Trần Thực lộ vẻ hoang mang, Xích Tinh Đại Tiên chính là Đại La Kim Tiên, tu vi sâu không lường được, có thể khiến hắn bị thần chỉ thương tổn, hiển nhiên không thể xem nhẹ.
Trong Thiên Đình, thần chỉ có thực lực như vậy e rằng không có nhiều…
“Thế nhưng, Xích Tinh Đại Tiên chẳng phải là người trong Tam Thanh nhất mạch sao?”
Hắn nghi hoặc nói: “Thiên Đình hiện nay có thể nói là do Tam Thanh dựng nên, với thân phận truyền nhân Tam Thanh, tại sao Xích Tinh Đại Tiên lại tranh đấu cùng những thần chỉ cường đại trong Thiên Đình?”
Trường Xuân Đế Quân cũng không rõ ẩn tình trong đó, nói: “Xét khắp Địa Tiên giới, có thể giao phong với Xích Tinh Đại Tiên, lại khiến hắn bị thương bởi thần chỉ, bất quá chỉ có bốn năm mươi người mà thôi.
Bọn họ đều là những tồn tại có địa vị cực cao trong Thiên Đình, thực lực thâm sâu không thể dò, có thể chống lại Đại La Kim Tiên.
Nhưng những tồn tại như thế, đã là người chế ngự Thần Đạo, sao lại tranh đấu cùng Xích Tinh Đại Tiên?”
Trần Thực nói: “Loại tranh đấu cấp độ này, chỉ sợ thiên địa chấn động, khó lòng che giấu.”
Trường Xuân Đế Quân lắc đầu nói: “Đạo Khư là nơi vắng vẻ nhất, tin tức khó lòng truyền tới.”
Trần Thực cười nói: “Đợi ta trở lại Thiên Đình, dò hỏi một phen sẽ rõ ngọn ngành, đến lúc đó lại quay lại Đạo Khư, báo cho đạo huynh.”
Trường Xuân Đế Quân lộ vẻ vui mừng: “Vậy phiền đạo huynh rồi.”
Trần Thực hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: “Ta vốn tưởng vị Đế Quân này là người đạo cốt tiên phong, ẩn cư tránh thế, không ngờ cũng ưa thích nghe ngóng tin tức ngầm.”
Hắn nhìn Trường Xuân Đế Quân nơi mi tâm lộ ra khe nứt, nghĩ đến hai đồng tử dùng trâm cài tóc làm kiếm, đâm vào đầu Trường Xuân Đế Quân, bèn hỏi: “Trường Xuân đạo huynh, thương thế của huynh là thế nào?”
Trường Xuân Đế Quân sắc mặt u ám: “Chỉ là chút vết thương cũ, không đáng nhắc tới.”
Trần Thực mỉm cười: “Thật không dám giấu, ta đối với ngoại đạo cũng có đôi chút nghiên cứu, có thể giúp đạo huynh áp chế thương thế. Kim Ngao đảo ngoại đạo ô nhiễm chính là do ta luyện thành.”
Trường Xuân Đế Quân trong lòng khẽ động, nói: “Thương thế này là việc từ sáu vạn năm trước.
Khi đó ta vừa đột phá thành Đại La Kim Tiên, vượt qua một lần khai kiếp, liền phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng – khai kiếp tiếp theo ta tuyệt không thể vượt qua.
Vì vậy, ta bắt đầu tìm phương pháp kéo dài sinh mệnh.”
Tu vi của hắn thực sự quá cao, đạo hạnh hùng hậu không gì sánh được, những địa bảo linh căn thông thường đã không còn đủ để giúp hắn kéo dài sinh mệnh vượt qua đại kiếp…
Tam Thanh nhất mạch có phương pháp độ kiếp kéo dài mệnh đặc biệt, nhưng Trường Xuân Đế Quân là hậu khởi tiểu bối, không thuộc Tam Thanh nhất mạch, đạo pháp hắn tự khai sáng một đường, lại không muốn quy thuận Tam Thanh hay Tây Thiên, đành phải tiến vào Hắc Ám Hải…
“Hắc Ám Hải bên trong có vô số nơi hiểm yếu, đa phần các loại địa bảo linh căn đều được tìm thấy ở đó, không chừng có thể tìm được bảo vật giúp Đại La Kim Tiên an ổn vượt qua khai kiếp.
Với ý niệm đó, ta đã khổ tìm suốt nhiều năm trong Hắc Ám Hải.
Dù có thu được nhiều linh căn địa bảo, nhưng đều không đủ giúp ta vượt qua khai kiếp.”
Trường Xuân Đế Quân hồi tưởng chuyện cũ, giọng nói dần trầm xuống: “Dù thực lực của ta mạnh mẽ vô cùng, nhưng đối mặt Hắc Ám Hải, đôi lúc vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm, khó lòng nghịch thiên.”
Một ngày kia, hắn có được một tấm địa đồ Hắc Ám Hải do tiền bối Địa Tiên giới lưu lại, trên đó ghi dấu một nơi rất kỳ dị.
Lần theo địa đồ, hắn tiến vào một hòn đảo hoang giữa hắc ám, nơi đó có một tòa cung điện xanh thẳm.
Trần Thực thần sắc chấn động, bất chợt nhớ đến bức họa ngộ đạo của Phu Tử, vẽ chính là một đảo hoang trong hắc ám, bên trên cũng có một tòa Thanh Cung!
Phu Tử từng đặt chân tới Thanh Cung ấy!
“Trường Xuân đạo huynh nói mình có được địa đồ do tiền bối lưu lại, xem ra kẻ biết đến tòa Thanh Cung trong Hắc Ám Hải không chỉ có Phu Tử, chẳng lẽ đây là nơi Tam Thanh từng lưu lại?”
Trong lòng hắn âm thầm suy đoán…
“Ta bước lên đảo hoang, tiến về phía Thanh Cung. Khi ta vừa đặt chân lên bậc thang dẫn lên Thanh Cung, các đại đạo pháp tắc trong cơ thể ta đột nhiên tự phát bộc phát.”
Trường Xuân Đế Quân khàn giọng kể, “Chúng nổi lên giữa không trung, xoay quanh ta bay múa, tựa hồ có sinh mệnh.
Ta dốc sức áp chế, tiếp tục leo lên.”
Đạo pháp trong cơ thể hắn dần mất khống chế, các đạo pháp tắc như mọc ra vô số xúc tu từ thân thể, dữ tợn mà đáng sợ…
Trường Xuân Đế Quân dường như không để tâm, vẫn tiếp tục tiến lên…
Hắn quá cường đại, cũng quá kiêu ngạo, cho rằng dựa vào đạo cảnh của mình, có thể trấn áp vạn vật…
Nhưng khi hắn đi đến nửa đường, cho dù đạt tới tầng hai mươi đạo cảnh cũng không thể áp chế nổi pháp tắc đại đạo trong thân thể!
Nếu tiếp tục leo thêm mười bậc nữa, có thể sẽ khiến đại đạo mất khống chế, hóa thành phế nhân…
“Nhưng ta không nắm chắc vượt qua trận khai kiếp ấy, nếu dừng lại, cũng chỉ có kết cục thân tử đạo tiêu.
Tòa Thanh Cung này thần bí như thế, ta nhất định phải vào, tìm bảo vật kháng lại khai kiếp.”
Trường Xuân Đế Quân nói: “Ta nghiến răng tiến lên ba bậc nữa, đạo pháp trong cơ thể hoàn toàn mất khống chế.
Chúng múa lượn trước mắt ta, tự động diễn hóa, như có sinh mệnh độc lập. Chúng rất nhanh tiến hóa thành dạng mà chính ta cũng không nhận ra.
Ta trở nên yếu nhược như phàm nhân, bị khí tức Thanh Cung áp chế đến toàn thân run rẩy, ngây người nhìn một màn đó.”
Chúng sau khi diễn hóa hoàn tất, bắt đầu xâm nhập thân thể hắn…
Hắn rùng mình, lúc ấy cảm nhận được đại đạo pháp tắc trong người đã biến thành một vật khác, muốn đồng hóa hắn thành dạng đó!
Hắn không sao lý giải được thứ đó rốt cuộc là gì!
Tâm thần bị nỗi sợ xâm chiếm, không dám tiến lên nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy…
Những đại đạo pháp tắc đã diễn hóa kia quấy động trong thân thể, khiến dưới lớp da hắn như có vật gì đang bò, ngay cả xương sọ cũng bị tác động rạn vỡ…
Tựa như có sinh mệnh đại đạo pháp tắc xâm nhập thân thể hắn, mưu đồ chiếm hữu, cải tạo hắn!
Trần Thực rùng mình, đạo pháp hóa sinh mệnh, bắt đầu chiếm cứ Trường Xuân Đế Quân!
Sao có thể có chuyện quỷ dị đáng sợ đến thế…
Tòa Thanh Cung này, rốt cuộc là ai lưu lại?
Trường Xuân Đế Quân còn chưa chạy đến chân núi, liền phát giác mình không chống đỡ nổi, tất sẽ bị thôn phệ…
“Ta lập tức triệu gọi pháp bảo Thiên Sương.
Trong khoảnh khắc Thiên Sương xuyên thủng thân thể ta, nổ tung, khiến ta trọng thương.”
Trường Xuân Đế Quân che ngực ho khẽ: “Cú nổ đó khiến ta trọng thương, cũng đồng thời làm vật kia trong cơ thể bị thương nặng.
Ta nhân cơ hội đó, mượn dư uy của Thiên Sương trấn áp nó, nhanh chóng rời khỏi Hắc Ám Hải, trở về Địa Tiên giới.”
Hắn kéo y phục, để lộ lồng ngực, nơi trái tim là một vết sẹo hình dạng kỳ lạ, tựa như xa luân, cũng như không có hình dạng, chính là vết thương do Thiên Sương xuyên phá thân thể tạo thành!
Vết thương đã liền lại từ lâu, nhưng chưa từng lành hẳn, như từng con rết đỏ bò trên da hắn, không ngừng hút huyết…
Trường Xuân Đế Quân cài lại áo, nói: “Trên đường trở về Địa Tiên giới, ta phát hiện vật kia vẫn không ngừng lớn mạnh, ăn mòn ta. Khi ấy, ta nghĩ chỉ có một nơi có thể cứu ta, chính là Đạo Khư.”
Trần Thực nghi hoặc hỏi: “Vì sao Đạo Khư có thể cứu huynh?”
Trường Xuân Đế Quân đáp: “Năm xưa Tam Thanh không thể mở Đạo Khư, nên lưu lại Thanh Bia để trấn áp ngoại đạo trong Đạo Khư.
Vì thế, ta có thể mượn uy năng Thanh Bia để trấn áp vật kia trong cơ thể. Bởi vậy, ta ở lại Đạo Khư, miễn cưỡng kéo dài hơi tàn.”
Trần Thực nói: “Đạo huynh, ta có thể giúp huynh luyện hóa ngoại đạo…”
Trường Xuân Đế Quân lắc đầu, ngắt lời hắn, nói: “Ta có thể sống đến giờ, cũng là nhờ vào ngoại đạo này…”
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Trần Thực ngây người…
Trường Xuân Đế Quân sắc mặt cổ quái, nói: “Sau khi bị ngoại đạo ký sinh, ta liền phát hiện, khai kiếp vốn nên đến đúng thời hạn, lại không xuất hiện.
Sau đó, khai kiếp chậm trễ thật lâu vẫn chưa bạo phát, thậm chí ngay cả Nguyên Hội đại kiếp cũng không hề xuất hiện.
Ta cứ như thế bình an sống đến nay.”
Trần Thực bật thốt: “Hắc Ám Hải vô kiếp!”
Trường Xuân Đế Quân nói: “Có lẽ có thể nói như vậy. Chuẩn xác hơn là ngoại đạo vô kiếp.
Kỳ thực, loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra. Ví như từng có người phát hiện trong thế giới Hắc Ám Hải, Tiên Nhân không cần khai kiếp, từ đó có người liền đem thế giới bên trong Huyền Hoàng Hải chuyển vào Hắc Ám Hải, còn có kẻ cố ý phá hủy Thái Dương, ám sát Đại Nhật Tinh Quân, ý đồ khiến Hắc Ám Hải khuếch trương.”
“Phân thân của Đại Nhật Tinh Quân bởi vậy mà bị tổn thất không ít.”
Trần Thực thầm nghĩ: “Việc này thì liên quan gì đến Đại Nhật Tinh Quân? Thế giới không còn bị bóng tối bao phủ là nhờ Hoa Hạ Chư Thần lập đạo thống tại những thế giới này, đặc biệt là Hậu Thổ Nương Nương khống chế Huyền Hoàng Hải, theo thần lực tăng trưởng mà không ngừng khuếch trương bố trí ra bên ngoài.
Đại Nhật Tinh Quân cũng chỉ là bị vạ lây.”
Trường Xuân Đế Quân nói: “Hiện giờ ta bị ngoại đạo ký sinh, nhưng cũng nhờ vậy mà thoát khỏi khai kiếp, có thể miễn cưỡng sống tiếp.
Nếu như đông gia phá trừ ngoại đạo, chỉ e vài ngày sau ta sẽ phải vong mệnh.”
Trần Thực nói: “Có lẽ ta có thể duy trì trạng thái cân bằng giữa ngoại đạo và Tiên Đạo trong cơ thể Đế Quân…”
Trường Xuân Đế Quân nghe vậy, trong lòng cực kỳ động dung…
Thật sự là hắn chịu khổ vì ngoại đạo ký sinh, nhất là những năm gần đây, ngoại đạo trong thể nội ngày một lớn mạnh, xâm nhập nhục thân, thậm chí quấy nhiễu tâm trí hắn, khiến đạo tâm bất định…
Có khi hắn thần trí mơ hồ, không biết bản thân là ai, cần tự trói mình lại bằng xiềng xích, tránh việc đánh mất bản thân mà làm chuyện điên rồ. Khi tỉnh lại, luôn không khỏi rơi vào một trận hoảng sợ…
Trần Thực từ từ mở ra đạo tràng của chính mình, nói: “Đạo huynh, thực lực của ngươi quá mạnh, nếu ngươi phản kháng, ta khó mà luyện hóa ngoại đạo được.”
Trường Xuân Đế Quân nghe vậy, liền để mặc đạo tràng của hắn xâm nhập.
Lúc này Trần Thực tu luyện là Hỗn Nguyên Vô Cực Tiên Thiên Công, đã khác biệt rất lớn so với năm xưa Hỗn Nguyên Âm Dương Đạo Kinh, nhưng con đường hắn luyện hóa ngoại đạo lại không liên quan tới công pháp, mà là khiến ngoại đạo hòa vào đạo của hắn, dùng phương pháp này cải biến ngoại đạo…
Trường Xuân Đế Quân chỉ cảm thấy ngoại đạo trong cơ thể vừa chạm tới đạo tràng của Trần Thực, liền bắt đầu bị luyện hóa, không khỏi vô cùng kinh ngạc…
Tu vi của Trần Thực rõ ràng thấp hơn hắn rất nhiều, nhưng lại có thể luyện hóa ngoại đạo mà ngay cả hắn cũng không có cách gì, quả thực là kỳ lạ quái gở…
Hai người ngồi đối diện nhau, ngày qua ngày trôi qua, cứ như vậy hơn mười ngày, Trường Xuân Đế Quân chỉ cảm thấy ngoại đạo trong thể nội cùng Tiên Đạo dần khôi phục cân bằng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vận chuyển huyền công đôi chút, chỉ nghe “đinh đinh” hai tiếng, hai cây trâm cài tóc cắm trong đại não của hắn lập tức bật ra…
“Đa tạ đông gia tương trợ.”
Trường Xuân Đế Quân đứng dậy, hướng Trần Thực khom người bái tạ.
Trước đây hắn vẫn luôn mang dáng vẻ bệnh trạng, mà giờ đây khí sắc đã tốt lên nhiều, lời bái tạ phát xuất từ nội tâm…
Trần Thực hoàn lễ, cười nói: “Đế Quân từng giúp ta không ít, không cần khách khí. Sau này nếu ngoại đạo lại tái sinh, Đế Quân cứ việc phân phó.”
Hai người nhìn nhau, bật cười ha ha…
Trần Thực đứng dậy cáo từ, Trường Xuân Đế Quân tự mình đưa tiễn, thái độ vô cùng cung kính…
Sau khi chia tay, Trần Thực do dự giây lát, liền hướng sơn cốc nơi Nương Bà Nguyên Quân cư ngụ đi đến…
Vừa tiến vào sơn cốc, đã thấy Đinh Tư Tư đến đón, mỉm cười nói: “Mẫu thân đang chờ các hạ.”
Trần Thực đi theo nàng tiến vào cung khuyết giữa núi, nơi này vô cùng thanh nhã, chỉ có cổ thụ và đình viện. Hắn thấy Nương Bà Nguyên Quân, vị Nguyên Quân này thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, như Thiên Nữ bước ra từ tranh, tay áo bay lượn, chỉ là do thương tích mà nghiêng người nằm trên sập, không thể đứng dậy nghênh tiếp…
“Đa tạ Nguyên Quân trượng nghĩa tương trợ.”
Trần Thực hướng Nương Bà Nguyên Quân hành lễ tạ ơn…
Nương Bà Nguyên Quân mỉm cười nói: “Đông gia không cần đa lễ.
Thiếp thân lâu nay an cư nơi đây, vì bị thương trong người nên không thể ra đón, xin thứ tội.”
Trần Thực cùng nàng hàn huyên đôi lời, nói mấy câu khách sáo rồi đứng dậy cáo từ…
Nương Bà Nguyên Quân nói: “Thân thể bất tiện, không tiện tiễn xa…”
Trần Thực nói: “Dừng bước là được rồi.”
Vừa định rời đi, sau lưng bỗng truyền đến thanh âm sâu kín của Nương Bà Nguyên Quân: “Đông gia đã ra tay chữa thương cho Trường Xuân, chẳng lẽ lại vì thiếp thân là nữ tử mà không muốn tương trợ? Hay là vì thiếp thân đến muộn?”
Trần Thực dừng bước, bật cười ha ha nói: “Nguyên Quân hiểu lầm rồi. Chỉ là Trần mỗ không biết Nguyên Quân có cần giúp đỡ hay không, bởi vậy không tiện hỏi tới.”
Nương Bà Nguyên Quân lười biếng duỗi ra một cánh tay ngọc thon dài yếu ớt, nói: “Thiếp thân da mặt mỏng, không như Trường Xuân Tử da mặt dày, nên không tiện mở lời.
Thấy đông gia vội vã rời đi, mới miễn cưỡng mở miệng cầu xin.
Mong đông gia đừng trách tội.”
Trần Thực bước đến bên giường, nhìn tay nàng, khen: “Nguyên Quân da thật trắng.
Ta không phải đại phu, không cần bắt mạch.
Nguyên Quân mắc bệnh gì vậy?”
Nương Bà Nguyên Quân nói: “Chuyện này nói ra dài lắm. Bảy vạn năm trước, ta mắc kẹt trong một lần Tiên Đạo khai kiếp, lo sợ vì đại kiếp sắp đến mà không biết đối phó ra sao.
Ngay trong lúc tuyệt vọng, ta có được một tấm địa đồ Hắc Ám Hải.
Trên địa đồ ấy vẽ một tòa đảo hoang…”
Trần Thực trong lòng khẽ động, hỏi: “Trên đảo có một tòa Thanh Cung, đúng không?”
Nương Bà Nguyên Quân kinh ngạc nói: “Đông gia cũng biết tòa Thanh Cung này? Ngươi đã từng đến đó sao? Không đúng, không đúng.
Thực lực của ngươi vẫn còn kém xa, chưa đủ sức vượt qua Hắc Ám Hải để tìm tới nơi đó.”
Nàng khe khẽ thì thầm, kể lại những chuyện mình gặp phải…
Những gì nàng trải qua gần như giống hệt Trường Xuân Đế Quân, đều là khi đặt chân lên bậc thang trước Thanh Cung, liền bị Thanh Cung trấn áp, đại đạo pháp tắc trong cơ thể bắt đầu mất khống chế…
Nương Bà Nguyên Quân phát giác đại đạo pháp tắc trong người diễn biến, kết hợp với ngoại đạo, ngày càng đáng sợ, tựa hồ sinh mệnh đang biến dị, biết rõ mình không còn nhiều hy vọng sống sót.
Vì vậy, nàng cũng lập tức đưa ra lựa chọn giống Trường Xuân Đế Quân!
Chính là dùng pháp bảo của bản thân, tự gây trọng thương chính mình!
Nhờ vậy mới có thể sống sót, lảo đảo thoát khỏi Hắc Ám Hải, quay lại Địa Tiên giới, ẩn thân trong Đạo Khư, tạm giữ lấy tính mệnh…
Trần Thực hỏi: “Nguyên Quân chưa từng vào được Thanh Cung?”
Nương Bà Nguyên Quân lắc đầu: “Thiếp thân có thể sống sót đã là phúc lớn trời ban, còn dám vọng tưởng tiến vào Thanh Cung sao…”
Trần Thực trầm ngâm thoáng chốc, hỏi: “Nguyên Quân có thể cho biết, ngươi từ đâu có được tấm địa đồ Hắc Ám Hải?”
Nương Bà Nguyên Quân đáp: “Thiếp thân cũng là tình cờ mà có, nghe nói là do Tam Thanh lưu lại.”
Cảm ơn bạn bạn Cao Minh Thuan Hoa donate 50K! Cảm ơn bạn Nguyen Thi Thao Nguyen donate 20K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Một người mặc phi ngư phục nhảy xuống ngựa, nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Thực, lấy ra một miếng bạc nhỏ bằng ngón tay, cười hòa nhã, nói: “Nhóc con, khối bạc này mua cho ngươi kẹo ăn.
Up lại Chương 628 do lỗi paste. Cả nhà đọc thấy lỗi chương nào báo giúp mình sửa lại nhé. Xin cảm ơn!
Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!