Lưỡi đao sắc bén hiện ngay trước mắt, tựa hồ mang theo sát khí, khiến người ta không khỏi rùng mình. Một màn ngàn cân treo sợi tóc, làm cho mọi người dưới đài trợn mắt kinh hô.
Lương Bình không kìm được, buột miệng thốt lên: “Cẩn thận!”
Đao pháp và thương pháp vốn không giống nhau. Tỷ thí trường thương đã nguy hiểm hơn cung tiễn, nhưng tỷ thí đao pháp lại càng nguy hiểm gấp bội. Chỉ cần sơ suất, máu sẽ đổ; huống hồ Hoàng Hùng sức mạnh như hổ báo, một khi không thu được đao, hậu quả khó lường.
“Tiểu tử này, ngày thường tùy tiện cũng đành, lúc này lại dám phân tâm!” Lương Bình lo lắng trong lòng, biết rằng phân tâm khi giao đấu đao pháp là điều tối kỵ.
Hoàng Hùng nắm bắt cơ hội, lập tức nghiêng người chém tới. Nhưng ngay lúc này, khi hắn chắc chắn rằng Hòa Yến không thể né tránh, đao sẽ kề vào cổ, thì thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, nở một nụ cười giảo hoạt.
“Không ổn!” Hoàng Hùng thầm nghĩ có biến, muốn thu tay lại nhưng đã muộn. Đao trên tay trái của Hòa Yến đã đè xuống trường đao của hắn, trong khi đao bên tay phải không biết từ khi nào đã vòng ra sau đầu hắn. Hoàng Hùng hoảng hốt hạ thấp người tránh né, lại thấy thiếu niên cười càng tươi, hai tay nhanh như chớp hợp lại, uyên ương đao hợp thành đơn đao, chém thẳng xuống đầu hắn. Hoàng Hùng theo bản năng giơ tay lên đỡ, nhưng đã chậm một bước.
Lưỡi đao dừng lại trước trán, sắc bén đến mức đao phong cắt rách da một vết nhỏ, vài giọt máu thấm ra.
Toàn bộ Diễn Võ Trường lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, Hòa Yến thu đao, đứng thẳng người, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay nhăn nhúm, đưa cho Hoàng Hùng: “Đa tạ.”
Hoàng Hùng nhìn khăn tay, không nhận lấy mà hỏi: “Vừa rồi ngươi vốn không hề phân tâm, mà là giả vờ đúng không?”
“Binh bất yếm trá,” Hòa Yến mỉm cười đáp, “Ngươi nghĩ sao?”
Nàng đã tòng quân nhiều năm, hiểu rõ rằng bất kể lúc nào cũng không thể thiếu cảnh giác, đặc biệt khi tỷ thí, càng phải chuyên tâm. Vừa rồi, đừng nói Tiêu Giác đến, dù Hoàng Đế đích thân tới, nàng cũng không dao động nửa phần. Tuy nhiên, đao pháp của Hoàng Hùng tinh diệu, bản thân nàng lại không quen dùng đao; nếu không dùng chút mưu kế, làm sao có thể dễ dàng chiến thắng? Vì thế, nàng cố ý giả vờ thất thần, dẫn dụ Hoàng Hùng mắc mưu, sau đó bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
Như vậy có thể thấy nàng quả thật thông minh. Tiêu Giác hẳn cũng không ngờ người mà năm xưa hắn đánh giá là “ngốc”, nay đã lanh lợi, biết dùng mưu trí. Nghĩ đến đây, Hòa Yến đắc ý nhìn xuống dưới đài, muốn xem Tiêu Giác có đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn mình không. Nào ngờ khi nhìn xuống, đã không thấy bóng dáng Tiêu Giác đâu nữa, ngay cả Thẩm Hãn cũng không thấy, chỉ còn mỗi Trình Lý Tố đang hưng phấn vẫy tay, dây cột tóc tung bay theo gió.
“Hắn cứ thế mà đi rồi sao?” Hòa Yến ngẩn ngơ tự hỏi.
“Vậy rốt cuộc hắn có nhìn thấy phong thái của ta không?”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Truyện hay quá ạ, cảm ơn Dịch giả… Cảm ơn web.
Truyện hay
Truyện hay quá. Các tuyến nhân vật đều rất thú vị. Mình đã khóc đọc 2 chương cuối. Cám ơn mẹ Bông
Hay thực sự luôn, còn bộ truyện nào kiểu cung đấu hay vầy ko ad giới thiệu với ạ
Truyện hay lắm ạ.
Truyện hay