“Diệp Vân Phong! Ngươi không sao chứ?”
Vị trợ giáo lo lắng hỏi.
Diệp Vân Phong không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước.
Phùng Chương sải bước tiến lên, quát lớn:
“Mộ Dung Diệp! Ngươi đang làm cái gì!?”
Tiếng quát mang theo lửa giận, khiến tất cả đều run rẩy.
Mày Mộ Dung Diệp khẽ giật, khí thế ngông cuồng ban nãy rốt cuộc thu lại đôi phần.
Dù Phùng Chương chức vị không cao, nhưng sau lưng ông còn có vị Trấn Quốc tướng quân chống đỡ, hắn không dám khinh thường.
Hắn vội cười lấy lòng:
“Tư nghiệp đại nhân, thật xin lỗi, ta không nhắm chuẩn. Vốn định bắn vào bia phía sau hắn, ai ngờ con ngựa này bất chợt động, khiến ta lệch đi. Ta thề, thật sự không phải cố ý!”
Sắc mặt Phùng Chương u ám.
Mũi tên ban nãy của hắn nhằm vào ai, mọi người đều nhìn rõ.
Chỉ là nếu Mộ Dung Diệp cứng miệng không nhận, thì chẳng ai có cách xử hắn, bởi Diệp Vân Phong cũng chưa thật sự bị thương.
Huống hồ, trong Nguyệt khảo trước kia, cũng chẳng phải chưa từng có chuyện lỡ tay gây thương tích.
Phùng Chương trầm giọng mắng:
“Không nhắm chuẩn? Ngươi đâu phải hôm nay mới học kỵ xạ, sao còn có thể phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy? Công phu mấy năm nay, chẳng lẽ đều học cho chó sao!?”
Giáo trường bỗng chốc im phăng phắc.
Nụ cười giả lả trên mặt Mộ Dung Diệp cũng cứng lại.
Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa từng bị ai mắng thẳng mặt, lại còn khó nghe đến vậy.
Nhưng đây là Phùng Chương, hơn nữa hắn vốn có tật giật mình, căn bản không thể cãi lại.
Mộ Dung Diệp nuốt nỗi ấm ức xuống, quay sang Diệp Vân Phong, môi nhếch lên nụ cười trào phúng:
“Tư nghiệp đại nhân dạy phải, lần này đúng là lỗi của ta. Có điều… ta thấy Diệp Vân Phong cũng chẳng tổn hại gì, chắc là sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Trong mắt Diệp Vân Phong lóe hàn quang, hắn nghiến từng chữ:
“Ta, rất, để, bụng.”
Mộ Dung Diệp cúi mắt liếc qua cây cung gãy trong tay đối phương, lạnh nhạt cười:
“Chỉ là một cây cung thôi mà? Ta bồi thường cho ngươi! Ngươi mua bao nhiêu bạc, ta trả gấp đôi!”
Sắc mặt Diệp Vân Phong lạnh lẽo như phủ băng sương.
Nụ cười Mộ Dung Diệp thoáng cứng lại, chẳng hiểu vì sao, trong giây lát hắn lại thấy trên người Diệp Vân Phong bộc lộ một luồng nguy hiểm khó tả.
Cảm giác ấy khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn xoa cổ, khẽ hừ:
Ánh mắt Diệp Vân Phong khóa chặt hắn, giọng nói chậm rãi tràn ngập sát khí:
“Ngươi, nhắc lại một lần nữa xem?”
Mộ Dung Diệp đối diện với đôi mắt đen dài kia, tim khẽ run, lời đến cổ họng lại nghẹn lại, không tài nào thốt ra nổi.
Hắn miễn cưỡng dời mắt, khóe môi kéo ra nụ cười gượng gạo:
“Cung gãy rồi, cuộc thi này chẳng thể tiếp tục. Ngươi hoặc bỏ cuộc, hoặc đi mượn cung khác. Dù sao cũng đừng làm lỡ thời gian của mọi người.”
Diệp Cảnh Ngôn bước lên:
“A Phong, dùng của ta.”
Dù thế nào, lúc này tuyệt không thể rút lui, bằng không sẽ trở thành trò cười cho Mộ Dung Diệp.
Diệp Vân Phong thúc ngựa tới mép sân, đưa cây cung gãy cho Diệp Cảnh Ngôn.
Diệp Cảnh Ngôn nhìn sắc mặt hắn, thấp giọng nhắc:
“A Phong, lời dặn của A tỷ trước khi đi, đệ còn nhớ chứ?”
Diệp Vân Phong thoáng dừng, môi mím lại:
“Ta nhớ.”
Dẫu sao đây là kinh thành.
Diệp Cảnh Ngôn gật nhẹ, trao cung của mình cho hắn.
Ngay khi Diệp Vân Phong vừa chạm tay vào, phía sau đã vang lên giọng cười của Mộ Dung Diệp:
“Cung của ngươi đã kém, cung ca ngươi e rằng cũng chẳng hơn. Hay là… ta cho ngươi mượn một cây?”
Đây rõ ràng là sỉ nhục trắng trợn!
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Diệp Vân Phong quay phắt lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh. Song còn chưa kịp mở miệng, đã nghe bên cạnh truyền đến một thanh âm quen thuộc:
“Diệp Tứ công tử.”
Diệp Vân Phong theo tiếng nhìn lại, hơi sững.
Người đến —— lại chính là Liên Chu.
Trợ giáo và đám giám sinh thấy hắn đi tới cũng nhỏ giọng bàn tán.
“Người kia là ai vậy?”
“Đến cả hắn cũng không nhận ra sao? Không thấy lệnh bài bên hông hắn à? Người của Thế tử Định Bắc Hầu đấy!”
“Ta vừa nghe nói Thế tử tới, chẳng trách Tư nghiệp đại nhân đến muộn thế, e là cũng vì việc này.”
“Các ngươi nhìn kìa, bên bia đình kia đứng thẳng tắp, hình như chính là Thế tử!”
Lần này Thẩm Diên Xuyên tới rất kín đáo, phần lớn người đều không hay biết.
Mãi cho đến khi mâu thuẫn giữa Mộ Dung Diệp và Diệp Vân Phong bùng nổ, Phùng Chương xuất hiện, mọi người mới phát hiện —— Thế tử Định Bắc Hầu quả nhiên cũng ở đây, hơn nữa từ đầu tới cuối đều đứng ở bia đình, hiển nhiên đã nhìn rõ mọi sự.
Không ít người lập tức kích động.
Trong đám bọn họ, tuy cũng nhiều kẻ là con quan thế gia, nhưng so với hàng hoàng tộc quý môn như Thế tử Định Bắc Hầu thì còn kém xa.
Giờ biết hắn tới, mọi người sao không rạo rực?
Chỉ là… vì sao tâm phúc của hắn lại bỗng dưng đi tới, còn cố ý tìm đến Diệp Vân Phong?
Trong ánh mắt khó hiểu của bao người, Liên Chu thẳng bước đến bên giáo trường.
Hắn hai tay dâng lên một chiếc hộp gỗ tử đàn dài, mỉm cười:
“Tứ công tử Diệp, cung của ngươi đã gãy, chẳng bằng dùng cái này.”
…
Tĩnh mịch.
Mọi người ngây ra tại chỗ, ngỡ như nghe nhầm.
Đây là… tình huống gì vậy?
Ngay cả Diệp Vân Phong cũng sửng sốt:
“Cái gì?”
Liên Chu mỉm cười giải thích:
“Kỳ thực, Thế tử sớm đã biết nhị vị công tử nhập học Quốc Tử Giám, nên đặc biệt sai người rèn chế hai cây cung, chuẩn bị làm lễ vật tặng. Chỉ là bởi là hàng chế tác riêng, tốn thời gian không ít, lại thêm gần đây Diệp đại phu bận rộn điều trị cho Trưởng công chúa, nên vẫn chưa tiện gửi đến. Hôm nay nhân dịp tới Quốc Tử Giám, mới chọn thời điểm thích hợp này mà trao.”
…
Mọi người ngẩn ngơ.
Kiều Tử Mặc trợn tròn mắt, lắp bắp:
“… Ý gì đây? Thế tử chủ động tặng cung? Hơn nữa còn chậm trễ bấy lâu, nay mới đưa tới!?”
Mộ Dung Diệp cũng chấn động tận tâm can.
Hắn vốn biết Diệp Sơ Đường có chút giao tình với Thế tử Định Bắc Hầu, lại nghe nói nàng thường lui tới Trưởng công chúa phủ. Nhưng —— diện mạo này cũng quá lớn rồi chăng!?
Biết bao nhiêu người muốn bám víu Định Bắc Hầu phủ mà chẳng có lối. Một nữ tử cô quạnh từng lưu lạc ba năm như nàng, thế mà…
Người ta nghe qua toàn chuyện cầu cống tặng lễ cho Thế tử còn chẳng lọt cửa, chứ đâu từng thấy hắn tự thân chuẩn bị lễ vật, còn đợi lâu như thế, nay lại đích thân phái người mang đến Quốc Tử Giám trao cho?
Diệp Vân Phong thoáng ngẩn, theo bản năng nhìn về phía Diệp Cảnh Ngôn.
Diệp Cảnh Ngôn dõi theo chiếc hộp gỗ quý giá, phản ứng đầu tiên chính là khước từ:
“Đa tạ hảo ý của Thế tử, nhưng lễ này quá mức trân trọng, chúng ta——”
Liên Chu cười đáp:
“Diệp đại phu cứu giá Trưởng công chúa, công lao hiển hách. Chút lễ mọn, chẳng đáng là bao.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người, lúc này thật sự khó mà làm trái ý.
Diệp Cảnh Ngôn hơi khựng, rồi ngẩng mắt nhìn về phía bia đình nơi thân ảnh cao lớn sừng sững, cung kính nói:
“Vậy thì… đa tạ Thế tử.”
…
Diệp Vân Phong vừa mở hộp, mắt sáng rực.
Hắn nâng cây cung lên —— thân cung dày nặng, kiên cố rắn chắc, sức nặng vừa tay.
Hắn thử lắc vài cái, càng thấy thích, lập tức rút một mũi tên từ sau lưng.
Căng cung —— mũi tên liền chĩa thẳng vào Mộ Dung Diệp!
Cảm ơn bạn PHAM THI THU HUONG donate 50K !!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Truyện này ra đều hog ạ, bao nhiêu chương full ạ ?
Truyện cuốn ghê, đọc cứ sợ tới lúc chưa dịch tập mới
Truyện đang ra, những theo nội dung thì cũng đang đi về giai đoạn kết rồi bạn.