Việc sáng lập nữ học viện nhằm giúp các nữ tử có thể học chữ, hiểu lý lẽ.
Những người học xuất sắc, sau này có thể tham gia kỳ thi nữ khoa. Ngay cả những người học bình thường, so với việc quanh quẩn trong nhà mà chẳng biết gì, vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất, họ có thể bước ra thế giới rộng lớn bên ngoài.
Đặc biệt là các bé gái từ những gia đình bình dân, vốn không có cơ hội học chữ. Nay, với nữ học viện, họ có thể thay đổi cuộc đời và số phận.
Vài năm, mười năm, hay vài chục năm sau, khắp Đại Lương sẽ có rất nhiều nữ tử như vậy. Họ chính là những thần tử trung thành nhất của nữ đế bệ hạ.
Lục Chân không chút nghi ngờ ngày đó sẽ đến. Vì nàng chính là nữ quan đầu tiên xuất thân từ dân gian. Nàng hiểu rõ lòng trung thành cuồng nhiệt của mình. Dù trước mắt là núi đao biển lửa, vì nữ đế bệ hạ, nàng cũng sẵn sàng tiến lên không do dự.
Việc đặt tên cho nữ học viện tưởng là chuyện nhỏ, nhưng cũng là chuyện lớn. Tên gọi ấy, ngay từ đầu, sẽ mang dấu ấn của nữ đế bệ hạ.
Giang Thiệu Hoa hài lòng nhìn Lục Chân, nói:
“Lục Xá Nhân nói có lý. Các nữ học viện sau này sẽ mọc lên khắp nơi, cần có một cái tên thống nhất.”
Nàng khuyến khích cả ba vị Xá Nhân suy nghĩ:
“Các ngươi thử nghĩ xem, học viện nên đặt tên gì cho hợp lý?”
Lục Chân lập tức suy nghĩ.
Vương Thư và Lý Phương Phi cũng không chịu thua, nỗ lực cân nhắc.
Trần Cẩm Ngọc quan sát các thuộc hạ tích cực động não, cảm thấy rất hài lòng. Có họ, nàng thực sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nếu là trước đây, những việc thế này đều phải tự nàng vắt óc nghĩ ra.
“Hay gọi là Giang Thị Học Đường?” Lý Phương Phi dè dặt đề nghị.
“Không ổn.” Vương Thư thẳng thắn phản bác:
“Nghe giống học viện do tông thất mở. Chẳng bằng gọi là Hoàng Gia Nữ Học Đường, nghe uy phong và hùng mạnh hơn.”
Lục Chân cũng đưa ra ý kiến:
“Hay gọi là Nam Dương Học Đường thì sao?”
“Hoàng thượng từng là Nam Dương quận chúa, điều này cả thiên hạ đều biết. Nay hoàng thượng lấy thân phận quận chúa đăng cơ, chấp chưởng thiên hạ. Nữ học viện do hoàng thượng sáng lập cũng nên mang dấu ấn của Nam Dương quận.”
“Sau này, tất cả nữ học viện đều mang tên Nam Dương Học Đường, ví dụ học viện ở Diệp huyện sẽ gọi là Nam Dương Học Đường phân viện Diệp huyện. Như vậy, tất cả nữ tử được học tập tại đây đều biết rằng họ nhờ vào ân điển của hoàng thượng. Tương lai, khi đạt được thành tựu, họ sẽ trung thành với hoàng thượng, giúp hoàng thượng chia sẻ gánh nặng.”
Nữ đế bệ hạ khẽ mỉm cười, gật đầu tán thưởng:
“Lục Xá Nhân đề nghị rất hay, cứ gọi là Nam Dương Học Đường. Trẫm sẽ đích thân viết bảng hiệu, khi học viện xây xong, các ngươi thay trẫm mang bảng hiệu tới trao tặng.”
Lục Chân hai mắt sáng rực, cung kính cúi người nhận lệnh.
Vương Thư và Lý Phương Phi vô thức nhìn nhau.
Lục Chân được thiên tử yêu mến nhất, điều này một phần vì xuất thân của nàng. Tuy nhiên, qua vài ngày tiếp xúc, họ phải thừa nhận rằng Lục Chân quả thực thông minh hơn người, việc gì cũng nghĩ thấu đáo, hợp lòng nữ đế.
Cả hai thầm nhủ, mình cũng phải nỗ lực hơn nữa.
Lý Phương Phi kín đáo lại gần Vương Thư, thì thầm:
“Lục Xá Nhân được hoàng thượng ưu ái nhất, chúng ta đều bị đè một bậc rồi.”
Vương Thư liếc nhìn nàng, đáp thẳng:
“Có thời gian để ghen tị, chẳng bằng dùng nó để tập trung vào chính sự, nghĩ cách làm việc tốt hơn, chia sẻ gánh nặng cho hoàng thượng.”
Lý Phương Phi: “…”
Nàng bị chặn họng, bực bội mà không biết phản bác ra sao.
Vương Thư lại là người nhanh nhạy, ngay sau đó đã chủ động đến xin Lục Chân chỉ giáo.
Lục Chân tuy nhỏ tuổi nhưng rất khéo léo, cười đáp:
“Ngươi và Lý Xá Nhân đều xuất thân danh gia vọng tộc, ta chỉ là con gái nhà dân quê, tầm nhìn hạn hẹp, đâu biết làm việc thế nào. Chỉ là, ta luôn đặt mình vào vị trí của hoàng thượng mà suy nghĩ, rồi hành động cẩn trọng thôi.”
Vương Thư vẻ mặt đầy kính phục:
“Đã hiểu, đa tạ chỉ dạy.”
Lục Chân đối đãi với cả Vương Thư và Lý Phương Phi đều ôn hòa, nhưng trong lòng vẫn giữ một chút cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Ba vị Xá Nhân ngầm cạnh tranh, nhưng bề ngoài vẫn giữ hòa khí.
Trần Cẩm Ngọc không khỏi cười, nói với nữ đế:
“Quả thật tuổi trẻ tài cao. Nhìn ba người họ, thần cảm thấy họ giỏi giang hơn thần hồi trẻ nhiều. Thần cũng chỉ nhờ vào việc đến sớm hơn vài năm, có chút kinh nghiệm và lòng trung thành, chứ không thì e rằng chẳng đè nổi họ.”
Giang Thiệu Hoa bật cười:
“Yên tâm, ngươi không cần tranh sủng với họ. Trong lòng trẫm, không ai vượt qua được ngươi đâu.”
Trần Cẩm Ngọc được lời khen của nữ đế, lòng vui phơi phới.
“Ba người họ đều làm việc ngay dưới mắt trẫm, sẽ không xảy ra sai sót gì.” Giang Thiệu Hoa nói tiếp: “Chỉ không biết các nữ tiến sĩ đang quan sát tại Lục Bộ giờ ra sao rồi.”
Trần Cẩm Ngọc lập tức đáp:
“Thần sẽ đến Lục Bộ xem xét ngay ngày mai.”
Là thiên tử của Đại Lương, Giang Thiệu Hoa phải ngồi trấn cung, xử lý vô số quốc sự, không tiện cũng không có thời gian đến Lục Bộ. Trần Cẩm Ngọc thay nàng đi một chuyến là rất phù hợp.
Hiện trong cung đã có ba vị Xá Nhân mới, Trần Cẩm Ngọc rời cung một ngày nửa ngày, bên cạnh hoàng thượng vẫn có người làm việc.
Hôm sau, Trần Cẩm Ngọc đến Lễ Bộ đầu tiên.
Thượng thư Lễ Bộ, Đổng Thượng thư, đón tiếp rất niềm nở. Lễ Bộ hiện có 19 tiến sĩ mới được phân về: 16 nam tiến sĩ và 3 nữ tiến sĩ. Các tiến sĩ được chia đều về bốn ti để nghe sai khiến, chủ yếu làm các việc lặt vặt và chạy chân.
Các nữ tiến sĩ cũng không có ngoại lệ, được đối xử như nam tiến sĩ, không hề nhận bất kỳ sự ưu ái đặc biệt nào.
Trần Cẩm Ngọc quan sát kỹ, trong lòng hiểu rõ tình hình.
Tiếp đó, nàng đến Binh Bộ và Hình Bộ. Tình hình ở đây không khác mấy so với Lễ Bộ.
Khi đến Hộ Bộ, các nữ tiến sĩ đều được giao cho Thang Hữu Ngân hướng dẫn. Kỷ Thượng thư đã đích thân chỉ đạo Thang Hữu Ngân dạy dỗ cẩn thận các nữ tiến sĩ.
Riêng tại Công Bộ và Lại Bộ, các nữ tiến sĩ lại khá nhàn rỗi, hầu như không có việc gì đáng kể.
Sau khi về cung, Trần Cẩm Ngọc bẩm báo lại tình hình. Giang Thiệu Hoa nghe xong, chỉ cười nhạt:
“Đổng Thượng thư hiểu rõ ý trẫm. Những nữ tiến sĩ này trẫm có đại dụng, cần được rèn luyện tử tế. Đinh Thượng thư và Dương Thượng thư cũng nắm bắt ý tứ, phối hợp hành động cùng Đổng Thượng thư.”
“Kỷ Thượng thư giao toàn bộ nữ tiến sĩ cho Thang Hữu Ngân, tuy có phần lười biếng, nhưng không thể bắt lỗi được. Thang Hữu Ngân dạy tốt, ngày sau những người này chưa biết chừng sẽ trở thành nhân tài.”
“Còn Chu Thượng thư và Trương Thượng thư…”
Giang Thiệu Hoa bật cười lạnh hai tiếng:
“Hai tháng tới, trẫm sẽ quan sát kỹ bọn họ. Dù sao cũng là luân chuyển giữa các bộ, hai tháng nữa nữ tiến sĩ sẽ đổi sang nha môn khác, tiếp tục học việc. Hai kẻ cứng đầu này, trẫm sẽ xử lý từ từ.”
Trần Cẩm Ngọc tức giận nói:
“Hoàng thượng đã cho họ mặt mũi, cam kết không động đến chức vị của họ trong vòng ba năm. Thế mà họ lại kiêu căng như vậy!”
“Về sau, hoàng thượng nhất định không thể dễ dãi với họ.”
Đới Thượng thư là người thông minh, đã chủ động xin cáo lão, nhường lại vị trí. Chu Thượng thư thì cố chấp không chịu rời đi, còn Trương Thượng thư lại ngấm ngầm đối đầu với nữ đế, đúng là không biết sống chết.
Khi hai người đang trò chuyện, Tần Hổ hớn hở bước vào, bẩm báo:
“Khởi bẩm hoàng thượng, Tống Thống lĩnh đã dẫn người trở về. Một canh giờ trước đã vào thành, rất nhanh sẽ vào cung gặp mặt.”
Tống Uyên đã trở về!
Hơn nữa, mang theo thủ cấp của ba kẻ phản loạn: Trịnh Trân, Triệu Vũ và Lục Thành.
Ánh mắt Giang Thiệu Hoa ánh lên niềm vui:
“Trần Xá Nhân, ngươi thay trẫm ra cửa cung nghênh đón.”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.