Diệp Sơ Đường nghiêng đầu nhìn, trong mắt lộ ra chút nghi hoặc.
“Công chúa đang nói gì vậy?”
Lúc này tay áo buông xuống, chiếc vòng kia đã không còn thấy bóng dáng.
Thế nhưng Tiêu Lam Hi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nàng, tim đập dồn dập không ngừng.
——Vừa rồi nàng ta thấy rất rõ ràng, tuyệt đối không thể nhầm lẫn!
Trên hạt ngọc lam ấy, đường vân sắt đen mờ mờ vẫn còn nhìn ra được!
Trên đời này, nàng ta chỉ từng thấy duy nhất một viên như thế!
Không màng đến gì khác, nàng ta bật người định lao tới!
“Trả lại cho ta!”
Vừa mới nhúc nhích, thị vệ hai bên đã lập tức tiến đến, nhưng còn chưa kịp động vào, chân Tiêu Lam Hi đã mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Cơ thể nàng ta hiện giờ vốn cực kỳ suy nhược, làm sao chịu nổi va chạm.
Dường như Diệp Sơ Đường cũng hiểu ra, liền đưa cổ tay lên, để lộ hạt ngọc xanh ấy.
“Công chúa muốn nói… cái này sao?”
Đôi mắt Tiêu Lam Hi đỏ rực, hơi thở dồn dập, trong con ngươi đã chẳng còn chút vẻ đáng thương yếu ớt, thay vào đó là sự cố chấp điên cuồng không sao che giấu.
“Đây là đồ của ta! Sao lại ở trên người ngươi!?”
Trước kia nàng ta vẫn luôn mang theo bên mình. Nhưng hôm nàng ta giả chết, cả người rơi vào hôn mê, không biết chuyện gì đã xảy ra. Đến khi tỉnh lại, mới phát hiện hạt châu đã biến mất.
Nàng ta từng khổ sở tiếc thương rất lâu. Nhưng cũng rõ ràng, nàng ta không thể chỉ vì một viên châu mà mạo hiểm quay lại cung, đành phải nuốt nước mắt chấp nhận.
Ai ngờ hôm nay, nó lại xuất hiện trên cổ tay Diệp Sơ Đường!
Mục Vũ đế liếc nhìn, mày hơi cau lại.
“Chỉ là một vòng tay tầm thường, nhìn cũng chẳng có giá trị gì. Sao ngươi lại nói nó là của ngươi?”
Tuy Tiêu Lam Hi không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là công chúa, chưa từng phải thiếu thốn. Vậy mà nay lại vì một món trang sức rẻ mạt mà thất thố đến thế, thực khiến Mục Vũ đế cảm thấy chán ghét.
Nàng ta chết đi sống lại vốn đã đầy nghi vấn, nay lại thêm một màn thất thố như vậy, càng khó làm Ngài vừa ý.
“Đường đường là công chúa, lại ở đây lớn tiếng ồn ào, còn ra thể thống gì nữa!”
Trong lòng Tiêu Lam Hi bùng lên ngọn lửa giận dữ!
Nàng ta run rẩy cả người, chậm rãi ngẩng đầu, nghiến răng phản vấn:
“Chẳng lẽ phụ hoàng… cũng không nhận ra hạt châu này sao?”
Hạt châu?
Lúc này Mục Vũ đế mới chú ý, hóa ra ánh mắt nàng ta vẫn dừng trên hạt ngọc lam kia.
Đó chẳng phải thứ quý giá gì, phẩm tướng cũng bình thường, khó lọt vào mắt ông.
Thấy Ngài lộ vẻ mơ hồ, Tiêu Lam Hi bỗng bật cười khẽ.
Khuôn mặt chan đầy châm biếm:
“Người tôn quý như phụ hoàng, nắm thiên hạ trong tay, tất nhiên sẽ chẳng coi trọng một hạt châu rẻ mạt. Chỉ e rằng, ngay cả chủ nhân của nó, phụ hoàng cũng đã sớm quên sạch rồi chăng?”
Chủ nhân?
Mục Vũ đế nhíu mày:
“Thứ này đã nằm trên tay Sơ Đường, tự nhiên là của nàng. Ngươi rốt cuộc đang nói linh tinh gì vậy?”
“Xem ra, mẫu phi đã khuất bao năm, phụ hoàng quả thực chẳng còn nhớ nổi bà nữa.”
Trong lòng Mục Vũ đế chấn động, cuối cùng cũng chợt hiểu ra.
Đúng rồi, ngọc lam… quả thật là sản vật nổi danh của Nam Hồ.
Nhưng… chỉ một hạt châu nhỏ bé, sao có thể chắc chắn chính là vật kia?
Diệp Sơ Đường lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề:
Truyện được dịch bởi team rừng truyện chấm com!!!
“Thực không dám giấu, đây là A Phong mang từ Long thành về tặng cho ta. Hắn nói nơi ấy có nhiều người chuyên bán những vật nhỏ như thế để làm kỷ niệm, thấy cũng khá đặc biệt, nên mua cho ta một chiếc. Xem ra công chúa Ngọc Hòa đã hiểu lầm rồi.”
Hai mắt Tiêu Lam Hi đỏ ngầu, như có lửa bùng cháy nơi lồng ngực.
“Ta làm sao có thể nhận nhầm được!”
Đây là vật nàng ta đã mang bên mình nhiều năm, còn ai có thể hiểu rõ hơn chính nàng ta!
Diệp Sơ Đường khẽ dừng lại, rồi lắc đầu nhẹ giọng:
“Nếu là thứ khác, công chúa muốn, ta tặng cũng chẳng sao. Nhưng đây là A Phong mang về tặng ta, là chút tâm ý đáng quý, mong công chúa thứ cho. Vật này, ta không thể cho người.”
Lời cuối ấy triệt để chọc giận Tiêu Lam Hi.
Nàng ta gào lên the thé:
“Ngươi nói bậy! Đây rõ ràng là vật mẫu phi để lại cho ta! Khi nào biến thành của ngươi rồi!? Nhất định là ngày ta giả chết, ngươi nhân cơ hội trộm lấy! Ngươi——”
“Giả chết?”
Thẩm Diên Xuyên chợt mở miệng, ánh mắt thoáng suy tư, quay đầu lại:
“Vừa rồi công chúa Ngọc Hòa còn nói, hôm đó là hôn mê bất tỉnh, bị kẻ xấu đưa ra khỏi cung. Sao giờ lại thành giả chết rồi?”
Tiêu Lam Hi chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu.
——Nàng ta trong cơn thất thố, lại lỡ nói ra từ tuyệt đối không nên nhắc!
“Ta… ta…”
Lời nói lắp bắp, trong mắt tràn đầy chột dạ cùng hoảng loạn.
Với phản ứng ấy, trong điện còn ai đoán không ra?
Vở kịch này——rõ ràng ngay từ đầu Tiêu Lam Hi đã có dự phần!
Mục Vũ đế ngả người dựa vào lưng ghế, từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng:
“Vốn dĩ trẫm cũng thấy lạ. Hôm ấy, cung nhân tới báo, nói ngươi uống độc tự vẫn. Trẫm còn cố ý để Sơ Đường đến xem xét, kết quả xác nhận rõ ràng. Vậy mà hôm nay, ngươi lại sống sờ sờ đứng đây. Trẫm thực muốn biết, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sắc mặt Tiêu Lam Hi càng thêm khó coi, chỉ có thể lắc đầu, giọng run rẩy:
“Không… không phải… nữ nhi… cũng không… biết…”
Ngay khi ấy, bên cạnh chợt vang lên một tràng cười lạnh chói tai —— chính là Phạm Thừa Trác đang lạnh lùng nhìn hết thảy, cất tiếng cười khẩy:
“Nếu công chúa Ngọc Hòa còn nói không biết, vậy thiên hạ e chẳng còn mấy người biết nữa rồi! Muốn hạ được sinh tử cổ, nhất định phải trải qua thống khổ vạn kiến cắn tim. Nếu công chúa không tự nguyện, thì thứ độc cổ ấy sao có thể thành công gieo xuống được!?”
Một lời ném xuống, sóng gió cuồn cuộn trong điện!
“Sinh tử cổ!? Đó là vật gì!?” – ngay cả Lý công công đã quen chứng kiến đại trường diện, cũng không kìm được thất thanh.
Dù chẳng am hiểu cổ độc, chỉ nghe cái tên thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Sắc mặt Mục Vũ đế tối sầm, u ám khó dò.
Ngực Tiêu Thành Lâm khẽ phập phồng, quay sang lạnh giọng cảnh cáo:
“Phạm đại nhân vu hãm bản vương còn chưa đủ, nay lại muốn bôi nhọ thêm nhiều người nữa sao?”
“Bôi nhọ?”
Phạm Thừa Trác cười điên dại, ngửa mặt cười lớn, đến nỗi nước mắt cũng chảy ra:
“Lời ta nói là thật hay giả, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ? Hoàng cung canh phòng nghiêm mật, nếu không nhờ nàng dùng sinh tử cổ giả chết thoát thân, thì sao có thể xuất hiện ngoài cung?”
Ông ta bất ngờ chỉ thẳng tay về phía Tiêu Lam Hi, mỉa mai mắng chửi:
“Nhị hoàng tử Tiêu Thành Huyên đã bị lưu đày, Tưởng gia cũng bị tịch biên! Còn nàng, trên lưng gánh biết bao tội danh khó lòng rửa sạch, nếu không dùng chiêu kim thiền thoát xác này, e rằng sớm đã mất mạng rồi! Bị giam giữ ư… hừ! Chỉ sợ là đã thoát thân, ở ngoài hưởng lạc mới đúng!”
Càng nói, oán hận trong mắt ông ta càng sâu.
Năm xưa, ông ta hết lời cầu xin, nghĩ cách bảo toàn cho Tiêu Lam Hi, cuối cùng lại hóa thành trò cười!
Đã vậy, chi bằng… tất cả cùng xuống địa ngục!
“Tĩnh Vương! Ngươi dám nói trong chuyện này, không có phần trợ lực của ngươi sao!?”
Cảm ơn bạn PHAM THI THU HUONG donate 50K !!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Truyện này ra đều hog ạ, bao nhiêu chương full ạ ?
Truyện cuốn ghê, đọc cứ sợ tới lúc chưa dịch tập mới
Truyện đang ra, những theo nội dung thì cũng đang đi về giai đoạn kết rồi bạn.