“Phụ thân ta vào nhà họ Chu làm kẻ ở rể từ mười hai năm trước.”
“Mười hai năm qua, nhà họ Chu chưa từng bạc đãi hắn. Cơm ngon áo đẹp đủ đầy, chưa bao giờ thiếu thốn nửa phần. Khi ông bà nội ta còn sống, cũng xem hắn như con ruột. Mẫu thân ta đối với hắn thì thuận theo mọi bề, chẳng dám trái ý.”
“Năm năm trước, ông bà nội lần lượt qua đời vì bạo bệnh. Lúc ấy, chân tướng của Bành Thành mới lộ rõ. Hắn lấy cớ kinh doanh làm ăn, lập phủ riêng bên ngoài, nuôi dưỡng thiếp thất, thậm chí còn có con riêng.”
Chu Anh ưỡn thẳng lưng, đem những nỗi tủi nhục và đau khổ mà hai mẹ con nàng phải chịu đựng suốt bao năm kể ra không sót một lời:
“Mẫu thân ta không đồng ý thừa nhận đứa con riêng ấy, nhưng Bành Thành liền chửi bới, đánh đập bà. Ta muốn che chở cho mẫu thân, nên cũng bị đánh theo.”
“Mẫu thân ta trên người đầy thương tích lâu năm. Đại nhân có thể cho mời đại phu đến kiểm tra.”
Vì muốn cứu con gái, Chu thị cũng chẳng màng thể diện nữa. Bà lập tức kéo tay áo lên, để lộ hai cánh tay chi chít những vết sẹo cũ, chứng tích của những trận đòn tàn nhẫn trong quá khứ.
Đám dân chúng bên ngoài không nhìn thấy cảnh ấy, nhưng điều đó chẳng ngăn được họ tiếp tục bàn tán:
“Hầy, là nữ nhân mà lại dám xắn tay áo khoe cánh tay giữa chốn đông người, thật chẳng biết giữ lễ tiết.”
“Đúng vậy! Dù phụ thân có tệ thế nào cũng không thể cầm dao giết chết được. Đạo lý ở đâu chứ!”
Cũng có kẻ lầm bầm:
“Nếu không phải vì nghèo khổ cùng cực, ai lại muốn làm kẻ ở rể? Cha mẹ vợ chết rồi, thì để kẻ ở rể kế thừa gia sản chẳng phải hợp lẽ sao?”
Lời đó vừa thốt ra lập tức khiến những người xung quanh quay đầu nhìn chằm chằm. Có kẻ quen biết không nhịn được, nhổ một bãi nước bọt:
“Ngươi tài giỏi vậy sao không về nhà nói với nhạc phụ mình sớm chết đi để nhường chỗ cho ngươi?”
Ra là một kẻ ở rể khác.
Cả đám người liền cười ồ lên.
Tên kẻ ở rể kia dù mặt dày cũng không chịu nổi tiếng cười nhạo ấy, vội kéo tay áo che mặt, lén lút chuồn ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi đám đông, hắn lại vòng qua một vòng, len lén tìm chỗ khác để chen vào, tiếp tục dựng tai nghe lén.
Trong công đường, Dương thẩm lý hạ lệnh, lập tức có một vị đại phu từ hậu đường bước ra, kiểm tra thương tích của Chu thị trước mặt mọi người. Sau đó, ông chắp tay bẩm báo:
“Bẩm Dương thẩm lý, những vết thương trên cánh tay Chu thị đúng là sẹo cũ đã lâu năm.”
Chu thị cắn răng, đột nhiên nói lớn:
“Trên người dân phụ còn nhiều vết thương khác. Dân phụ nguyện ý kiểm tra hết để làm rõ sự thật.”
Lời vừa thốt ra khiến cả đại đường xôn xao. Chu thị… lại dám đề nghị cởi áo kiểm tra thương tích ngay trước mặt bao người?
Chẳng lẽ hôm nay sẽ được mở mang tầm mắt thật sao?
Chu Anh sững sờ, cắn chặt môi định lên tiếng ngăn cản, nhưng khi nàng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy mẫu thân đang rưng rưng nước mắt, ánh mắt đầy quyết tâm.
Chu Anh đỏ hoe đôi mắt, nước mắt lăn dài không kìm được.
Lúc này, Nam Dương Quận chúa – Giang Thiệu Hoa, bấy giờ vẫn im lặng quan sát – chợt lên tiếng:
“Chu thị, nếu ngươi nhất quyết muốn kiểm tra thương tích, vậy hãy vào hậu đường để làm việc đó. Trần Xá nhân, ngươi đi cùng làm chứng.”
Trần Cẩm Ngọc lập tức nhận lệnh, bước lên đỡ cánh tay Chu thị, cùng bà rời khỏi công đường.
Chu Anh lấy tay áo lau nước mắt, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu, mạnh mẽ nói lớn:
“Dân nữ còn một việc khác muốn bẩm báo!”
“Bành Thành là kẻ hèn hạ vô sỉ. Hắn không chỉ nuôi dưỡng thiếp thất bên ngoài, mà mỗi khi say rượu về nhà còn… giở trò đồi bại với chính con gái ruột của mình!”
“ẦM!”
Bên ngoài công đường như nổ tung. Dân chúng kinh hoàng, xôn xao đến mức không thể kiềm chế.
Trần Trác nhíu chặt mày, Huyện lệnh Thôi sững sờ, vẻ mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Lữ Xuân cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Nhưng sau cơn sốc ban đầu, sắc mặt hắn dần trở nên khó coi vô cùng.
Bành Thành…
Tên này đúng là nỗi nhục của tất cả những kẻ ở rể.
Muốn tìm thú vui thì đi kỹ viện, hay lên thuyền hoa tìm gái đẹp.
Thích trẻ con? Có thể mua vài tiểu nha hoàn nhỏ tuổi để thỏa mãn dục vọng.
Nhưng lại dám ra tay với chính con gái ruột của mình?
Đúng là cầm thú không bằng!
Giang Thiệu Hoa hơi cau mày, ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Chu Anh.
Chỉ có Dương Chính là giữ được vẻ mặt bình tĩnh, xứng danh con cháu gia đình có truyền thống làm hình quan (quan xét xử hình luật). Không hề lộ vẻ kinh ngạc, hắn lạnh lùng truy vấn tiếp:
“Việc này có ai làm chứng không?”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Chu Anh kìm nén nỗi nhục nhã, vẫn giữ giọng dõng dạc:
“Mẫu thân ta là nhân chứng. Ngoài ra, còn có nha hoàn hầu hạ bên cạnh ta có thể làm chứng.”
Dương Chính trầm giọng nói:
“Chu thị là mẹ ruột của ngươi, để bảo vệ con mình thì hoàn toàn có thể nói dối. Còn nha hoàn kia cũng là người của nhà họ Chu, lời khai chưa đủ sức thuyết phục. Nay Bành Thành đã chết, không thể đối chất. Biết đâu, ngươi chỉ muốn bôi nhọ hắn để trốn tội giết người.”
Lữ Xuân vừa định lên tiếng phụ họa thì bỗng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng quét qua từ phía Giang Thiệu Hoa.
Hắn lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm lời nào.
Chu Anh mạnh mẽ lau nước mắt, ngẩng cao đầu, giọng rõ ràng, vang vọng khắp công đường:
“Đại nhân, dân nữ có chứng cứ. Dân nữ là con gái duy nhất của nhà họ Chu, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên trong nội trạch, ngoài phụ thân thì không có nam nhân nào khác tiếp cận được dân nữ.”
“Dân nữ… đã không còn trong trắng. Xin đại nhân cho người kiểm tra để làm rõ sự thật.”
Lời vừa dứt, cả công đường lặng ngắt như tờ, nhưng ngay sau đó là một làn sóng chấn động dữ dội.
Dân chúng bên ngoài lại náo động, không biết ai là người đầu tiên gào lên:
“Bành Thành đáng chết!”
Ngay lập tức, tiếng hô vang dội khắp nơi:
“Đúng vậy! Đáng chết!”
“Không bằng cầm thú!”
Dù những người vây quanh đều là nam nhân, nhưng nghe chuyện tày đình này, ai nấy đều phẫn nộ không kiềm chế được.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, ấy vậy mà hắn lại ra tay với chính con gái ruột của mình? Loại người này không xứng làm người!
Lữ Xuân, kẻ nãy giờ vẫn chất chứa đầy oán hận và giận dữ trong lòng, giờ đây cũng biến sắc. Hắn không thể ngồi yên thêm được nữa, đột ngột bật dậy, ánh mắt rực lửa, giọng nói vang vọng đầy căm phẫn:
“Tên Bành Thành này, thân làm kẻ ở rể thì lẽ ra phải biết ơn nhà vợ, vậy mà lại nuôi mộng chiếm đoạt gia sản nhà họ Chu, lòng lang dạ sói, lại còn phạm phải tội ác tày trời không bằng cầm thú thế này, dù có bị băm vằm ngàn nhát cũng chưa đủ để đền tội!”
“Chu Anh giết cha, chẳng qua là bị ép đến đường cùng. Xin Dương thẩm phán mở lượng khoan hồng, tha cho Chu Anh khỏi tội chết!”
Dương Chính quay đầu, ánh mắt lạnh lùng:
“Lữ Quận mã, xin ngài bớt kích động. Sự việc thật giả thế nào còn chưa rõ ràng. Đợi mời bà đỡ đến kiểm tra, xác nhận rồi mới có thể định luận.”
Nhưng Lữ Xuân vẫn không chịu ngồi xuống, vẻ mặt phừng phừng lửa giận, giọng nói đầy kích động:
“Chu Anh mới chỉ mười tuổi, còn nhỏ dại, làm sao có thể bịa ra chuyện như vậy? Dương thẩm phán cần gì phải làm khó nàng, cho gọi bà đỡ kiểm tra chỉ khiến Chu cô nương thêm tủi nhục mà thôi!”
Dương Chính trầm giọng đáp, thái độ vẫn cứng rắn:
“Muốn đưa ra làm chứng cứ trước công đường, thì nhất định phải kiểm tra xác thực.”
Chu Anh đã không còn gì để mất, lập tức cất giọng dõng dạc, không hề do dự:
“Dân nữ nguyện ý chấp nhận kiểm tra!”
Dương Chính gật đầu nhẹ, xoay người ra lệnh cho nha dịch:
“Mau đi mời bà đỡ đến!”
Hai tên nha dịch nhận lệnh, vội vàng rời đi.
Lữ Xuân quay đầu nhìn Giang Thiệu Hoa, ánh mắt tha thiết, giọng nói vẫn không giấu nổi sự phẫn nộ:
“Bành Thành tội ác chồng chất, chết chưa hết tội. Xin Quận chúa ân chuẩn, tha cho Chu Anh khỏi tội chết!”
Giang Thiệu Hoa nhìn Lữ Xuân hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm khó lường, khiến cả công đường lặng đi trong chốc lát.
Đám dân ngoài nha môn cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, tò mò ngóng vào bên trong. Ngay cả tên kẻ ở rể từng bị chê cười lúc trước cũng rướn cổ hết cỡ, cố nghe rõ từng lời đối thoại giữa Quận chúa và Lữ Quận mã.
Giang Thiệu Hoa cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu bình thản không rõ vui buồn:
“Lữ Quận mã, ngài thật lòng muốn cầu xin cho Chu Anh sao?”
“Cho dù có muôn vàn lý do, Chu Anh cũng không nên giơ dao giết cha!”
Lữ Xuân thở hắt ra một hơi nặng nề, ánh mắt kiên định, giọng nói dõng dạc như chém đinh chặt sắt:
“Bành Thành vong ân bội nghĩa, tham lam chiếm đoạt gia sản, ngược đãi vợ con, Chu Anh chỉ vì cùng đường không lối thoát mới buộc phải giết cha. Đó là hành động bất đắc dĩ, đáng thương hơn là đáng trách.”
“Ta, Lữ Xuân, cũng là kẻ ở rể, luôn khắc ghi ân đức của nhạc phụ, chưa từng dám quên một khắc nào. Ta chưa từng nghĩ trên đời lại có loại kẻ ở rể vô liêm sỉ như Bành Thành, không chỉ mơ chiếm đoạt gia sản nhà vợ, mà còn ra tay độc ác với chính con gái ruột mình!”
“Thứ cầm thú không bằng ấy không xứng làm người!”
“Ngày hôm nay, nếu Quận chúa tha cho Chu Anh một mạng, đó chẳng những là một hành động nhân đức, mà còn là lời cảnh tỉnh cho tất cả những kẻ ở rể trên đời này!”
“Công lý luôn ở trong lòng người. Chỉ cần Quận chúa còn ở đây, Nam Dương quận này sẽ luôn sáng tỏ như mặt trời ban trưa, không dung thứ cho bất kỳ sự dơ bẩn hèn hạ nào!“
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.