**Truyện: Cuộc Hôn Nhân Nồng Cháy**
**Tác giả: Cận Hi**
—
Ngoài vẻ dễ thương và lanh lợi, Tần Mạn cũng có mặt lạnh lùng.
Chỉ là mặt này ít khi bộc lộ ra, sự lạnh lùng của cô không lộ rõ bên ngoài nhưng sẽ có thêm vài phần thờ ơ và khinh thường, cũng như nổi loạn.
Mặt này phần lớn xuất hiện trước những người cô không thích và ghét.
Tần Đình Dạ đi vào, bấm tầng 28.
“Là chương trình không cho em ghi hình, hay là đội của cô Diêu kia giở trò?”
“Anh quan tâm em làm gì? Sao? Giờ đột nhiên nhớ ra em là em gái anh à? Muốn tìm lại tình cảm gia đình đã mất hai mươi mấy năm? Hay là để bù đắp lại sự áy náy trong lòng anh?”
Tần Đình Dạ bị cô hỏi dồn dập, không nói được gì.
Một lát sau, thang máy lên tới hơn mười tầng, anh lại thấp giọng hỏi, “Anh không có ý gì khác, chỉ lo lắng cho em thôi. Những lời lẽ trên mạng rất đáng sợ, em chưa từng trải qua những điều này.”
Tần Mạn không nói gì, ánh mắt lơ đãng nhìn vào số tầng đang tăng lên.
Rõ ràng là thái độ từ chối giao tiếp.
“Vài ngày nữa là sinh nhật bà nội, em…”
“Không về.” Tần Mạn lạnh lùng ngắt lời anh, dừng lại vài giây rồi nói tiếp, “Nhưng quà sẽ đến, muốn nhận hay không tùy bà.”
“Mạn Mạn…”
“Sinh nhật bà, em về là làm bà khó chịu hay là tự mình khó chịu? Các người cứ bốn người ở với nhau, chúc các người ba thế hệ hạnh phúc, vui vẻ.” Tần Mạn mất kiên nhẫn.
Lúc này cô giống như một con nhím, ai đụng vào cũng sẽ bị đâm.
Tần Đình Dạ mím môi, “Thật ra bà nội vẫn…”
“Đủ rồi. Anh đừng bào chữa cho ba, không cần bào chữa cho bà ấy.”
Giọng cô thêm vài phần bực bội, vì quá tức giận, cô ném mạnh túi tài liệu xuống đất, “Anh có phiền không? Hôm nay em chỉ muốn đến gặp ba nói chút chuyện thôi, cần gì phải làm một vở kịch tình thân cảm động thế này, không thấy ghê tởm sao?”
Ngay khi cô nói xong, thang máy mở ra ở tầng 24, bên ngoài đứng hai nam một nữ.
Nhìn qua là biết các quản lý cấp cao của công ty.
Rồi họ nhìn thấy cảnh tượng trong thang máy, ai nấy đều sững sờ.
Tần Đình Dạ bất đắc dĩ, còn người phụ nữ đeo khẩu trang thì có vẻ như đang nổi giận.
Đây là bạn gái của tổng giám đốc?
Một ý nghĩ lóe qua, họ thấy Tần Đình Dạ cúi xuống nhặt túi tài liệu bị ném trên đất, ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của ba người.
“Chào tổng giám đốc Tần.”
Ba người lần lượt chào hỏi, rồi lại nhìn sang Tần Mạn.
Lúc này cô đang bực bội, đôi mắt hạnh đào vốn dịu dàng giờ đây lại trở nên sắc lạnh, không vui liếc nhìn họ.
“Em gái tôi.”
Tần Đình Dạ sợ họ hiểu lầm, liền giải thích.
Ba người thoáng chút ngạc nhiên, đã gặp Tần Diêu không dưới mười lần, nhưng người trước mặt này…
Lập tức họ nhớ ra nhà họ Tần còn một cô ba.
Tần Mạn nghe thấy danh xưng này thì khẽ hừ lạnh, tỏ vẻ không quan tâm, tựa lưng vào tường thang máy.
“Thì ra là tam tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tôi là Triệu Hách, giám đốc kinh doanh.”
Hai người kia cũng lần lượt tự giới thiệu.
Tần Mạn tuy đang rất khó chịu nhưng vẫn có chút giáo dưỡng và lịch sự, gật đầu đáp lại, rồi quay đầu đi, không muốn tiếp tục trò chuyện.
Ba vị quản lý thầm cảm thán, tam tiểu thư này có vẻ tính cách cũng không kém nhị tiểu thư là bao.
Nếu ở nhà không được cưng chiều, dám tỏ thái độ như vậy với Tần Đình Dạ?
Không khí trong thang máy rơi vào im lặng, may mắn là tầng 28 nhanh chóng tới, mọi người lần lượt bước ra, Tần Mạn đi cuối cùng.
Tần Đình Dạ đợi cô, đưa túi tài liệu cho cô, nhưng cô không nhận, đành phải cầm giúp.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Anh lại nhìn đồng hồ, “Ba đang họp, chưa xong, chắc cần thêm nửa tiếng, em vào trong chờ một lát. Anh còn công việc cần giải quyết, tạm thời không thể ở bên em.”
Ba vị quản lý vừa rồi chính là lên tìm anh.
Tần Mạn không nói gì, đi theo anh.
Đến cửa, Tần Đình Dạ gọi thư ký, “Mang một ly cappuccino vào, thêm đường thêm sữa, rồi mang vài món điểm tâm vào.”
“Em muốn ăn bánh dâu tây và lẩu xiên que.”
Tần Mạn vốn không phải người dễ tính, lúc cần bướng bỉnh và ngang ngạnh thì cũng sẽ làm loạn lên.
Bình thường không thích để ý đến Tần Đình Dạ, nhưng khi cần thì lại không ngần ngại gây rối.
Có lẽ là muốn trả đũa, hoặc là muốn điên cuồng bù đắp những vết thương thời thơ ấu, để lòng mình dễ chịu hơn.
Thư ký không nhận ra cô, nhưng nhìn thấy Tần Đình Dạ dẫn cô đến, cũng không dám làm càn.
Tần Đình Dạ nghe vậy thì cười nhẹ, giọng nói cũng dịu lại, “Được, em muốn ăn gì thì cứ bảo thư ký đi mua.”
Sau đó anh quay sang thư ký nói, “Tam tiểu thư vừa nói gì, nhớ kỹ chưa? Đi mua đi.”
Tần Mạn quay đầu lại nhìn thư ký, đôi mắt xinh đẹp ánh lên nụ cười rực rỡ, giọng nói ngọt ngào, “Xin lỗi đã làm phiền, cảm ơn.”
Nói xong, cô thu hồi ánh mắt, mặt không biểu cảm đá cửa phòng giám đốc, giật lấy túi từ tay Tần Đình Dạ, đôi mày khẽ nhíu lại, thản nhiên nói, “Anh làm xong việc thì qua đây, lát nữa những gì em nói, anh có lẽ sẽ muốn nghe.”
Bên ngoài phòng thư ký có cả chục người, tất cả đều nhìn cảnh này.
Cũng nhận ra thân phận của cô.
Lần đầu tiên gặp tam tiểu thư, thật sự là tam tiểu thư này trông còn ngang ngược hơn nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư cũng không dám đá cửa phòng giám đốc.
Chỉ thích sai bảo họ, đối xử với họ như nô lệ, giống như trời sinh là để cô ta sai khiến.
Nhưng tam tiểu thư vừa rồi lại cảm ơn thư ký, trông rất thân thiện, nhưng tại sao lại tỏ thái độ đó với Tần Đình Dạ?
Nói năng cộc lốc.
Hai chị em nhà họ Tần sao lại trái ngược nhau thế nhỉ?
Tần Đình Dạ nhíu mày, nghĩ đến mấy túi tài liệu cô cầm, dường như đã nhận ra điều gì, anh nhìn sâu vào cửa phòng giám đốc, rồi quay về phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc rất lớn, không biết phải diễn tả sao cho hết sự sang trọng.
Tần Mạn hờ hững quan sát một lượt rồi ngồi xuống ghế sofa, đợi khoảng ba bốn phút, một thư ký lạ mặt mang ly cappuccino vào, cô mỉm cười nhận lấy, nói cảm ơn.
Đợi thêm mười mấy phút nữa, ba bốn thư ký mang đồ ăn vào.
Thư ký được Tần Đình Dạ giao nhiệm vụ tiến lên xin lỗi, “Xin lỗi tam tiểu thư, không mua được bánh dâu tây cho cô.”
Khu này toàn tòa nhà văn phòng, chỉ có quán cà phê và vài nhà hàng cao cấp, cùng vài cửa hàng tiện lợi.
Cô muốn bánh dâu tây, chỉ có ở những tiệm bánh ngọt tinh tế mới có.
“Không sao, tôi chỉ nói bâng quơ thôi.” Cô nhìn những thứ họ mang tới, “Từng này là đủ rồi, cảm ơn các cô, vất vả rồi.”
Mấy người ra ngoài, Tần Mạn bắt đầu ăn lẩu xiên que.
Một nồi lớn, hầu như món nào cũng có.
Mỗi khi đông về, cô lại thích ăn món này, nhất là củ cải trắng, túi phúc và sợi konnyaku trong lẩu xiên que.
Đồ ăn ngon có thể xoa dịu tâm trạng tồi tệ của cô, miễn là không ở trong không gian mà cô ghét.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, bước vào không phải là Tần Giang, mà là Tần Đình Dạ.
Tần Mạn đã mất kiên nhẫn, “Ông ấy còn họp bao lâu nữa?”
“Chắc là sắp xong.” Tần Đình Dạ bước vào, tay cầm theo túi đồ ăn vặt, “Sợ em đợi lâu, anh nhờ trợ lý lái xe chạy đi mua đồ ăn vặt cho em.”
Chưa đầy mười phút sau, Tần Giang đẩy cửa bước vào, một mùi nồng nặc của đồ ăn vặt chiên và lẩu xiên que phả vào mặt, làm ông đen mặt lại.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.