Lương Vi Ninh hít thở khựng lại, phản xạ có điều kiện trước mấy chữ ấy.
Liên tưởng đến hàng loạt hành động của mình trong ngày hôm nay, cô chỉ có thể rút ra một kết luận: Ông chủ muốn tính sổ với cô.
Khi tấm ngăn từ từ nâng lên, khoang sau rộng rãi đã bị chia cắt thành một không gian hoàn toàn khép kín. Chính vì thế, áp lực vô hình ở bên cạnh càng trở nên rõ ràng.
Sự cứng rắn ban ngày biến mất, cô bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Dù mối quan hệ giữa hai người có thay đổi thế nào đi nữa, cũng không thể che giấu một sự thật.
Anh là Trần tiên sinh.
Ở vị trí này, mọi chuyện cần phải công tư phân minh.
Dưới ánh mắt sâu xa khó đoán, Lương Vi Ninh trong lòng liên tục suy nghĩ đủ loại chiến thuật, cuối cùng quyết định dùng phương pháp cũ. Cô liếc nhìn chân của anh, mặt nhăn nhó, nhích người vào trong.
Do dự vài giây, cô vẫn không dám ngồi lên.
Dưới ánh đèn màu bạc dịu nhẹ, Trần Kính Uyên nhàn nhã liếc nhìn cô, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc, không thể hiện rõ vui buồn.
Giây tiếp theo, cô gái đưa tay nắm lấy ống tay áo sơ mi của anh, lông mi cụp xuống, không dám nhìn thẳng.
Hành động quen thuộc, cô thực hiện thuần thục như mọi lần.
Trần Kính Uyên yên lặng quan sát, không hề động đậy.
Một lúc sau, cô thử lên tiếng.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên, yếu ớt:
“Anh có phải đang giận không?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Giọng Lương Vi Ninh có chút bối rối:
“Em biết, có lẽ cách xử lý hôm nay của em không đúng, quá mức nóng vội…”
Một cốc cà phê đầy đường, để sếp phải chờ 15 phút, rời khỏi bữa ăn giữa chừng, làm sai công việc, để anh phải thu dọn đống hỗn độn, cuối cùng còn vắng mặt ở buổi họp mặt.
Cô nghĩ rằng những điều trên là nguyên nhân chính dẫn đến tình huống hiện tại.
Nhưng cô không hề biết rằng, lúc này, sự tự kiểm điểm của cô, từng câu chữ cẩn trọng và dè dặt, trong mắt Trần Kính Uyên lại càng khiến anh cảm thấy ngột ngạt hơn, như có một tảng đá đè nặng trong lòng ngực.
Đôi mắt cô ướt át, vẻ đáng thương động lòng người, khiến người khác muốn xót xa.
Nhưng cô gái này, trái tim lại quá cứng rắn.
Ngoại trừ lần trước vì cứu bạn mà rơi nước mắt mang theo chút chân tình, còn lại tất cả thời gian ở bên anh, đều nửa thật nửa giả, luôn mang theo sự đối phó và mục đích.
Anh thật sự muốn cô, khóc vì anh một lần, khóc đến đau lòng.
Người đàn ông mãi không nói gì, khiến Lương Vi Ninh càng thêm bất an.
Tấm lưng thẳng bắt đầu cứng lại, cảm xúc của cô dần trùng xuống, rất rõ ràng nhận ra tối nay đại lão không chấp nhận cách xử lý này.
Ngoài cách này ra…
Còn có thể làm gì khác?
Khi sự ấm ức dâng trào, một bóng tối lớn phủ xuống trên đầu cô. Vừa ngước mắt lên, anh đã cúi người lại gần.
Hương lạnh tràn ngập trong hơi thở, Lương Vi Ninh khẽ run rẩy đôi mắt, nhìn anh chậm rãi nâng tay lên.
Trần Kính Uyên không chút biểu cảm, đầu ngón tay nóng bỏng ấn lên môi cô, giọng nói trầm thấp không mang chút cảm xúc:
“Trước đây lưỡi sắc miệng nhanh, nói dối giỏi như vậy, giờ chỉ biết nói những lời này?”
Những lời này… có vấn đề sao?
Ánh mắt cô gái hiện lên vẻ bối rối, nhiều hơn là lúng túng và dè dặt dò xét.
Cô đang dò xét Trần tiên sinh, chứ không phải Trần Kính Uyên.
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Rất ngắn ngủi, nhưng đủ để khiến Lương Vi Ninh dựng hết tóc gáy.
“Đã phân rõ công và tư như vậy, lại nhận mình sai, anh sẽ giúp em thỏa ý.” Giọng nói lạnh lùng buông xuống, trong khi cô còn mơ hồ, cả người đã bị lực mạnh kéo lên, đẩy mạnh vào vòng tay anh.
Người đàn ông giữ chặt gáy cô, không chút dịu dàng, đôi môi mỏng áp xuống đầy dữ dội.
Nụ hôn không mang chút dục vọng, chỉ có sự trừng phạt.
Đôi mắt cô ngấn nước, hơi thở dồn dập, dần dần, đôi môi gần như tê liệt.
Cho đến khi trước cổ cảm thấy lạnh, những chiếc cúc áo bị bàn tay thô bạo cởi tung, không còn giữ lại chút phong thái của một quý ông. Vai trần lộ ra, những lớp rào cản trên người bị anh vô tình xé rách sạch sẽ.
Lần đầu tiên, ở trong xe, đối mặt trần trụi.
Tại sao?
Lương Vi Ninh không thể hiểu.
Giây lát sau, nước mắt trào ra.
Cô sợ đến ngây người, đôi tay theo bản năng che trước ngực, muốn ngăn cách thân thể nóng rực ấy.
Bất chấp cơ thể run rẩy của cô gái, Trần Kính Uyên giữ chặt bàn tay mềm mại đang cố chắn giữa hai người, khóa lấy cổ tay cô, ghì chặt ra sau lưng.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Sức mạnh chênh lệch, Lương Vi Ninh chỉ có thể khóc lóc chịu đựng. Giọng nói gián đoạn, yếu ớt vì xấu hổ và giận dữ vang lên giữa nụ hôn cưỡng ép:
“Anh đúng là đồ tồi…”
Người đàn ông khẽ ngừng thở, tạm buông cô trong giây lát.
Nhưng không để cô kịp thở, anh lại cúi đầu tiếp tục chiếm lấy, nụ hôn kéo dài và sâu sắc hơn.
Chỉ đến khi cơn tức giận trong lòng lắng xuống, anh mới luyến tiếc buông cô ra. Đôi mắt anh nhìn sâu vào gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc:
“Ngoan, gọi tên tôi.”
Một câu nặng nề như tát, nhưng kèm theo đó lại là viên kẹo ngọt.
Tại sao chứ?
Cô gái nấc nghẹn, cố chấp nhắm chặt mắt.
Dù sao mọi chuyện đã đến mức này, kết quả tệ nhất chỉ là hai người cãi nhau ngay trong xe, sau đó bị anh đuổi xuống mà thôi.
Lương Vi Ninh cảm thấy mình thật yếu đuối. Vừa rồi sao lại khóc chứ?
Khóc là thua.
Không gian xung quanh trở nên im lặng trong một khoảng thời gian dài.
Bàn tay đặt ở eo cô không còn nóng bỏng như ban đầu, có lẽ hình phạt này đã kết thúc.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, đầu óc mơ màng nghĩ rằng, tối nay phải tìm cơ hội nói rõ với anh rằng cô muốn dọn về căn hộ của mình.
Đúng lúc đó, một luồng ấm áp bao phủ khắp người cô.
Ngơ ngác mở mắt, cô phát hiện trên người mình đã được khoác thêm một chiếc áo khoác nam, mang hương tuyết tùng mát lành sạch sẽ, đúng mùi hương của anh.
Trần Kính Uyên dùng áo khoác bọc lấy cô, ánh mắt anh trở nên bình tĩnh, không còn chút dục vọng nào.
Như chưa có chuyện gì xảy ra, bàn tay với những ngón tay thon dài cài lại từng chiếc cúc áo của cô, che đi vẻ lộ liễu trước đó.
Động tác anh từ tốn, giọng nói trầm ổn, vẻ bình thản thông báo:
“Từ ngày mai, em không được phép mặc đồ công sở đi làm nữa. Đừng có cả ngày làm thư ký mà quên mất phân biệt công việc và đời tư.”
Không để cô kịp lên tiếng phản bác, bàn tay đang cài cúc áo của anh lại chuyển lên khóe mắt ướt đẫm nước của cô.
Trần Kính Uyên cong ngón tay, nhẹ nhàng lau đi, lần đầu tiên anh nói chuyện lý lẽ một cách bình tĩnh với một người phụ nữ:
“Là bạn gái mà không chuyển đổi được vai trò của mình, mở miệng ngậm miệng đều là ‘Trần tiên sinh’, nói chuyện với anh lúc nào cũng dùng kính ngữ. Nếu em cảm thấy điều đó ổn, vậy tối nay, trên giường, thử lại xem sao.”
Câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại khiến cô bàng hoàng.
Cô chưa từng nghĩ, cách xưng hô hằng ngày lại quan trọng đến mức này trong mắt anh.
Lương Vi Ninh cúi đầu, không biết phải đáp lại thế nào.
Ngón tay anh trượt từ má cô xuống, dừng ở cằm, đôi mắt nheo lại, giọng lạnh lùng như đưa ra tối hậu thư:
“Nếu không đổi cách xưng hô, anh không ép buộc. Nhưng qua lần này, em nên biết giới hạn của anh ở đâu.”
Cô luôn rạch ròi trong mối quan hệ này.
Giống như hôm nay, dù không hài lòng với sự sắp xếp của anh, cô cũng chưa bao giờ từ chối hay chất vấn, hành động lớn nhất cũng chỉ là một ly cà phê ngọt, để anh phải chờ 15 phút. Cuối cùng, lại phải giả vờ ngoan ngoãn trong xe, mong được anh tha thứ.
Những hành động miễn cưỡng như vậy, chỉ vì anh là Trần tiên sinh.
Một người khiến cô không phân định được là yêu hay sợ, luôn phải dốc hết tâm sức để đối phó.
Trần Kính Uyên cả đời chưa từng thất bại thảm hại đến thế.
Cứ tưởng bản thân kiểm soát được tất cả, nhưng thực ra từ lâu anh đã bị người phụ nữ này cố chấp dẫn dắt, biến mối quan hệ của họ thành một thứ méo mó hoàn toàn trái ngược với ý định ban đầu.
Sự chân thành và tin tưởng của cô dành cho anh chỉ dừng lại ở thể xác, không phải trái tim.
Thật nực cười.
Anh, Trần Kính Uyên, lại không giữ được trái tim của một người phụ nữ.
Tấm chắn nâng lên, vốn định nói chuyện, dỗ dành cô.
Kết quả, lại thành ra phạt cô một trận.
Cô chính là có bản lĩnh này, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cũng có thể chọc giận anh đến mất kiểm soát.
Nhưng anh còn có thể làm gì với cô đây?
Đường dài còn đó, ngoài kiên nhẫn dạy bảo, anh chẳng có cách nào khác.
Hộp tì tay trung tâm mở ra, Trần Kính Uyên lấy một chiếc hộp nhung tinh xảo từ ngăn chứa, đó là chiếc vòng tay anh đã chuẩn bị để dỗ dành cô.
Rất đẹp, ánh mắt Lương Vi Ninh không nhịn được bị nó thu hút.
Đáng tiếc, Trần tiên sinh lại chọn đeo nó cho cô trong hoàn cảnh này.
Chiếc vòng tay vàng hồng cũ mà cô vẫn đeo, anh muốn tháo ra, nhưng bị cô ngăn lại.
“Doãn Chân tặng em, rất quý giá, em muốn giữ cả hai.” Cô nhìn anh, nghiêm túc giải thích.
Im lặng một lúc lâu.
Trần tiên sinh cuối cùng cũng nhượng bộ.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.