Lữ Xuân không cười nổi nữa.
Ông ta chăm chú quan sát khuôn mặt Lữ Công, như muốn xuyên qua lớp da thịt mà nhìn thấu hết thảy tâm tư của đối phương.
Nhưng tiếc thay, sau bao năm sống an nhàn sung sướng, ông ta đã đánh mất đi cái khí thế có thể trấn áp lòng người. Còn Lữ Công lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, dày dặn tâm cơ, lòng dạ sâu xa, không dễ bị nhìn thấu.
Lữ Công thành khẩn nhìn lại y: “Ta biết nói những lời này, chắc hẳn quận mã sẽ không vui. Nhưng sự thật chính là vậy. Xin quận mã hãy kiên nhẫn đợi thêm một thời gian. Chờ ta được quận chúa tin tưởng, giao cho thực quyền, thực sự đứng vững trong Nam Dương vương phủ, lúc đó quận mã có gì sai bảo, ta quyết không chối từ.”
Lữ Xuân hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, lạnh nhạt nói: “Đường huynh nhớ kỹ lời mình nói là tốt.”
Nói đoạn, ông ta nhếch mép cười đầy châm chọc: “Dù đường huynh có quên, cũng nên nhớ rõ mình mang họ Lữ. Từ khoảnh khắc bước chân vào Nam Dương vương phủ, huynh đã bị buộc chặt với ta – một quận mã vô dụng rồi. Nếu huynh muốn lập thân trong phủ này, thì không thể không dựa vào ta. Điểm này, chắc hẳn huynh rõ ràng hơn ai hết.”
Lữ Công không chút do dự, nghiêm túc đáp: “Những lời ta từng nói, từng câu từng chữ ta đều nhớ kỹ, chưa bao giờ quên.”
“Sau này, ta chắc chắn sẽ tận tâm vì quận mã. Nếu quận mã vẫn không tin, ta lập tức phát độc thệ.”
Lữ Xuân không ngăn cản, chỉ khoanh tay đứng nhìn hắn thề độc. Sau đó, mới khẽ cười nhạt: “Chúng ta chỉ là huynh đệ hàn huyên vài câu, sao lại phải phát độc thệ? Ta nào có không tin đường huynh. Một chữ Lữ viết không ra hai nét, cả Nam Dương vương phủ này, cũng chỉ có chúng ta là đồng lòng mà thôi.”
Lữ Công lập tức phụ họa theo.
Lữ Xuân trầm ngâm giây lát, rồi hạ giọng hỏi: “Trong tiệc rượu tối nay, Trần Trường Sử và Phùng Trường Sử có nói, mỗi mẫu ruộng có thể thu hoạch mười bốn thạch ngô. Chuyện này là thật sao?”
Nhắc đến vụ mùa bội thu, mắt Lữ Công ánh lên vẻ phấn khởi: “Là thật. Suốt nửa tháng qua, ta vẫn ở điền trang, đích thân xuống ruộng bẻ ngô, tham gia vào quá trình phơi khô, tách hạt, cân đo. Mẫu ruộng có sản lượng cao nhất thu được mười sáu thạch, thấp nhất là mười hai thạch. Con số trung bình là mười bốn thạch trên mỗi mẫu ruộng.”
“Thế mà Thôi công tử còn nói sản lượng chưa đạt như mong đợi. Nếu tiếp tục chọn giống, cải tiến thêm vài năm nữa, sản lượng chắc chắn còn tăng cao hơn.”
Đây thực sự là một công đức có thể cứu sống vô số dân chúng.
Lữ Công nhắc đến Thôi Độ với giọng điệu đầy tôn trọng.
Đây là sự kính trọng dành cho những người có thực tài.
Lữ Xuân không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt bỗng sáng lên.
Lữ Công nhận ra thần sắc khác lạ của ông ta, trong lòng khẽ động, liền thấp giọng nhắc nhở: “Quận chúa đã hạ lệnh nghiêm cấm tiết lộ chuyện ngô được mùa. Chờ đến khi Nam Dương quận nhân rộng giống ngô, lúc đó mới trình lên triều đình. Quận mã chẳng lẽ có suy tính khác?”
Ánh mắt Lữ Xuân càng sáng hơn, trong giọng nói còn mang theo sự kích động khó che giấu: “Ta đang nghĩ, nếu lặng lẽ dâng loại lương thực mới này lên hoàng thượng, nhờ công lao này mà được hoàng thượng ban thưởng thì sao?”
Lữ Công giật mình, chân mày giật nhẹ một cái, vội vàng khuyên nhủ: “Chuyện này ngàn vạn lần không thể làm!”
“Tại sao?” Lữ Xuân không vui, lườm hắn một cái.
Lữ Công đành phải nói thẳng: “Nam Dương vương phủ là của quận chúa, lời quận chúa nói, không ai dám cãi. Nếu quận mã ngấm ngầm gửi tin tức lên triều đình, mà bị quận chúa phát hiện, quận mã đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Với tính cách của Giang Thiệu Hoa, nàng chắc chắn sẽ trở mặt!
Trong đầu Lữ Xuân lập tức hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của con gái mình, như thể có một thùng nước đá dội thẳng xuống, khiến y lạnh đến thấu tim. Sắc mặt y cứng lại, không nói một lời.
“Lùi một bước mà nói, dù có thể giấu được quận chúa, thì quận mã định làm thế nào để lấy được lương thực và số liệu chính xác?” Lữ Công tiếp tục chất vấn.
“Ngô đều được cất giữ trong kho thóc của điền trang, có người canh giữ ngày đêm. Làm sao có thể bí mật vận chuyển ra ngoài mà không bị phát hiện?”
Lữ Xuân vẫn không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn hắn.
Lữ Công cạn lời.
Thì ra, Lữ Xuân muốn hắn làm kẻ tiên phong trong việc này!
Mà không nghĩ xem, hắn thân là xá nhân dưới trướng quận chúa, nếu dám làm chuyện phản bội như vậy, đám thân vệ bên cạnh quận chúa chỉ cần một người cũng đủ đánh hắn thành bùn nhão. Sau này còn mặt mũi gì làm việc trong phủ nữa?
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Dùng người kiểu này thật quá mức tùy tiện!
Lữ Công thầm oán trách trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, chân thành khuyên nhủ: “Chuyện này tuyệt đối không thể làm. Chỉ bằng quận chúa nắm giữ Nam Dương quận, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày quận mã được hoàng thượng triệu kiến. Hiện tại chỉ cần nhẫn nại chờ đợi thời cơ.”
Lữ Công thầm oán trách trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, chân thành khuyên nhủ: “Chuyện này tuyệt đối không thể làm. Chỉ bằng quận chúa nắm giữ Nam Dương quận, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ngươi được hoàng thượng triệu kiến. Hiện tại chỉ cần nhẫn nại chờ đợi thời cơ.”
Nói trắng ra là… cứ tiếp tục nhịn thôi!
Lữ Xuân đã quá quen với điều đó. Ông ta đã nhẫn nhịn suốt hơn mười năm, thêm vài năm nữa thì có sao?
Lữ Xuân hừ lạnh một tiếng từ trong mũi, bỗng dưng mất hết hứng thú trò chuyện: “Trời đã khuya, đường huynh bôn ba vất vả, về nghỉ sớm đi.”
Lữ Công cười cười, đứng dậy cáo từ.
Vừa ra khỏi thư phòng, hắn liền có một niềm vui bất ngờ.
Chỉ thấy một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang đứng đợi bên ngoài. Cậu bé vóc dáng cao ráo, gương mặt thanh tú, phong thái nho nhã, có năm sáu phần giống với Lữ Công.
Chính là con trai của hắn —— Lữ Vân.
“Phụ thân!” Lữ đại lang vui mừng tiến lên, cung kính thi lễ: “Nửa năm không gặp, người gầy đi nhiều.”
Lữ Công cũng tràn đầy vui sướng, nhìn con trai một lượt, cười nói: “Về viện trước rồi nói chuyện.”
“Con đã ở vương phủ được ba tháng rồi.”
Giữa cha con không cần quá nhiều khách sáo, Lữ Công trực tiếp kéo con vào phòng ngủ, mỉm cười hỏi: “Ở đây có quen không?”
Lữ đại lang cười đáp: “Rất quen ạ. Đường đệ Lữ Dĩnh mỗi ngày đọc sách, con chỉ cần ngồi bên cạnh là được.”
Lữ Dĩnh còn nhỏ, tính tình trầm tĩnh, gần như không bao giờ bước ra khỏi vương phủ. Lữ đại lang đến đây nói là hầu hạ, nhưng thực ra chẳng có mấy việc phải làm.
Lữ Công căn dặn: “Dù là huynh đệ đồng tộc, nhưng trên dưới có khác, con phải luôn kính trọng Dĩnh đường đệ.”
Lữ đại lang gật đầu đồng ý. Do dự một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Có một chuyện, con muốn bẩm với phụ thân. Phu tử dạy Dĩnh đường đệ mỗi ngày sau khi giảng bài xong, đều dành thời gian riêng để dạy con đọc sách viết văn.”
Lữ Công sững người, sau đó nhanh chóng hiểu ra: “Chắc chắn là do quận chúa sắp xếp.”
Phu tử của Lữ Dĩnh do quận chúa đích thân mời về, là một cử nhân, dạy Lữ đại lang dư sức.
“Con đã lén hỏi phu tử một lần, đúng là ý của quận chúa.” Lữ đại lang vui vẻ nói, “Mỗi tháng con có bổng lộc, ăn ở trong vương phủ, mỗi quý còn được phát bốn bộ y phục mới.”
“Trước đây ở trong nhà tổ, cuộc sống cũng chỉ thế này thôi. Không đúng, ở nhà tổ, thúc bá luôn chỉ trỏ soi mói con, trong mắt tràn đầy khinh thường. Nhưng ở vương phủ, ai ai cũng đối xử với con khách khí lễ độ.”
“Phụ thân, con thích Nam Dương vương phủ. Con biết mình không còn tư cách thi khoa cử nữa, nhưng con vẫn muốn học. Hai năm sau, Dĩnh đường đệ sẽ đến phủ học ở Kinh Châu, con muốn lấy danh nghĩa bạn đồng học mà đi cùng.”
Nhìn gương mặt con trai rạng rỡ, Lữ Công vừa cảm thấy vui mừng, lại có chút chua xót khó tả.
Sau một hồi trầm mặc, hắn giục con đi nghỉ ngơi, còn mình thì một mình chui vào thư phòng.
Ngọn đèn trong thư phòng cháy sáng đến canh tư.
Sáng sớm hôm sau, Giang Thiệu Hoa như thường lệ luyện quyền cước suốt một canh giờ. Vừa ra khỏi phòng luyện võ, liền thấy Lữ Công cung kính đứng chờ, hai tay dâng lên một bức tấu chương.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.