Nhắc đến chuyện này, người phụ nữ ra hiệu cho gia nhân tâm phúc đi ra ngoài canh giữ, rồi đóng cửa lại.
“Ngồi xuống đã…” Bà kéo con trai ngồi xuống bên bàn, lắc đầu nói khẽ: “Không tìm ra điều gì cả… Có lẽ là không có, ít nhất thì ở Kiếm Nam đạo không có.”
“Vương gia hành sự thận trọng, rất khó để tin tưởng ai, cũng không dễ dàng để lộ sơ hở hoặc điểm yếu…” Bà nói với con trai: “Việc này ta sẽ tiếp tục cho người theo dõi, tạm thời con cứ yên tâm.”
Lý Tông im lặng không nói gì, lát sau, hắn chỉ nhếch miệng cười giễu cợt.
Vậy ra là hắn đa nghi, giờ hắn nên đặt lòng tin trở lại sao?
Nhưng hắn không hề cảm thấy an tâm chút nào.
Có lẽ ngay từ khoảnh khắc hắn nảy sinh nghi ngờ, thứ hắn thực sự hoài nghi không phải là việc phụ vương có hay không đứa con nào khác, mà là vị trí của hắn trong lòng phụ vương có thực sự quan trọng như bề ngoài phụ vương thể hiện hay không…
Mà khi hoài nghi đã bén rễ, thì rất khó loại bỏ.
Những ngày qua, hắn không ngừng nhớ lại những lần tiếp xúc với phụ vương, và hành động hôm nay khi phụ vương để hắn ở lại… tất cả như đang tưới tắm cho cây nghi ngờ trong lòng hắn lớn dần.
Hắn lẩm bẩm: “Cho dù hiện tại không có, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có…”
Phụ vương hắn đang ở độ tuổi sung sức, trước đây có Lý Lục và hắn, một sáng một tối hai đứa con đã là đủ để phòng bất trắc, nhưng nay con đường phía trước càng ngày càng ít hiểm trở, phụ vương lại càng gần ngai vàng hơn…
Lý Tông siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy kiềm nén: “Sau này phụ vương sẽ có nhiều con trai hơn, những người đó chắc chắn sẽ xuất thân đường hoàng, được các thế lực lớn ủng hộ…”
Còn cậu hắn thì đã mất, hắn lấy gì để tranh giành với họ đây?
Về thế lực và xuất thân hắn không thể sánh bằng, mà nếu nói về thứ tự thì phía trên hắn vẫn còn có Lý Lục…
Trước đây hắn chưa từng xem kẻ ốm yếu kia là đối thủ, vì hắn có sự tự tin phụ vương và cậu mình đã mang lại, nhưng giờ đây…
Sau khi phụ vương chiếm được Kinh Sư, để ổn định lòng dân, phần nhiều sẽ lập Lý Lục làm thái tử, rồi chẳng bao lâu sẽ có những hoàng tử khác ra đời, mà hắn sẽ bị kẹt ở giữa. Dù có ngày nào đó hắn vượt qua Lý Lục, thì những hoàng tử nhỏ kia hẳn cũng đã trưởng thành và có thế lực rồi!
Vì vậy, Lý Lục không thể sống thêm nữa…
Kẻ mà hắn chưa từng xem là đối thủ, người huynh trưởng ốm yếu ấy, giờ đây lại là chướng ngại không thể phủ nhận.
Hắn phải trừ khử Lý Lục trước khi phụ vương thành công!
Như vậy, hắn có thể chiếm vị trí trưởng tử, phụ vương sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm lập hắn làm thái tử…
Hắn chỉ có thể nắm bắt cơ hội này, sớm đứng vững trước mặt mọi người, mới có thể chống lại những người đến sau!
Nhìn thấy sát khí dâng lên xung quanh hắn, người phụ nữ ngay lập tức nhận ra ý định trong lòng con trai, vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, căng thẳng nói: “Trong tình hình hiện tại, không thể hành động mạo hiểm!”
“Mẫu thân cam lòng nhìn đại cuộc rơi vào tay kẻ khác sao?” Đôi mắt Lý Tông đầy vẻ không cam lòng: “Con nhẫn nhịn nhiều năm, vì phụ vương mà không tiếc thân mình, thậm chí ngay cả họ tên cũng không có, mẫu thân cũng chưa từng xuất hiện trước mặt ai… Cậu cũng vì đại nghiệp của phụ vương mà mất mạng! Chẳng lẽ đến cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác sao?”
Nghĩ đến cái chết của em trai, bàn tay người phụ nữ đang nắm cổ tay con trai bất giác siết chặt hơn, đôi mắt hơi đỏ nhìn ngọn nến nhảy múa, nói: “Mẫu thân không phải muốn ngăn cản con, chỉ là việc này cần suy tính cẩn thận. Con phải biết, Lý Lục ở Kinh Sư làm con tin nhiều năm, chúng ta hiểu biết về hắn rất ít, nhưng việc hắn có thể sống sót trở về Ích Châu, e rằng không đơn giản như bề ngoài.”
“Đánh Biện quân không phải là việc có thể kết thúc trong ba tháng năm tháng, chúng ta còn thời gian, con đừng vội, nghe lời mẫu thân, hãy tính kỹ từng bước…”
Dưới ánh đèn, giọng người phụ nữ ngày càng nhỏ dần.
Trong viện của thế tử phủ Vinh Vương, Lan Oanh vừa xoa lưng cho Mã Uyển sau một cơn buồn nôn, vừa khẽ hỏi: “Nương tử, người thật sự đã nghĩ kỹ rồi… muốn theo thế tử và đại quân tiến về Kinh Sư?”
Mã Uyển sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhắm mắt khẽ gật đầu.
“Thân thể của người có chịu nổi không?” Lan Oanh lo lắng nói nhỏ: “Huống hồ cái thai của người chẳng bao lâu nữa sẽ không thể giấu được…”
Nương tử đã mang thai được bốn tháng, do ăn uống kém nên thân thể gầy gò, nhờ áo dài che đậy nên đến nay vẫn chưa lộ rõ.
Thế tử thân thể vốn yếu, dường như thấy khó có hy vọng có con nối dõi, nên dần lạnh nhạt chuyện phòng the, thêm vào đó là bận rộn với công việc trong phủ, nên chuyện trên giường cũng bị bỏ quên, vì vậy hắn chưa phát hiện sự khác lạ của nương tử.
Nghe nói phụ nữ khi mang thai qua tháng thứ năm, bụng sẽ lớn nhanh, dáng đi cũng sẽ thay đổi, đến lúc đó hẳn không thể giấu được nữa.
Mà trên đường hành quân, tất nhiên sẽ gian khổ, nương tử liệu có chịu đựng nổi không?
Nhưng Mã Uyển thái độ kiên quyết: “Ở lại Ích Châu cũng không giấu được, chỉ dựa vào hai chúng ta, căn bản không có cơ hội rời khỏi Vinh Vương phủ này.”
“Cũng được, vậy nghe theo ý của nương tử…” Lan Oanh nhanh chóng quyết định, nói: “Nương tử, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội, chúng ta sẽ lẻn đi giữa chừng!”
“Nương tử muốn giữ lại đứa bé này thì giữ, cho dù không trở về nhà họ Mã, ta cũng sẽ giặt giũ, thêu thùa, chặt củi để nuôi sống nương tử và đứa bé!” Nói đến đây, Lan Oanh mắt đã đỏ hoe.
Trước khi Kinh Sư bị Biện quân công phá, tướng gia đã tìm cách gửi mật thư cho nương tử, trong thư lại muốn nương tử nghĩ cách ám sát Vinh Vương…
Lúc đó, Lan Oanh thậm chí còn cảm thấy tướng gia đã điên rồi, nương tử lấy gì để ám sát Vinh Vương đây?
Nhưng nhìn thần sắc lặng lẽ của nương tử, Lan Oanh đột nhiên hiểu ra, rõ ràng tướng gia đang ép nương tử đi vào chỗ chết!
Khi đó Lan Oanh tức giận đến bật khóc, sao tướng gia có thể làm vậy chứ?
Vì sự tồn tại của nương tử đã trở thành mối hiềm khích giữa nữ đế và tướng phủ, nên tướng gia muốn nương tử dùng hành động ám sát Vinh Vương để chứng tỏ lòng trung thành của nhà họ Mã? Hay nói cách khác, tướng gia muốn hoàn toàn cắt đứt mọi dây dưa với phủ Vinh Vương, không để thiên tử khó xử và cũng không lưu lại hậu hoạ, mà nhát dao này phải chém xuống sinh mạng của nương tử, đúng không?
Trong cơn tuyệt vọng, nương tử từng nghĩ sẽ tuân theo lời tướng gia, nhưng họ chưa kịp tìm cơ hội diện kiến Vinh Vương thì Kinh Sư đã xảy ra biến cố, nữ đế trốn chạy về Lạc Dương…
Sự thay đổi đột ngột này khiến nương tử không thể bước tiếp đến bước đó, nhưng Lan Oanh vẫn thấy căm hận khi nghĩ về bức thư của tướng gia.
Nhận ra cảm xúc của Lan Oanh, Mã Uyển lắc đầu, giọng khẽ khàng: “Lan Oanh, việc này không thể trách tổ phụ.”
“Ta gả vào phủ Vinh Vương, không phải do tổ phụ ép buộc. Ngay từ đầu người đã phân tích rõ lợi hại, là ta nhất quyết muốn gả, còn giấu tổ phụ những toan tính riêng tư của mình…”
Khi đó nàng còn quá ngây thơ, ở khuê phòng có chút danh tiếng, tự cho là mình đọc sách nhiều, cứ ngỡ rằng mình có thể tìm ra cách vẹn toàn đôi đường, mà ngây ngô xem nhẹ sự hiểm ác của chốn chính trường.
Giờ nghĩ lại, trở thành một quân cờ hy sinh chính trị, ngay từ khoảnh khắc nàng quỳ gối trước tổ phụ cầu xin được gả cho Lý Lục, có lẽ đã là số phận nàng không thể tránh khỏi.
Vì đó là lựa chọn của bản thân, thì mọi hậu quả nàng phải tự mình gánh chịu.
Giờ đây, nàng chỉ muốn biết, người mà nàng kiên quyết muốn gả liệu có lừa dối nàng ngay từ đầu, liệu từ đầu đến cuối nàng chỉ là một công cụ trong tay hắn hay không—
“Nương tử, chúng ta mặc kệ những tranh đấu đó…” Lan Oanh kiên quyết, rõ ràng: “Chúng ta sẽ đi, đi thật xa!”
Nàng không giống những người khác, nàng chỉ có một mong muốn, đó là giữ cho nương tử sống sót.
Nương tử đã cứu mạng nàng, dạy nàng đọc chữ, dạy nàng hiểu đạo lý, ân đức đối với nàng lớn như trời, tướng gia trung thành với thiên tử, nhưng nàng chỉ trung thành với nương tử của mình.
“Được, chúng ta sẽ đi…” Mã Uyển miễn cưỡng nở nụ cười với Lan Oanh, dặn nàng thu xếp hành lý và đặc biệt nhớ mang theo chiếc khoá vàng do Vinh Vương phi để lại.
Sau khi Lan Oanh rời đi, Mã Uyển lại không nhịn được mà khẽ nôn khan.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng hành lễ, Lý Lục vừa trở về sau những ngày bận rộn bên ngoài.
Mã Uyển cố nén cảm giác buồn nôn, vội vàng lấy khăn lau khóe miệng, chỉnh trang lại dung nhan rồi đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Nhưng Lý Lục vẫn nhận ra vẻ khác lạ của nàng, bước lên nắm lấy tay nàng, quan tâm hỏi: “Uyển nhi có phải là bệnh rồi?”
Nói rồi, hắn để ý thấy cổ tay nàng gầy guộc khác thường, sắc mặt khẽ biến, quay đầu sai người đi mời ngự y.
“Không cần!” Mã Uyển vội ngăn lại.
Lý Lục nhìn nàng: “Uyển nhi…”
“Lan Oanh đã sắc thuốc cho ta rồi…” Mã Uyển cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh: “Ta chỉ là quá lo lắng cho tổ phụ và mọi người…”
Lý Lục chú ý thấy khóe mắt nàng hơi đỏ, dường như vừa khóc.
Mã Uyển nắm ngược lại tay Lý Lục, nhân đó nói tiếp: “Ta có chuyện muốn bàn với thế tử, mong thế tử đồng ý.”
“Ta muốn cùng thế tử đến Kinh Sư…” Đôi mắt Mã Uyển càng đỏ hơn, gương mặt tiều tụy mất đi vẻ sắc sảo trầm ổn ngày thường, trông như người sắp chết đuối đầy vẻ bất lực đáng thương: “Thế tử, ta không muốn một mình ở lại Ích Châu.”
Cảm nhận được sự phụ thuộc yếu đuối của thê tử, Lý Lục đưa tay ôm lấy nàng.
“Ta vốn lo ngại rằng hành quân vất vả, sợ nàng chịu khổ, nên mới để nàng ở lại Ích Châu chờ đợi.” Hắn dịu dàng, giọng nói vừa tôn trọng vừa bảo vệ: “Nhưng Uyển nhi đã không muốn, vậy hãy cùng ta đi.”
Nghe những lời ấy, nước mắt Mã Uyển không kìm được mà tuôn rơi.
Nàng mong tất cả điều này là thật, cho dù nàng không thể thoát thân trọn vẹn khỏi cuộc tranh đấu chính trị này, nhưng ít ra tấm chân tình nàng trao đi không phải trò đùa, thì nàng sẽ không hối tiếc…
“Chỉ là việc quân bận rộn, ta e rằng không thể luôn ở bên cạnh nàng, nàng phải tự chăm sóc mình.” Lý Lục khẽ an ủi: “Còn nữa, nàng hãy nhớ kỹ lời ta đã nói, dù thế nào, ta cũng sẽ hết sức bảo vệ gia tộc họ Mã…”
Hắn nhẹ nhàng vỗ về vai thê tử, nói: “Uyển nhi, đừng sợ, có ta ở đây.”
Mã Uyển như lạc trong màn sương mờ mịt, nước mắt rơi xuống, khẽ đáp lại một tiếng “được”.
Khi nghi ngờ đã nảy sinh, thật giả lẫn lộn. Chuyến đi Kinh Sư lần này, nàng sẽ xem rốt cuộc hắn có hành động gì, cũng là lúc nàng sẽ biết rõ mọi chuyện.
Nếu tất cả chỉ là giả dối, thì giữa nàng và hắn cũng nên có một kết cục.
Bên ngoài đêm đã khuya, gió lặng im, trong phòng Lý Lục vẫn dịu dàng an ủi.
Ngày khởi binh, Lý Lục tự tay dìu Mã Uyển choàng áo khoác lên xe ngựa.
Lý Tông đứng tiễn, nhìn cảnh tượng phu thê hoà hợp thân thiết trước mắt, nghĩ đến gia tộc họ Mã sau lưng Mã Uyển, trong lòng không khỏi khẽ cười lạnh.
Mẫu thân hắn nói đúng, vị huynh trưởng này chưa chắc đơn giản như vẻ ngoài, trước khi hành động, hắn nhất định phải tìm hiểu thật kỹ.
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, trong đoàn quân phía trước, cờ mang chữ “Lý” cùng cờ “Vinh” tung bay trong gió, hướng về phía đông.
Trong đoàn xe, Lý Lục ngồi xếp bằng trong một cỗ xe ngựa rộng rãi, bên trong còn có hai vị văn sĩ đang giúp hắn xử lý công văn.
Lý Lục giơ tay trải giấy ra, thuận miệng hỏi: “Mẹ con Lý Tông có phát hiện ra điều gì không?”
Hai văn sĩ này đều là tâm phúc của Lý Lục, một người đã ở Vinh Vương phủ nhiều năm, có gốc rễ và đủ thủ đoạn.
Vị văn sĩ này liền đáp: “Bẩm thế tử, bên đó không phát hiện ra người nào khác.”
“Ồ?” Lý Lục tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi như ngộ ra: “Dùng Lý Tông làm công cụ điều tra, ta còn tưởng phụ vương có đứa con nào khác được đặc biệt coi trọng, hóa ra là không có.”
Xem ra phụ vương hắn cũng chẳng bày tỏ lòng từ ái nào với bất kỳ ai khác.
Phụ vương hắn, vốn dĩ chẳng có thứ gọi là lòng từ ái của người cha.
Thế nên, không phải là không dành cho hắn, mà căn bản là không hề tồn tại.
Lý Lục cảm thấy có chút chua chát, nhưng không khỏi cười nhạt.
Đối với phụ vương hắn, trước khi đăng cơ thì tất cả chỉ là hư ảo, trong tay có hai đứa con làm quân cờ đã là đủ. Những kẻ khác chờ đến sau khi đăng cơ mới bồi dưỡng, như vậy vừa an tâm lại vừa có lợi.
“Thế tử mượn tay Lý Tông điều tra việc này, cũng có thể coi là một công đôi việc.” Vị văn sĩ cũng cười, nói: “Mẹ của Lý Tông tự cho rằng mình giỏi giấu diếm, nhưng chung quy cũng chỉ là nữ nhân.”
Lý Lục cầm bút chấm mực, đáp thờ ơ: “Đó không liên quan đến việc là nữ hay nam, trong giới nữ nhân cũng có người làm nên việc lớn, tiên sinh đừng coi thường nữ giới…”
Vị văn sĩ nghe vậy, mỉm cười gật đầu đồng ý.
Lý Lục cầm bút viết thư: “Nam nhân như Lý Tông, chẳng phải cũng giống mẫu thân hắn, đến giờ vẫn không rõ lý do thực sự mình bị bỏ lại sao.”
Mẫu thân hắn cố tìm hiểu xem có đứa trẻ nào khác hay không, tất cả đều đã nằm trong tầm mắt của phụ vương họ. Nhưng phụ vương hắn thanh tao, vô tình, ngay cả việc vứt bỏ cũng chẳng nói một lời, khiến người ta không nhận ra mình đã bị bỏ rơi.
Đã không còn giá trị lợi dụng, lại chẳng biết giữ bổn phận, không chịu an phận thủ thường, sao không khiến người ta chán ghét cho được.
Đây là kết quả mà Lý Lục đã sớm đoán trước, tất cả chỉ từ một câu “gợi ý” hắn dành cho Lý Tông.
“Kẻ chỉ biết giết người thì có đầu óc gì mà tính toán.” Vị văn sĩ nói: “Lý Tông đã trở thành kẻ bị bỏ rơi, từ nay thế tử chỉ cần nhìn về phía trước.”
“Đúng vậy, phải nhìn về phía trước.” Lý Lục mỉm cười.
Con đường phía trước đầy khó khăn, may mắn là hắn vẫn còn có thê tử của mình. Chỉ cần hắn và Mã Uyển vẫn là phu thê, hắn sẽ có cơ hội lớn để tranh thủ sự ủng hộ của nhà họ Mã và các văn nhân ủng hộ phía sau họ.
Nhưng chỉ với một con đường này, vẫn không đủ để hắn yên lòng.
Phải tranh giành miếng ăn dưới tay phụ vương, lòng hắn không khỏi có chút không cam tâm… ai bảo hắn đã biết rõ rằng chính phụ vương đã khiến hắn thành kẻ bệnh hoạn này chứ.
Hắn muốn thử tìm thêm một con đường, thêm một sự lựa chọn.
Thế nên, hắn đang viết thư, gửi cho người mà hắn vẫn luôn gọi là “nữ tử có thể làm nên việc lớn”.
Nàng chưa bao giờ hồi âm, nhưng hắn chẳng thiếu kiên nhẫn và mặt dày, hai thứ này rất có lợi, không cần phải trả giá gì, nhưng nếu kiên trì đủ lâu, đôi khi sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Cùng lúc ấy, có một kỵ sĩ nhanh chóng tiến vào Lạc Dương, vượt qua cổng thành, chạy thẳng đến phủ nha của Lạc Dương.
Phủ nha nơi đây đã bị người của Thường Tuế Ninh chiếm giữ để xử lý chính sự.
Con ngựa bị kéo dừng lại, binh sĩ nhảy xuống ngựa, lớn tiếng hô: “Tiết sứ truyền thư!”
Các vệ binh tinh thần phấn chấn, vội vàng nhường đường, một người trong số đó theo sát binh sĩ tiến vào.
“Tiết sứ truyền thư—!”
Tiếng hô lớn vang vọng khắp phủ nha, trên đường đi, quan viên các cấp đều né sang hai bên, ánh mắt đầy chờ mong—rốt cuộc thư của tiết sứ cũng đã đến, không biết sẽ mang theo mệnh lệnh gì?
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️