Chương 502: Trong cuộc hôn nhân chính trị, biến khách thành chủ

Bộ truyện: Xin Chào Trường An

Tác giả: Phi 10

Thấy mẫu thân cũng gật đầu xác nhận, biểu cảm của Ngụy Diệu Thanh lập tức đờ ra, dường như nàng vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa nổi tin tức này.

Nàng và Thái tử đã định hôn ước từ hai năm trước, nhưng vì hầu hết mọi người đều ngầm cho rằng, mười phần thì đến chín phần là hôn sự này sẽ không thành. Hơn nữa, Thái tử lại là kẻ có quá ít sự hiện diện, nên từ khi đính hôn đến nay hai người cũng chưa từng gặp mặt. Trong khi đó, Diệu Thanh vẫn cùng nhóm nữ nhân cùng chí hướng vui vẻ đồng hành, cuộc sống quá mức phong phú, thành ra có đôi khi nàng thường quên mất mình còn có một vị hôn phu.

Lần trước nàng mới sực nhớ ra chuyện này là khi nàng thấy đám bạn thân thiết lần lượt có người đã định hôn, có người xuất giá trong hai năm qua. Một hôm nàng bất giác có chút buồn bực— không đúng, vì cớ gì chẳng ai đến hỏi cưới nàng, đệ nhất mỹ nhân nhì kinh thành chứ? Hay mắt nhìn của thiên hạ đều đổ cho chó ăn cả rồi?

Ngụy Diệu Thanh đã ngồi tựa cằm buồn bực một lúc lâu, sau cùng mới ngồi bật dậy— à, nàng vốn là vị hôn thê của vị Thái tử “tiện nghi” đó mà… Thôi, vậy chẳng còn gì đáng nói nữa.

Do đó, vào lúc nghe tin về đại hôn, Ngụy Diệu Thanh nhất thời thật khó mà tiếp thu nổi.

“… Trước đó chẳng phải nói rằng, Thái tử thể chất yếu kém, lại thêm thời thế loạn lạc, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ…” Diệu Thanh hơi định thần lại, không khỏi cảm thấy hoang mang mà hỏi: “Vậy sao lại thành thế này…”

“Phải đấy, ai mà ngờ hắn mãi chưa chịu ‘rời’ đi, đến mức khiến người khác trở tay không kịp…” Đoạn thị bất mãn buông lời nghịch thấu trời, đoạn đẩy nhẹ vào vai trượng phu: “Quốc công gia còn không tính cách gì sao!”

Lần này Trịnh Quốc công không còn tỏ vẻ hời hợt đối phó, mà cách ông giải quyết vấn đề nghiêm túc nhất là: “Tử Cố đã về chưa?”

Vị Quốc công cứ hễ gặp chuyện không giải quyết được lại nghĩ đến con trai, liền quay sang dặn gia nhân: “Ra phía trước xem công tử đã về chưa.”

Gia nhân nhận lệnh đi ngay, chỉ vừa rời đi chốc lát đã nhanh chân trở lại: “Công tử đã về rồi!”

Ngụy Thúc Dịch vẫn còn mặc quan phục, hiển nhiên là vừa vào phủ liền đến đây ngay.

Đoạn thị vội bảo người đóng cửa phòng lại, cả nhà đóng kín cửa mà bàn chuyện.

“Tử Cố, Thánh nhân thật sự muốn cử hành hôn lễ Thái tử sao… có thật thế không?”

Đón ánh mắt của mẫu thân, Ngụy Thúc Dịch bỏ quan mạo xuống, gật đầu: “Thánh nhân triệu con vào cung đàm luận, chính là vì chuyện này.”

Ngụy Diệu Thanh lập tức ngồi phịch xuống ghế, trái tim treo lơ lửng cuối cùng đã “tắt thở.”

“Thật sự phải thành hôn sao…” Đoạn thị xiết chặt khăn tay, lòng dạ như bị nhúng trong nồi đồng đun lục phủ ngũ tạng, nhìn thần thái như vừa sét đánh của con gái, nghiến răng đưa ra ý kiến: “Hay là bỏ trốn đi!”

“…?” Ngụy Diệu Thanh ngây người một thoáng, có phải là quyết đoán quá không?

Không ngờ rằng, mẫu thân của nàng, Đoạn thị, xưa nay luôn khuyên bỏ trốn chứ không khuyên cam chịu, năm xưa Trường Công Chúa Sùng Nguyệt cũng là một ví dụ.

Trịnh Quốc công cũng thấy rằng quá đỗi bốc đồng, không đồng ý với đề nghị của vợ: “Hôn sự của hoàng gia, kháng chỉ bỏ trốn, đâu phải chuyện dễ dàng…”

Đoạn thị vừa muốn nhăn mặt, lại nghe trượng phu nói bằng giọng điệu tương đối ổn thỏa: “Nếu không… chi bằng để Thanh nhi giả bệnh rồi ‘chết’?”

Ngụy Diệu Thanh vốn đang bận tưởng tượng đến cảnh mình bị cấm quân truy đuổi mà chạy trối chết, nay lại nghe đến lời này của phụ thân, đột nhiên cảm thấy mình như bị nhét vào quan tài, ép phải nằm im giả chết— chỉ nghĩ thôi nàng đã thấy không thở nổi.

Lần này đến lượt Đoạn thị phản đối: “Giả chết thì có ích lợi gì? Làm sao lừa được người đó? So với tội kháng chỉ thì giả chết cũng chỉ đổi thành tội khi quân thôi…”

Ngụy Diệu Thanh mệt mỏi liếc nhìn ca ca: “Mà e rằng muội vừa giả chết thì ca ca sẽ chết thật.”

Chỉ sơ suất một chút, cả phủ Trịnh Quốc công cũng phải bị liên lụy.

Đoạn thị suy nghĩ vắt óc: “Nếu không thì…”

Ngụy Diệu Thanh bất đắc dĩ ngắt lời: “A nương, thôi vậy.”

Đoạn thị nhìn con gái.

Ngụy Diệu Thanh thở dài đầy phức tạp.

Theo tính khí của nàng, nàng vốn cũng muốn cãi bướng một trận, khóc lóc đập phá một phen, nhưng nàng còn chưa kịp mở lời thì phụ mẫu đã dành hết phần phản kháng của nàng rồi.

Nàng từ nhỏ đến lớn, thật sự được nuông chiều hết mực, mà nuông chiều này lại là hai phần — một phần của nàng, phần còn lại là của huynh trưởng nàng không nhận. Từ khi huynh trưởng lên ba, phụ mẫu đã khó mà cưng nựng hắn được nữa. Nếu gọi hắn một tiếng “ngoan ngoãn” bằng giọng dỗ dành, hắn sẽ nhìn người gọi bằng ánh mắt khó tả đến khi đối phương xấu hổ phải bối rối nói lảng sang chuyện khác.

Hơn nữa, vợ chồng Trịnh Quốc công không phải hạng thủ cựu cứng nhắc, chưa từng thực sự quản thúc con gái mình, nên Ngụy Diệu Thanh chưa bao giờ thiếu lối giải tỏa cảm xúc — có lẽ vì cảm xúc của nàng luôn được giải tỏa kịp thời, không dồn nén, nên đối diện với chuyện lần này, nàng lại chẳng còn nhiều ham muốn phản kháng.

Ngược lại, nàng khó lòng không nghĩ đến những người thân yêu trong nhà luôn nuông chiều, lo lắng cho nàng.

Nếu nàng bỏ trốn, tất nhiên sẽ liên lụy đến gia đình. Giả như nàng có một mối tình khắc cốt ghi tâm thì thôi, nhưng nàng chẳng có gì cả, nàng căn bản không có chàng trai nào muốn gả.

Nói đến cuộc sống nàng muốn theo đuổi, thì chẳng qua cũng chỉ là “hưởng lạc” mà thôi.

Bỏ trốn, giả chết… thật quá cực khổ.

Bên ngoài chiến loạn tứ bề, những nữ lang yếu đuối, xinh đẹp như nàng nào có thích hợp sống những ngày tháng trốn tránh, nay đây mai đó? Sau khi bộc bạch suy nghĩ, Ngụy Diệu Thanh thở dài với phụ mẫu: “Cha mẹ hết lòng muốn con từ bỏ cuộc sống an nhàn, hưởng lạc, cũng phải hỏi xem con có bằng lòng hay không chứ.”

“Thanh nhi…” Đoạn thị ngồi xuống bên cạnh con gái, nắm lấy tay nàng: “Con thật sự muốn lấy Thái tử sao?”

Diệu Thanh thành thật đáp: “Chẳng phải là muốn, nhưng cũng chưa đến mức phải vì không muốn mà liên lụy cả nhà họ Ngụy… Con cũng chẳng có ai để gả, gả cho ai mà chẳng là gả chứ.”

Nói tóm lại, chỉ có ba chữ— “Không đáng thế.”

Không đáng để vì chuyện này mà sống chết lăn lộn, gây chấn động khắp nơi.

“Con biết, con tuy đúng là thường hay quậy phá chút ít, nhưng đó đều là chuyện nhỏ. Trước đại sự thật sự, con vẫn đủ tư cách với vai trò đích trưởng nữ của phủ Trịnh Quốc công.” Nói xong, Diệu Thanh ngẩng lên, vẻ mặt tự tin: “Ngụy gia vốn lấy cốt cách làm gốc, con cũng chẳng phải tiểu thư con nhà quan hưởng thụ đến mức hư hỏng đâu.”

Nhìn muội muội như vậy, Ngụy Thúc Dịch lần đầu không buông lời trêu đùa, giọng khàn khàn: “Thanh nhi, chuyện này là huynh có lỗi với muội.”

Hôm nay hắn đã thử thăm dò ý Thánh nhân trong cung, nhưng Thánh ý đã quyết, không còn đường xoay chuyển.

Ngụy Diệu Thanh không để tâm: “Huynh nói gì thế, nhà người ta sinh được một Thái tử phi, còn phải gióng trống khua chiêng mà mừng rỡ ấy chứ.”

Ngụy Thúc Dịch định nói thêm, lại nghe muội muội tiếp lời: “Nếu huynh thật cảm thấy thiệt thòi cho muội, vậy thì hãy đáp ứng muội một chuyện.”

Ngụy Thúc Dịch đáp lời bằng giọng kiên định: “Muội nói đi.”

“Sau khi muội vào Đông Cung, huynh phải cách ba ngày thì đưa ít đồ ăn ngon muội thích qua, năm ngày chuyển thư cho A Hạ và các bạn của muội một lần, mỗi mười ngày tìm giúp muội sách truyện mới nhất, châu báu ở Vạn Bảo Các, phấn son hương thơm ở Hoa Dung Phường chợ Tây…” Diệu Thanh thao thao bất tuyệt, cuối cùng nói: “Còn nữa, phải nghĩ cách để muội mỗi tháng được ra cung một lần!”

“…” Ngụy Thúc Dịch hơi đờ người, quả là một “chuyện” thật gọn ghẽ.

Diệu Thanh ngẩng lên hỏi: “Huynh có làm được không?”

Ngụy Thúc Dịch mỉm cười gật đầu: “Được, huynh nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

“Phải rồi, Thái tử hiện giờ trông ra sao? Cao thêm chút nào chưa?” Diệu Thanh là người khi đã quyết ý liền bắt đầu tính toán chuyện mai sau, giờ đây nàng liền hỏi: “Nghe nói tính tình hắn nhu nhược, dễ bắt nạt, rất biết nghe lời, thế sau này muội cũng có thể…”

Diệu Thanh khẽ hắng giọng, sửa lại: “Sau này hắn cũng sẽ nghe lời muội chứ?”

Ngụy Thúc Dịch lặng đi giây lát: “Có lẽ vậy…”

Chỉ nghĩ đến viễn cảnh đó thôi, trong đầu hắn đã hiện lên cảnh hỗn loạn.

Diệu Thanh gật đầu hài lòng: “Nghe lời thì tốt.”

Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...

Thấy muội muội lạc quan như vậy, Ngụy Thúc Dịch tuy cảm thấy nhẹ lòng đôi chút, nhưng vẫn nhắc nhở: “Nhưng cuộc hôn nhân này không phải chuyện thường, rắc rối sau này sẽ không ít đâu—”

“Dĩ nhiên muội biết.” Diệu Thanh nói: “Nhưng chẳng phải đã có huynh sao?”

Đón nhận ánh mắt tin tưởng của muội muội, Ngụy Thúc Dịch mỉm cười, đáy mắt vô cùng nghiêm túc: “Ừ, huynh hứa với muội, bất kể sau này thế nào, huynh nhất định sẽ làm hết sức để bảo vệ muội.”

“Vậy thì vạn sự đại cát rồi!” Diệu Thanh quay sang cười nói với mẫu thân: “A nương, người cứ chuẩn bị để con xuất giá thật long trọng đi.”

Nói là vậy, nhưng đêm ấy, Đoạn thị vẫn trằn trọc không ngủ được, vừa lo lắng cho hoàn cảnh sau này của con gái, vừa cảm động không nguôi trước sự hiểu chuyện của nàng lúc này.

Ngụy Thúc Dịch cũng không thể an lòng, hình ảnh muội muội tỏ ra vui vẻ lại khiến hắn cảm thấy như nàng đang cố gượng cười.

Ngày hôm sau, Ngụy Thúc Dịch vừa hồi phủ sau buổi triều sớm, lập tức hỏi gia nhân: “Nữ lang có ở nhà không?”

Gia nhân đáp, nữ lang đã mời các cô nương từ các phủ đến thưởng hoa.

Ngụy Thúc Dịch hiểu ý— sau này vào cung rồi, muốn gặp mặt bạn bè sẽ rất khó khăn, nên cũng phải từ biệt họ cho trọn.

Gia nhân lại nói thêm: “Nữ lang còn dặn, đợi lang quân hồi phủ liền mời người qua cùng trò chuyện.”

Lúc bấy giờ, nam nữ giữ lễ giáo không quá nghiêm ngặt, các phủ tổ chức yến hoa thường cũng mời cả nam lẫn nữ.

Nếu là thường ngày, Ngụy Thúc Dịch chắc chắn chẳng mấy để tâm đến yêu cầu của muội muội, nhưng lần này hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định ghé qua.

Tuy nhiên, bầu không khí “từ biệt” trong vườn hoàn toàn khác xa với dự liệu của hắn. Khi hắn vừa tới nơi, liền thấy muội muội đứng giữa đình, tư thái hùng dũng như đang chỉ tay bàn việc giang sơn, giọng nói vang lên đầy hào hứng: “…Đợi ta vào Đông Cung, ta sẽ tổ chức một buổi yến hoa mỗi tháng, khi đó sẽ gửi thiệp mời, các tỷ muội đều phải đến đó!”

Diêu Hạ và đám nữ lang lập tức tán thành lời Diệu Thanh với vẻ đầy hào hứng.

Diệu Thanh hạ giọng, quay sang một nữ lang trong nhóm: “Phó Ngũ, không phải muội có người trong lòng sao—”

Nói đến đây, giọng nàng trở nên sang sảng, hai tay khoanh lại đầy đắc ý: “Đến lúc đó, ta sẽ tác hợp hai người!”

Phó Ngũ Nương xấu hổ quay mặt đi, khiến các nữ lang càng thêm phấn khích reo hò.

Diệu Thanh quay sang nhìn Diêu Hạ: “A Hạ, muội mãi vẫn không thành thân, chẳng lẽ cũng có người thích? Nếu có, để lúc đó ta giúp muội thành thân luôn!”

Đang ăn quả, Diêu Hạ vội vàng xua tay: “Ta… ta không có đâu!”

Nhưng không hiểu sao, vừa nói xong, trong đầu nàng lại hiện lên một khuôn mặt thiếu niên như chú chó bị tổn thương, khiến hai má nàng bất giác đỏ bừng. May thay, giữa mùa hè nóng bức, nàng liền cầm quạt quạt vài cái để che giấu, nên không ai để ý đến sự khác lạ này.

“Sau này ta có gì tốt, khi các muội vào cung ta sẽ thưởng hết cho các muội!”

“Nếu có kẻ nào dám ức hiếp các muội, cứ lấy danh ta ra mà đe dọa!”

Ngụy Thúc Dịch đứng im lặng quan sát, thấy mỗi câu của muội muội đều khiến các nữ lang phấn khích đáp lại, hắn cảm giác trên bàn đá trong đình không chỉ là các loại điểm tâm và trái cây, mà còn đầy những chiếc “bánh vẽ” mà muội muội vẽ ra, hết lớp này đến lớp khác.

Có lẽ hắn đã đánh giá thấp năng lực vô ưu vô lo của muội muội. Nhìn vào tình cảnh này, thay vì nói rằng nàng sắp vào Đông Cung làm “phụ thuộc” của Thái tử, có khi Thái tử lại chính là công cụ để nàng vẽ “bánh vẽ” tặng bạn bè.

Trong mắt Ngụy Thúc Dịch, tình huống này giống như muội muội đã đạt đến cảnh giới “mượn thế để tận dụng triệt để.”

Chứng kiến vậy, hắn chợt hiểu ra rằng cha mẹ không thực sự khéo léo trong việc dạy dỗ, nhưng lại vô tình tặng cho Diệu Thanh một món quà quý báu — đó là khả năng lạc quan, can đảm đối mặt với mọi hoàn cảnh, không phân biệt người nàng kết hôn là ai.

Đang mải suy ngẫm, Ngụy Thúc Dịch thấy muội muội vẫy tay gọi hắn: “A huynh, mau lại đây kể chút tin tức về Thường nương tử ở Miện Châu cho mọi người nghe!”

Ngụy Thúc Dịch đành đến, cam chịu vai trò không khác gì một “người kể chuyện” trong mắt đám nữ lang.

Sau khi chịu cảnh bị “giữ chân” khoảng hai khắc, cuối cùng Ngụy Thúc Dịch cũng được thoát thân.

Hắn vừa bước ra được mười mấy bước, thì bị một giọng nữ gọi lại: “Xin mạo muội giữ chân Ngụy tướng chút.”

Ngụy Thúc Dịch quay lại, nhận ra người đến, liền mỉm cười gật đầu khách khí: “Ngô nương tử.”

Ngô Xuân Bạch khẽ cúi mình chào, không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề với dáng vẻ khiêm nhường nhưng thẳng thắn: “Chuyện của Tống Thị Ngự sử, không biết ý bệ hạ ra sao? Ngụy tướng có thể chia sẻ chút tin tức không?”

Ngụy Thúc Dịch không ngờ nàng lại hỏi chuyện này, có chút ngạc nhiên nhưng lập tức đoán ra nguyên nhân từ lần đi Đông La năm ngoái — có lẽ hai người đã quen biết từ khi đó.

Người trước mặt có thần thái đĩnh đạc không chút lẩn tránh, khiến hắn không khỏi suy nghĩ thêm.

“Việc Tống đại nhân vạch trần tội trạng của Hàn Quốc công được bệ hạ thưởng công.” Ngụy Thúc Dịch mỉm cười đáp: “Sẽ được thăng chức và phái đi nơi khác.”

Đi nơi khác…

Ngô Xuân Bạch theo phụ thân lo việc gia đình đã lâu, hiểu ít nhiều về quan trường, vừa nghe liền hiểu ý trong đó là “thăng chức nhưng giáng quyền.” Huống hồ trong bối cảnh rối ren hiện nay, bị phái ra ngoài làm quan không chỉ mất tiền đồ mà ngay cả sự an toàn cũng khó bảo đảm.

Ngô Xuân Bạch không khỏi cảm thấy trĩu nặng, nàng vốn kính phục con người của Tống Hiển, nghe tin này không khỏi lo lắng bất bình, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chỉ cúi mình chào Ngụy Thúc Dịch thêm lần nữa: “Đa tạ Ngụy thị lang đã cho biết.”

Ngụy Thúc Dịch gật đầu nhẹ, rồi rời đi.

Điều hắn không nói ra là hắn sẽ cố tìm một nơi tương đối an toàn cho Tống Hiển — đó là việc hắn đã định làm, cũng là việc được ủy thác. Nơi xa tận Miện Châu, nàng đã dự đoán trước được hoàn cảnh Tống Hiển sẽ gặp phải sau khi hồi kinh, nên mới gửi thư nhờ hắn lưu tâm.

Thư vừa đến sáng nay, hiện vẫn được cất cẩn thận trong tay áo hắn.

Vậy nên, việc vạch tội Hàn Quốc công thực ra cũng phần nào do sự sắp đặt của nàng…

Nàng rất giỏi dọn sạch những bất bình, và biết trân trọng người tài.

Có vẻ, nàng cũng tin tưởng hắn đôi chút…

Ngụy Thúc Dịch nhìn lá thư, khóe môi thoáng hiện nụ cười mơ hồ, rồi xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.

Đêm qua không chỉ có hắn không chợp mắt, mà cả gia quyến phủ Hàn Quốc công cũng thấp thỏm bất an—

Thê thiếp của Lý Hiến lo lắng, mong muốn tìm cách truyền tin ngầm về Tầm Châu, nhưng cả phủ Hàn Quốc công đã bị cấm quân bao vây, không ai có cơ hội ra vào.

Trong lúc đó, sứ giả triều đình phái đi hỏi tội và áp giải Lý Hiến về kinh đã lên đường đến Tầm Châu.

Hành động của triều đình lần này cực kỳ nhanh chóng, nhưng từ khi hay tin Tuyên An Trưởng Công Chúa hồi kinh, Lý Hiến đã cho người ngấm ngầm theo dõi động tĩnh trong kinh thành, do đó trước khi sứ giả đến Tầm Châu, hắn đã kịp biết tin.

Lý Hiến không thể tin nổi, phản ứng đầu tiên của hắn là nghi ngờ tin tức này có đúng không.

Dì hắn muốn định tội hắn, tước soái ấn của hắn, còn muốn đày hắn?

Chỉ vì Tuyên An Trưởng Công Chúa đứng ra, dì hắn đã thỏa hiệp như vậy sao?

Thậm chí, ngay cả trong thời điểm chiến sự chưa kết thúc, bà cũng đã muốn đưa hắn ra chịu tội?!

Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!

Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom

Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!

Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: lechamad@gmail.com

Momo: 0946821468

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top