Chương 753: Thủ hộ đông gia

Bộ truyện: Đại Đạo Chi Thượng

Tác giả: Trạch Trư

Vân Trung Tử thấy hắn mỉm cười như vậy, trong lòng liền không khỏi dâng lên một tia phẫn nộ vô hình.

Nếu như lần này Đại Thiên Tôn phái tới là Đẩu Mẫu hoặc Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, như vậy rõ ràng là nhằm vào Câu Trần Đại Đế mà đến. Bởi vì Đẩu Mẫu cùng Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn vốn có ân oán riêng với Câu Trần Đại Đế, mà Câu Trần lại là Tiên Nhân, cho nên hai người bọn họ ra tay, tất nhiên sẽ phải mang theo đầu của Câu Trần trở về.

—— Năm đó, đệ tử của Đẩu Mẫu chính là Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, đã vong mạng dưới tay Vân Trung Tử, bị Vân Trung Tử dùng Thông Thiên Thần Hỏa Trụ luyện hóa mà chết. Câu Trần là đệ tử của Vân Trung Tử, vừa vặn một thù báo một thù.

Nhưng lần này, người được Đại Thiên Tôn phái tới bình định lại là Trần Thực.

Trần Thực quá yếu, căn bản không thể giết nổi Câu Trần, rõ ràng là Đại Thiên Tôn phái tới chịu chết làm pháo hôi.

Pháo hôi, chính là vật hy sinh vô dụng, chỉ để lót đường.

Ban đầu kế hoạch rất tốt, Trần Thực đến bình định, đối với kế hoạch của Vân Trung Tử cũng không ảnh hưởng lớn. Sau khi Trần Thực chết, Đại Thiên Tôn ắt sẽ phái người khác đến.

Hoặc là Trần Thực chọc giận Câu Trần Đại Đế, Câu Trần giết chết Trần Thực, thì Câu Trần cũng không thể không phản kháng.

Nhưng điều bất ngờ chính là, Trần Thực vậy mà thật sự có thực lực bình định.

Hơn nữa Trần Thực lại còn bình định rất mạnh mẽ!

Điều mấu chốt là, tên hỗn đản này làm việc còn tốt hơn bất kỳ ai khác!

Trần Thực một đường quét sạch, không gây tổn thương đến lê dân bách tính, thuận lợi vô cùng, đem toàn bộ các Tiên Thần phản loạn và không phản loạn trên đường đi đều phế bỏ, biến thành phàm nhân, không cần đánh trận.

Bình Thiên Lâu Tân Tiên Quân Mai Chân Nhân cùng những người khác bày mai phục, Ngô Việt Tĩnh Quân dẫn dụ Trần Thực vào phục địa, thậm chí không tiếc để Tây Tử xuất hiện tại phủ Ngô Việt để nhiễu loạn tâm trí của Trần Thực, tất cả đều là thụ ý từ Vân Trung Tử.

Chỉ là điều hắn hoàn toàn không ngờ chính là, Trần Thực tuy vì nhan sắc của Tây Tử mà thất thần trong chốc lát, nhưng nguyên nhân hắn rơi vào mai phục lại không liên quan đến Tây Tử, mà là bởi hắn cảm thấy có thể nhân cơ hội này san bằng đám loạn đảng.

—— Và Trần Thực lại thật sự có năng lực làm được điều đó, một lần hành động đã bình định được loạn tượng tại Thiên Thị viên, bắt hơn một trăm ngàn Tiên Nhân, áp giải về Thiên Đình thụ thẩm.

Vân Trung Tử dù càng nhìn Trần Thực càng chán ghét, nhưng cũng không khỏi bội phục biểu hiện của hắn trên con đường này, quả thật là vượt ngoài dự liệu.

Vân Trung Tử cùng Câu Trần Đại Đế đều trầm mặc, Trần Thực tự biết mình không trọng yếu, cho nên cũng không mở miệng nói chuyện.

Qua một hồi lâu, Vân Trung Tử lên tiếng: “Tiên Đình không hy vọng ngươi đứng vào hàng ngũ của Thiên Đình. Nếu như ngươi dám đứng về phía đó, ta – kẻ làm sư phụ này – tất sẽ phải tự tay tiêu diệt ngươi. Chỉ có như vậy, mới có thể phối hợp chặt chẽ cùng Tiên Đình mà không để lại một kẽ hở nào.”

Câu Trần Đại Đế nói: “Đại Thiên Tôn cũng không hy vọng ta xuất hiện trong đội ngũ Tiên Đình.”

Vân Trung Tử lại một lần nữa trầm mặc.

Bầu không khí có phần gượng gạo, trầm trọng.

Câu Trần Đại Đế phá tan trầm mặc, nói: “Sư phụ, đệ tử có thể không giúp ai cả. Đệ tử sẽ ở lại Thiên Thị viên này, đâu cũng không đi.”

Trần Thực trong lòng khẽ động: “Câu Trần Đại Đế không tự xưng là ‘trẫm’, mà là ‘đệ tử’, cho thấy trong lòng hắn vẫn chưa tuyệt vọng, vẫn còn mong tránh khỏi xung đột với Vân Trung Tử, sư đồ vẫn duy trì thể diện bề ngoài.”

Vân Trung Tử thở dài, nói: “Đồ nhi ngoan, có đôi khi vi sư cũng thân bất do kỷ. Ta không còn là Luyện Khí sĩ tại Chung Nam sơn năm xưa, hiện tại ta là chưởng giáo tôn của Thượng Thanh cảnh. Dưới trướng ta không còn là ngươi và Kim Hà đồng tử vài người, mà là toàn bộ Thượng Thanh nhất mạch, ngàn vạn đệ tử thân truyền, hàng trăm ngàn đời đồ tôn, cùng vô số Thượng Thanh môn nhân.”

Hắn có phần chua chát, khẽ nói: “Ta ngồi ở vị trí này, chính là giáo chủ Thượng Thanh, phải làm gương mẫu.”

Câu Trần Đại Đế yên lặng gật đầu, nói: “Trẫm minh bạch. Là chưởng giáo Thượng Thanh cảnh, liên thủ cùng Tiên Đình, không thể dung thứ đệ tử mình phản bội, tất phải có lập trường rõ ràng.”

Vân Trung Tử lộ ra dáng tươi cười: “Cho nên, dù vi sư biết rõ Đại Thiên Tôn đang chú ý nơi này, ta cũng nhất định phải đến một chuyến. Là để bày tỏ thái độ của Thượng Thanh với Tiên Đình, với Thái Thanh, Ngọc Thanh cùng Tây Thiên.”

Câu Trần Đại Đế cũng mỉm cười: “Trẫm hiểu. Giáo chủ Thượng Thanh quang minh lỗi lạc, dù biết rõ sẽ đối đầu với Đại Thiên Tôn, cũng nhất định phải đi một chuyến. Huống chi, chuyến đi này của giáo chủ không phải là bắn tên không mục tiêu, vừa có thể thăm dò bản sự của Đại Thiên Tôn, vừa có thể nhân cơ hội diệt trừ Trần phu tử và trẫm, một mũi tên trúng mấy đích, có hiểm cũng đáng thử, không thiệt thòi gì.”

Vân Trung Tử cười nói: “Đúng vậy a. Vi sư xưa nay chưa từng chịu thiệt. Đồ nhi ngoan, ngươi bây giờ đã là Câu Trần Đại Đế, không còn là hài đồng bảy tuổi năm xưa. Hai viên hồng hạnh ngươi ăn năm đó, cũng nên trả lại cho vi sư rồi.”

Trần Thực trong lòng khẽ chấn động, nhìn về phía Câu Trần Đại Đế, khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn không cần đáp lại lời này.

Câu Trần Đại Đế làm như không thấy, nghiêm nghị nói: “Đệ tử nhờ hai viên hồng hạnh đó khống chế được ngoại đạo phong lôi chi pháp, nhiều lần chém giết cường địch, bảo vệ Đại Chu, ân huệ này thực sự quá lớn. Đệ tử nên trả lại cho sư tôn.”

Hắn vận chuyển pháp lực bản thân, tĩnh luyện đạo lực ngoại đạo ẩn trong nguyên thần và nhục thân, ngưng tụ tĩnh huyết, chẳng bao lâu sau đã luyện hóa ra được hai viên hồng hạnh.

Câu Trần Đại Đế có hơn nửa phần bản lĩnh là nhờ hai viên hồng hạnh này mà thành. Phong Lôi Song Sí, Nhị Trượng Kim Thân, cùng các loại đạo pháp quỷ dị khó lường. Nhưng hiện tại cảnh giới hắn đã vượt xa năm đó, thân thể cường đại và hai cánh mà hồng hạnh mang lại cũng không còn trọng yếu nữa.

Câu Trần Đại Đế luyện ra hai viên hồng hạnh, lộ ra vẻ nhẹ nhõm, hai tay dâng lên, đưa tới trước mặt Vân Trung Tử.

Vân Trung Tử tiếp nhận hồng hạnh, cười nói: “Những năm qua, ngươi dựa vào chúng mà lĩnh ngộ không ít đạo pháp thần thông bất phàm, thu hoạch rất lớn. Hồng hạnh tuy đã trả lại, nhưng đạo pháp còn lưu lại trên người ngươi, vẫn là chiếm tiện nghi.”

“Vâng.”

Câu Trần Đại Đế không phản bác: “Hiện giờ đệ tử khôi phục thân phận phàm nhân, lại không còn gông cùm xiềng xích, nếu lần này có thể sống sót, tất sẽ tiến thêm một bước.”

Truyện được dịch bởi team rừng truyện chấm com!!!

“Đúng vậy a, ngươi thật khiến người ta hâm mộ.”

Vân Trung Tử cười nói: “Phong Lôi Côn cũng là ta ban cho ngươi. Hôm nay ngươi ta sư đồ tình nghĩa đã đoạn, vật đó cũng nên hoàn trả.”

Trần Thực ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Năm đó Vân giáo chủ ban thưởng Phong Lôi Côn, chỉ là một kiện pháp bảo phổ thông mà thôi. Nay Phong Lôi Côn trải qua ba trăm sáu mươi ngàn năm hương hỏa phụng dưỡng tại thượng cung của Câu Trần, sớm đã luyện đến mức vượt xa năm xưa, có thể nói là một trời một vực. Pháp bảo này, không nên hoàn trả.”

Vân Trung Tử chỉ mỉm cười không nói.

Trần Thực cười lạnh nói: “Vân giáo chủ đã đưa ra đồ vật đánh cược, còn có thể đòi lại sao? Thượng Thanh cảnh thật quá mức keo kiệt, khiến cho bọn ta tà ma ngoại đạo ở Kim Ngao đảo cũng cảm thấy khinh thường!”

Vân Trung Tử vẫn thản nhiên không đáp lại.

Trần Thực nhíu mày, truyền âm nói: “Bệ hạ, hắn đã động sát tâm, muốn ra tay giết ngài trước khi Đại Thiên Tôn xuất thủ. Nếu ngài giao ra Phong Lôi Côn, hắn sẽ có đủ tự tin để tiêu diệt cả hai chúng ta!”

Câu Trần Đại Đế mặt không biểu tình, tâm niệm vừa động, Phong Lôi Côn từ thượng cung của hắn bay ra.

Bảo vật này từng được vị Đại La Kim Tiên này tế luyện, lại trải qua ba trăm sáu mươi ngàn năm hương hỏa hun đúc, uy lực sớm đã vượt xa thường phẩm, bởi vậy mới có thể một kích bức lui Thanh Hư Đạo Đức Thiên Tôn.

Năm đó thời kỳ Phạt Thương, Phong Lôi Côn chỉ là một kiện Tiên khí có chút lợi hại, hiện tại đã là trọng bảo hiếm có trên đời, uy năng vô tận, có thể truy sát chí bảo!

Câu Trần Đại Đế khom người hiến vật quý, nói: “Đệ tử mượn dùng Phong Lôi Côn ba trăm sáu mươi ngàn năm, vượt qua vô số kiếp nạn, có thể bảo toàn tính mệnh, trong lòng cảm kích ân sư ban thưởng vô cùng. Hôm nay, đệ tử xin hoàn trả bảo vật này.”

“Hảo hài tử, thật là hảo hài tử.”

Vân Trung Tử mỉm cười, đưa tay bắt lấy Phong Lôi Côn, quan sát tỉ mỉ cây côn này.

protected text

Ngoài ra, còn có các loại ngoại đạo đạo văn kỳ dị khó hiểu, là những lĩnh ngộ ngoại đạo của Câu Trần Đại Đế trong những năm này, cũng đã luyện đến mức có chút tinh thuần, dùng ngoại đạo tế luyện bảo vật này.

“Thật sự là một món bảo bối hiếm có.” Vân Trung Tử không nhịn được tán thán.

Trần Thực trong lòng cảm thấy áp lực đè nặng.

Trước đó Câu Trần Đại Đế còn có chút tính toán bảo mệnh, nhưng nay đã luyện ra hồng hạnh, lại giao ra Phong Lôi Côn, e rằng đến một phần cơ hội sống sót cũng không còn lại!

Câu Trần Đại Đế nói: “Sư tôn, đệ tử còn cần giao ra cái gì nữa không?”

Vân Trung Tử nói: “Còn có công pháp năm đó ta truyền cho ngươi. Bất quá ngươi nay đã là Câu Trần Đại Đế, công pháp năm đó tự nhiên không còn thích hợp. Nghĩ đến ngươi cũng đã tự đi ra con đường riêng, khai sáng Tiên Thần đồng tu pháp môn. Ngươi đã không còn nợ ta điều gì.”

Câu Trần Đại Đế thở phào một hơi, đột nhiên thôi động Phong Lôi Côn, kim quang đại phóng, phong lôi đại tác, uy năng tăng vọt!

Vân Trung Tử trong lòng biết có điều không ổn, lập tức buông tay, tu vi bộc phát tới cực hạn, nắm giữ Phong Lôi Côn trong lòng bàn tay, đã bắn ra đủ loại phong ấn đạo văn!

Hắn là chưởng giáo tôn của Thượng Thanh cảnh, sư thừa Linh Bảo nhất mạch, tinh thông các loại luyện chế pháp bảo, trận phù ẩn pháp, phong cấm đạo văn, trong lòng biết rõ Câu Trần càng ngày càng khó lường, đang muốn mượn Phong Lôi Côn ám toán mình, liền động niệm phong ấn bảo vật này!

Câu Trần vung tay còn lại, trực tiếp oanh kích tới.

Vân Trung Tử đưa tay đỡ lấy, quyền chưởng giao phong trong nháy mắt, Trần Thực liền thoát ra, vừa lui vừa lớn tiếng hô: “Trường Xuân Đế Quân, Nương Bà Nguyên Quân, mau tới trợ giúp ta!”

Trên đỉnh đầu hắn, Đạo Khư hiện hiện, Trường Xuân Đế Quân, Nương Bà Nguyên Quân cùng đám Đại La Kim Tiên tàn phế ẩn tàng trong Đạo Khư đồng loạt xuất thủ, ngăn cản dư ba thần thông của hai đại cao thủ đương thời.

Trường Xuân Đế Quân đón lấy một đợt dư ba, sắc mặt lập tức đại biến, chỉ cảm thấy không thể nào chống đỡ, vội vàng hô lớn: “Dương Sóc lão quỷ, Sơn Đường lão quỷ, các ngươi mau ra giúp đỡ đông gia! Tình thế này khó đối phó quá rồi!”

Từ nơi xa của Đạo Khư, Dương Sóc sơn nhân, Sơn Đường cư sĩ cùng các lão tàn phế khác cũng vội vàng chạy tới, biểu lộ trung tâm đối với đông gia, miễn cho cửa ải cuối năm còn bị truy thu tiền thuê đất.

Câu Trần nắm đấm va chạm với lòng bàn tay của Vân Trung Tử, đồng thời tay kia đã bắt lấy Phong Lôi Côn.

Song phương lực đạo bộc phát, đạo uy tràn ngập, Câu Trần Đại Đế chỉ cảm thấy thần lực cuồn cuộn, pháp lực không thể chịu nổi, hét lên một tiếng đau đớn, thân hình xoay lên, nắm lấy Phong Lôi Côn, từ trong tay Vân Trung Tử đoạt lại bảo vật.

Thân hình hắn rơi xuống đất, cổ tay khẽ chuyển, khắp người phát sáng, Phong Lôi Côn sấm vang dữ dội, đem phong ấn mà Vân Trung Tử thi triển lập tức đánh tan.

Câu Trần Đại Đế ha ha cười lớn, nói: “Vân chưởng giáo, bảo vật ta đã trả, giờ lại đoạt lại, không tính là còn thiếu ngươi gì nữa chứ?”

Pháp bảo đã về tay, thực lực tăng vọt, cho dù đối mặt với Thượng Thanh cảnh chưởng giáo tôn, hắn cũng không còn sợ hãi chút nào.

Vân Trung Tử thu tay lại, thần sắc hơi thất vọng: “Câu Trần, thật không ngờ ngươi còn có chiêu này. Ngươi sớm đã không còn là tiểu quân tử thành thật năm đó nữa rồi.”

Câu Trần Đại Đế cười nói: “Ta lúc nhỏ thành thật, ăn hồng hạnh rồi biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu khi đã là Câu Trần rồi mà còn giữ lòng thành thật như xưa, e rằng đã bị các ngươi ăn đến cả xương cũng chẳng còn sót lại.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

  1. Thạch Trư khai thác đề tài ngày càng lan man. Tây Ngưu Thần Châu đang còn hay ho. Lên map Địa Tiên giới, rồi giờ mang cả phong thần bảng, Tây phương + Tam thanh + Thiên đình vào, hơi loạn và lại na ná truyện Sư huynh A.

  2. Xem đối đáp của Trần Thiên vương với Câu Trần đại đế mà muốn thoát vị đĩa đệm.

Scroll to Top