“Thiên Đạo thần chỉ lại hiện thế?”
Trong lòng Trần Thực khẽ chấn động, tựa người dưới nền đất Thanh Cung, ánh mắt nhìn lên vách tường.
Hắc Ám Hải Thiên Đạo, vậy mà có thể hiển hiện trên thần vị vị kia Thiên Đạo thần chỉ.
Loại chuyện không thể tưởng tượng như thế, thật sự có thể làm được sao?
“Tiểu Thập, ngươi có đôi khi chỉ là lá gan chưa đủ lớn.”
Trần Dần Đô nói: “Không cần câu nệ như Trần Đường, bó buộc theo khuôn phép cũ, âm thầm thủ giữ lề thói, như vậy khó mà có đại thành tựu.”
Trần Thực rất muốn mở miệng ngăn lại, không muốn để hắn nhắc đến phụ thân mình, nhưng nghĩ đến người kia là gia gia, cuối cùng vẫn nén giận thay Trần Đường mà nhẫn nhịn.
“Làm sao mượn dùng đầu óc của ta?” Hắn dò hỏi.
“Ta sẽ dùng Trần Võ làm cầu nối tư duy giữa ngươi và ta, lấy đại não hắn làm trung chuyển. Ngươi có thể đem toàn bộ nhân tính của mình đưa vào đầu hắn, hắn sẽ giúp ngươi bảo tồn.”
Trần Dần Đô bước đến trước mặt tạo vật Tiểu Ngũ, đưa ngón tay điểm nhẹ lên giữa trán của hắn. Lập tức, đầu của tạo vật Tiểu Ngũ tách ra, hóa thành vô số nguyên phù phức tạp phiêu đãng giữa không trung.
Vô số điện quang xuyên qua giữa những nguyên phù, bay lượn khắp nơi, tạo thành cảnh tượng kỳ dị — chính là dấu hiệu tư duy và ý thức của tạo vật Tiểu Ngũ cùng Trần Dần Đô tương liên.
Thân thể tạo vật Tiểu Ngũ vẫn đứng yên tại chỗ, không có đổ ngã, vẫn duy trì sự sống, thậm chí còn có thể cử động.
Phần đầu hắn phân tách ra, chỉ còn lại vô số nguyên phù bay lượn. Trong đó có vài đạo nguyên phù là đôi mắt của hắn, vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh rõ ràng.
Trần Dần Đô dẫn dắt ý thức của Trần Thực từ trong thức hải xuất ra, nối liền với tạo vật Tiểu Ngũ, nói: “Ngươi thả lỏng, không được kháng cự. Ta sẽ dạy ngươi làm thế nào đem nhân tính ném vào thức hải của Trần Võ, hắn sẽ đem nhân tính của ngươi phong ấn tại nơi an toàn.”
Trần Thực thuận theo hắn, đem nhân tính trong ý thức của mình từng chút dẫn dắt, di chuyển đến trong thức hải của tạo vật Tiểu Ngũ.
Thức hải kia rộng lớn không bờ bến, phía dưới là vô số điện quang tư duy ngưng tụ thành lôi đình chi hải. Chỉ cần một niệm cao hứng, liền có lôi đình bộc phát, tạo thành cảnh tượng vạn lôi gào thét.
Từng tòa lôi trì khổng lồ chậm rãi hiện lên trong thức hải, đó chính là nơi tạo vật Tiểu Ngũ dùng để cất giữ nhân tính của Trần Dần Đô.
Đây là một tòa lôi trì mới, hiển nhiên là Tiểu Ngũ vừa mới sáng tạo. Nhân tính của Trần Thực rơi vào trong đó, lập tức hóa thành một mảnh lôi tương, thường thường bao phủ toàn bộ lôi trì, không còn sinh động như trước.
Trần Thực với ý thức còn lại không có nhân tính, chợt cảm thấy thiên địa khoáng đạt, tư duy trở nên nhẹ nhàng, minh mẫn vô cùng, trực chỉ bản chất, so với khi phục dụng Phù La thôn linh đan còn khoan khoái hơn nhiều.
“Vứt bỏ nhân tính, thật sự là quá nhẹ nhõm!” Trần Thực không khỏi thốt lên cảm thán.
Trần Dần Đô nở nụ cười: “Tiểu Thập, ngươi rốt cuộc đã thể hội được cảm giác của ta. Người phàm bị yêu hận tình cừu quấy nhiễu, bị thân sơ oán cừu khuấy loạn tâm trí, dây dưa nơi danh lợi, khó rời bỏ tửu sắc cẩu mã, mê hoặc trong quyền tiền danh vọng. Nhưng nào biết rằng buông bỏ hết thảy, mới là chân nhân, có thể đạt được khoái hoạt lớn nhất.”
Tư duy của Trần Thực và Trần Dần Đô tương liên trong đại não của tạo vật Tiểu Ngũ, hắn bỗng cảm thấy tốc độ vận chuyển trong đầu mình tăng vọt, lại nhìn lên những hoa văn Thiên Đạo trên vách tường Hắc Ám Hải, lập tức ngộ ra không ít điều huyền diệu!
“Không có nhân tính, quả nhiên có thể trở nên thông tuệ hơn!”
Hắn vui mừng khôn xiết, tuy vậy niềm vui ấy chỉ vừa lóe lên trong đầu đã bị ném vào lôi trì của Tiểu Ngũ, không hề ảnh hưởng đến năng lực tư duy và phán đoán của hắn.
Ông cháu hai người đưa mắt nhìn về phía những Thiên Đạo hoa văn trên vách tường Thanh Cung. Mỗi một loại đều rõ ràng tường tận, hàm nghĩa trong cấu tạo Thiên Đạo hoa văn rất nhanh được bọn họ từng cái lĩnh ngộ ra.
Những Thiên Đạo hoa văn này, là do người phụng dưỡng vị thần chỉ tại lòng đất Thanh Cung ngộ ra từ đạo lý Thiên Đạo trên thân thần chỉ kia.
Ông cháu hai người, lại thêm tạo vật Tiểu Ngũ, lấy thần tính tuyệt đối cùng nhau giải mã Thiên Đạo khắc trên vách tường Hắc Ám Hải.
Bọn họ không cần ngôn ngữ trao đổi, tư duy tương liên trong đại não của Tiểu Ngũ đã vượt qua vạn lời.
Tốc độ giải mã của họ càng lúc càng nhanh, các nguyên phù cũng dần hoàn chỉnh. Một tháng sau, bọn họ đã giải mã toàn bộ Thiên Đạo hoa văn trên vách tường Thanh Cung.
Nguyên phù độ hoàn thành đạt gần tám phần, nhưng những gì Thanh Cung ghi chép đã không thể cung cấp thêm chất dinh dưỡng, khó có thể khiến nguyên phù đạt tới trạng thái hoàn mỹ.
“Có lẽ chỉ có tiến vào Thanh Cung Hắc Ám Hải, mới có thể khiến nguyên phù triệt để viên mãn!” Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Trần Thực.
Ba người Trần Thực, Trần Dần Đô và tạo vật Tiểu Ngũ riêng phần mình dùng nguyên khí hóa thành Thiên Đạo hoa văn, tựa như ghép hình mà đem từng mảnh hoa văn lắp ráp lại.
Ban đầu hoa văn Thiên Đạo trên vách tường hỗn độn vô quy tắc, nhưng dưới sự sắp xếp của bọn họ, dần dần hiện ra cấu tạo nhân thể!
Trước là xương cốt tủy não, sau đến huyết mạch kinh lạc, kế tiếp là ngũ tạng lục phủ.
Thời gian trôi qua, một sinh mệnh kỳ dị do thuần túy Thiên Đạo hoa văn cấu thành, dần dần thành hình dưới tay họ.
Đó là một tôn thần chỉ hình người, tuy được tạo thành từ vô số Thiên Đạo hoa văn, nhưng lại như một sinh linh hoàn mỹ, từ ngũ quan, cơ bắp, thân hình, tóc da… không có chỗ nào có thể bắt bẻ!
Thân hình hắn cao lớn, so với đám người Trần Thực cao hơn vài lần.
Người này không thể phân biệt nam nữ, vừa mang vẻ dương cương của nam tử, vừa có nét nhu hòa của nữ nhân, âm dương dung hợp một cách hoàn mỹ.
Nếu mặc nữ trang, hắn là tuyệt thế giai nhân, khiến vô số người vì hắn mà điên đảo.
Nếu khoác nam trang, hắn lại là mỹ nam vô song thiên hạ, đến cả Trần thị tứ kiệt cũng phải tự ti mặc cảm.
Hắn tựa như tạo vật hoàn mỹ nhất, tồn tại trong phán đoán của chúng sinh, là thần linh hoàn mỹ trong lòng vô số người.
Khi tôn Vô Hạ Chi Thần này gần hoàn thành, Trần Thực chú ý thấy Trần Dần Đô đem những hoa văn Thiên Đạo ở trên cao chuyển hóa thành nguyên phù.
Hắn cũng học theo, đem vài đạo hoa văn chuyển hóa thành nguyên phù, giấu vào trong thân thể của Vô Hạ Chi Thần.
Lúc này, hắn nhìn thấy tạo vật Tiểu Ngũ cũng có động tác giống hệt.
Cuối cùng, Trần Dần Đô điểm nhãn như vẽ rồng, khiến cho tôn Vô Hạ Chi Thần kia mở mắt.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ.
Tôn Vô Hạ Chi Thần kia đứng sừng sững trên thần vị, bất động.
Trần Thực đang định mở miệng, thì bên ngoài đột nhiên vang lên từng đợt thanh âm kỳ dị.
Tiếng ấy tựa như là âm thanh lễ bái của cổ tiên dân hướng thiên khấn vái, lại như thiếu nữ thuần khiết cầu nguyện tế trời, cũng như vu sư thông linh đang múa lửa mà niệm thần chú thần bí.
Đồng thời còn kèm theo tiếng mưa gió, củi lửa bùng cháy, sấm sét vang trời, tiếng long trời lở đất — vô số âm thanh hỗn tạp dung hợp lại.
Có một giai điệu cực kỳ cổ quái, như là âm luật của ngoại đạo biến dị vang vọng một cách vặn vẹo điên cuồng.
“Hắc Hồ Hắc Ám Hải ngoại đạo!” Trần Thực lập tức tỉnh ngộ, nghiêng người né tránh.
Trần Dần Đô và tạo vật Tiểu Ngũ mỗi người lùi lại, chỉ thấy một đạo quang mang như sương mù từ Hắc Hồ bốc lên, mang theo sinh mệnh lao thẳng đến Thanh Cung dưới lòng đất.
Hào quang kia mang khí tức nguy hiểm, khi tới gần bọn họ thậm chí khiến thân thể bọn họ nhói đau.
Đạo lực chứa trong Hắc Hồ vốn đã cực kỳ cường đại, lần đầu tiên Trần Thực tới đây từng bị đạo lực cản trở.
Lúc này đạo lực hóa thành quang mang, tràn vào Thanh Cung, phóng thẳng đến thần vị nơi tôn Vô Hạ Chi Thần đứng, rất nhanh dung nhập vào thân thể hắn.
Tức thì trong thân thể tôn Vô Hạ Chi Thần truyền đến sinh cơ dồi dào, tựa như đại địa khô cằn gặp được mưa xuân, sinh mệnh dần dần trỗi dậy, thịnh vượng đến cực điểm!
Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!
“Tôn Vô Hạ Chi Thần này, dùng Thiên Đạo hoa văn để kéo dài sinh mệnh!”
Trần Thực chỉ cảm thấy kỳ tích tạo hóa, không ngờ dựa vào đạo văn của Thanh Cung lại có thể khiến vị thần chỉ tiền sử này phục sinh!
“Hào quang của ngoại đạo Hắc Hồ ban cho hắn sinh cơ, kích hoạt thân thể của hắn!” Trần Thực kinh hô.
Tạo vật Tiểu Ngũ lên tiếng: “Có chút giống ta! Cha, ta cũng muốn như vậy!”
Ánh mắt Trần Dần Đô ngập tràn nghi hoặc, tôn Vô Hạ Chi Thần này vốn là do tín niệm của chúng sinh tụ thành, nhưng loại cấu tạo và phục sinh này, quả thật có vài phần tương tự với tạo vật Tiểu Ngũ.
Tạo vật Tiểu Ngũ vốn được luyện chế từ phù lục mà thành, phù lục bất diệt thì hắn cũng không thể chân chính tử vong. Thậm chí, dù có bị đánh nát, hắn vẫn có thể phục sinh, mà mỗi lần phục sinh lại càng thêm cường đại.
Trước mắt tôn Vô Hạ Chi Thần này, dường như cũng có điểm tương tự như thế.
Vô Hạ Chi Thần khẽ động con mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười, rồi cử động thân thể một chút khi đứng trên thần vị.
Từ trong miệng hắn vang lên một loại thanh âm rất dễ nghe, tựa như nhạc khí cổ điển diễn tấu khúc nhạc hoa mỹ. Thanh âm kia, mặc dù Trần Thực không thể hiểu rõ, nhưng lại có thể cảm nhận được niềm vui sướng cùng hoang mang bên trong, như là đang vui mừng vì được phục sinh, lại hoang mang không rõ đây là niên đại nào.
Phảng phất như vừa tỉnh lại từ một cơn đại mộng, không rõ hôm nay là năm nào tháng nào.
Hắn không cần sử dụng ngôn ngữ Tổ Đình, vậy mà Trần Thực, Trần Dần Đô đều có thể hiểu được!
Loại ngôn ngữ này, trên phương diện diệu dụng quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Trần Thực ngẩng đầu hỏi: “Ngươi là vị thần được người thời đại Hắc Ám phụng thờ Thiên Đạo sao? Vì sao ngươi lại vong? Thời đại của các ngươi, vì cớ gì lại kết thúc? Ngoài kia trong Hắc Hồ, vì sao có nhiều hài cốt như vậy?”
Vị Vô Hạ Chi Thần kia cúi đầu nhìn hắn, đôi mày dần dần nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang.
Ánh mắt hắn lướt qua người Trần Thực, rồi dừng lại trên thân Trần Dần Đô, sau đó lại nhìn về phía tạo vật Tiểu Ngũ. Trên mặt hắn, vẻ hoang mang càng thêm sâu đậm.
Ánh mắt hắn tiếp tục rơi xuống những bộ hài cốt nằm rải rác nơi đáy Thanh Cung, lại liếc nhìn ba người, khí thế trên thân hắn càng lúc càng cường đại.
Y phục trên người ba người phất động không gió, bị áp lực vô hình kia ép cho không thể không lui về sau.
Dù Trần Thực hiện đã là cao thủ Kim Tiên tam trọng đạo cảnh, sau khi thay thế đạo văn bằng nguyên phù, thực lực đã có bước nhảy vọt, vượt xa cả Trần Dần Đô cùng tạo vật Tiểu Ngũ.
Trần Dần Đô cùng tạo vật Tiểu Ngũ cũng không phải yếu kém, khí cơ tương liên, tâm ý tương thông, trí thông thiên hạ.
Nhưng đối mặt với vị Vô Hạ Chi Thần do chính tay họ phục sinh này, cả ba người đều không có chút lực hoàn thủ!
Bỗng nhiên, không gian xung quanh ba người tan rã băng liệt, lòng đất Thanh Cung phảng phất như đã biến mất.
Tạo vật Tiểu Ngũ vốn tinh thông không gian chi thuật, nhưng lần này cũng không thể nhìn ra được không gian quanh họ đã bị phá vỡ như thế nào.
Dưới chân họ xuất hiện một mảnh Hắc Hồ, không biết từ lúc nào đã đặt chân lên mặt hồ. Cúi đầu nhìn xuống, nơi đáy hồ là vô số bộ hài cốt.
Những bộ hài cốt ấy, có cái đứng lặng nơi đáy hồ, có cái lơ lửng trong làn nước, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, tựa hồ đang ngắm nhìn vị Vô Hạ Chi Thần kia.
Chúng đồng loạt cúi người, hướng về Vô Hạ Chi Thần dập đầu bái lạy, y như khi còn sống.
Vô Hạ Chi Thần trông thấy cảnh ấy, trong lòng dâng lên phẫn nộ. Xung quanh ba người, vô số kiếp lôi màu đỏ sậm rền vang không ngớt, chẳng biết từ đâu kéo tới, khí tức đáng sợ đến cực điểm. Thiên địa xuất hiện dị tượng treo ngược vặn vẹo, phong hỏa cuồng bạo, nguyên từ chiết xuất, Hắc Ám Hải ngoại đạo cũng trở nên vô cùng sinh động, tràn đầy nguy cơ!
Trần Thực lập tức thôi động Hỗn Nguyên Vô Cực đạo tràng, bảo hộ Trần Dần Đô cùng tạo vật Tiểu Ngũ, cao giọng nói: “Những người này không phải do chúng ta sát hại, chúng ta không có ác ý!”
Vị Vô Hạ Chi Thần kia nhìn thấy đạo pháp của bọn họ, sát khí đại thịnh.
Chỉ một ánh mắt quét qua, Hỗn Nguyên Vô Cực đạo tràng của Trần Thực lập tức bị nghiền nát!
“Thực lực như vậy, chỉ sợ đã có thể sánh ngang với Đại La!”
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, Trần Dần Đô đã tiến lên một bước, thôi động nguyên phù đã được chôn giấu trong thân thể Vô Hạ Chi Thần, sắc mặt bình tĩnh nói: “Động thủ.”
Trần Thực cùng tạo vật Tiểu Ngũ gần như đồng thời thôi động nguyên phù của mình. Vô Hạ Chi Thần đang chuẩn bị ra tay diệt sát ba người, đột nhiên cảm thấy thân thể cứng đờ, không thể động đậy.
Hắn gầm lên một tiếng, muốn chấn thoát trói buộc, thì bên tai vang lên ba tiếng “ba ba ba” bạo hưởng không dứt, mấy đạo nguyên phù quanh cổ hắn đồng loạt phát nổ!
Đầu hắn lập tức rơi khỏi cổ, bay lên không trung, thân thể vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Thần sắc hắn ngây dại trong một chớp mắt. Trần Dần Đô đã bước tới, sau lưng hiện ra từng đạo nguyên phù, lần lượt lạc ấn vào trong đầu của hắn, tạo thành từng tầng phong ấn.
Vô Hạ Chi Thần gào thét, nhưng không phát ra được âm thanh.
Hắn cố khống chế thân thể không đầu của mình, Trần Dần Đô vung tay lên, thân thể hoàn mỹ kia lập tức hóa thành vô số Hắc Ám Hải đạo văn tán loạn.
Khi thân thể tan rã, đạo lực vừa rồi từ Hắc Hồ tràn tới bỗng không còn nơi trú ngụ, liền lập tức sụp đổ, muốn quay trở về Hắc Hồ. Tạo vật Tiểu Ngũ cổ khẽ động, đầu liền phình to như ngọn núi, miệng hóa thành hắc động không đáy, há miệng hút lấy đạo lực kia, lập tức hơn phân nửa đạo lực từ Hắc Hồ ồ ạt chảy vào miệng hắn!
Tạo vật Tiểu Ngũ dự định hút sạch đạo lực Hắc Hồ, nhưng nguồn lực lượng này thật sự quá mức khổng lồ. Không chỉ nửa sau đạo lực không thể hấp thu, mà cả phần đã hút vào cũng khiến hắn không chịu nổi, bụng càng lúc càng phình to!
Bụng hắn rung lên bần bật như sóng nước, thân thể hóa thành một tôn Càn Khôn Tái Tạo Lô, không ngừng lớn lên. Trên vách lò các loại đạo văn hiện lên, bắt đầu luyện hóa cỗ đạo lực khổng lồ này.
Đầu hắn nhỏ như tay cầm của Càn Khôn Lô, hai chân nhỏ bé như chân lò, tuy có vẻ mỏng manh nhưng vẫn vững vàng đứng trên mặt hồ.
Tạo vật Tiểu Ngũ cố gắng luyện hóa đạo lực này, nhưng miệng hắn không ngừng rung động như nắp lò, không ngừng phun ra quang mang.
Trần Thực lập tức tiến lên, các loại nguyên phù đánh nhập vào trong bụng của Tiểu Ngũ, trợ giúp hắn trấn áp cỗ đạo lực này.
Dù hai người liên thủ, tạo vật Tiểu Ngũ vẫn phun ra gần một nửa đạo lực đã nuốt vào, lúc này mới có thể ổn định lại.
Một bên khác, Trần Dần Đô đã đến bên cạnh đầu lâu của Vô Hạ Chi Thần, đoạn tuyệt liên kết giữa bản thân và tạo vật Tiểu Ngũ, đưa tay chỉ một cái, điểm vào mi tâm của đầu lâu kia.
Vô Hạ Chi Thần trừng lớn hai mắt, đầu bỗng nhiên bành trướng, rồi tách ra, trong chớp mắt trở nên to lớn gấp ngàn vạn lần, hóa thành vô số đạo văn Thanh Cung nối liền nhau.
Các đạo văn giao nhau nơi tư duy giống như lôi điện, oanh minh lưu chuyển, gào thét vang vọng, cấu tạo có vài phần tương tự với đại não của tạo vật Tiểu Ngũ.
Nhưng loại cấu tạo đại não này lại càng thêm tinh vi, tự nhiên hình thành, không phải là nhân công chế tạo.
“Cha! Con muốn cái này!”
Tạo vật Tiểu Ngũ lắc lư bước tới, dáng vẻ như con cóc lớn bụng tròn căng khí.
Trần Thực lượn vòng quanh hắn, các loại ấn quyết luyện hóa đánh vào bụng hắn, tạo ra âm thanh “đang đang” vang dội.
Trần Dần Đô không để ý, đem ý thức tư duy của mình nối liền với đại não của Vô Hạ Chi Thần.
Tạo vật Tiểu Ngũ trong lòng chợt động, thầm nghĩ: “Lần này… ta bị thay thế rồi?”
Một hồi lâu sau, Trần Dần Đô thu hồi ý thức tư duy, lắc đầu nói: “Hắn kháng cự quá mạnh, không thích hợp làm đệ nhị đại não. Sau khi nghiên cứu triệt để, liền tiêu hủy đi.”
Tạo vật Tiểu Ngũ thở phào nhẹ nhõm, thoáng yên tâm: “Ta vẫn còn giá trị sử dụng.”
Cảm ơn FB CHIPEO donate 100k cho bộ Cẩm Nguyệt Như Ca!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Bên này ra chương hơi muộn nhỉ?
Có khi nào Đại Thiên Tôn đứng sau giật dây cả tiên và thần không nhỉ
CHương 726 lỗi rồi ad râu ông này cắm cằm bà kia
Đã sửa nha! Tks!
Bộ này khá hay mà có vẻ ít view nhể, mong là ad vẫn giữ nhịp ra chương mới cho các fan.
tại vì view đi những trang khác rồi đó ban
Chương 709 lỗi nhé đạo hữu
Đã sửa nha, cảm ơn đạo hữu nhắc nhở!!!
Chuyện này khá hay trong nhóm chuyện đăng tải trên qidian, Vẫn giữ được nhịp độ tiết tấu, dù map Địa Tiên Giới này khá rối rắm phức tạp, phải hiểu 1 chút về thiên đình. Nhưng đánh giá là vẫn okela.
Chỉ có điều bị Vớt thi nhân hút view quá. Hi vọng Rừng Truyện vẫn ra truyện này đều đều.
Rừng Truyện xem xét ra thêm bộ Thời Đại Hoàng Kim 1979 xem sao.
truyen hay