Thỏ không thể săn, hồ ly cũng không, các loài chim bay lại càng không thể đuổi kịp.
Cái gì cũng đều không thể săn, Hòa Yến và các tân binh chỉ còn cách thành thật mà “tuần núi”. Đường trên núi Bạch Nguyệt gập ghềnh, nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp. Từ khe núi, sương trắng mờ ảo bốc lên, bao quanh là sắc xanh ngọc bích của cây rừng. Thác nước rì rào, mây trôi lơ đãng, sương mù quấn quanh tà áo, núi non trùng điệp, hùng vĩ như cảnh tiên nơi nhân gian.
Mắt xếch là người thông minh nhất đội, hắn mang theo mấy tờ giấy vàng, cứ đi đến đâu lại dừng lại, dùng than đen vẽ vài nét đánh dấu để nhớ đường. Cả đội cứ cách một đoạn lại làm ký hiệu trên cây, phòng trường hợp lạc lối không biết đường về doanh trại.
Vì không ai trong đoàn mang theo cung tiễn nên dọc đường đi cực kỳ yên ắng. Họ xuất phát từ sáng sớm, đến trưa thì cuối cùng cũng leo lên tới đỉnh núi.
Mọi người buộc ngựa vào gốc cây lớn bên cạnh dòng suối nhỏ, sau đó ngồi nghỉ ngơi. Họ dự định ăn chút lương khô, dưỡng sức rồi sẽ xuống núi, hy vọng trở về Vệ Sở trước khi mặt trời lặn.
Một tân binh thể lực kém, vừa leo lên tới đỉnh đã ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc. Hắn vội móc ra lương khô từ ngực áo, vừa ăn vừa than thở: “Cuối cùng cũng lên tới đỉnh, ta không đi nổi nữa rồi.”
Hòa Yến ngồi xổm bên suối rửa tay, sau đó cũng lấy ra lương khô của mình, ngồi trên một tảng đá gần đó.
Lương khô là loại bánh khô cứng phát từ sáng sớm, ăn vừa khô vừa khó nuốt. Tân binh kia liền nghiêng người qua, lấy ra từ túi bên người một nắm hạt thông, đưa cho Hòa Yến: “Cho ngươi này.”
Hòa Yến ngạc nhiên: “Ngươi có hạt thông từ đâu?”
“Là nương ta chuẩn bị cho trước khi ta đến Lương Châu Vệ. Ta không nỡ ăn hết, nên còn giữ lại một ít.” Cậu chàng tuy có vẻ luyến tiếc nhưng vẫn cố tỏ ra hào phóng, “Ngươi nếm thử đi!”
Hòa Yến lấy một hạt, bóc vỏ rồi cho vào miệng: “Rất thơm.”
Cậu chàng vui vẻ, hỏi liên tục: “Đúng không? Đúng không? À, ta tên là Thẩm Hồng. Ta biết ngươi, Hòa Yến đúng không? Nghe nói ngươi là người giỏi nhất ở Diễn Võ Trường, không ai đánh lại ngươi.”
“Nhờ vận khí tốt mà thôi.” Hòa Yến cười đáp.
Thẩm Hồng nhìn ra xa, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc hôm nay ta không mang theo cung. Ta không biết ngươi sẽ đi cùng, nếu biết trước thì ta đã mang theo rồi. Tài bắn cung của ngươi tốt như vậy, có lẽ chúng ta đã có thỏ nướng để ăn rồi.”
Hòa Yến không khỏi buồn cười, thầm nghĩ cậu này giống Tiểu Mạch y như đúc, có khi nào là huynh đệ khác cha khác mẹ chăng? Nàng thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi mang theo binh khí gì?”
Thẩm Hồng ngượng ngùng gãi đầu: “Ta sao? Ta bắn cung dở tệ, đao pháp thì chỉ ở mức thường thường, còn thương thuật thì… Cơ bản là ta chẳng có sở trường gì cả. Nên ta chỉ mang theo…” Hắn lôi từ sau lưng ra một thanh trường côn, “Một thanh côn này thôi.”
Hòa Yến im lặng, không biết nói gì hơn.
Hắn vậy mà chỉ mang theo một cây gậy trúc, không phải loại côn có đầu sắt mà chỉ là cây trúc bình thường. Ở Diễn Võ Trường có loại binh khí này sao? Hòa Yến thật sự hoài nghi. Cây gậy này của Thẩm Hồng thật chẳng có tác dụng gì, trừ khi có cây táo, hắn có thể dùng trường côn này để hái táo.
Dường như thấy Hòa Yến không biết nói gì, Thẩm Hồng vội giải thích: “Dù sao chúng ta cũng đâu phải đánh nhau với ai.”
Hòa Yến gật đầu, đồng ý: “Ngươi nói đúng.”
Nàng ngồi cùng Thẩm Hồng, còn Mắt Xếch và hai người khác ngồi ở phía xa. Ăn xong lương khô, Hòa Yến dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thẩm Hồng bỗng thận trọng nghiêng người qua hỏi: “À này, Hòa Yến, ta có thể mượn đao của ngươi một chút không?”
“Ngươi định làm gì?”
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
“Ngươi thấy cái bụi cây kia không?” Thẩm Hồng chỉ tay về phía bờ suối, nơi có một bụi cây xanh mướt, lá dài và nhỏ. Hắn nói: “Nhà ta mở hiệu thuốc, loại cây kia gọi là cỏ Thư Đới, giống cây ‘kiệu’ mà không phải là ‘kiệu’, có tác dụng an thần. Ta muốn hái một ít mang về. Nhưng loại cỏ này rất cứng, không dễ hái, vũ khí của mấy người bọn họ đều là đao lớn hoặc trường thương, không tiện bằng tiểu đao của ngươi.”
Nghe vậy, Hòa Yến không khỏi bật cười. Hắn đúng thật là muốn dùng đao của nàng như lưỡi hái để cắt cỏ.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Truyện hay quá ạ, cảm ơn Dịch giả… Cảm ơn web.
Truyện hay
Truyện hay quá. Các tuyến nhân vật đều rất thú vị. Mình đã khóc đọc 2 chương cuối. Cám ơn mẹ Bông
Hay thực sự luôn, còn bộ truyện nào kiểu cung đấu hay vầy ko ad giới thiệu với ạ
Truyện hay lắm ạ.
Truyện hay