Sau đầu Trường Xuân Đế Quân, hắc ám chỉ khí không ngừng khuấy động, như muốn xuyên thấu không gian Kim Ngao đảo, khiến Minh Phi hiên lay động dữ dội, cửa sổ rầm rầm rung chuyển.
Thân hình Trường Xuân Đế Quân trở nên bất ổn, thân thể bắt đầu vặn vẹo. Trên mặt, ngực, đầu và sau lưng hắn, liên tục có vật gì đó bên trong thân thể chống đỡ làn da trồi ra, tựa như dã thú bị giam giữ, muốn phá thể mà xuất hiện!
Hữu Ngược, Đào Đường – hai vị tiên đồng đứng sau lưng hắn – đột nhiên đồng loạt rút trâm vàng từ đỉnh đầu, nhẹ nhàng lau một cái, lập tức hóa thành một thước trường, cắm thẳng vào đỉnh đầu Trường Xuân Đế Quân, trâm vàng gần như đâm hoàn toàn vào trong não hắn!
Trên gương mặt Trường Xuân Đế Quân hiện vẻ tươi cười, tựa hồ cảm thấy vô cùng thư thái. Trên đỉnh đầu nơi trâm vàng cắm xuống phun ra từng luồng bạch khí xuy xuy, khiến cho Minh Phi hiên như được bao phủ trong tầng sương mù, mơ hồ khó thấy.
Xích Tĩnh Đại Tiên trông thấy một màn như thế, trong lòng không khỏi càng thêm kinh hãi.
Tuy hắn không sợ Trường Xuân Đế Quân, nhưng lại e ngại bị ngoại đạo ô nhiễm. Năm xưa đại biến tại Bồng Lai Tây, hắn từng chứng kiến uy lực của ngoại đạo ô nhiễm là đáng sợ đến mức nào.
Dưới sự xâm lấn của ngoại đạo, dù là Đại La Kim Tiên cũng khó thoát kiếp nạn, bị ngoại đạo khống chế, thôn phệ, đánh mất bản thân.
Trường Xuân Đế Quân hiển nhiên đã bị ngoại đạo khống chế, sắp sửa hóa thành quái vật ngoại đạo, yêu tà không rõ. Nếu đối đầu trực diện mà bị hắn ô nhiễm, thì được chẳng bù mất.
Trạng thái của Trường Xuân Đế Quân dần ổn định, hơi thở cũng bình phục lại, mỉm cười nói: “Khiến đạo huynh chê cười rồi.”
Xích Tĩnh Đại Tiên nói: “Trường Xuân đạo hữu, thương thế cũ của ngươi nặng như vậy, chi bằng đừng nên ra ngoài đi lại. Trong Đạo Khư còn có thể miễn cưỡng tự bảo, bước ra bên ngoài, e là sẽ gây đại họa, hủy đi một đời anh danh.”
Trường Xuân Đế Quân đáp: “Đa tạ đạo huynh chỉ giáo. Bồng Lai Tây chính là đạo thống tranh giành, kính xin đạo huynh suy xét lại, chớ để thiên hạ chê cười.”
Xích Tĩnh Đại Tiên chần chừ giây lát, đang định cự tuyệt, thì bỗng thấy không gian sau Minh Phi hiên lắc lư, loáng thoáng hiện ra một tòa cung khuyết.
Cung môn rộng mở, vô số hắc ám chỉ khí như sợi tóc hỗn loạn vũ động, từ trong ra ngoài tràn lan.
Xích Tĩnh Đại Tiên giật mình, chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy trong cung kia có một nữ tử ngồi xếp bằng trên mặt đất, từ thân thể nàng tràn ra hắc ám chỉ khí kéo dài bốn phương tám hướng.
“Còn có cao thủ!” – Xích Tĩnh Đại Tiên sắc mặt nghiêm trọng, nữ tử kia rõ ràng cũng là tồn tại cổ lão bị ngoại đạo ô nhiễm, chỉ là cúi đầu không thấy diện mạo.
“Nữ tử này giờ phút này xuất hiện, rõ ràng là cảnh cáo ta, không được ra tay cưỡng đoạt.”
Nghĩ tới đây, Xích Tĩnh Đại Tiên cười nói: “Bồng Lai Tây vốn là phế địa, Kim Ngao đảo giành được thắng lợi, đoạt được Ngọc Thanh đạo tuyền, kỳ thực cũng không tính là gì. Chỉ có điều Kim Ngao đảo lại giam giữ đệ tử môn hạ của ta, thật sự là khinh người quá đáng.”
Trường Xuân Đế Quân đảo mắt nhìn về phía đám người Trần Thực, hỏi: “Chư vị thấy thế nào?”
Lúc này, Tiêu Bệnh Tử đã trèo lên đến cửa Bích Du cung, Cảnh Mai sư tỷ lúc này mới chú ý tới hắn, vội vàng đỡ hắn dậy.
Tiêu Bệnh Tử thở hổn hển, khom người nói: “Chúng ta nguyện ý phóng thích kẻ địch, hóa chiến tranh thành cẩm tú.”
Trường Xuân Đế Quân nhìn về phía Xích Tĩnh Đại Tiên, hỏi: “Đạo huynh có nguyện ý hóa chiến tranh thành cẩm tú hay chăng?”
Xích Tĩnh Đại Tiên nghiêm mặt đáp: “Tự nhiên nguyện ý.”
Trường Xuân Đế Quân gật đầu, nói với Tiêu Bệnh Tử: “Xích Tĩnh đạo huynh là Đại La Kim Tiên, tất sẽ không nuốt lời. Các ngươi hãy phóng thích những người này, ta sẽ thay các ngươi đảm bảo. Nếu đạo huynh thất hứa hôm nay, ta tất sẽ tương trợ Kim Ngao đảo.”
Tiêu Bệnh Tử vâng dạ, đưa mắt nhìn Trần Thực.
Trần Thực khẽ gật đầu với đám người Thương Độ Công.
Đám người Thương Độ Công liền buông tha Phó Cô Thành cùng những người khác. Xích Tĩnh Tử chú ý thấy bọn họ đều nhìn sắc mặt Trần Thực mới hành động, ánh mắt chợt lóe, nhìn Trần Thực thêm vài lần, rồi thu hồi ánh nhìn, nói: “Chư vị đạo hữu, xin cáo từ.”
Hắn xoay người rời đi, viêm dương sau lưng lập tức bao phủ bầu trời, khi ánh sáng tan biến, cả đám người Phó Cô Thành cũng không còn bóng dáng – đã bị hắn đưa đi.
Mọi người trên Kim Ngao đảo đều thở phào nhẹ nhõm. Trần Thực đưa đám người Thương Độ Công trở về Đạo Khư, Trường Xuân Đế Quân cùng Nương Bà Nguyên Quân không đợi hắn tiễn biệt, cũng tự mình quay về Đạo Khư.
Tiêu Bệnh Tử cùng đồng bạn định tiến lên nói gì, nhưng Trần Thực không rảnh ứng đối, liền vội vàng vào đạo cảnh, đi về hướng tiên sơn của Trường Xuân Đế Quân.
Tiêu Bệnh Tử và Kiểu Cố đưa mắt nhìn nhau, biến cố vừa rồi diễn ra quá nhanh, khiến bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn.
“Vừa rồi con vịt kia, thật sự là con vịt sao?” – Cảnh Mai sư tỷ lẩm bẩm.
Kiểu Cố trừng mắt: “Những thôn dân đó, rốt cuộc là ai? Còn con chó kia, nó cũng tu thành Đỉnh Thượng Tam Hoa rồi sao?”
Tiêu Bệnh Tử nói: “Trần Thực kết giao nhiều cao thủ như vậy, rốt cuộc là như thế nào? Vừa rồi vị Đế Quân kia, lai lịch ra sao?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Quá, Giang Quá lắc đầu: “Ta cũng không biết. Có lẽ Nồi Đen biết.”
Ánh mắt lại chuyển sang Nồi Đen, chỉ thấy nó một mặt mờ mịt.
Dù thân thiết với Trần Thực, nhưng thời gian qua Nồi Đen chỉ cùng Thiên Binh doanh vui chơi, chuyện trong đạo cảnh của Trần Thực, nó biết được chẳng là bao.
“Vị Trần sư đệ này, thật là một người kỳ lạ.” – Cảnh Mai sư tỷ nói, “Nhưng Kim Ngao đảo có thể kết giao với Trần sư đệ, có lẽ là phúc lớn.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Sau khi Trần Thực tới Kim Ngao đảo, trước tiên vượt qua Tham Đạo nhai, rồi khôi phục đạo tuyền, sau đó lại cứu Kim Ngao đảo khỏi kiếp thủy hỏa, những hành động liên tiếp này khiến người ta chấn kinh không thôi.
Tại Vân Hương động thiên, Xích Tĩnh Đại Tiên nhẹ nhàng hạ xuống đất, phía sau là Phó Cô Thành và Xuân Đạo Minh, cùng nhau hạ xuống, khom người, vẻ mặt thẹn thùng: “Đệ tử khiến Vân Hương động thiên mất mặt, xin sư tôn trách phạt.”
Xích Tĩnh Đại Tiên phất tay: “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần ghi nhớ trong lòng, tránh làm dao động đạo tâm. Kim Ngao đảo thực lực vốn yếu, dù có được Ngọc Thanh đạo tuyền cũng không thể giữ được. Điều khiến ta hiếu kỳ là vì sao những cao thủ đó đều nghe theo lệnh của một đệ tử Kim Ngao đảo? Đệ tử kia, lai lịch ra sao?”
Ủng Quy Khách đáp: “Người này họ Trần tên Thực, là Thiên Binh doanh Thiên Binh, đứng đầu Tru Tiên bảng danh hiệu Địa Bảo đạo tặc, từng trộm hơn năm trăm vị tiên chân địa bảo linh căn. Gần đây tại vùng phụ cận Huyền Hoàng Hải, hắn đã sát hại hơn hai trăm khổ chủ, danh tiếng vang xa. Lúc hắn đến Kim Ngao đảo, Ân Hồng sư huynh từng truy sát, nhưng bị Thông Thiên nhất mạch trong Thiên Đình ngăn lại. Việc này, Ân Hồng sư huynh đã báo lại.”
Xích Tĩnh Đại Tiên lúc ấy đang bế quan, nên không hay biết. Nghe vậy liền nói: “Một kẻ làm nhiều việc ác như thế, lại được Kim Ngao đảo thu làm đệ tử? Buồn cười, thật sự là buồn cười!”
Sắc mặt hắn không chút tươi cười, lạnh lùng nói: “Năm xưa Thông Thiên cùng ân sư của ta chia tay, hắn nói truyền đạo phải tuân theo bốn chữ ‘hữu giáo vô loại’. Ân sư ta từng khuyên hắn nên khảo nghiệm phẩm tính đệ tử, nếu không, thu nhận yêu ma quỷ quái vào môn, bản lĩnh càng cao, càng dễ gây họa. Nhưng Thông Thiên Thánh Nhân không nghe! Về sau, quả nhiên dưới môn Thông Thiên Thánh Nhân xuất hiện những kẻ đội lốt người, kỳ dị dị thường!”
Hắn càng nói càng tức, cười lạnh: “Thông Thiên Thánh Nhân chuyển thế là Phu Tử, mạch này càng thêm khó coi! Tên Trần Thực này, ngôn hành manh động, làm xằng làm bậy, lại còn được thu vào môn! Nhìn lời nói hành vi hắn, nào có phong thái người tu hành?”
Phó Cô Thành đám người liên tục gật đầu phụ họa.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Xích Tĩnh Đại Tiên nói: “Thế nhưng việc Ngọc Thanh đạo tuyền tại Bồng Lai Tây có thể khôi phục, hơn phân nửa có liên quan đến người này.”
Phó Cô Thành đám người đều ngạc nhiên: “Sư tôn vì sao nói vậy?”
Xích Tĩnh Đại Tiên nói: “Người tên Trần Thực kia, tựa như thỏ khôn ba hang, trong đạo cảnh của hắn ẩn giấu không ít cao thủ Đạo Khư. Ta phát hiện, đạo cảnh của hắn không chỉ có Đạo Khư, còn có một nơi là Ma Vực, sâu thẳm rộng lớn, tiềm tàng hung hiểm. Còn đạo cảnh thứ ba thì lại là ở trong Hắc Ám Hải, có ngoại đạo cư ngụ. Lai lịch người này tuyệt không chính đáng.”
Phó Cô Thành nói: “Sư tôn có ý là, hắn đến từ Hắc Ám Hải?”
Xích Tĩnh Đại Tiên khẽ gật đầu, nói: “Rất có khả năng. Trước khi hắn đến, chưa từng có ai từ Kim Đảo bước vào, Kim Ngao đảo chiếm cứ Bồng Lai Tây suốt hai trăm ngàn năm, cũng không ai từng khôi phục được Ngọc Thanh đạo tuyền. Vậy mà hắn vừa đến, đạo tuyền liền hồi sinh. Có thể thấy rõ, người này có năng lực luyện hóa và hấp thu ngoại đạo.”
Phó Cô Thành cùng mọi người tâm thần chấn động, ngoại đạo từ xưa đến nay vốn là tai họa của Địa Tiên giới. Có nơi đột nhiên xuất hiện đại ma, khống chế ngoại đạo, sát giới đại khai. Cũng có nơi đạo lý bất ổn, sinh ra dị tượng kinh người.
Từ khi Địa Tiên giới được khai lập tới nay, tai họa ấy chưa từng dứt.
Mà nơi bị ngoại đạo xâm nhiễm, thì không thể hợp đạo, cũng không thể tu luyện. Nếu để ngoại đạo ăn mòn tiếp tục lan rộng, Địa Tiên giới sớm muộn cũng bị chiếm cứ toàn bộ, khiến chư Tiên không còn đất dung thân.
Trần Thực có thể luyện hóa ngoại đạo, tức là có thể khu trừ ô nhiễm tại Bồng Lai Tây, đem những nơi từng là thánh địa này khôi phục thành Tiên giới.
Xích Tĩnh Đại Tiên lại nói: “Trường Xuân Đế Quân chính là Đại La Kim Tiên, nghe đồn đã sớm vẫn lạc, không ngờ là vì bị đại đạo thụ thương, tiềm phục tại Đạo Khư. Hắn chịu ra mặt giúp Trần Thực, nguyên nhân chính là vì người này có thể luyện hóa ngoại đạo, hắn muốn mượn tay Trần Thực để trị tận gốc thương thế! Như vậy liền thông suốt cả rồi.”
Ủng Quy Khách do dự rồi nói: “Sư tôn, ta từng nghe nói Lý Thiên Vương đã đem Đạo Khư giao cho Trần Thực, hiện tại Trần Thực là chủ nhân Đạo Khư. Trường Xuân Đế Quân giúp hắn, có phải vì hắn nương nhờ tại Đạo Khư, không thể không nể mặt chủ nhân chăng?”
Xích Tĩnh Đại Tiên khẽ giật mình: “Lý Thiên Vương đem Đạo Khư cho Trần Thực? Lý Thiên Vương nào có quyền hạn lớn như vậy. Huống chi Đạo Khư vốn không phải của hắn, hắn lấy tư cách gì mà ban tặng? Kỳ quái, kỳ quái… Người có thể đem Đạo Khư giao cho Trần Thực, chức quyền át hẳn Lý Thiên Vương rất nhiều.”
Phó Cô Thành nghiêm mặt nói: “Sư tôn có ý là, Lý Thiên Vương chỉ là người được đẩy ra làm lá chắn? Kỳ thực kẻ thật sự đứng sau không muốn lộ diện, mà mượn tay Lý Thiên Vương để đưa lợi ích cho Trần Thực?”
Xích Tĩnh Đại Tiên mỉm cười nói: “Trên tấm chắn mang tên Lý Thiên Vương kia, từ lâu đã cắm đầy mũi tên rồi. Năm đó khi khai mở Địa Tiên giới, rất nhiều nơi không thể nào tiếp tục tồn tại, cho dù là Tam Thanh cũng không thể luyện hóa nổi. Đến thời khắc không còn cách nào khác, đành phải đem những khu vực đó gom lại một chỗ, tạo thành Đạo Khư. Khu vực này do Thiên Đình trấn thủ, để ngăn loạn sinh. Trong Thiên Đình, kẻ quyền cao chức trọng vượt qua Lý Thiên Vương, đếm không xuể. Rõ ràng hắn là bị người khác đưa lên.”
Hắn hứng thú nói tiếp: “Như vậy, là ai đã đưa Lý Thiên Vương ra làm mặt ngoài đây?”
Khi mọi người đang suy đoán, bỗng có một vị sứ giả Thiên Đình đến, cung kính bái kiến:
“Xích Tĩnh Thượng Tiên, Thiên Đình lệnh vi thần đến đưa thư cho Thượng Tiên.”
“Trình lên.”
Sứ giả trình thư, Xích Tĩnh Đại Tiên mở ra xem, sắc mặt kinh hãi nói: “Lại có chuyện như vậy?”
Hắn giao thư cho Phó Cô Thành, y đọc xong thì sắc mặt đại biến, thất thanh nói: “Thiên Đạo pháp bảo do Thiên Đình trấn thủ Địa Tiên giới, toàn bộ đã bị hủy? Là ai ra tay?”
Ủng Quy Khách, Xuân Đạo Minh và những người khác lập tức vây lại, đọc thư một lượt, ai nấy đều thất sắc.
Trong thư viết rõ, vào giờ Hợi đêm trước, các nơi như Ngọc Hành Môn, Dao Quang Trì, Lôi Bộ Ngọc Thanh Chân Vương phủ Cửu Lôi Thiên Cầu, Hậu Đức Quang Đại Thiên Cung Vạn Thế Bảo Kính, Động Uyên Đại Đế chỗ Tốn Phong Bát Bảo Lô, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế chỗ Thiên Quyển Bảo Ấn, Đông Thiên Thanh Đế chỗ Vạn Vật Thanh Hoa Bảo Thụ… các loại Thiên Đạo pháp bảo phân bố khắp Địa Tiên giới, đồng loạt bị tập kích và hủy hoại!
Năm đó Tam Thanh di dời Thiên Đình từ thế gian lên Địa Tiên giới, để duy trì chính thống Thiên Đình, đã luyện chế ba mươi ba kiện Thiên Đạo pháp bảo, ban cho Thiên Đình. Thiên Đình dựa vào những pháp bảo ấy để trấn thủ Địa Tiên giới cùng Chư Thiên Vạn Giới, giữ gìn trật tự của Thiên, Địa, Nhân, Thần, Quỷ.
Không ngờ chỉ trong một đêm, toàn bộ bị hủy!
“Rốt cuộc là ai làm?” – Đám người nghị luận không ngừng.
Xích Tĩnh Đại Tiên trấn định tinh thần, nói với sứ giả: “Thượng sứ cứ yên tâm hồi bẩm Đại Thiên Tôn, thần sẽ dốc hết sức duy trì trật tự Địa Tiên giới, tuyệt không để xảy ra đại loạn.”
Sứ giả Thiên Đình cúi đầu cáo từ.
Phó Cô Thành hỏi: “Sư tôn, ai có thể đồng thời phá hủy ba mươi hai kiện Thiên Đạo pháp bảo?”
Xích Tĩnh Đại Tiên đáp: “Tự nhiên là ba mươi hai vị Đại La Kim Tiên. Bọn họ tất đã ước định từ trước, chia nhau ẩn thân tại các nơi trong Thiên Đình – Lôi Bộ, Đấu Bộ, Ôn Bộ, Bắc Cực, Nam Cực, Huyền Hoàng Hải, Thanh Đế Cung, lại cần có nội ứng trong từng tiên cung, nắm rõ vị trí các pháp bảo. Ba mươi hai vị Đại La Kim Tiên đồng loạt xuất thủ, mới có thể phá nát cả ba mươi hai kiện Thiên Đạo pháp bảo trong một đêm.”
Lời hắn nói khiến ai nấy đều chấn kinh, không khỏi đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ủng Quy Khách ngập ngừng: “Sư tổ, trong ba mươi hai vị Đại La Kim Tiên đó, có phải cũng có sư tổ…”
Hắn ấp a ấp úng, không dám nói tiếp.
Xích Tĩnh Đại Tiên cười nhẹ: “Mọi người đều biết, khi ấy ta đang bế quan tiềm tu, sao có thể ẩn thân vào Nam Cực Thiên Cung, vào giờ Hợi ra tay đánh nát Ly Hỏa Thiên Sách?”
Đám người kinh hoàng, không ai dám nói thêm lời nào.
Xích Tĩnh Đại Tiên lại nói: “Chư vị không cần nghi thần nghi quỷ. Ba mươi ba Thiên Đạo pháp bảo kia do Tam Thanh tổ sư luyện chế, để củng cố chính thống Thiên Đình. Nay toàn bộ bị phá, Thiên Đình có còn được coi là chính thống hay không, thật khó nói rồi.”
Trần Thực trở về đạo cảnh Đạo Khư, đến Phù La thôn, cảm tạ thôn dân, con vịt và con chó. Một đám tá điền được đại lão gia cho phép, ai nấy đều tràn đầy cảm kích.
Trần Thực cáo biệt bọn họ, đi vào Thức Khí Cung của Trường Xuân Đế Quân, tiến nhập Minh Phi hiên.
“Được Đế Quân ra tay viện trợ, Trần Thực vô cùng cảm kích.”
Trường Xuân Đế Quân đưa tay hư không, nói: “Thương thế cũ còn chưa lành, không tiện hành lễ. Đông gia, mời ngồi.”
Trần Thực ngồi xuống.
Trường Xuân Đế Quân mỉm cười nói: “Xích Tĩnh Đại Tiên bản lĩnh phi phàm, nếu không phải hắn mang thương tích, ta e là khó ép được hắn lui bước.”
Trần Thực kinh ngạc: “Xích Tĩnh Đại Tiên bị thương rồi?”
Trường Xuân Đế Quân đáp: “Thương thế không nhẹ, chỉ là tu vi hắn quá tinh thuần, khó nhìn ra. Nếu không chính diện giao thủ với hắn, ta cũng không nhận ra được. Kẻ làm hắn bị thương tu vi cực cao, ta cũng không bằng, nhưng chắc chắn là một vị thần chỉ. Trong thương thế Xích Tĩnh Đại Tiên mang, tràn ngập hương hỏa khí tức.”
Cảm ơn bạn bạn Cao Minh Thuan Hoa donate 50K! Cảm ơn bạn Nguyen Thi Thao Nguyen donate 20K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Một người mặc phi ngư phục nhảy xuống ngựa, nhanh chóng bước tới trước mặt Trần Thực, lấy ra một miếng bạc nhỏ bằng ngón tay, cười hòa nhã, nói: “Nhóc con, khối bạc này mua cho ngươi kẹo ăn.
Up lại Chương 628 do lỗi paste. Cả nhà đọc thấy lỗi chương nào báo giúp mình sửa lại nhé. Xin cảm ơn!
Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!