“Cô muốn mua một bộ vest cho bạn trai phải không?” Nhân viên bán hàng mỉm cười, rồi làm động tác mời, “Mời cô đi theo tôi, để xem thử trong cửa hàng có bộ nào cô thích không.”
An Ngâm định từ chối, nhưng thấy nhân viên bán hàng đã bước đi, cô cắn môi và chậm rãi bước theo.
Cửa hàng rộng rãi, chia thành nhiều khu vực khác nhau.
Hầu hết mỗi khu vực đều có khách hàng đang lựa chọn đồ, và An Ngâm nhận thấy rằng những người xuất hiện ở đây ai cũng ăn mặc vô cùng tỉ mỉ, giày cao gót và trang sức là tiêu chuẩn.
So với mình, cô đang đi một đôi giày vải, bước đi giữa hành lang, cảm giác như có nhiều ánh mắt dừng lại trên người mình. An Ngâm có cảm giác như họ đang cười nhạo cô.
Cô không biết rằng, ánh mắt của mọi người phần lớn là kinh ngạc vì vẻ đẹp nổi bật của cô gái nhỏ này. Trang phục giản dị nhưng khuôn mặt của cô đã đủ khiến người khác phải trầm trồ.
Là phụ nữ, khi nhìn thấy ai đẹp hơn mình, người ta thường bị thu hút.
“Ở đây có những bộ vest trẻ trung hơn, cô có thể xem thử!” Nhân viên bán hàng nói rồi đi đến góc phòng và lấy một ly nước.
“Cảm ơn!” An Ngâm bất ngờ vì sự phục vụ chu đáo, cô lo lắng nhận lấy ly nước.
An Ngâm nhìn vào những bộ vest đầy màu sắc trước mặt, cô không thể nào tưởng tượng được cảnh Bạc Thiếu Cận mặc chúng.
Nhân viên bán hàng thấy cô có vẻ bối rối, liền hỏi dò, “Bạn trai cô khoảng bao nhiêu tuổi?”
Câu hỏi này khiến An Ngâm lúng túng.
Về Bạc Thiếu Cận, cô dường như không biết rõ bất cứ điều gì. Mỗi khi hai người gặp nhau, thường là khi cô gặp vấn đề, ngay cả khi nói chuyện, chủ đề cũng chỉ xoay quanh cô, và anh rất ít khi nhắc đến bản thân.
“Không sao đâu, cô có thể nói sơ qua về sở thích hoặc màu sắc mà bạn trai cô thích, như vậy tôi có thể giới thiệu những bộ vest phù hợp hơn.”
Nhân viên bán hàng nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói nhẹ nhàng khiến An Ngâm cảm thấy dễ chịu.
“Anh ấy thích màu đen.” An Ngâm lấy hết can đảm nói, thật ra cô muốn thú nhận rằng mình không có bạn trai, nhưng cô không đủ dũng khí để nói ra điều đó. Cô đã vào cửa hàng nam, nếu nói mình không có bạn trai, chắc họ sẽ không tin.
“Màu đen à.” Nhân viên bán hàng lặp lại, “Mời cô theo tôi, khu vực màu tối ở phía này.”
An Ngâm tiếp tục theo sau nhân viên bán hàng đến một khu vực khác, sau khi bước qua một dãy cầu thang nhỏ, cô đến một tầng trưng bày khác. Nội thất nơi đây đơn giản nhưng tinh tế, ngay cả các vật trang trí xung quanh cũng toát lên sự sang trọng và đẳng cấp. Điều này khiến An Ngâm cảm thấy tự ti.
“Cô có thể xem những bộ này, đây đều là mẫu mới nhất của năm nay.” Nhân viên bán hàng chỉ vào dãy vest đen treo trên giá.
An Ngâm tiến lên từ từ, mỗi bộ vest đều được bao bọc cẩn thận, cô chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kiểu dáng của chúng qua lớp áo bọc.
Ngay khi nhìn qua, ánh mắt cô đã bị thu hút bởi bộ vest treo ở phía trước.
Nhân viên bán hàng thấy cô chăm chú nhìn bộ đó, liền bước tới và lấy xuống, “Tôi tháo bộ này ra cho cô xem thử nhé?”
“Không cần đâu.” An Ngâm vội vàng vẫy tay từ chối.
Nhân viên bán hàng ngạc nhiên, “Không xem thử à?”
“Tôi muốn hỏi… bộ cô cầm trên tay có giá bao nhiêu?” An Ngâm nhỏ giọng hỏi.
Cách đó vài mét, có khách hàng đang chọn đồ, thi thoảng có vài tiếng động truyền đến chỗ hai người.
“Bốn mươi chín nghìn tám trăm.” Nhân viên bán hàng mỉm cười trả lời.
“Bốn mươi chín nghìn…” An Ngâm thốt lên trong sự ngạc nhiên, ánh mắt cô đầy vẻ không thể tin nổi. Mặc dù cô biết đồ trong trung tâm thương mại đắt, nhưng không ngờ giá của một bộ đồ nam lại cao đến vậy.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Nhân viên bán hàng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô gái nhỏ, nụ cười trên mặt cô dần trở nên gượng gạo, rồi cô nhắc nhở, “Cô gái à, ở đây bộ rẻ nhất cũng đã là mười chín nghìn tám trăm. Nếu không có ý định mua, tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”
Là một nhân viên bán hàng, tiền lương và hoa hồng của cô phụ thuộc vào doanh số. Mỗi khi bán được một đơn hàng, cô sẽ nhận được một khoản hoa hồng không nhỏ, và chẳng ai muốn lãng phí thời gian với những người không mua.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi đã làm phiền.” An Ngâm mặt đỏ bừng, vội vàng đặt ly nước xuống và bước nhanh ra khỏi cửa hàng.
Nhân viên bán hàng không để ý đến cô nữa, chỉ quay lại tiếp tục sắp xếp bộ vest trong tay.
An Ngâm vừa đi được vài bước, liền phát hiện lối đi bị vài người phụ nữ chắn ngang. Cô nhẹ giọng lên tiếng, “Xin lỗi, phiền mọi người cho tôi qua được không?”
Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi, những người phụ nữ kia đang tập trung chọn đồ, không ai nghe thấy lời cô.
Thấy vậy, An Ngâm đành phải đứng đợi cho đến khi họ dừng lại để nhường đường.
Đúng lúc đó, nhóm phụ nữ lại tiếp tục trò chuyện.
“Phải nói là tổng giám đốc Tô thật may mắn, cưới được người vợ chu đáo như vậy. Cô nhìn xem, ngay cả chọn vest cũng phải kéo chúng ta đi tham khảo ý kiến.” Một người phụ nữ cười nói.
“Đúng vậy, ai mà không biết phu nhân nhà họ Tô yêu chiều tổng giám đốc nhà mình cơ chứ.”
Cả nhóm cười nói càng lúc càng vui vẻ, Tô phu nhân cười che miệng nhìn mọi người, “Mấy chị em này, miệng ai cũng như có mật, ngọt quá!”
“Haha…”
“Haha…”
Cả nhóm cười vui vẻ, sau đó Tô phu nhân chỉ vào hai bộ vest mà nhân viên bán hàng đang cầm, “Gói cả hai bộ lại cho tôi.”
“Vâng, thưa Tô phu nhân!” Nhân viên bán hàng cười rạng rỡ.
Sau đó họ nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Nhân viên bán hàng cẩn thận đi theo sau, không quên nhắc nhở, “Tô Phu nhân, cẩn thận bậc thang!”
An Ngâm thấy họ xuống cầu thang, liền cũng nhanh chóng bước đi.
Nhân viên bán hàng lúc nãy dẫn An Ngâm đi xem đồ lúc này cũng tiến đến. Khi đi ngang qua An Ngâm, cô ta cúi đầu để tránh camera và thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy, “Không có tiền mà cũng vào đây dạo chơi, thật rảnh rỗi.”
An Ngâm sững người, khuôn mặt đỏ bừng lên. Cô nhìn theo người phụ nữ thì thấy cô ta đã bước nhanh về phía trước.
Giây phút này, An Ngâm chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cô cúi gằm mặt, vội vã bước xuống cầu thang. Khi băng qua sảnh, do không chú ý, đúng lúc đó, có người bước lùi lại, và cả hai va vào nhau.
“Ai da…” Một tiếng hét của người phụ nữ vang lên.
“Á!” An Ngâm nhanh tay bám vào một vật gần đó để giữ thăng bằng.
“Rầm rầm.” Tiếng đồ rơi xuống đất vang lên liên tiếp, khu vực của họ gây nên một tiếng động lớn.
An Ngâm đứng đó run rẩy, kệ đựng thắt lưng bị cô làm đổ xuống đất, không xa lắm, một người phụ nữ đang chống tay xuống đất, ngã ngửa ra, đôi mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào cô.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý.” An Ngâm lắp bắp, đầu óc trống rỗng không biết phải làm gì.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.