Điều Tạ An Quân sợ hãi nhất rốt cuộc vẫn tới.
Nhưng hắn lại không ngờ, kẻ đầu tiên ra tay chính là Trưởng công chúa, khiến hắn trong thoáng chốc không kịp phản ứng.
“Thần… thần không có…”
Trưởng công chúa thấy thế liền bật cười:
“Đã đến tình cảnh này, ngươi còn tưởng bản thân có thể rửa sạch sao?”
Tạ An Quân á khẩu, gấp gáp đến mức tựa như lửa đốt lòng.
Một câu tiếp theo của Trưởng công chúa khiến tim hắn hoàn toàn lạnh ngắt.
“Nếu phụ thân ngươi còn tại thế, e là cũng chẳng muốn nhìn thấy ngươi phạm phải sai lầm lớn lao thế này.”
Tạ An Quân như rơi vào hầm băng, cứng ngắc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc bén của Trưởng công chúa — đôi mắt tựa hồ đã nhìn thấu tất cả, khiến hắn run rẩy sợ hãi.
Trưởng công chúa như sực nhớ ra điều gì, hơi nghiêng đầu.
“Đúng rồi, đi mời Giai Nghi đến, vừa khéo nàng cũng có mấy lời muốn nói.”
“Vâng.”
Trúc Tâm đáp một tiếng, rất nhanh lui xuống.
Chẳng mấy chốc, một trận tiếng bước chân quen thuộc truyền đến.
Tiêu Giai Nghi cúi mắt, dáng vẻ rụt rè, tiến vào liền ngay ngắn hành lễ.
“Giai Nghi bái kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nàng nay đã không còn thân phận công chúa, danh vị duy nhất còn sót lại chính là phu nhân Trung Dũng Hầu phủ.
Mục Vũ đế mặt không gợn sóng.
Ngài quay đầu nhìn Trưởng công chúa:
“Hoàng tỷ đã gọi nàng đến đây, hẳn là có dụng ý của hoàng tỷ.”
Toàn thân Tiêu Giai Nghi căng cứng, nghe thấy hoàng đế chẳng buồn ban cho một câu đáp lại, đôi mắt tức khắc dâng đầy chua xót.
Song so với những tủi nhục nàng từng chịu trước đó, thì chút này chẳng đáng kể.
Tiêu Giai Nghi rất rõ hôm nay mình tiến cung là vì điều gì, nên nhanh chóng nén lại cảm xúc.
Ánh mắt Trưởng công chúa khẽ lướt qua giữa nàng và Tạ An Quân.
“Chuyện xảy ra gần đây ở Trung Dũng Hầu phủ, bản cung cũng đã nghe nói ít nhiều. Phu thê tranh chấp vốn là thường tình, nhưng quá đáng thì lại thành trò cười cho thiên hạ.”
Tạ An Quân tiến thoái lưỡng nan, mở miệng cũng không xong, im lặng cũng chẳng được.
Hắn thấp thỏm bất an nhìn sang Tiêu Giai Nghi.
Nàng rốt cuộc muốn làm gì!? Nàng đã biết đến mức nào!?
Tiêu Giai Nghi cảm nhận được ánh mắt của hắn, song từ đầu đến cuối đều không hề liếc sang một lần.
Trưởng công chúa khẽ nhấc tay:
“Đúng dịp hôm nay, chi bằng để hai người nhân cơ hội này, đem lời nói hết, giãi bày cho rõ.”
Tim Tạ An Quân đập dồn dập.
Tiêu Giai Nghi chậm rãi quỳ xuống, giọng khàn khàn nhưng kiên định:
“Khởi tấu bệ hạ, Trưởng công chúa, hôm nay Giai Nghi tiến cung, quả thật có mấy lời muốn nói cho tỏ tường.”
Nói đoạn, nàng từ từ đứng dậy, ánh mắt quét qua Phạm Thừa Trác và Tạ An Quân, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy chua chát chế giễu.
“Thần phụ tới đây, là để chứng minh — Trung Dũng Hầu Tạ An Quân và Phạm Thừa Trác từ lâu đã thông đồng cấu kết! Hai người họ lợi dụng Trịnh Bão Túc chiếm vị trí trong quân, câu kết với giặc, mưu cầu tư lợi, tội ác không thể dung thứ! Thần phụ còn có trong tay thư tín qua lại của bọn họ những năm trước, cùng với sổ sách hơn ba mươi vạn lượng bạc bất nghĩa chảy vào Tạ gia mấy năm nay, thỉnh bệ hạ minh giám!”
Một tiếng sét giữa trời quang!
Tạ An Quân toàn thân chấn động, môi run bần bật, nói năng lắp bắp:
“Ngươi! Ngươi nói… cái gì!”
Tiêu Giai Nghi chẳng thèm nhìn hắn, chỉ còn căm hận cuồn cuộn lấp đầy ánh mắt.
Nàng từng chữ như đinh đóng cột:
“Lão Hầu gia cũng đã sớm phát hiện ra, từng nghiêm lệnh cảnh cáo Tạ An Quân phải lập tức dừng tay, không được tiếp tục! Nhưng hắn ngoan cố không tỉnh ngộ, trái lại còn lén lút kéo dài cánh tay, vì thế mà cùng lão Hầu gia xảy ra kịch liệt tranh chấp! Kết cục khiến lão Hầu gia bi phẫn tuyệt vọng, đau lòng mà lìa đời!”
Nắm tay Tạ An Bạch siết chặt đến mức gân xanh nổi bật!
Hắn đột ngột xoay người nhìn chằm chằm Tạ An Quân, ánh mắt tựa lưỡi đao, lạnh lẽo thấu xương!
…
Tại phủ Tĩnh Vương.
Tiêu Thành Lâm trong lòng vẫn bồn chồn, viết chữ chẳng yên.
Người thân cận hốt hoảng chạy vào, vẻ mặt khẩn trương, hạ giọng nói:
“Điện hạ, không xong rồi! Trong cung xảy ra chuyện lớn!”
Tiêu Thành Lâm sững lại:
“Xảy ra chuyện gì?”
Trường tùy thần sắc do dự, như đang khó nghĩ cách thưa lại.
“Nghe nói, Phạm Thừa Trác đã bị người hạ cổ độc, mạng chẳng còn bao lâu!”
“Ngươi nói cái gì!?”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Tiêu Thành Lâm đột ngột ngẩng đầu, trên dung nhan tuấn mỹ sáng sủa thoáng hiện vài phần sát khí lạnh lùng.
Trường tùy vội vã hạ giọng giải thích, đem những sự việc phát sinh trong cung hôm nay kể lại một lượt.
Thanh âm trường tùy càng lúc càng thấp:
“…Điện hạ, vậy phải làm sao bây giờ?”
Một lúc lâu, Tiêu Thành Lâm không hề lên tiếng.
Tách.
Đầu bút nhỏ giọt mực, loang ra một mảng đen nhòe nhoẹt trên tờ giấy.
Trong lòng hắn phiền muộn khó chịu, liền hất cả tập tuyên chỉ xuống đất — loảng xoảng!
“Đồ ngu xuẩn!”
Tạ An Quân hồ đồ thì thôi đi, ngay cả Phạm Thừa Trác cũng hóa điên!
Trịnh Bão Túc phạm vào những việc ấy, tội danh đã vạch sẵn, sớm muộn cũng chỉ có con đường chết!
Vậy mà Phạm Thừa Trác còn không biết chết tâm, dám liều lĩnh tiến cung!
Giờ đây cục diện thành ra thế này, hoàn toàn không thể vãn hồi!
Trường tùy cũng biết sự việc nghiêm trọng, hoảng hốt hỏi:
“Điện hạ, người tính đối phó thế nào?”
Tiêu Thành Lâm khép mắt, hít sâu một hơi, trong đầu cẩn thận hồi tưởng lại tất cả những gì vừa nghe.
Chốc lát, hắn mở mắt, giọng nói bình thản khó dò:
“Thủy Hành Thu đã nhập kinh chưa?”
Trường tùy ngẩn ra, chẳng ngờ hắn lại nhắc đến cái tên này, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
“Hắn cùng đám người Nam Hồ đi chung, chắc phải ngày mai mới tới.”
Môi Tiêu Thành Lâm khẽ mím lại, giữa hàng mày phủ một tầng u ám nặng nề, lộ ra vài phần âm trầm khó đoán.
Nhìn vẻ mặt hắn, trường tùy mơ hồ đoán ra được ý tứ.
“Điện hạ nghi ngờ… Thủy Hành Thu chính là kẻ đã hạ cổ độc lên Phạm Thừa Trác?”
Tiêu Thành Lâm không đổi sắc:
“Chẳng phải nói Phạm Thừa Trác sắp không xong rồi sao? Nghe vào, quả thực giống y như thế…”
Trường tùy cau mày, có chút lưỡng lự:
“Nhưng… Thủy Hành Thu còn chưa đến kinh thành a! Cho dù hắn có mặt, bình thường hai người vốn chẳng hề qua lại, đâu có lý do gì để đột nhiên ra tay hạ độc?”
Quả thật không hợp lẽ thường.
Trong lòng Tiêu Thành Lâm cũng nghĩ đến điểm này.
Hắn cúi mắt, trầm mặc rất lâu, hàng mi khẽ run, rồi cất giọng chậm rãi:
“Vậy… còn nàng thì sao?”
Trường tùy gần như ngay lập tức hiểu được hắn nói tới ai, vội vàng phủ nhận:
“Không thể nào! Nàng chẳng phải luôn luôn—”
Nói đến đây, hắn như vừa chạm phải điều cấm kỵ, lập tức ngậm miệng, quỳ xuống:
“Thuộc hạ biết tội! Xin điện hạ giáng phạt!”
Nhưng Tiêu Thành Lâm không trách tội, chỉ hơi nheo mắt, ánh nhìn trầm tư.
“Nói ra thì, nếu thật sự là nàng… cũng không có thời gian, càng chẳng có cơ hội…”
Trầm ngâm hồi lâu, Tiêu Thành Lâm bỗng nói:
“Chuẩn bị xe, vào cung.”
Trường tùy giật mình kinh hãi:
“Bây giờ ư? Điện hạ, ngài không thể đi được!”
Tình hình trong cung hiện tại thế nào, chỉ cần nghĩ qua cũng đủ rõ!
Giờ khắc này, ai mà tiến vào, ắt chuốc lấy phiền toái!
“Điện hạ! Chính là lúc này, càng phải giữ vững bình tĩnh a!”
Mày Tiêu Thành Lâm khẽ nhíu.
Hắn đương nhiên cũng hiểu, lúc này tuyệt không phải thời điểm thích hợp.
Nhưng nếu không đi, trong cung những người kia tụ tập một chỗ, thực sự quá mức khó lường, ai biết còn sẽ xảy ra biến cố gì!
Tiêu Thành Lâm đặt tay lên thành xe lăn, im lặng trầm tư.
Một lát, hắn chợt hỏi:
“Diệp Sơ Đường cũng ở đó, nàng ta… có nhìn ra được điều gì không?”
Cảm ơn bạn PHAM THI THU HUONG donate 50K !!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Truyện này ra đều hog ạ, bao nhiêu chương full ạ ?
Truyện cuốn ghê, đọc cứ sợ tới lúc chưa dịch tập mới
Truyện đang ra, những theo nội dung thì cũng đang đi về giai đoạn kết rồi bạn.