« Hỗn Độn Đại Lực Đồ » ở giai đoạn Vĩnh Hằng Chân Thần bao gồm ba lần luyện thể. Nếu như nói ‘Lần thứ ba luyện thể’ đòi hỏi yêu cầu cực cao về pháp tắc ảo diệu cũng như kỹ năng luyện khí, thì ‘Lần thứ hai luyện thể’ lại có yêu cầu thấp hơn rất nhiều.
La Phong đã nắm vững được bản chất của pháp tắc, lại thêm sự giải đáp từ Thương Thiên Viêm, một trong những Luyện Khí đại sư hàng đầu tại Hỗ Dương Thành. Với kinh nghiệm đã tích lũy từ trước, lần này, trong khi đang ăn, La Phong đã hoàn toàn hiểu rõ điểm mấu chốt của lần luyện thể thứ hai.
“Lý luận xem như đã hiểu, tiếp theo là thực tiễn.” La Phong cười nói.
“Lý luận là căn cơ, thực tiễn mới là thực lực cuối cùng thể hiện.” Thương Thiên Viêm cười đáp lại, “La Hà huynh, nếu là luyện thể, cho dù ngẫu nhiên thất bại, cũng có thể luyện lại. Luyện thể so với luyện khí thì đơn giản hơn nhiều.”
Thần thể dù bị hủy đến hơn phân nửa vẫn có thể khôi phục, do đó tỷ lệ sai sót trong luyện thể rất cao. Trong khi đó, chế tạo binh khí, áo giáp, bí bảo cơ giới thì tỷ lệ sai số lại thấp hơn nhiều.
“Ha ha, luyện thể nếu như gian nan như luyện khí, thì mạch luyện thể đã không phát triển thịnh vượng như vậy.” La Phong cười nói. Việc kiêm tu luyện thể rất phổ biến, còn kiêm tu luyện khí thì lại rất ít.
“Thế gian này, cuối cùng cũng phải nhìn vào thực lực. Kỹ thuật luyện khí có mạnh đến đâu thì sao?” Thương Thiên Viêm lắc đầu, “Gặp phải người có thực lực mạnh hơn, cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.”
La Phong gật đầu, nhớ lại sư phụ Tọa Sơn Khách có thể luyện chế ra binh khí Thần Vương cấp, bằng hữu cũng không ít, nhưng kết quả là gì?
Đối mặt với sự đe dọa từ Thực Quốc, Tấn Quốc chỉ có con đường diệt vong. Tọa Sơn Khách cũng không hy vọng gì vào những bằng hữu kia mà phải trốn chạy đến Vũ Trụ Hải.
Cầu người, cuối cùng không bằng cầu mình!
Trong tiểu lâu, Thương Thiên Viêm và La Phong đều im lặng, ánh mắt Thương Thiên Viêm mơ màng, dường như đang nhớ đến hình ảnh của ai đó mà ông ngày đêm mong ngóng.
…
Tại Hỏa Giới thực quán, Tác Tí đang tập trung làm đồ ăn. Anh đã ở đây được một khoảng thời gian dài và dần dần trở nên thành thạo với việc chế biến những món ăn phổ thông.
“Tốt.” Tác Tí vung tay, hoàn thành một món ăn mỹ vị, và một người phục vụ khác mang nó đi.
“Tác Tí sư đệ, trù nghệ của đệ cũng khá lắm.” Các đầu bếp khác trong Hỏa Giới thực quán tán dương, họ đều là đệ tử của Hắc Đồ Phu, đã theo ông từ rất lâu.
“Cùng với các sư huynh, trù nghệ của đệ còn rất phổ thông.” Tác Tí cười khiêm tốn. Được làm đồ ăn đã là một bước tiến lớn đối với anh.
“Tác Tí, Tác Tí!” Bỗng nhiên một tiếng gọi vang lên.
Tác Tí nghe thấy, bèn nói: “Huynh đệ của ta đến, ta ra ngoài chút.”
Các đầu bếp khác cũng không bận tâm, vì Tác Tí mới chỉ thành thạo một vài món ăn đơn giản, chưa phải là người chủ lực.
Tác Tí bước ra ngoài và nhìn thấy Tác Vân đang đợi.
“Tác Vân.” Tác Tí giật mình khi thấy em trai mình, “Ngươi…”
Tác Vân hăng hái, nụ cười rạng rỡ: “Ta đột phá rồi, cuối cùng ta đã đột phá đến Hư Không Chân Thần cảnh.”
“Quá tốt rồi.” Tác Tí kích động, “Hai chúng ta đã ở Hỗ Dương Thành hơn một thế kỷ, cuối cùng ngươi đã đột phá đến Hư Không Chân Thần cảnh.”
Hai huynh đệ đến thành phố này để tìm kiếm cơ hội! Một người trở thành hộ vệ của gia tộc Điêu Dung, người kia được chiêu mộ vào Hỏa Giới thực quán.
“Ta đã nắm lấy cơ hội, được đại tiểu thư của Điêu Dung gia ban cho chút tài nguyên, luyện hóa huyết mạch cuối cùng đã giúp ta đột phá.” Tác Vân nhìn huynh đệ của mình, “Tác Tí, hai ta ở trong bộ lạc là những người có thiên phú cao nhất, bằng vào bí pháp tu luyện phổ thông, tuổi còn trẻ đều đạt tới Chân Thần cửu trọng cảnh. Ở Hỗ Dương Thành, chỉ cần có được bí pháp lợi hại, phối hợp chút tài nguyên… Ta có thể thành Hư Không Chân Thần, ngươi cũng có thể!”
Nghe vậy, Tác Tí cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hai huynh đệ họ quả thật có thiên phú, ngay cả tộc trưởng cũng tin rằng hai người trẻ tuổi này có thể tiến xa tại Hỗ Dương Thành.
“Ta đã dùng hết tài nguyên trong tay, tạm thời không thể giúp ngươi.” Tác Vân nói, “Nhưng ta bây giờ là Hư Không Chân Thần, rất dễ dàng có thể gia nhập một thế lực lớn và trở thành trung tầng. Khi đó ta sẽ đưa ngươi theo! Chúng ta liên thủ, tin rằng ngươi cũng sẽ sớm thành Hư Không Chân Thần.”
“Ta ở Hỏa Giới thực quán rất tốt, sư phụ cũng đối với ta rất tốt.” Tác Tí vội vàng nói.
“Ngươi cứ vùi đầu làm đầu bếp, bao giờ mới tích góp đủ hỗn độn tinh?” Tác Vân quay đi, “Hãy kiên nhẫn chờ, khi ta đã đứng vững trong thế lực mới, ta sẽ kéo ngươi qua.”
Trong khoảng thời gian này, Tác Vân lo sợ bị giết cướp, một mực ẩn náu ở lại chỗ tu luyện, cuối cùng nhờ tài nguyên mà đột phá. Bây giờ, hắn đang ở đỉnh cao của sự hăng hái, cảm thấy việc Tác Tí làm đầu bếp là vô cùng ngu xuẩn.
“Ai.” Tác Tí chỉ biết thở dài khi nhìn huynh đệ rời đi.
“Tác Tí.” Hắc Đồ Phu xuất hiện gần đó.
“Sư phụ.” Tác Tí cung kính chào, vì biểu hiện của anh khá tốt, lại thêm quan hệ với La Phong, nên được Hắc Đồ Phu chính thức nhận làm đệ tử.
“Sư huynh của ngươi nói không sai, làm đầu bếp thì tích lũy tài nguyên rất chậm.” Hắc Đồ Phu nói, “Ngay cả ta cũng trải qua thời gian dài đằng đẵng để tích lũy tài nguyên, cũng rất có hạn. Có lẽ đi theo huynh đệ của ngươi, ngươi sẽ có tiền đồ sáng lạn hơn.”
Tác Tí lắc đầu: “Lúc đi săn trong bộ lạc, Tác Vân đã thích mạo hiểm. Ở Hỗ Dương Thành, hắn vẫn thích mạo hiểm. Hắn có thể thành công mười lần, nhưng chỉ cần thất bại một lần, là xong! Trước đó, toàn bộ động phủ của Điêu Dung gia, bao gồm cả hộ vệ, đều bị giết sạch. Hắn chỉ may mắn sống sót nhờ trông coi La Hà thượng tôn tại Hỏa Giới thực quán. Ta đã khuyên hắn, nhưng hắn không nghe. Sư phụ, ta vẫn muốn ở lại Hỏa Giới thực quán để học nghệ.”
“Nếu ngươi muốn ở lại, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Hắc Đồ Phu mỉm cười gật đầu. Việc Tác Tí quyết định cắm rễ tại Hỏa Giới thực quán khiến ông yên tâm hơn để bồi dưỡng.
“Ta cảm thấy trù nghệ phù hợp với mình hơn.” Tác Tí nói, “Trù nghệ cũng là một hình thức tu luyện, điều động thần lực, tâm linh ý chí.”
Hắc Đồ Phu hài lòng gật đầu, rồi rời đi.
Khi quán chủ rời đi, các người hầu khác lập tức xúm lại gần.
“Tác Tí, huynh đệ ngươi thành Hư Không Chân Thần rồi sao?”
“Thật lợi hại, các ngươi ở Hỗ Dương Thành hơn một thế kỷ mà đã thành Hư Không Chân Thần. Ta thì phải vật lộn mấy ngàn kỷ, đến giờ cũng chỉ là Chân Thần bát trọng cảnh.”
“Tác Tí sư huynh ở bộ lạc đã là Chân Thần cửu trọng cảnh, thiên phú cao hơn chúng ta nhiều.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Những người hầu nói chuyện, ai nấy đều hâm mộ. Họ không có năng lực bằng Tác Tí, phần lớn đều không được Hắc Đồ Phu nhận làm đệ tử.
Tác Tí chỉ cười, nhưng tâm trạng cũng có phần phức tạp.
Trước mặt sư phụ, anh rất quyết đoán và những gì anh nói đều là thật lòng. Nhưng khi thấy huynh đệ của mình, Tác Vân, thành Hư Không Chân Thần, làm sao lại không có chút xao động?
“Thật sự mình có nên như Tác Vân nói, mạo hiểm để tìm kiếm cơ hội không?” Tác Tí tự hỏi, “Nhưng tộc trưởng đã dặn, khi đi săn, thà từ bỏ mười lần cơ hội, cũng không được đánh cược tính mạng.”
“Trù nghệ tuy chậm một chút, nhưng ổn định hơn. Chỉ cần bỏ ra vài trăm thế kỷ, mình chắc chắn có thể tích góp đủ tài nguyên.” Tác Tí nghĩ.
…
Trong tiểu lâu, La Phong cũng nhìn thấy cảnh Tác Tí và Tác Vân gặp nhau. Hai huynh đệ này đã cùng La Phong đến Hỗ Dương Thành, cũng coi như có duyên phận.
“Trong Hỗ Dương Thành, tầng lớp dưới chót của đám Chân Thần đều rất chật vật.” Thương Thiên Viêm nhìn ra ngoài, “Đa số họ đều muốn liều mạng để tìm cơ hội, thậm chí dùng cả tính mạng để đổi lấy tài nguyên. Thường thì sẽ đột phá thất bại. Nhưng Tác Vân này rất có thiên phú, không ngờ đã đột phá thành công.”
La Phong gật đầu: “Hai anh em họ đều có thiên phú. Hắc Đồ Phu trù nghệ, chỗ tinh diệu của ông không thua gì luyện khí hay luyện dược, cũng cần thần lực và ý chí kết hợp hoàn mỹ, mới có thể tạo ra mỹ vị ảnh hưởng đến tâm linh. Tác Tí có thể nhanh như vậy nhập môn, cũng là nhờ có thiên phú.”
Thương Thiên Viêm nâng chén rượu, thản nhiên nói: “Hai người bọn họ đều có thiên phú, nhưng trong Hỗ Dương Thành, số lượng Chân Thần không có thiên phú còn nhiều hơn nhiều.”
“Ngươi thích ai hơn?” La Phong cười hỏi.
“Nếu là lúc ta còn trẻ, ta thích Tác Vân hơn. Nhưng bây giờ?” Thương Thiên Viêm uống hết rượu trong chén, “Ta thích Tác Tí hơn.”
La Phong gật đầu, ánh mắt lướt qua những người hầu đang hâm mộ tại Hỏa Giới thực quán.
“Con đường tu hành, kị tham! So với những người hầu phổ thông tại Hỏa Giới thực quán, Tác Tí đã rất may mắn rồi.” La Phong đứng dậy.
“Đúng vậy, kị tham!” Thương Thiên Viêm gật đầu, “Nói thì dễ, nhưng có bao nhiêu cường giả có thể thực hiện? Ta cũng từng phạm sai lầm vì tham lam. Có những sai lầm có thể sửa, nhưng có những sai lầm, một khi đã phạm phải thì không thể sửa chữa!”
La Phong gật đầu nói: “Thương huynh, lần này ta sau khi trở về sẽ bế quan, nếu ngươi có việc gấp, cũng có thể liên hệ qua la vung.”
Khi bế quan cần toàn tâm toàn ý, Truyền Tấn Lệnh sẽ bị tắt, nếu không, những tin tức từ Viêm Phong hội quán, Ám Điện, hoặc từ những người bạn quen thuộc sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của La Phong.
Chỉ cần gửi tin nhắn qua la vung, la vung có thể liên hệ La Phong qua tâm linh.
“Được.” Thương Thiên Viêm gật đầu cười, “Nếu có việc gấp, ta chắc chắn sẽ liên hệ.”
Cả hai cùng nhau rời khỏi, quán chủ Hỏa Giới thực quán, Hắc Đồ Phu, lập tức đến tiễn, tiễn hai vị Vĩnh Hằng Chân Thần rời đi.
…
La Phong mang theo Ma La Tát và Mặc Ngọc Thanh Nham, rời khỏi Hỏa Giới thực quán để đến Viêm Phong hội quán, mua sắm lượng lớn vật liệu cần thiết cho lần luyện thể thứ hai.
“Lần thứ nhất luyện thể, ta đã tiêu tốn khoảng 10 vạn vũ trụ sa vật liệu. Dựa theo hiểu biết của ta về lần luyện thể thứ hai, dự kiến cần khoảng 65 vạn vũ trụ sa vật liệu.” La Phong nghĩ, “Cân nhắc đến có thể có hao tổn, tốt nhất là chuẩn bị thêm chút, mua sắm 70 vạn vũ trụ sa.”
Viêm Phong hội quán không hổ danh là thương hội lừng lẫy khắp Khởi Nguyên đại lục, 70 vạn vũ trụ sa vật liệu cần thiết được chuẩn bị nhanh chóng, chỉ mất vài chén rượu và cuộc trò chuyện là đã hoàn thành.
“Bởi vì có những vật liệu không thường dùng, lần này chúng ta phải điều động từ các thương hội khác.” Phó quán chủ Viêm Phong hội quán nói, “La Hà huynh, nếu muốn mua sắm nhiều hơn, tốt nhất là nên thông qua Ám Điện đặt trước đơn hàng. Chúng ta có thể chuẩn bị trước.”
Dù sao đây chỉ là một phân bộ của thành trì lớn, nên khả năng chứa đựng cũng có hạn.
“Được.” La Phong cầm bình ngọc, trong đó chứa 70 vạn vũ trụ sa vật liệu, nhiều vật liệu đã chồng chất thành từng tòa núi lớn.
« Hỗn Độn Đại Lực Đồ » vốn không tiêu tốn nhiều tài nguyên, nhưng thân thể La Phong quá khổng lồ!
“Lần tới là lần luyện thể thứ ba, tài liệu cần thiết lại gấp bội, cần phải đặt trước.” La Phong nghĩ, “Tuy nhiên, tạm thời ta cũng không mua nổi nhiều tài liệu như vậy, vẫn là nghèo quá!”
Sau khi mua sắm vật liệu, La Phong liền dẫn hai người hầu trở về động phủ.
Hô!
Một đường bay trở về động phủ, La Phong thu hồi phi thuyền, Ma La Tát và Mặc Ngọc Thanh Nham cũng tự nhiên hạ xuống bên cạnh.
“Thanh Nham.” La Phong phân phó, “Ta chuẩn bị bế quan trong một thời gian dài, ngươi không cần ở lại động phủ. Có thể về thăm nhà một chút.”
“Tạ chủ nhân.” Mặc Ngọc Thanh Nham lộ rõ nét vui mừng, từ khi theo La Phong, hắn chưa từng trở về.
“Vậy còn ta? Ta có thể ra ngoài không?” Ma La Tát hỏi, lần trước chủ nhân bế quan đến một kỷ.
“Chỉ cần không gây họa, ngươi có thể tự do đi dạo ở Hỗ Dương Thành.” La Phong nói, rồi trực tiếp bay vào đại điện dưới mặt đất. Khi vào bên trong, cửa điện ầm ầm đóng lại, trận pháp vận chuyển ngăn cách bên trong và bên ngoài.
La Phong đã bắt đầu bế quan.
“La Tát thần quân, ta đi trước đây.” Mặc Ngọc Thanh Nham cung kính nói.
“Đi đi, ta cũng ra ngoài dạo chơi.” Ma La Tát hớn hở, vèo một cái đã bay ra khỏi động phủ, “Chủ nhân chỉ đi những nơi nhàm chán, Hỗ Dương Thành lại có rất nhiều chỗ thú vị!”
Hai người hầu, người trước kẻ sau rời khỏi.
Toàn bộ động phủ trở nên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại La Phong đang bế quan bên trong.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Đoạn này dịch nó kì kì sao ấy chương 308 ” Nếu đổi lại là một Hồn Nguyên sinh mệnh cao đẳng, sợ rằng tốc độ lĩnh ngộ sẽ nhanh hơn hắn vạn lần không chỉ . ”
Theo ý mình chỉnh lại câu cuối là ” tốc độ lĩnh ngộ sẽ nhanh hơn hắn hàng vạn lần ” thì ổn hơn nhỉ ?
Sai xót… sai xót !!!
Thấy phần 2 này không hay tác giả viết qua loa không có chi tiết lắm như quá trình sáng tạo ra bí pháp gì đó, cứ đóng cửa luyện công mấy chục kỷ là thấy tạo ra bí pháp mới,
viết chi tiết ae đọc lại thấy câu giờ thôi. nhìn như la phong phát triển nhanh nhưng chắc lại kẹt ở bán hồn nguyên lâu như lúc ở vũ trụ chi chủ. xong đánh nhau vs bọn hồn nguyên sinh mệnh này còn dài
Tui thấy chi tiết quá đọc rất mệt , giản lược bớt 1 tí và kéo dài ra 1 tí , 1 chương ngắn ngủn đọc ko đủ phê .
Mong rằng tác giả sẽ có nhiều điều hay ho hơn cho đứa con của mình
Cuộc đời có thăng có trầm. Bình yên thường tới trước bão giông. 😂
Map này hơi ngắn nhỉ. Sắp đi hắc ấm giới r
Thấy từ lúc viết tiếp phần 2 nó ngắn ngắn sao ấy , cà chua đang đuối dần ý tưởng làm cho mạch truyện ko còn hấp dẫn nữa . Mong cà chua sớm phục hồi , đừng lan man nhiều bộ xong rồi đầu voi đuôi chuột là hư hết 1 tác phẩm hay của mình
Danh anh bắt đầu lan xa từ đây
CẬP NHẬT: Tác giả bị cúm A và sẽ nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục sức khỏe, chúng ta chỉ có thể chờ và mong cho CÀ CHUA sớm khỏe lại a!!!