Dưới trướng Trần Thực có hai vạn Thiên Binh Thiên Tướng, lúc này đang ở trong đạo cảnh tại Đạo Khư. Tất cả đều là lần đầu tiên tiến vào đạo cảnh của hắn, không khỏi bị chấn động bởi những đạo tượng trước mắt, từng người bay lên quan sát.
“Thiên Cơ tú sĩ, những đạo tượng này dường như không hợp với thiên địa đại đạo.” Tiêu Độ Lô cất tiếng gọi Trọng Lân, lớn tiếng nói.
Trọng Lân vốn là Thiên Cơ tú sĩ, phát hiện trên người Trần Thực có khí tức Thiên Đạo, bèn “ẩn núp” ở bên cạnh hắn, với ý đồ tìm ra nơi phát ra khí tức Thiên Đạo, dần dà liền trở thành một phần tử của doanh Thiên Cơ.
Tiêu Độ Lô và hắn có giao tình rất tốt, hai người thường xuyên thảo luận học vấn, thế nhưng lúc này Trọng Lân lại không để ý đến hắn, mà ngơ ngác đứng trước một cánh cửa khổng lồ, thất thần nhìn chằm chằm vào nó.
Thiên Đạo pháp bảo — Ngọc Hành Môn!
Những người khác không biết lai lịch bảo vật này, không nhận ra Ngọc Hành Môn, nhưng hắn là Thiên Cơ tú sĩ, đương nhiên sẽ không nhận nhầm.
Ngọc Hành Môn của Thiên Đình kia đã bị phá huỷ trong một trận đại loạn, không ngờ trong đạo cảnh của Trần Thực lại có một tòa Ngọc Hành Môn!
Hắn gian nan quay đầu, lại thấy một kiện Thiên Đạo pháp bảo khác — Thiên Cơ Sách.
Hắn quen thuộc với Thiên Cơ Sách vô cùng!
Là Thiên Cơ tú sĩ, hắn chuyên phụ trách giải đọc đạo văn mới sinh trên Thiên Cơ Sách, nhìn thấu thiên cơ.
Thế nhưng khi bước đến gần, hắn phát hiện quyển Thiên Cơ Sách trước mắt này lại khác biệt với Thiên Cơ Sách của Thiên Đình, thậm chí còn dường như bao hàm lượng thông tin vượt xa Thiên Cơ Sách của Thiên Đình!
Hắn chăm chú nghiên cứu, không khỏi kinh hãi. Hắn vậy mà từ trong một đạo đạo văn cực nhanh đó, đọc ra được thiên cơ liên quan đến một chuyện sắp xảy ra ở Hắc Ám Hải.
“Hắc Ám Hải Thiên Phương giới, có địa bảo linh căn Diễm Hổ thiên dược xuất thế?”
Trong lòng hắn đập loạn, cực kỳ muốn lập tức hành động, dựa vào việc giải đọc đạo văn này, tìm được Thiên Phương giới, thu lấy gốc linh căn địa bảo kia!
Đạo văn này tiết lộ thiên cơ, chỉ rõ địa điểm cùng thời gian chính xác Diễm Hổ thiên dược xuất thế, chỉ cần tìm được Thiên Phương giới, liền có thể lấy được linh căn địa bảo ấy!
“Không bằng, ta thử đến Hắc Ám Hải tìm gốc linh căn này xem sao?” Trong lòng Trọng Lân nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.
Những người khác đối diện với dị tượng đại đạo trước mắt, cũng ngây ngất như mê.
Bọn họ hiện là đệ tử ngoại môn của đảo Kim Ngao, được các chư thần Thiên Đình bồi dưỡng. Kim Ngao đảo đã từ lâu bắt đầu nghiên cứu các loại ma đạo và ngoại đạo, công pháp truyền dạy cho bọn họ cũng bao hàm những thứ này.
Những năm gần đây, ma đạo đã được dung nhập vào tiên đạo, điều này còn dễ hiểu, nhưng các loại ngoại đạo khác lại khó lý giải, bởi vậy những đệ tử ngoại môn này tu luyện cực kỳ khổ sở.
Thế nhưng giờ đây khi đối chiếu với đạo tượng trong đạo cảnh của Trần Thực, bọn họ lại phát hiện sở học trước kia của mình rất nhanh liền có thể dung hội quán thông, thậm chí có thể từ trong đạo tượng của Trần Thực mà tìm ra những đạo pháp mà công pháp sư phụ bọn họ không có!
Bọn họ đang khắc khổ nghiên cứu, thì đúng lúc này, mỗi người đều có chút cảm ứng, liền đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về cùng một phương hướng.
Chỉ thấy một viên kim phù từ thiên ngoại bay đến, càng lúc càng lớn, khi rơi vào đạo cảnh của Trần Thực thì đã hóa thành một tấm kim bảng cao đến ngàn trượng!
Trên kim bảng khắc đầy các loại đạo văn kỳ dị, cấu tạo phức tạp, đạo văn sáng tối đan xen, cứ như vậy treo giữa không trung đạo cảnh của Trần Thực, theo gió tung bay.
Trên kim bảng, đạo văn phát ra hào quang rực rỡ, chiếu rọi khắp đại địa, bầu trời, núi non, hồ nước, hải dương, mây trời cùng đủ loại dị tượng trong đạo cảnh!
Tất cả dị tượng đại đạo lập tức bị định trụ, đạo uy tan biến, mất hết công dụng.
Các tiên nhân đang nghiên cứu đạo tượng cũng bị quang mang trên kim bảng chiếu rọi, chỉ cảm thấy pháp lực, đạo văn, nguyên thần, đạo cảnh toàn bộ bị định trụ, không thể khởi động bất kỳ uy lực nào.
Pháp bảo của bọn họ cũng bị định trụ, hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Có không ít người chưa bị ánh sáng đạo văn chiếu trúng, thấy kim bảng vẫn đang phát ra quang mang, liền vội vàng tránh né. Thế nhưng ánh sáng kia như tấm lưới, tinh tế dày đặc.
Bọn họ thi triển thân pháp tránh né, nhưng khoảnh khắc sau vẫn bị đạo văn quang mang chiếu trúng, lập tức bị định trụ, không cách nào nhúc nhích.
Kim bảng ấy phát ra ánh sáng chiếu đến cả Phù La thôn.
Thương Độ Công cùng các thôn dân kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên kim bảng giữa không trung.
“Ta giống như bị giam cầm.” Tiểu đồng Bách Lư nói.
Hắn cố gắng hoạt động thân thể, đột nhiên vui mừng nói: “Được giải khai rồi!”
Những thôn dân khác, kể cả vịt trong thôn và chó, cũng đồng loạt phá trần áp, hoạt động tự nhiên.
Nhưng khoảnh khắc sau, một luồng ánh sáng từ kim bảng lại chiếu đến, lập tức định trụ bọn họ một lần nữa.
Dược sư Đường Phong tức giận nói: “Cái bảng quỷ này, ta phải đốt nó!”
Hắn phá vỡ trấn áp, cõng lấy đan lô, bay về phía kim bảng trên không trung.
Chỉ nghe một tiếng “ong”, ánh sáng từ kim bảng chiếu vào người hắn, dược sư Đường Phong lại bị định trụ lần nữa.
Hắn đang muốn phá vỡ trấn áp, thì đột nhiên liên tiếp những chấn động “ong ong ong” truyền đến, lập tức trên trước sau người hắn hiện lên vô số đạo văn kim bảng, vàng óng ánh như bị hoàng kim bọc kín, trông như một chiếc bánh chưng lớn!
Dù dược sư Đường Phong là đệ nhị cường giả trong thôn, lúc này cũng ngoan ngoãn bị trấn áp, không thể động đậy.
Thương Độ Công là đệ nhất cao thủ trong thôn, thấy tình hình như vậy, tự biết mình cũng khó chống đỡ, bèn dứt khoát không nhúc nhích.
Quang mang từ kim bảng phóng thích về bốn phương tám hướng, chiếu vào người Trường Xuân Đế Quân đang quan sát đạo tượng của Trần Thực. Trường Xuân Đế Quân bị ánh sáng ấy làm kinh động, lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía kim bảng.
“Kim bảng này, rốt cuộc là ai tạo ra?”
Hắn dò xét đạo văn trên kim bảng, trong lòng chấn động không thôi, tạo nghệ đạo pháp như thế, đã vượt xa hắn!
Hắn vốn là Đại La Kim Tiên, thuộc nhóm cường giả đỉnh phong khi xưa, trải qua năm tháng dài đằng đẵng, Trường Xuân Đế Quân tự cao tự đại, dù bị ngoại đạo ô nhiễm cũng chỉ cho là mình vận khí không tốt, chứ không phải năng lực không đủ.
Lần đầu tiên hắn thấy đạo cảnh đạo tượng của Trần Thực, quả thực kinh hô không thôi.
Đạo tượng của Trần Thực bao hàm toàn diện, giải thích đủ loại ảo diệu của Thiên Đạo, thậm chí còn có cả Thiên Đạo của Hắc Ám Hải, khiến hắn thu được lợi ích không nhỏ, đến nay vẫn đang nghiên cứu.
Lần này nhìn thấy kim bảng, hắn càng thêm chấn động trong lòng.
Những gì đạo cảnh của Trần Thực hiện ra, là những thứ hắn chưa từng thấy qua, còn kim bảng này lại đưa tiên đạo mà hắn đã biết lên đến một tầm cao mà hắn không thể theo kịp! Hắn bất giác bị kim bảng hấp dẫn, không tự chủ được phi thân đến, bay vào dưới kim bảng.
Cùng lúc đó, Nương Bà Nguyên Quân, Dương Sóc Sơn Nhân cùng các lão quái vật Đại La Kim Tiên khác cũng lần lượt rời núi, tụ tập dưới kim bảng, người thì vê râu, người thì ngâm nga, người thì gật gù đắc ý, từng người từng chữ bình phẩm nội dung trên kim bảng.
Hề Mục Nhiên kéo xe lúc này còn chưa bay xa, vị Hề công tử kia quay đầu nhìn lại, nụ cười trên mặt không khỏi cứng đờ.
Chỉ thấy dưới kim bảng đã tụ đầy người, nam nữ già trẻ, đủ mọi thành phần, đang nghiên cứu kim bảng đang trấn áp đạo cảnh của Trần Thực.
“Trong đạo cảnh của Trần Thực, lại có người chưa bị trấn áp?!”
Trong lòng hắn chấn động dữ dội. Tấm kim bảng này vốn là sư phụ hắn — Tiên Đế Chí Tôn — tự tay chế tác, truyền cho hắn để dùng trấn áp đạo cảnh của Trần Thực, nhằm tiêu diệt kẻ “nghịch thiên” này.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Chí Tôn đích thân viết nên kim phù, đừng nói là trấn áp Trần Thực – một kẻ chỉ mới là Chân Tiên, cho dù là trấn áp Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, cũng đều dễ như trở bàn tay!
Thế nhưng điều khiến Hề Mục Nhiên tuyệt đối không ngờ đến chính là — trong đạo cảnh của Trần Thực, lại có đến hai ba mươi người không bị trấn trụ!
Chẳng lẽ hai ba mươi người kia, đều là Đại La Kim Tiên sao?
Sắc mặt Hề Mục Nhiên âm tình bất định, thấp giọng nói: “Kim bảng này là do sư tôn ta thân thủ chế tác, có thể để những tồn tại kia quan sát thưởng thức, tất nhiên cũng đủ chứng minh sự phi phàm của sư tôn ta. Ta đoán họ cũng không dám gỡ bỏ kim bảng…”
Hắn vừa nghĩ đến đây thì liền thấy có người trong số đó đưa tay tháo kim bảng xuống.
Sắc mặt Hề Mục Nhiên liền tái xanh, chỉ thấy kim bảng kia càng lúc càng nhỏ, dần biến trở về kim phù, đám người ấy cũng tiến tới quan sát.
Sau một hồi, người tháo kim phù lại tế lên, kim bảng một lần nữa treo cao trên không.
Đám người tiếp tục ngửa đầu quan sát.
Hề Mục Nhiên nhẹ nhàng thở ra: “Bọn họ nghĩ cũng là vì kính sợ đạo hạnh của ân sư… Không đúng, là vì kim phù quá nhỏ, nhìn không rõ, nên mới treo lên để quan sát dễ hơn! Nhưng bọn họ rốt cuộc là ai?”
Hắn không dám dừng lại thêm, vội vã lái xe rời đi.
“Tề sư muội đang chặn giết Trần Thực, nếu kim bảng không phát huy được hiệu quả…”
Lúc này, Trần Thực đứng trên nửa chiếc tĩnh tra, quay đầu nhìn lại phía xa, đã cách Tiểu Đoạn và Nguyên Linh phu nhân rất xa, không còn thấy rõ trận chiến giữa hai người nữa.
Tĩnh tra xuôi theo Thiên Hà trôi đi, không rõ đang hướng về nơi nào.
Đột nhiên, một đạo tĩnh hà rực rỡ hoa lệ từ đỉnh đầu hắn rít gào lao qua, nhấc lên một trận phong bạo không gian, khiến đoạn Thiên Hà dưới chân hắn trở nên hỗn loạn, vô số ngôi sao bị cuốn bay, vần vũ khắp nơi.
Trần Thực vội vàng khống chế nửa chiếc tĩnh tra, đợi cho ổn định lại, liền thấy đạo tĩnh hà kia chính là một sợi dải băng do Nguyên Linh phu nhân đảo qua, tạo nên động tĩnh.
“Khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể công kích đến nơi này…”
Trần Thực kinh hãi. Thủ đoạn của Đại La Kim Tiên quả thực khó lường.
Không rõ đã trôi dạt bao lâu, phía trước bỗng hiện ra một tòa tĩnh môn, nửa chiếc tĩnh tra chở hắn tiến vào một nhánh phụ cuối cùng của Thiên Hà, đi tới một tòa thế giới trên không.
Bên dưới thế giới này là Huyền Hoàng Hải, muốn đến được tĩnh môn, phải bay ra ngoài thiên ngoại. Nhưng dẫu có thể bay ra thiên ngoại, e rằng cũng không đủ chi phí thuê thuyền riêng, không cách nào vượt qua tĩnh môn tiến vào Địa Tiên giới.
Trần Thực đứng trên nửa chiếc tĩnh tra, dưới ánh mắt kinh ngạc của thần hàng canh giữ tĩnh môn, nhảy xuống bến tàu, đứng nhìn về thế giới phía dưới.
Bến tàu dựng trên một vầng trăng của thế giới kia, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi lên tiên cung cách đó không xa, trên tiên cung có khắc ba chữ “Thất Tinh Nguyệt Cung”. Nơi này là một thánh địa, chỉ cần hít thở liền cảm nhận được linh khí rét lạnh thấm vào phế phủ.
“Trần Thực sư đệ sao?”
Một giọng nói nhu mềm truyền đến, Trần Thực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong Thất Tinh Nguyệt Cung có một nữ tử cầm đèn lồng đi tới.
Nữ tử ấy dung mạo tuyệt lệ, dáng đi uyển chuyển nhẹ nhàng, váy áo như mây ráng trải dài, trên chiếc váy dài màu xanh nhạt có thêu tơ bạc ám văn, hai chân trắng nõn thon dài ẩn hiện trong mỗi bước đi.
“Váy xẻ cao thật.” Trần Thực thầm nghĩ.
Hắn bước ra đón, dò hỏi: “Vị cô nương này, thứ cho tại hạ mắt vụng về, xin hỏi cô nương danh tánh? Vì sao lại gọi ta là sư đệ?”
Nữ tử váy xẻ cao khẽ cười nói: “Ta họ Tề, tên Bội Bội, tu luyện Đại Hoang Minh Đạo Tập. Gia sư ta được xưng là Chí Tôn. Trần sư đệ cũng tu luyện Đại Hoang Minh Đạo Tập, tự nhiên là sư đệ của ta.”
Trần Thực cười đáp: “Đại Hoang Minh Đạo Tập là ta từ thân kẻ thù tìm hiểu ra, chứ không phải là do Chí Tôn truyền thụ. Tề cô nương xin chớ hiểu lầm.”
Tề Bội Bội cười nhẹ: “Có phải là sư đệ hay không, không phải ngươi nói là được, mà là sư tôn ta nói mới tính. Trên vầng trăng này yên tĩnh quá, không tiện nói chuyện, mời Trần sư đệ theo ta vào trong.”
Trần Thực đi theo nàng vào Thất Tinh Nguyệt Cung, hiếu kỳ hỏi: “Tòa tiên cung này là của Tề cô nương sao? Ngươi không sống tại Địa Tiên giới à?”
Tề Bội Bội cầm đèn chiếu sáng, nói: “Đúng vậy. Năm đó ta tu hành ở Nhân Gian giới, cuối cùng hợp đạo, nhưng không phi thăng mà ở lại nơi này xây dựng Thất Tinh Nguyệt Cung. Sau này ta phi thăng Địa Tiên giới, nơi này liền để lại, thỉnh thoảng quay về sống vài ngày.”
Vừa vào cửa cung, mấy nữ tử vội vàng tiến lên nhận lấy đèn lồng, hầu hạ suốt dọc đường.
Tề Bội Bội cười nói: “Hàn xá có hơi sơ sài, mong sư đệ thứ lỗi.”
Trần Thực nhìn quanh bốn phía, chạm trổ hoa lệ, kỳ trân dị bảo bày biện rực rỡ, nói: “Đã rất xa hoa rồi.”
Tề Bội Bội nói: “Đều là lễ vật do tu sĩ Nhân Gian giới dâng tặng. Ta vốn không thích, nhưng không nỡ phụ lòng thành của họ, đành nhận lấy. Sư đệ, mời ngồi.”
Hai người phân chủ khách mà ngồi xuống trong tiên cung. Lại có mấy nữ tử ôm đàn cổ, tỳ bà, lần lượt quỳ hai bên, gảy đàn tấu nhạc, âm thanh không lớn nhưng du dương, khiến tâm thần người nghe bất giác lắng xuống.
Tề Bội Bội nói: “Nghe nói sư đệ bắt giữ Côn Đô Lôn?”
Trần Thực lấy ra một đạo phù, nhẹ lắc một cái, Thao Thiết trong phù há miệng, nhả ra Côn Đô Lôn, nói: “Cô nương nói là hắn sao?”
Tề Bội Bội nhìn kỹ Côn Đô Lôn, ánh mắt chớp động, cười nói: “Chính là hắn. Còn một người nữa, tên Phạm Văn Trình.”
Trần Thực lắc đầu: “Văn Trình tiên nhân à? Đã chết rồi. Còn Côn Đô Lôn là ma chủng, không dễ gì luyện chết.”
Tề Bội Bội cười nói: “Sư đệ định xử trí thế nào với Côn Đô Lôn? Đại ma không dễ chết đâu, ngươi không giết được hắn đâu.”
Trần Thực mỉm cười: “Không cần cô nương bận tâm, ta có mười phần tự tin luyện chết hắn.”
Tề Bội Bội hơi nghiêng người về phía trước, khẽ cười nói: “Sư đệ, người quang minh chính đại không nên nói chuyện mập mờ. Nương tử của ngươi đang bị Nguyên Linh phu nhân ngăn cản, sống chết chưa biết, còn ngươi một mình đến nơi này, thật ra đều đã nằm trong tính toán. Ngươi tất yếu sẽ được đưa đến Thất Tinh Nguyệt Cung này, bao gồm cả người lái thuyền kia, cũng là người của ta.”
Nàng vẫy nhẹ tay. Người chèo thuyền từ bên ngoài bước vào, khom người hành lễ: “Cô nương.”
Ánh mắt Trần Thực rơi lên người chèo thuyền kia, đúng là người đã lái chiếc tĩnh tra ban nãy.
Tề Bội Bội nói: “Sư đệ, nhất cử nhất động của ngươi, thậm chí tương lai mỗi bước đi, đều trong tính toán của chúng ta. Giờ đây, ngươi có cảm giác đạo cảnh của mình đã bị trấn áp rồi chứ?”
Sắc mặt Trần Thực không đổi, lập tức cảm ứng đạo cảnh của bản thân.
Tề Bội Bội nói: “Hề sư huynh lúc này đã đến Đạo Khư, dùng kim phù của sư tôn trấn áp đạo cảnh của ngươi. Giờ đây ngươi chỉ có thể vận dụng tu vi bản thân, không thể mượn lực từ đạo cảnh.”
Nàng thản nhiên nói tiếp: “Ta biết sư đệ có can đảm và thực lực, Lê sư đệ cùng Thiểu Quang sư đệ đều chết trong tay ngươi. Nhưng nay tình thế khác xưa. Tu vi của ta mạnh hơn bọn họ một đạo cảnh. Hiện tại, ta đang ở trong đạo cảnh của mình, còn sư đệ ngươi không thể dùng đạo cảnh chi lực. Giết ngươi, dễ như trở bàn tay.”
Sắc mặt Trần Thực cổ quái, cắt ngang lời nàng, nói: “Đạo cảnh của ta chưa hề bị trấn áp.”
Tề Bội Bội ngẩn người, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, không giống đang nói dối.
Trên mặt Trần Thực nở nụ cười, khẽ nói: “Cô nương, đạo cảnh của ta vẫn còn nguyên. Ngươi và ta gần như thế này, lấy tính mạng ngươi, không cần tốn nhiều sức.”
Cảm ơn FB CHIPEO donate 100k cho bộ Cẩm Nguyệt Như Ca!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Bên này ra chương hơi muộn nhỉ?
Có khi nào Đại Thiên Tôn đứng sau giật dây cả tiên và thần không nhỉ
CHương 726 lỗi rồi ad râu ông này cắm cằm bà kia
Đã sửa nha! Tks!
Bộ này khá hay mà có vẻ ít view nhể, mong là ad vẫn giữ nhịp ra chương mới cho các fan.
tại vì view đi những trang khác rồi đó ban
Chương 709 lỗi nhé đạo hữu
Đã sửa nha, cảm ơn đạo hữu nhắc nhở!!!
Chuyện này khá hay trong nhóm chuyện đăng tải trên qidian, Vẫn giữ được nhịp độ tiết tấu, dù map Địa Tiên Giới này khá rối rắm phức tạp, phải hiểu 1 chút về thiên đình. Nhưng đánh giá là vẫn okela.
Chỉ có điều bị Vớt thi nhân hút view quá. Hi vọng Rừng Truyện vẫn ra truyện này đều đều.
Rừng Truyện xem xét ra thêm bộ Thời Đại Hoàng Kim 1979 xem sao.
truyen hay