Trần Hi Diên nhận lấy, rồi ném cho Nhuận Sinh.

Nàng nói: “Nhuận Sinh, đi nói với hắn rằng, người trong Ngu gia — ngươi có thể cứu.”

Lý Truy Viễn gật đầu.

Nhuận Sinh cầm hồ lô, lập tức lao ra.

Trần Hi Diên tiếp lời:

“Không thể để ai khác đi. Trận chiến này quá lớn, dễ khiến vị đạo trưởng kia không phát huy đúng ý.

Không thể để tiểu đệ đệ đi — hắn thật sự có thể bị thiêu chết.

Ta cũng không thể ra mặt — đạo trưởng kia biết ta, nếu ta xuất hiện, hắn sẽ lập tức trở nên ‘rất chính trực’.”

Lý Truy Viễn nói: “Lúc trước hắn từng định giết ngươi trong viện bảo tàng, cho nên ngươi có lý do ra tay báo thù.”

Trần Hi Diên mỉm cười: “Nhưng mà, chờ thêm chút nữa, đợi đến lúc giết, sẽ càng thoải mái hơn.”

Lý Truy Viễn cười nhạt: “Còn có thể tốt hơn nữa.”

Trần Hi Diên ngạc nhiên: “Ừm?”

Lý Truy Viễn giải thích: “Ngươi để Nhuận Sinh ra hơi sớm. Hắn còn chưa đánh trúng trọng điểm. Đợi hắn chuẩn bị kết thúc chiêu thức mấu chốt kia, rồi để Nhuận Sinh xuất hiện — như vậy, mới ổn thỏa.”

Trần Hi Diên gật gù: “Phải rồi… giờ làm sao?”

Lý Truy Viễn gõ nhẹ vào trán mình.

Trần Hi Diên bật cười khúc khích.

Lý Tuấn cuối cùng đã tích đủ lực cho một kiếm. Ánh lửa chói mắt sắp phóng ra — đúng lúc ấy, Nhuận Sinh cầm hồ lô tam sắc từ trong bóng tối lao đến, hô lớn:

“Dừng tay! Người trong kia — ta có cách cứu họ!”

Tiếng hô khiến trán Lý Tuấn túa mồ hôi. Một kiếm này không thể không nghĩ lại. Nếu không cứu được, thiêu chết họ coi như giải thoát. Nhưng nếu có thể cứu…

Ánh mắt hắn liếc về phía Nhuận Sinh, lập tức chú ý đến hồ lô tam sắc trong tay.

Sao hồ lô đó lại ở đây? Nó lẽ ra phải nằm trong tay phong chủ Hồng Sinh Phong chứ?

Chẳng lẽ phong chủ gặp chuyện, hồ lô bị hắn nhặt được?

Không còn thời gian để suy nghĩ. Một kiếm này phải quyết định ngay: hoặc vỗ xuống, hoặc nhắm ngay mục tiêu mới.

Lý Tuấn hạ quyết tâm, chỉ kiếm về phía Nhuận Sinh, quát lớn:

“Yêu nghiệt! Sao dám hóa hình nhiễu loạn đạo tâm của ta? Nhận lấy cái chết đi!”

Trong bóng tối phía sau.

Lý Truy Viễn khẽ vung tay phải ra trước, bình thản nói:

“Để hắn chết.”

Trả lời Hoang Cancel Reply

Luận Bàn Truyện:

  1. Đạo hữu nào xâu chuỗi lại cục sóng Ngu gia được ko, 2 con chó rồi nhân bản cấy ghép ký ức khá là rối não?
    Từ hồi giết con đại yêu sửa ký ức xong rồi, nhưng mà giết rồi nó vẫn tồn tại bằng việc ký sinh vào Ngu Thiên Nam? Mà trong Ngu Thiên Nam lúc về gia tộc là con chó cũ hay là con đại yêu?
    Với lại con chó trắng theo Bồ Tát lúc đấy là sao? Sao nó lại đẻ được trứng ở Ngu gia? Mà cầu khẩn ad dịch tên con chó với ạ @@ lúc thì ‘chăm chú nghe’ lúc thì ‘rõ ràng chó’
    Túm lại là 2 con chó là 1 hay con trắng khiển con vàng?
    Mong các hạ đạo hạnh cao thâm giải thích cho tiểu bối!

  2. Fan Cửu Giang Triệu Nghị

    đúng thiệt Triệu Nghi chuẩn motip main chính, Lý ca trùm cuối phản diện :)))

  3. Bộ truyện này main là Triệu Nghị mới đúng nè. Đọc đến team Triệu Nghị thấy hồi hộp hơn nhiều team Tiểu Viễn.

Scroll to Top