Câu nói cuối cùng của Trịnh Trân gần như được gằn lên qua kẽ răng, hàm răng cắn chặt đến mức tưởng chừng có thể nứt vỡ.
Gương mặt tuấn mỹ đến mức hoàn hảo của hắn bỗng nhiên vặn vẹo, trở nên dữ tợn như mang theo nỗi thù hằn không thể xóa nhòa.
Bành Tứ Hải chưa từng thấy chủ tử của mình thất thố đến mức này, nhất thời vừa sợ hãi vừa lo lắng. Gã vội nhắc nhở, sợ tiếng động lớn sẽ làm kinh động đến Quốc công gia và Quốc công phu nhân:
“Tiểu công gia, xin hãy bình tĩnh! Nếu làm kinh động đến Quốc công gia và phu nhân, e là không hay.”
Đôi mắt Trịnh Trân đỏ rực, sự giận dữ và uất ức cuộn trào như dòng lũ dữ chỉ chực tràn ra. Nhưng cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng, hắn kìm nén tất cả vào lòng.
Việc hắn bí mật sai Bành Tứ Hải đến Nam Dương quận, tuyệt đối không thể để phụ mẫu phát hiện.
Và nỗi đau cùng cơn giận dữ lúc này, hắn cũng chẳng thể giải thích cho bất kỳ ai hiểu được, kể cả kẻ tâm phúc trước mặt.
Trịnh Trân hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc, xoay người quay lưng lại với Bành Tứ Hải:
“Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
Bành Tứ Hải khẽ đáp “Vâng”, trước khi lui ra còn nhẹ giọng cam đoan:
“Những gì tiểu công gia vừa nói, tiểu nhân nhất định giữ kín như bưng.”
Trịnh Trân không nói gì thêm, chỉ lặng thinh đứng đó. Cánh cửa sau lưng hắn khẽ kêu cạch một tiếng rồi từ từ khép lại, trả lại sự tĩnh mịch cho căn thư phòng.
Hắn giữ nguyên tư thế ấy, đứng bất động rất lâu.
Canh ba… Canh tư…
Cho đến khi tiếng mõ báo canh năm vang lên, Bành Tứ Hải vẫn kiên nhẫn chờ bên ngoài cả đêm, cuối cùng cũng gõ cửa nhắc nhở:
“Tiểu công gia, hôm nay ngài có muốn xin nghỉ ở trong cung không?”
Bên trong yên lặng hồi lâu mới vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc:
“Không cần.”
Cửa mở ra, Trịnh Trân bước ra ngoài.
Bành Tứ Hải vội liếc nhanh một cái, âm thầm thở phào.
Sau một đêm dài, cơn thịnh nộ dường như đã lắng xuống, thay vào đó là sự trầm tĩnh thường ngày.
“Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa, thay y phục.” Trịnh Trân bình thản dặn dò.
Một canh giờ sau.
Trong cung, Thượng thư phòng.
Thái tử đang cầm sách lật qua vài trang, nhưng không có chút hứng thú, đành buông sách xuống, quay đầu nhìn quanh:
“Ủa? Tử Hiến hôm nay sao chưa tới?”
Giang Di ngồi bên cạnh đang nghịch ngọc bội, tung lên rồi lại bắt lấy, mải mê đến mức không kịp đáp lời.
Lý Bác Nguyên cười nói:
“Tối qua hắn ra khỏi cung về phủ rồi.”
Mấy vị bạn đồng học của Thái tử đều có chỗ ở trong cung, nhưng thường xuyên ra vào cung tùy ý. Đặc biệt là Vương Cẩm, cứ hai ba ngày lại về vương phủ một lần, thường bị mọi người trêu chọc là “hiếu tử nhất thiên hạ”.
Khi mọi người còn đang chuyện trò rôm rả, thì Trịnh Trân đã sải bước vào Thượng thư phòng.
Thái tử liếc nhìn hắn, mỉm cười trêu chọc:
“Tử Hiến tối qua làm gì vậy? Sao mắt lại đỏ thế kia?”
Dấu vết thức trắng cả đêm dù có tắm rửa kỹ càng cũng khó mà xóa hết. Đôi mắt đỏ ngầu, vằn tia máu là dấu hiệu rõ rệt nhất.
Trịnh Trân đã chuẩn bị sẵn lý do từ trước:
“Tối qua ta gặp ác mộng, nửa đêm bừng tỉnh rồi không ngủ lại được.”
Lý Bác Nguyên lập tức cười chế nhạo:
“Thì ra vị tiểu công gia văn võ song toàn, khí khái ngút trời của chúng ta cũng có lúc sợ hãi cơ à!”
Mấy thiếu niên tụ tập lại với nhau, luôn thích so tài cao thấp trong mọi chuyện.
Về mặt học vấn, Vương Cẩm là người giỏi nhất, tiếp đó mới đến Trịnh Trân. Nhưng ở võ trường, Trịnh Trân luôn là người nổi bật nhất. Từ cưỡi ngựa bắn cung đến quyền cước, Lý Bác Nguyên đều kém hơn hắn, khiến hắn không phục trong lòng, nay tìm được cơ hội liền tranh thủ châm chọc.
Nhưng tâm trạng của Trịnh Trân lúc này cực kỳ tồi tệ, chẳng buồn đáp trả. Hắn chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì.
Ngược lại, Vương Cẩm có chút tò mò, hỏi tiếp:
“Ngươi mơ thấy gì mà kinh khủng vậy?”
Trịnh Trân thản nhiên đáp:
“Quên rồi.”
Vương Cẩm thấy hắn không muốn nhắc đến nữa, cũng không hỏi thêm.
Bốp!
Tiếng động đột ngột vang lên, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn.
Rắc!
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Thì ra là Giang Di lơ đễnh không bắt kịp ngọc bội, khiến miếng ngọc dương chi thượng hạng rơi xuống đất vỡ tan.
Giang Di cười hì hì, không hề để tâm:
“Mau gọi người vào dọn dẹp chỗ này đi.”
Chẳng bao lâu sau, Thái phó bước vào.
Đám thiếu niên lập tức ngồi ngay ngắn, bắt đầu một ngày học tập.
Nhưng tâm trí của Trịnh Trân thì rối bời, chẳng thể tập trung nổi. Bên ngoài trông có vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng thực ra trong đầu hắn đang xoáy sâu vào những suy nghĩ hỗn độn.
Ánh mắt sắc bén của Thái phó như nhìn thấu lòng người, bất chợt gọi Trịnh Trân đứng dậy trả lời câu hỏi.
Trong thượng thư phòng có ba vị Thái phó, vị này là Hoàng Thái phó, học thức uyên bác, là Hàn lâm học sĩ nổi tiếng, chỉ là tính tình hơi cổ hủ.
Trịnh Trân hoàn toàn không nghe giảng, làm sao có thể trả lời được? Đành phải thừa nhận:
“Vừa rồi thần thất thần, cảm tạ Thái phó đã nhắc nhở.”
Trong phòng có năm thiếu niên, Thái tử thân phận cao quý không cần bàn cãi, bốn người còn lại đều là những thiếu niên xuất sắc nhất của Đại Lương.
Hoàng Thái phó tuy nghiêm khắc nhưng không phải kẻ ngốc, không đến mức chấp nhặt chuyện nhỏ nhặt này. Mắng mỏ dăm ba câu rồi thôi, dù sao cũng chẳng thể làm gì khác.
Chứ còn làm sao được nữa?
Thái tử điện hạ thỉnh thoảng cũng lơ đãng, Lý Bác Nguyên thì trợn tròn mắt mà chẳng hiểu bài, Giang Di thì cứ chốc chốc lại thay đổi tư thế, mắt thì dán ra ngoài cửa sổ… Ngày nào cũng thế.
Làm Thái phó mà cứ cau có mãi thì cũng mệt, hay là bỏ luôn không dạy nữa?
Đành phải nén giận mà tiếp tục giảng bài thôi.
Buổi sáng trôi qua không có gì đáng nói.
Đến chiều, trong giờ học cưỡi ngựa bắn cung, Trịnh Trân liên tục bắn lệch ba mũi tên, thậm chí có một mũi trượt hẳn ra ngoài bia.
Lần này, ngay cả võ tướng cấm vệ dạy cưỡi bắn cũng sa sầm mặt, nghiêm khắc quở trách Trịnh tiểu công gia, rồi phạt hắn bắn thêm năm mươi mũi tên nữa.
Thái tử và những người khác đều nhìn Trịnh Trân với ánh mắt đầy cảm thông.
Trịnh Trân hít sâu vài hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy lại tám phần phong độ thường ngày.
Nhưng chuyện này kéo dài vài hôm liên tiếp, đến mức Thái hậu cũng phải để tâm.
“Thái hậu nương nương truyền khẩu dụ, mời tiểu công gia vào Cảnh Dương cung một chuyến.”
Người truyền tin là Triệu công công, kẻ đang rất được sủng ái trong cung. Gương mặt gã được phủ một lớp phấn dày, mùi hương nồng nặc tỏa ra từ áo quần khiến ai ở gần cũng thấy ngột ngạt.
Trịnh Trân khẽ gật đầu, theo chân Triệu công công đến Cảnh Dương cung.
Thái hậu vừa thấy cháu trai thì vẫy tay gọi lại gần, nắm lấy tay hắn ân cần nhìn ngắm:
“Ai gia nghe nói dạo này con ăn không ngon, ngủ không yên, trong thượng thư phòng cũng thường xuyên thất thần. Hôm nay nhìn kỹ, quả nhiên sắc mặt hơi tiều tụy. Rốt cuộc là có chuyện gì? Có khó khăn gì cứ nói với ai gia, ai gia sẽ làm chủ cho con.”
Trịnh Trân nhìn gương mặt đầy vẻ từ ái của Thái hậu, nhưng trong đầu lại vang lên những ký ức đẫm màu tuyệt vọng từ kiếp trước.
Kiếp trước, khi bị ép cưới tiểu thư họ Phạm, hắn đã đau đớn đến tột cùng.
Thái hậu – người luôn yêu thương hắn nhất, lại không hề để tâm đến nỗi lòng của hắn, lạnh lùng chia cắt hắn và Giang Thiệu Hoa.
Năm đó, Thái tử vừa mới đăng cơ không bao lâu thì bạo bệnh qua đời. Vị hoàng đế mới lên ngôi chỉ mới tám tuổi.
Để củng cố ngai vàng của vị hoàng đế nhỏ tuổi, Thái hậu liên kết với Vương Thừa tướng, ép gả Giang Thiệu Hoa vào Vương gia, đồng thời ban hôn Trịnh gia với Phạm gia.
“Trịnh gia có được quyền thế và vinh hoa như ngày hôm nay đều nhờ vào ai gia.”
“Chỉ khi nương tựa vào hoàng quyền, Trịnh gia mới trở thành hậu tộc hiển hách nhất Đại Lương.”
“Hoàng thượng còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì. Quần thần trong triều làm sao có thể một lòng phục tùng? Lúc này, chỉ có liên hôn chính trị mới giữ vững được triều cương. Phương Bắc vẫn chưa yên, nếu triều đình hỗn loạn, nội loạn ngoại xâm cùng lúc bùng phát, triều Đại Lương còn trụ được mấy năm nữa?”
“Đến Giang Thiệu Hoa còn hiểu đạo lý này, tại sao con lại không hiểu?”
Gương mặt Thái hậu khi ấy lạnh lùng, giọng nói đầy tức giận:
“Thiệu Hoa họ Giang, nàng ta sẵn sàng hy sinh vì thiên hạ của Giang thị. Còn con – tiểu công gia họ Trịnh, phải vì sự an ổn của Trịnh gia mà kết thân với Phạm thị.”
“Phạm gia nắm giữ binh quyền, lại là gia tộc ngoại thích của hoàng thượng. Cưới nữ nhi nhà họ Phạm, Trịnh gia ít nhất cũng giữ vững được vinh hoa phú quý trong hai đời.”
“Chuyện này, không cho phép con từ chối!”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.