Chương 608: Mật Tín của Minh Lạc

Bộ truyện: Xin Chào Trường An

Tác giả: Phi 10

Một người lính thúc ngựa trở về doanh trại, nhanh chóng vào trướng bẩm báo cho Vinh Vương về tin thắng trận mới nhất.

Trong trướng, các mưu sĩ đều phấn chấn, có người nói: “Nhìn tình thế này, muộn nhất chỉ cần một tháng nữa là đại quân của chúng ta có thể áp sát Kinh Kỳ!”

“Đến lúc đó, ngai vàng của tên giặc Biện e là chẳng còn giữ nổi một năm!”

“Vương gia ắt có hy vọng lấy lại kinh sư trước mùa đông năm nay!”

“Chúng thần xin chúc mừng Vương gia trước…”

Mọi người đều hồ hởi chúc tụng, chỉ riêng Lạc Quan Lâm ngồi dưới là vẫn im lặng.

Trận chiến lần này thuận lợi hơn dự đoán của mọi người, và sự thuận lợi đó khiến ngày càng nhiều thế lực ngả về phía Vinh Vương Lý Ẩn. Trong mắt các mưu sĩ của Vinh Vương, điều này là lẽ dĩ nhiên: Đúng sai thành bại, lòng người tự khắc phân rõ.

Họ thấy mình sắp tiến sát kinh thành, trong khi Lý Tuế Ninh lại tự đẩy mình vào chỗ chết—

Đại nghiệp của Vương gia thuận buồm xuôi gió, còn kẻ địch lớn mạnh kia lại liên tiếp phạm sai lầm… Đó chính là biểu hiện của vận khí và thiên mệnh!

Có mưu sĩ nhắc đến Lý Tuế Ninh, cười nhạo: “… Người này lấy điềm lành Thái Nguyên để tuyên truyền thiên mệnh, nhưng thiên mệnh sao có thể giáng xuống một nữ tử! Quả nhiên, dù có chiếm được ngôi Thái tử thì có gì khác chăng? Tầm nhìn hạn hẹp, lòng dạ nhu nhược, lấy gì để giữ nổi những gì nàng đã chiếm đoạt!”

“Nghe nói các sắc lệnh từ Thái Nguyên ban ra nhiều nơi không tuân theo… Ai nguyện ý tôn sùng một thiếu nữ mù quáng, chẳng màng đại cục làm chủ?”

“Trước khi làm việc gì, chẳng lẽ Thường Tuế Ninh không nghĩ tới hậu quả? Dù có vì danh tiếng ‘nhân đức bảo vệ quốc gia’, nhưng trước cục diện này, ai có thể không suy tính cho con đường lui? Đi lên Bắc Cảnh để cầu danh hão, thật quá ngây thơ ngu muội!”

Nàng trẻ tuổi bồng bột, hẳn không hiểu điều kiện tiên quyết để làm vua là gì… Không phải là tài năng thủ đoạn, cũng không phải là danh nghĩa nhân đức, mà là sống sót.

Sống sót là gốc rễ của tất cả, một người không thể bảo đảm an nguy của chính mình, lại chủ động rời xa trung tâm quyền lực, thì lấy gì để quy tụ lòng người? Có bao nhiêu người dám phó thác tương lai của mình vào một thiếu nữ vô trách nhiệm và đầy biến động như thế?

Người trẻ tuổi có tài khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng người đảm bảo chiến thắng mới là lựa chọn tốt nhất.

Thường Tuế Ninh quá non nớt, hoàn toàn không hiểu được tầm quan trọng, lần này đi Bắc Cảnh chẳng khác nào tự hủy tiền đồ.

Xưa nay, có không ít kẻ nắm giữ đại thế, chỉ trong một khoảnh khắc quyết định mà đánh mất tất cả. Sai lầm này thường được xem là do tầm nhìn của kẻ đó không đủ để gánh vác vận khí, ắt sẽ có cách để vận khí đó quay lại, khiến họ thất bại thảm hại.

Thường Tuế Ninh hiện giờ đã có dấu hiệu vận khí sắp mất, điềm bại lộ rõ!

Nghe những lời bàn luận ấy, trên mặt Lý Ẩn không có chút biểu hiện nào là xem thường hay đắc ý, hắn chỉ nói: “Dù thế nào, việc nàng ấy làm lần này quả là vì nước vì dân, dù thành bại ra sao, bổn vương cũng sẽ ghi nhớ công lao này cho con dân Đại Thịnh.”

Giọng điệu của hắn ngầm thể hiện rằng nếu một ngày nào đó Lý Tuế Ninh bại dưới tay hắn, hắn sẽ nể tình mà khoan dung, giảm nhẹ hình phạt.

Một mưu sĩ thở dài: “Vương gia thật có đức lớn.”

“Vương gia nói vậy là chưa thỏa đáng.” Lạc Quan Lâm, người vẫn im lặng từ nãy giờ, lúc này nghiêm mặt nói: “Theo ý của mỗ, nữ tử này căn bản không hiểu nhân nghĩa là gì, xét qua phong cách hành sự của nàng ta thì thấy rõ, chẳng qua chỉ là một kẻ hiếu chiến kiêu căng, tự mãn mà thôi. Nàng ta tự cho mình là bất bại, nên hành động ngang ngược, muốn phô trương uy thế tại Bắc địa.”

“Loại người này đã bị lòng ham muốn chém giết che mờ lý trí, dù có chút công lao, nhưng tội trạng mưu đoạt ngôi Thái tử của nàng ta là không thể dung thứ!”

“Huống hồ, nữ tử này rất có khả năng chỉ là một quân cờ trong tay Minh Hậu… Minh Hậu giúp nàng giả danh hoàng nữ lừa gạt thiên hạ, lại gấp rút đưa nàng lên ngôi Thái tử, há có thể không có mưu đồ gì sao?”

Nói đến đây, Lạc Quan Lâm nhìn về phía Vinh Vương, chắp tay nói: “Đức độ của Vương gia, thiên hạ đều biết, nhưng đức ấy không nên dùng cho loại họa tinh như nàng ta. Đối với hạng người này, cần phải ‘trừ cỏ tận gốc’ mới đúng!”

Nghe những lời đầy kịch liệt này, có mưu sĩ tán đồng, có kẻ chỉ cười hiểu ý.

Vị “sống lại từ cõi chết” này, xem ra vô cùng chán ghét việc nữ tử nắm quyền. Vài năm trước, bài hịch văn của hắn lên án Minh Hậu từng gây chấn động thiên hạ, trong đó từng dòng đều thể hiện sự bất mãn đối với cảnh tượng nữ tử cầm quyền, gọi đó là “âm dương đảo lộn, nghịch lý thiên hạ,” cho rằng mọi rối ren đều do yêu hậu cầm quyền gây ra.

Qua thời gian ở chung, nhiều người thậm chí nghi ngờ rằng vị Lạc tiên sinh này xuất sơn trở lại chính là vì không thể chấp nhận việc nữ tử phách lối trên đời.

Trước kia, hắn từng giúp Minh Hậu hạ bệ Phế đế, sau đó lại hỗ trợ Từ Chính Nghiệp khởi binh, bằng ngòi bút sắc bén, hắn đã giúp Từ Chính Nghiệp khơi dậy các thế lực ủng hộ, không nghi ngờ gì về tài năng của hắn—

Những ngày gần đây, người này thường xuyên hiến kế mưu lược cho Vương gia, đầu óc tinh tường, trí tuệ hơn người, khó ai có thể bàn cãi. Thế nhưng, hễ nhắc đến chuyện Hoàng hậu và Lý Tuế Ninh, y chỉ còn lại lòng hận thù cá nhân. Nói đến chỗ phẫn nộ, y thậm chí đôi lúc có lời lẽ thiên lệch quá đà.

Nhưng với phủ Vinh vương mà nói, đây lại chẳng phải điều xấu. Nay thế gian này cần nhiều tiếng nói kịch liệt phản đối nữ nhân nắm quyền như vậy, càng nhiều càng tốt.

Đối diện với lời khuyên “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc” của Lạc Quan Lâm, Vinh vương khẽ gật đầu, chân thành nói: “Tiên sinh vì bản vương mà lo lắng khắp nơi, bản vương tất nhiên không có lý nào không tuân theo. Có thể được tiên sinh dốc sức tương trợ, quả thực là phúc phần của bản vương.”

Lạc Quan Lâm nghe vậy, đứng dậy hành lễ thật sâu: “Từ khi yêu hậu chấp chính, Đại Thịnh không có ngày nào yên ổn. Yêu hậu khuấy đảo triều cương, hãm hại hoàng thất, khiến cho con cháu họ Lý suy yếu tàn tạ… May nhờ có Vương gia ẩn nhẫn chịu đựng, trấn thủ Tây Cảnh, mới giữ lại chút sinh cơ cho Đại Thịnh. Nay có thể theo Vương gia bảo vệ chính thống họ Lý, đây mới thực sự là may mắn của Lạc mỗ.”

Qua lời nói ấy, dễ dàng nhận ra sự kiên định trong việc bảo vệ chính thống họ Lý của người nói. Lý Ẩn không chút nghi ngờ gì về điều này, năm xưa khi Từ Chính Nghiệp khởi sự, trong quân cũng đã có không ít tai mắt mà Lý Ẩn cài cắm. Nhờ vậy, Lý Ẩn nắm rõ quá trình Lạc Quan Lâm và Từ Chính Nghiệp trở nên xa cách: chính vì Lạc Quan Lâm nhận ra tham vọng tự lập của Từ Chính Nghiệp, trong khi ông chỉ muốn phục hồi hoàng quyền họ Lý. Nói chính xác hơn, là hoàng quyền họ Lý theo chế độ phụ quyền lấy nam nhân làm tôn.

Lý Ẩn lộ vẻ xúc động, ra hiệu cho Lạc Quan Lâm đang đứng hành lễ được ngồi xuống trở lại.

Đợi bàn bạc xong việc bố trí binh mã sắp tới, các mưu sĩ và bộ tướng lần lượt nhận lệnh lui ra, thực thi công việc.

Không lâu sau, một binh sĩ từ vùng Kiềm Trung Đạo đến truyền tin vào trong trướng, nói rằng Tiết độ sứ Kiềm Trung Đạo sắp tới đây sẽ thành thân, dự định đính hôn với tiểu thư của nhà Trường Tôn vào bảy ngày sau.

Vị mưu sĩ ngồi gần Lý Ẩn nhất thoáng ngạc nhiên, rồi vuốt râu cười nói: “Rốt cuộc, nhà Trường Tôn cũng đã đồng ý rồi!”

Ông quay sang chúc mừng Lý Ẩn: “Vương gia, đây quả là một tin vui!”

Phủ Vinh vương đã ra sức lôi kéo nhà Trường Tôn từ lâu, nhưng phía bên kia vẫn luôn tỏ thái độ mập mờ không rõ ràng. Hành động cầu thân của Tiết độ sứ Kiềm Trung Đạo thực chất là một nước cờ cuối cùng để dò xét.

Việc cầu thân này đã diễn ra trong mấy tháng, ban đầu nhà Trường Tôn không đồng ý… có lẽ hiện giờ thấy quân đội của phủ Vinh vương tiến đến kinh sư ngày càng thuận lợi, nhà Trường Tôn mới hạ quyết tâm.

Tiết độ sứ Kiềm Trung Đạo là Xà Khuê, từ lâu đã quy thuận phủ Vinh vương, việc nhà Trường Tôn chấp nhận hôn sự này đã ngầm thể hiện rõ thái độ.

Dù hiện giờ nhà Trường Tôn không còn như xưa do sự thanh trừng của Hoàng đế Thánh Sách, nhưng nhà Trường Tôn vẫn là công thần khai quốc của Đại Thịnh, từng có nhiều hoàng hậu xuất thân từ gia tộc này, hai vị vua Đại Thịnh trước đây đều có một nửa huyết mạch nhà Trường Tôn, liên hệ giữa dòng họ này và hoàng tộc Lý thị đã gắn bó khăng khít từ lâu. Có được sự ủng hộ của nhà Trường Tôn, tương lai sẽ càng thêm chính danh trong việc lên ngôi.

Lý Ẩn đương nhiên rất hài lòng với hôn sự này, liền lệnh cho người chuẩn bị lễ vật trọng hậu, đưa về Kiềm Trung Đạo.

Sau khi việc này được giao phó, trong trướng chỉ còn lại Lạc Quan Lâm cùng hai mưu sĩ khác, không lâu sau lại có một binh sĩ vào truyền tin, lần này mang đến một tin tức về sự thay đổi vương vị tại nước láng giềng.

Thủ lĩnh Thổ Cốc Hồn là Mộ Dung Doãn đã qua đời.

Mộ Dung Doãn chỉ hơn ba mươi tuổi, đang độ sung sức, nên tin tức này rất đột ngột. Nghe nói ông ta trúng độc rắn khi đi săn trong núi, phát bệnh đột ngột mà mất.

Người kế vị không phải là trưởng tử của Mộ Dung Doãn, mà là con trai út của hắn, Mộ Dung Thủ Bình.

Người binh sĩ ấy kể rõ hơn: “Tân vương chỉ mới ba tuổi, còn rất nhỏ, mẫu thân của tân vương chính là Cố An công chúa của triều ta.”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Lý Ẩn thoáng hiểu ra, ngữ khí không rõ vui buồn: “Đúng là công chúa được Minh hậu dạy dỗ.”

Việc nâng đỡ một tiểu vương mới lên làm vua của Thổ Cốc Hồn chắc chắn sẽ vấp phải sự phản đối của hoàng tộc và quần thần nơi ấy, có thể trấn áp được những tiếng nói phản đối này cho thấy Cố An công chúa đã xây dựng được thế lực vững chắc của mình ở Thổ Cốc Hồn.

Như vậy, cái chết của Mộ Dung Doãn cũng đáng để suy ngẫm.

Nói đến đây, binh sĩ dâng lên một phong thư: “Đây là quốc thư từ Thổ Cốc Hồn, báo cho Đại Thịnh về việc lập tân vương.”

“Lại đưa quốc thư này đến Kiếm Nam Đạo sao?” Lý Ẩn đón lấy phong thư, hỏi với vẻ đầy hứng thú.

“Phải, theo sứ giả của Thổ Cốc Hồn thì đây là ý của Cố An công chúa.”

Trong lòng Lý Ẩn càng thấy thú vị. Nơi gửi quốc thư vốn là trung tâm chính trị của một triều đình, nhưng lần này Cố An công chúa Minh Lạc lại không gửi thư đến Thái Nguyên hay Lạc Dương, mà là gửi tới Kiếm Nam Đạo.

Lãnh thổ của Thổ Cốc Hồn chẳng qua chỉ bằng vài châu của Đại Thịnh, nhưng do là quốc gia đệm giữa Đại Thịnh và Thổ Phồn nên nó mang ý nghĩa chiến lược không hề nhỏ.

Những năm trước đây, trước khi Đại Thịnh lệnh cho Cố An công chúa hòa thân với Thổ Cốc Hồn, Thổ Phồn đã từng có ý xâm lấn biên giới—khi ấy chính Lý Ẩn là người báo cáo lên kinh thành. Thổ Phồn phía bắc giáp Đạo Lũng Hữu của Đại Thịnh, phía đông liền kề Kiếm Nam Đạo, phủ Vinh vương luôn gánh trọng trách phòng thủ Thổ Phồn, nên Lý Ẩn tất nhiên đã có không ít lần tiếp xúc với Thổ Cốc Hồn.

Nhưng kiểu “tiếp xúc” lần này lại là lần đầu tiên…

Trong quốc thư về việc lập tân vương của Thổ Cốc Hồn này, còn có kèm theo một phong mật thư.

Phong mật thư ấy là từ Cố An công chúa Minh Lạc, trong thư nàng bày tỏ ý muốn cùng phủ Vinh vương thực hiện một cuộc giao dịch, đồng thời nàng nắm giữ một bí mật liên quan đến cố thái tử, tin rằng Vinh vương điện hạ nhất định sẽ rất hứng thú.

Lý Ẩn thấy có chút buồn cười.

Một công chúa họ Minh, nắm trong tay một vùng đất nhỏ như Thổ Cốc Hồn, lại dám bày trò huyền bí đến tìm hắn để làm giao dịch.

Nhưng hắn vốn luôn khâm phục những kẻ có tham vọng.

Tuy nhiên, việc giao dịch này có thành hay không, còn phải xem nàng ta có bao nhiêu con bài trong tay, cũng như xem hắn có cần hay không.

Khi Lạc Quan Lâm và những người khác lui ra, Lý Ẩn liền cầm bút viết thư hồi đáp, bảo người đưa đi Thổ Cốc Hồn.

Sau khi thư được gửi đi, ánh mắt Lý Ẩn lại dừng trên bức mật thư của Minh Lạc, nhanh chóng bắt gặp bốn chữ “tiên thái tử Lý Hiệu”.

Thực tình mà nói, hắn không hề thích cảm giác này – một người đã khuất nhiều năm vẫn không ngừng được người đời nhắc đến… Một thái tử được ghi nhớ đến thế, có thể thấy tài năng xuất chúng đến nhường nào.

Rất nhanh, khóe mắt Lý Ẩn thoáng hiện nét thở dài. Một người xuất chúng như thế, rốt cuộc cũng không thể thoát thân khỏi cõi mênh mông của sa mạc ấy.

A Thượng còn không thể bình an trở về từ nơi đó… Liệu Lý Tuế Ninh có thể làm được chăng?

Lý Ẩn ngẩng đầu, qua khe màn nhìn về phía bắc xa xôi.

Nếu Lý Tuế Ninh giống như A Thượng mà mãi mãi nằm lại ở Bắc Cảnh, hắn, với tư cách là vương thúc, nhất định không tiếc lời khen ngợi, tôn vinh nàng một cách trang trọng nhất—những kẻ hy sinh đúng lúc, trong mắt hắn, luôn xứng đáng được tôn trọng.

Còn nếu nàng sống sót trở về, vậy thì lại là chuyện khác.

Lý Ẩn đem phong mật thư của Minh Lạc châm lửa, tiện tay thả vào trong bồn đồng, ngọn lửa bùng lên, nuốt chửng từng chữ trên tờ giấy.

Cùng lúc đó, Lý Tông nhìn từng chữ trên phong thư trong tay mình, ánh mắt tràn ngập giận dữ và bất an.

Hắn phụng mệnh phụ vương đến phá hủy đại quân của Tiêu Mân tại Lĩnh Nam Đạo, nhưng đã ở đây hai tháng mà liên tiếp thất bại.

Đại quân của phủ Vinh vương, một nửa được phụ vương mang đi, nửa còn lại trấn thủ Tây Cảnh, vì thế hắn chỉ có thể điều động binh mã từ Kiềm Trung Đạo cùng một số thế lực tại Lĩnh Nam Đạo đã quy thuận phủ Vinh vương.

Việc điều quân diễn ra suôn sẻ, nhưng vấn đề lại nảy sinh ở chỗ khác. Qua mỗi trận chiến, Lý Tông dần phải thừa nhận mình còn thiếu sót về kinh nghiệm chỉ huy chiến trận quy mô lớn—những năm qua, hắn chủ yếu phụ trách ám sát, hầu như chưa từng thất bại, nhưng vì công việc chủ yếu tiến hành trong bóng tối, nên thiếu đi kinh nghiệm về chỉ huy chính quy.

Phụ vương có lẽ cũng biết điều đó, đã dặn dò hắn cần phải nghe theo ý kiến của Tiết độ sứ Kiềm Trung Đạo là Xà Khuê.

Nhưng gần đây Xà Khuê đang bận rộn chuẩn bị hôn sự với nhà Trường Tôn, ít khi đặt chân đến quân doanh.

Xà Khuê không có mặt trong quân, các tướng lĩnh dưới quyền thỉnh thoảng bàn tán về thân phận con tư sinh của Lý Tông, lén cười rằng phụ vương sẽ không bao giờ thừa nhận hắn. Những lời này tuy không dám nói trước mặt, nhưng thái độ của họ đối với hắn cũng lắm phần khinh thường, đôi khi còn công khai nghi ngờ mệnh lệnh của hắn.

Lần này hắn gửi thư thúc giục Xà Khuê đến bàn bạc chiến sự, nhưng Xà Khuê hồi âm rằng, hôn lễ chỉ còn hai tháng nữa, nhiều việc cần chuẩn bị, nhất thời không thể rời đi được, việc chiến sự cứ để hắn tự quyết, đồng thời mời hắn về Kiềm Trung uống chén rượu mừng.

Thái độ này khiến Lý Tông vô cùng phẫn nộ, nhưng lẽ nào hắn phải gửi thư cáo trạng với phụ vương? Làm vậy chỉ khiến phụ vương cho rằng hắn bất tài mà thôi!

Hắn vốn tưởng rằng Tiêu Mân tại Lĩnh Nam không thể trụ lâu, nhưng không ngờ các châu chiếm được nay đã hoàn toàn quy phục Tiêu Mân, giúp hắn giải quyết vấn đề lương thảo cho đại quân ở Lĩnh Nam.

Xà Khuê từng nói với Lý Tông rằng, không cần quá lo lắng về chiến sự với Tiêu Mân, phía trước vương gia tiến quân thuận lợi, đến khi vào kinh sư, quân đội của Tiêu Mân tự khắc sẽ tan rã, truyền lệnh một câu là định. Những lời này như đang khuyên Lý Tông, tuổi trẻ cần biết nhìn toàn cục, cần nhẫn nại chờ thời.

Nhưng Lý Tông không tài nào nghe lọt. Đó là lập trường của Xà Khuê, không phải của hắn… Nếu phải đợi đến khi phụ vương thuận lợi thu hồi kinh sư, mới xử lý xong chuyện ở đây, vậy thì hắn còn có ích gì? Đến lúc ấy, không có công trạng nào để trình bày, hắn sẽ rơi vào cảnh ngộ ra sao?

Lý Tông không cam tâm, triệu tập các tướng lĩnh đến bàn bạc.

Nhưng các tướng lĩnh kia lại có thái độ tương đồng với Xà Khuê —họ không phải không hiểu nặng nhẹ, ngược lại, là những người già dặn trong quân đội, họ rất rõ ràng về việc đánh giá lợi hại trong một trận chiến.

Qua những lần giao tranh gần đây, họ hiểu rõ Tiêu Mân không phải đối thủ dễ đối phó, là một tảng xương khó nhằn, thay vì chọn thời điểm không thích hợp để đánh một trận sống mái, tự chuốc lấy thất bại, chẳng bằng đợi khi cục diện phía trước đã định, rồi mới với cái giá nhỏ nhất mà thu lại tảng xương này.

Trước mắt, việc của họ chỉ là giám sát chặt chẽ Tiêu Mân đại quân, không để bọn họ làm ra chuyện lớn.

Thái độ của họ rất rõ ràng, trận chiến này nhất định phải đánh, nhưng không cần đến mức liều mạng đổ máu.

Đây cũng là ý kiến của Xà Khuê, người hiện đang chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ với nhà Trường Tôn Tôn.

Hôn sự này làm Xà Khuê vô cùng vui mừng. Hắn đã gần bốn mươi, thê tử qua đời vài năm trước, còn tiểu thư họ Trường Tôn sắp sửa lấy ông mới chỉ mười tám tuổi—nhà Trườn Tôn từng xuất ra nhiều hoàng hậu, nay lại chấp thuận cho tiểu thư nhà mình làm kế thất của ông, quả là vinh quang tột bậc!

Với hôn sự này làm hậu thuẫn, ngày sau khi Vinh vương đăng cơ, địa vị của ông sẽ vững chắc không ai có thể lay chuyển.

Tiểu thư họ Trường Tôn sắp sửa xuất giá tên là Trường Tôn Phù, là đường tỷ của Trường Tôn Tịch.

Lúc này, tại thành Kiềm Châu, Trường Tôn Phù đang lắng nghe lời dạy bảo của trưởng bối. Mỗi tiểu thư trước khi xuất giá đều phải nghe dặn dò, nhưng những “lời dạy” mà nàng nghe lại hoàn toàn khác với các thiếu nữ thông thường.

Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!

Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom

Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!

Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: lechamad@gmail.com

Momo: 0946821468

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top