Trong linh đường, chính giữa đặt một cỗ quan tài đen, Chu Ninh Nguyệt cùng mẫu thân quỳ sát một bên, đầu đội mũ tang, người khoác đồ tang trắng toát. Một mảnh không khí tang tóc bao trùm.
Khi Tân Hựu đến thắp hương, ánh mắt chạm phải Chu mẫu, trong mắt bà thoáng hiện vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu lý do Tân Hựu xuất hiện.
Tân Hựu khẽ sững lại, trong đầu chợt hiện lên một cảnh tượng khác.
Trời đêm đen kịt, vầng trăng sáng treo lơ lửng, gió nhẹ lướt qua, làm tấm vải tang phấp phới, càng tăng thêm vẻ âm u cho linh đường.
Một phụ nhân bất ngờ đẩy nắp quan tài, Chu mẫu lao tới ngăn cản, trong lúc giằng co bà ngã nhào xuống đất. Phụ nhân hoàn toàn không để ý đến Chu mẫu đang đau đớn, bà ta xốc lên tấm áo liệm của người nằm trong quan tài.
Cảnh tượng đến đây đột ngột tan biến, trước mắt Tân Hựu lại trở về hiện thực.
Khi bước tới gần Chu mẫu, Tân Hựu tranh thủ dùng khóe mắt quan sát khắp linh đường, lập tức nhận ra người phụ nhân trong cảnh tượng.
Người phụ nhân kia hai mắt sưng húp như quả hạch đào, rõ ràng đau lòng tột độ. Khuôn mặt bà ta có vài phần giống với Chu Thông, thân phận đã rõ, chính là chị ruột của Chu Thông, cũng là mẹ của Kỷ Thải Lan.
Dựa vào ánh trăng trong cảnh tượng, tuy không còn tròn vẹn như rằm nhưng cũng chưa đến lúc khuyết, có lẽ sự việc xảy ra vào khoảng ngày mười bảy âm lịch đến trước khi làm lễ hạ táng.
Điều gì đã khiến Kỷ mẫu sinh nghi, buộc bà mở quan tài kiểm tra thi thể?
Tân Hựu suy tính nhanh trong đầu, đồng thời bước tới trước mặt Chu mẫu và Chu Ninh Nguyệt.
“Bá mẫu xin bớt đau buồn, Chu muội muội cũng xin bớt đau lòng.”
Chu mẫu khẽ nghiêng người cảm tạ, giọng khàn khàn dặn dò con gái:
“Nguyệt nhi, hãy tiếp đãi bằng hữu của con.”
Chu Ninh Nguyệt đôi mắt đỏ hoe gật đầu, dẫn Tân Hựu ra một góc.
Không đợi Chu Ninh Nguyệt mở lời, Kỷ Thải Lan đã chủ động giải thích lý do Tân Hựu đến đây.
“Đa tạ Khấu tỷ tỷ đã nhớ đến.” Chu Ninh Nguyệt hiểu rõ Tân Hựu cố tình tìm cớ đến, nhưng không nghĩ sâu thêm.
“Chu muội muội, lệnh tôn định ngày nào an táng?”
“Mẫu thân và cô mẫu đã thương lượng, quyết định để linh cữu ở lại bảy ngày.”
Vậy, sự việc có thể xảy ra từ ngày mười bảy đến ngày hai mươi âm lịch.
“Chu muội muội cũng nên giữ gìn sức khỏe, đừng để kiệt sức.”
Chu Ninh Nguyệt cười thảm: “Cũng may có gia đình cô mẫu hỗ trợ.”
Kỷ Thải Lan vỗ nhẹ lưng Chu Ninh Nguyệt, dịu giọng an ủi:
“Biểu muội, đừng nói vậy, chúng ta là người một nhà mà.”
Lời này khiến Chu Ninh Nguyệt càng thêm đau lòng.
Nếu cô mẫu biết sự thật về cái chết của phụ thân… Mỗi khi ý nghĩ này lóe lên, toàn thân nàng lại run rẩy không ngừng.
Lúc này, Kỷ mẫu gọi một tiếng “Lan nhi”.
“Mẫu thân gọi ta, để ta qua xem.” Kỷ Thải Lan để lại một câu rồi bước đi.
Tân Hựu chớp lấy cơ hội, ghé sát Chu Ninh Nguyệt thì thầm:
“Hôm nay quan sát mặt bá mẫu, ta thấy có điềm chẳng lành, Chu muội muội hãy chuyển lời cho bá mẫu…”
Chu Ninh Nguyệt sắc mặt khẽ đổi, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trở lại bên Chu mẫu và truyền lời của Tân Hựu.
Tân Hựu và Chu mẫu gặp nhau ở góc vắng phía sau nhà, gần nhà vệ sinh.
Nơi đây tuy nhất thời không có ai, nhưng cũng không thể ở lâu. Chu mẫu lập tức hỏi thẳng:
“Khấu cô nương nói điềm chẳng lành là thế nào?”
Tân Hựu trả lời trực tiếp:
“Phụ nhân đối diện bá mẫu chính là tỷ tỷ ruột của lệnh tôn phải không? Trong hai ngày tới, bà ta sẽ sinh nghi, kiểm tra thi thể của lệnh tôn.”
Chu mẫu lảo đảo, sắc mặt trắng bệch:
“Điều này cũng là Khấu cô nương nhìn từ tướng mạo sao?”
“Đúng vậy.” Tân Hựu khẳng định chắc chắn, không chút do dự.
Bởi những gì nàng nói đúng là điều đã “thấy”.
“Bá mẫu có biết hóa trang không?”
Chu mẫu thoáng ngẩn ra, hoàn toàn không đoán được vì sao Tân Hựu lại đột ngột hỏi như vậy:
“Biết sơ qua đôi chút.”
“Để vượt qua kiếp nạn này, cần xử lý vết thương trên thi thể lệnh tôn. Có thể dùng bột bánh hoặc đất sét lấp đầy vết thương, sau đó dùng phấn có màu sắc gần giống da người để che lại…”
Nghe Tân Hựu nói xong, sắc mặt Chu mẫu càng thêm tái nhợt:
“Ta… Ta không làm được…”
Bà vốn chưa từng nghĩ sẽ giết Chu Thông. Ban đầu, bà chỉ muốn chất vấn ông ta mà thôi. Vì con gái, bà đã cố gắng đè nén nỗi sợ giết người, sự lo lắng cho tương lai, làm sao còn sức lực để lo liệu thêm? Huống hồ, bà không thể tưởng tượng làm cách nào che giấu vết thương cho khéo.
“Ta có thể thử.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Chu mẫu chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, người vừa điềm tĩnh nói ra lời này:
“Khấu cô nương có mục đích gì?”
Bà không tin một người bạn vừa mới quen của con gái lại làm được đến mức này. Huống hồ, biểu hiện của Tân Hựu tuyệt đối không giống một thiếu nữ tầm thường.
Tân Hựu không ngạc nhiên trước câu hỏi của Chu mẫu.
Chu mẫu là người thông minh, người thông minh thường nghĩ nhiều.
“Ta muốn biết bí mật của bá mẫu và lệnh tôn trong lần tranh chấp đó.”
Hai chữ “bí mật” được nàng nhấn mạnh khiến ánh mắt Chu mẫu co rút lại:
“Khấu cô nương có phải đã biết điều gì rồi không?”
“Không biết, nên mới hỏi bá mẫu.”
“Khấu cô nương vì sao muốn biết?”
“Chủ yếu là vì tò mò.” Tân Hựu mỉm cười nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu vẻ sắc sảo. “Tò mò là bản tính, cũng như thuật xem tướng của ta vậy, càng nhìn thấy nhiều, ta càng tò mò. Mà càng tò mò, ta lại càng dễ nhìn thấy hơn.”
Chu mẫu cau mày, giọng bà thấp trầm:
“Nếu Khấu cô nương biết được bí mật này, có thể sẽ gặp họa sát thân.”
“Bá mẫu giữ kín miệng, ta lại không đi rêu rao khắp nơi, vậy làm sao người khác biết ta biết được? Bá mẫu không cần lo lắng cho ta. Dẫu sao, lòng hiếu kỳ của ta lớn như vậy, nhưng đến giờ ta vẫn sống yên ổn đấy thôi.”
Sắc mặt Chu mẫu liên tục thay đổi, cuối cùng bà cắn răng gật đầu:
“Được, nếu vượt qua kiếp nạn này, ta sẽ kể bí mật đó cho cô nương.”
Tân Hựu khẽ cong môi, nét mặt đầy tự tin.
“Khấu cô nương không sợ ta nuốt lời sao?”
“Không sợ.” Tân Hựu đáp nhẹ nhàng, ánh mắt kiên định. “Ta tin bá mẫu là người biết sợ trời cao.”
Chu mẫu nghe vậy, không rõ vì nghĩ tới điều gì mà sắc mặt lại biến đổi. Bà cúi đầu, hạ giọng hẹn thời gian gặp lại, sau đó cả hai lần lượt rời đi, mỗi người một hướng.
“Biểu ca đợi lâu rồi phải không?” Sau khi chào tạm biệt Chu Ninh Nguyệt và Kỷ Thải Lan, Tân Hựu bước tới chỗ Đoạn Vân Lãng đang đứng chờ trong sân.
“Không sao, đâu có lâu gì.” Đoạn Vân Lãng khoát tay, tỏ vẻ không để tâm.
Hai người vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Chu, một nhóm Cẩm Lân Vệ đã tiến lại gần.
Tân Hựu lập tức né sang một bên, quay đầu nhìn.
Mấy vị Cẩm Lân Vệ đi thẳng vào sân, một người đàn ông trung niên nhanh chóng bước ra tiếp đón. Người này có vẻ rất thành thục trong việc đối đãi những nhân vật có thân phận cao, chắc hẳn trước đây đã chào đón không ít quan khách thuộc tầng lớp này.
Chu Thông là bách hộ trong Cẩm Lân Vệ. Dù đồng liêu hay thuộc cấp có thân thiết hay không, lễ nghĩa đưa tiễn người quá cố như thế này là điều không thể tránh.
Tân Hựu bất giác nhớ đến Hạ Thanh Tiêu.
Với thân phận của Hạ Thanh Tiêu, hắn chắc chắn không cần tự mình đến viếng. Khoảng cách giữa chức vị của hắn và Chu Thông vốn cách biệt rất xa.
Nàng thu lại suy nghĩ, bước đi chậm rãi.
“Vì sao lại có Cẩm Lân Vệ xuất hiện ở đây?” Đoạn Vân Lãng hiếu kỳ hỏi.
“Phụ thân bạn ta là một bách hộ của Cẩm Lân Vệ.”
“Thảo nào. Ai dà, phụ thân bạn muội qua đời đột ngột thế này, cả nhà họ về sau sẽ khó sống đây.”
Bước chân Tân Hựu thoáng khựng lại, nàng không đáp lời.
Đoạn Vân Lãng nhìn theo ánh mắt của Tân Hựu, trông thấy Hạ Thanh Tiêu dẫn theo hai thuộc hạ đang tiến tới.
“Biểu muội, là Hạ đại nhân kìa!” Đoạn Vân Lãng khẽ kéo tay áo Tân Hựu.
Tân Hựu nhìn người đàn ông cao lớn đang đến gần, môi mím lại.
Từ sau lần gặp trước, Hạ Thanh Tiêu chưa từng tới thư quán. Đây là lần đầu tiên nàng chạm mặt hắn sau sự kiện kia.
Không ngờ Hạ Thanh Tiêu lại đích thân đến viếng nhà họ Chu. Với việc nàng từng ám sát hắn, nếu hắn thấy nàng ở đây, liệu có sinh nghi về cái chết của Chu Thông không?
Những suy nghĩ ấy xoay quanh trong đầu, nhưng trên mặt Tân Hựu lại không lộ chút biểu cảm nào, lặng lẽ nhìn Hạ Thanh Tiêu ngày một tiến lại gần.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tân Hựu không biết nên nói gì sau chuyện đã xảy ra, chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, chờ hắn đi qua.
Nào ngờ, Hạ Thanh Tiêu bỗng đổi hướng, bước thẳng đến trước mặt nàng và dừng lại.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.