Sau khi Tiểu Tùng mang cơm đến không bao lâu, Từ Liễu thị cùng nhị phu nhân đã trở về, Từ Hoàn Tình mũi thính, vừa xông vào phòng đã reo lên: “Thơm quá, có đồ ăn ngon!”
Buổi tối Từ Đông còn phải giữ cửa thành, mấy người họ không lưu lại ăn cơm, quay về khách điếm rồi gọi vài món đơn giản. Chúc Chiếu lấy cớ đọc sách quên ăn, không cùng dùng bữa.
Tối đó, nhị phu nhân lại áy náy vì để nàng ngủ trên trường kỷ, Chúc Chiếu thì chẳng để tâm, hiện thời tiết vẫn còn nóng, có chiếu tre lót dưới đất ngủ cũng không lạnh, nàng nghĩ mình cũng chẳng còn ở lại với nhà họ Từ bao lâu nữa, cứ tạm vậy đi.
Đêm ấy, hiếm hoi thay, Chúc Chiếu ngủ rất ngon.
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, có người từ phủ Văn Vương đến. Là hai gã gia đinh độ năm mươi tuổi, đến gặp Từ Liễu thị, nói theo lệnh Văn Vương, mọi chi phí sinh hoạt thường ngày của cả nhà họ Từ tại kinh đô sẽ do Vương phủ lo liệu. Tuy nhiên, vì Vương gia bận việc, sẽ không có dịp gặp mặt. Nếu có chuyện cần, chỉ cần cử một người đến truyền tin là được, đừng tùy tiện đến phủ quấy rầy.
Nói xong, hai người để lại ít bạc cho chưởng quầy rồi rời đi, đến nỗi Từ Liễu thị còn chưa kịp hỏi câu nào.
“Hừ! Thái độ gì thế này chứ!” Từ Liễu thị đập bàn, đến bữa sáng cũng chẳng buồn ăn ngon.
Từ Hoàn Oánh ngồi bên thì ung dung húp cháo, nói: “Mẫu thân còn chưa nhận ra sao? Chiếu theo lý thì Hoàng thượng ban hôn, chúng ta vào kinh, Văn Vương lẽ ra phải thu xếp tất cả, chính miệng hắn nói sẽ chuẩn bị. Kết quả hôm đầu chúng ta đến, chẳng có gì sẵn sàng cả.”
“Hôm qua suốt một ngày, chẳng thấy một ai, chắc sáng nay trong phủ có người nhắc tới, Văn Vương mới nhớ ra chuyện này, sai người mang ít bạc tới cho có lệ thôi.” Từ Hoàn Oánh lắc đầu, ánh mắt quét sang Chúc Chiếu đang cúi đầu ăn bánh bao, nói: “Có vài người, e là chẳng có số làm vương phi đâu.”
Từ Liễu thị cũng liếc nhìn Chúc Chiếu một cái, lặng lẽ ăn mì. Nhị phu nhân vỗ nhẹ vai nàng, dịu giọng: “Con cũng đừng để tâm, người ta là vương gia, vốn dĩ là chúng ta trèo cao. Sau này vào phủ, chỉ cần con ngoan ngoãn, hiểu lễ nghi, ta nghĩ vương gia sẽ không bạc đãi con đâu.”
Chúc Chiếu mỉm cười với nhị phu nhân. Chuyện sáng nay, nàng chẳng để vào lòng. Nhưng vì người của Vương phủ đã đến và để lại bạc thuê phòng, số bạc ấy đủ sống nửa năm tại kinh đô, nên nàng được ở riêng một gian phòng, tuy không phải thượng phòng, nhưng do khách đến đông, nên phòng nàng cách xa nhà họ Từ.
Chiều tối, Tiểu Tùng quả nhiên giữ lời, lại đến.
Lần này hắn không đi từ cửa chính, mà gõ vào cửa sổ phòng nàng. Chúc Chiếu đẩy cửa sổ ra, thấy thiếu niên áo đen đang ngồi xổm trên bệ cửa, một tay bám lên khung, tay kia xách hộp thức ăn, khiến nàng giật mình. Mời hắn vào phòng chưa bao lâu, đã nghe Từ Hoàn Tình gọi ngoài cửa: “Trường Ninh tỷ tỷ, ăn cơm thôi!”
Tiểu Tùng đã rất quen đường đi nước bước, chẳng hề ngạc nhiên khi thấy nàng đổi phòng, liền mở hộp thức ăn, bày ra những món giống hôm qua. Hôm nay điểm tâm là bánh sữa dê thay cho bánh ngọc tử.
“Trường~ Ninh~ tỷ~ tỷ~”
Từ Hoàn Tình lại gọi thêm một tiếng, rồi Chúc Chiếu nghe Từ Liễu thị nói: “Nó không ăn thì thôi, còn phải đợi người mời à?”
Chúc Chiếu vội vàng lên tiếng: “A Tình, giúp ta nói với di nương, ta hơi đau bụng, tối nay không ăn.”
Nhị phu nhân liền lên tiếng thay nàng: “Chắc vì chuyện sáng nay khiến nàng buồn lòng, trưa ăn cũng chẳng được bao nhiêu, lát nữa ăn xong để lại ít cho nàng ấy là được.”
Chúc Chiếu còn định nói thêm gì, lại cảm thấy nói nhiều cũng vô ích. Bên ngoài Từ Hoàn Tình bị kéo đi, Từ Hoàn Oánh nói đùa với Từ Đàm rằng nàng chắc trốn trong phòng khóc rồi.
Chúc Chiếu quay lại nhìn bữa cơm thịnh soạn trong phòng, hôm nay lượng thức ăn hình như còn nhiều hơn hôm qua một muỗng.
Tiểu Tùng bày biện xong, đứng bên cạnh, mắt tròn xoe nhìn nàng chằm chằm, trong tay đã chuẩn bị sẵn một xấp giấy, dường như chỉ đợi nàng lên tiếng.
Hôm nay Chúc Chiếu ngoan ngoãn ngồi xuống ăn trước, đợi ăn được nửa bát cơm, Tiểu Tùng đi vòng quanh nàng hai lượt, nàng mới nói: “Ngươi cho rằng ta có điều muốn hỏi phải không?”
Tiểu Tùng gật đầu rất đương nhiên.
Chúc Chiếu nhìn hắn: “Tối qua sau khi ngươi rời đi, khách điếm có bốn người cùng đến, tuy ăn mặc không quá sang trọng, nhưng mỗi người một phòng. Nếu họ quen nhau, thì với giá phòng của Trung Duyệt khách điếm, lẽ ra phải ở ghép hai người một phòng. Vậy nên, người trong số đó là do Vương phủ sắp xếp, mục đích là hôm nay có thể tách ta ra khỏi người của Từ gia.”
Tiểu Tùng hơi tròn mắt, cúi đầu xem lại xấp giấy, rút ra hai tờ.
Chúc Chiếu lại nói: “Huống hồ hôm nay ngươi đến, quen thuộc mà gõ cửa sổ ta. Ngươi đã biết ta ở đâu, chứng tỏ vương gia cũng biết rõ.”
Tiểu Tùng lại rút thêm một tờ.
“Sáng nay Vương phủ cử người đến, thái độ đối với di nương cũng không mấy tốt, e là cố ý theo lệnh vương gia.” Chúc Chiếu mím môi, liếc chén trứng hấp đã gần cạn: “Sáng nay Từ Đàm nói có ông lão nào đó loanh quanh bên ngoài khá lâu. Hắn nói bâng quơ, ai cũng không để tâm. Nhưng người của Vương phủ vừa đi, ông lão ấy cũng biến mất. Chỉ e… có người đang giám sát hôn sự này.”
Tiểu Tùng khựng lại, cúi đầu nhìn xấp giấy trong tay, lật qua lật lại hai lần, nhíu mày rút ra mấy tờ, vốn chuẩn bị bao nhiêu lời lẽ, cuối cùng chỉ còn lại hai tờ.
Chúc Chiếu nói: “Nếu ta đoán không nhầm, trong hai tờ còn lại của ngươi, có một tờ viết là ‘ngày mai ta lại đến’, phải không?”
Tiểu Tùng vò tờ giấy ấy thành một cục, ném sang bên. Tờ còn lại, thấy Chúc Chiếu mãi không hỏi nữa, bèn tức giận nhét vào tay áo, cả người lập tức ỉu xìu.
Chúc Chiếu thấy hắn như vậy lại thấy buồn cười, bèn đưa cho hắn một miếng bánh sữa dê, hỏi hắn có muốn ăn không. Tiểu Tùng lắc đầu, không nói, nhưng ánh mắt đã nói rõ — đây là đồ Văn Vương ban, hắn không thể động vào.
Có lẽ vì suốt cả bữa, Chúc Chiếu không để hắn có cơ hội đưa ra bất kỳ tờ giấy nào, nên Tiểu Tùng đứng một bên cúi gằm mặt suốt lúc nàng ăn, đợi đến khi nàng ăn xong mới bắt đầu dọn bàn. Đĩa bát trên bàn, chẳng sót lại món nào.
Chúc Chiếu ăn đến mức gần như ngồi bẹp bên bàn không dậy nổi, bụng nàng hơi phồng lên, thở dài một hơi. Ăn đến thế quả là khổ sở, nhưng lại chẳng dám để thừa — cảm giác này, giống như được Hoàng đế ban yến, dù là cơm thiu cũng phải nuốt cho bằng sạch.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Trong lòng nàng chẳng hiểu nổi, Minh Vân Kiến mỗi tối bảo Tiểu Tùng đưa cơm đến là có ý gì, nhưng rõ ràng Tiểu Tùng cứ đứng đó nhìn chằm chằm, nàng dừng đũa ba lần, hắn cũng không động đậy. Chúc Chiếu đoán, e là nếu nàng không ăn sạch, hắn sẽ không chịu rời đi.
Đến khi Tiểu Tùng thu dọn xong hộp cơm, chuẩn bị trèo ra cửa sổ, Chúc Chiếu thực sự chẳng đứng nổi để tiễn hắn, nhưng vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Vì sao vương gia lại sai ngươi đưa cơm cho ta?”
Tiểu Tùng nghe xong thì dừng chân, mắt sáng rỡ, quay đầu lại, lục lọi trong tay áo, cuối cùng lấy ra tờ giấy còn lại, đưa tới trước mặt nàng, môi cũng khẽ nhếch cười. Bao nhiêu lời chuẩn bị, rốt cuộc cũng có dịp để nói.
Trên giấy viết: “Vương gia muốn người mập hơn một chút.”
Chúc Chiếu: “…”
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?! Không phải nhiệm vụ gì đặc biệt sao?
“Vậy nếu ta thực sự ăn không nổi, có thể không ăn không?” Chúc Chiếu hỏi tiếp.
Tiểu Tùng chớp mắt, mím môi. Chúc Chiếu biết hắn không thể quyết định được, mỉm cười nói: “Ngươi về, giúp ta hỏi vương gia nhé. Hôm qua ta đánh ợ là vì trưa không ăn gì, nên tối mới ăn được nhiều. Hôm nay ta đã ăn trưa, giờ no đến mức không đứng nổi rồi.”
Tiểu Tùng gật đầu, xem như đồng ý giúp nàng truyền lời. Khi hắn rời khỏi, là nhảy thẳng từ cửa sổ xuống. Chúc Chiếu nhìn mà thót tim, gắng gượng đứng dậy ra bên cửa sổ nhìn xuống, thì thấy chính là con ngõ nhỏ hôm đầu nàng gặp hắn. Tiểu Tùng đã đi mất, rõ ràng là không sao.
Sau khi nhận lời, Tiểu Tùng lập tức quay về phủ, hỏi Minh Vân Kiến. Vị vương gia ấy đáp đúng một câu: “Ăn không nổi thì đừng ăn, ăn đến chết ai chịu?”
Tiểu Tùng gật đầu, lại viết: “Ăn chết rồi thì vương gia sẽ chẳng còn vương phi nữa.”
Kết quả, tờ giấy bị Minh Vân Kiến vò nát, ném vào mặt hắn.
Thiếu niên bị đuổi ra khỏi thư phòng, tung mình lên mái nhà, từ trong lòng cẩn thận lấy ra một thứ — là chút bánh sữa dê còn sót, hắn đã tự mua ở Tửu Phong Thập Lý lúc đi lấy cơm cho Chúc Chiếu.
Cắn một miếng, hơi tanh, lại hơi mặn. Tiểu Tùng nhăn mặt, nhổ xuống bụi cỏ dưới mái hiên, trong lòng cảm khái: Vương phi tương lai mà ăn hết được thứ này, cũng thật khó cho nàng rồi!
…
Những ngày sau đó, Tiểu Tùng vẫn đúng giờ đúng khắc mang cơm đến phòng Chúc Chiếu. Lượng thức ăn có phần giảm bớt, nhưng món nhiều, lượng ít. Mỗi lần, chỉ khi nàng ăn hết, hắn mới chịu thu dọn. Nửa tháng trôi qua, Chúc Chiếu đôi lúc soi gương cũng cảm thấy mặt mình tròn trịa lên đôi chút.
Trăm ngày — khi mới theo Từ Liễu thị vào kinh, nàng còn nghĩ thời gian dài đằng đẵng, nhưng trong cảnh nhàn rỗi không việc gì, thoắt một cái đã qua.
Họ đến kinh thành vào tiết Tiểu thử, khi gió thu nổi lên, trong viện sau Trung Duyệt khách điếm, cây kim quế cao hai tầng rưỡi đã nở rộ. Đợt hoa đầu tiên vẫn còn trắng muốt, chen chúc giữa lá xanh, hương quế lan xa đến nửa con phố.
Ba tháng trôi qua, người phủ Văn Vương đến tổng cộng ba lần.
Lần đầu là để thanh toán mọi chi phí ăn ở trăm ngày tại khách điếm cho nhà họ Từ.
Lần thứ hai là đưa “khoản bổ sung” — nói là vậy, thực ra là phần hồi môn mà Văn Vương chuẩn bị cho Chúc Chiếu. Dù gì Từ Đông cũng chỉ là Tử Môn quân, bổng lộc một năm chẳng bằng một đêm chi tiêu của vương tôn quý tộc. Nếu của hồi môn cho Chúc Chiếu quá sơ sài, không chỉ khiến nhà họ Từ mất mặt, mà Văn Vương cũng không giữ được thể diện.
Lần thứ ba, Từ Đông cố tình xin nghỉ một ngày ở nhà, Chúc Chiếu cùng Từ Liễu thị, nhị phu nhân và mọi người đến tiểu viện ngoài thành mà Từ Đông đã mua — nhà có một sảnh hai phòng, sân trước nhỏ, mấy người chen chúc bên trong khiến gian sảnh có phần chật chội.
Người phủ Văn Vương lần này đến khá đông, là để chính thức đưa sính lễ, đồng thời ấn định ngày thành hôn.
Đám cưới này do Hoàng đế hiện tại ban hôn, song Hoàng thượng tuổi nhỏ, dường như chẳng mấy bận tâm. Sau khi ra chiếu thư, cũng không đả động thêm gì đến đôi uyên ương được chỉ hôn ấy. Phía Chúc Chiếu, càng không ai quan tâm.
Quả đúng như lời Minh Vân Kiến từng nói: cả hai chỉ là quân cờ trong tay người khác, ngay cả Hoàng đế, cũng là một quân cờ trong cuộc tranh quyền thế lực.
Lễ vật Văn Vương đưa tới không phô trương, cũng không keo kiệt, chuẩn mực, đúng quy chế. Từ Liễu thị xưa nay khinh thường những kẻ quyền quý trong phủ Văn Vương, nhưng khi tiếp nhận sính lễ, vẫn không giấu nổi vài nét tươi cười trên mặt.
Ngày mồng tám tháng Mười, Chúc Chiếu xuất giá từ tiểu viện của Từ Đông.
Từ Đông là chủ gia, Từ Liễu thị là chính thất. Ngoài viện đặt sáu bàn tiệc, chiêu đãi huynh đệ trong quân của Từ Đông — ai nấy đều không thể rời đi lâu.
Từ Liễu thị mời hai đầu bếp phụ trách hậu trù, nhị phu nhân cũng vội vàng bưng bê. Từ Đông có ý giới thiệu Từ Đàm cho người trong quân, nên hắn cũng không rảnh. Từ Hoàn Tình còn nhỏ, cuối cùng chỉ còn Từ Hoàn Oánh là người duy nhất miễn cưỡng theo Chúc Chiếu đưa dâu.
Bộ giá y Chúc Chiếu mặc là do phủ Văn Vương sai người may sau khi gửi “khoản bổ sung” một tháng trước, tuy không nói là tốt nhất, nhưng cũng là loại vải vóc, thêu thùa hạng nhất. Trang sức châu ngọc, tuy không phải tinh phẩm, nhưng đều là hàng thật.
Văn Vương cưới vợ — chuyện này ở kinh thành quả thật gây không ít lời đồn. Dù sao cũng là một vương gia, mang họ Minh chính thống, là hoàng thúc đương triều. Hai mươi sáu tuổi vẫn chưa cưới hỏi, nay lại thành thân, sao lại không khiến người bàn tán?
Chiêng trống vang trời, cũng náo nhiệt một phen. Hoa kiệu đi khắp các ngõ phố trong kinh, đúng là rước dâu như thật. Chỉ là, ai nấy đều lấy làm lạ: nàng dâu gả cho Văn Vương kia, chẳng phải tiểu thư danh môn, cũng chẳng phải con gái nhà quyền quý trong triều. Danh phận Vương phi thì người trong triều biết, nhưng dân gian, lại chẳng ai rõ ràng.
Cảm ơn bạn bạn Cao Minh Thuan Hoa donate 50K! Cảm ơn bạn Nguyen Thi Thao Nguyen donate 20K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.