Hứa Thanh không vội vã, chỉ đứng chờ. Một lúc sau, không thấy Thiên Hồn và Địa Hồn hồi phục, hắn không nói thêm gì, chỉ để lại một câu:
“Hai vị Linh Tôn có thể suy nghĩ thêm. Tối nay, lúc hoàng hôn, ngoài Vọng Hải Sơn, Hứa mỗ sẽ chờ.”
Nói xong, Hứa Thanh truyền thần niệm cho Thanh Cầm. Thanh Cầm lập tức gào lên một tiếng lớn, giương cánh bay thẳng lên trời.
Trên không trung, mây mù dày đặc bao quanh Thanh Cầm, nhanh chóng tụ thành những đám Hắc Vân, tạo ra vô số tia chớp. Giữa những tiếng sấm rền vang, Thanh Cầm lao đi, xé toang màn mây mù. Thân hình khổng lồ của nó nhanh chóng tiến về phía Quỷ Đế Sơn.
Một canh giờ sau, Hứa Thanh đã đứng nhìn Quỷ Đế Sơn từ xa.
Quỷ Đế khoanh chân, hóa thân thành một ngọn núi uy nghiêm phi phàm. Mặc dù cơ thể phủ đầy rêu phong mục nát, vẫn không che giấu được bộ giáp dữ tợn và hai thanh lưỡi dao khổng lồ tỏa ra sát khí đậm đặc.
Nó ngồi đó, hướng về phía Cấm Hải, hơi cúi đầu như đang chờ đợi.
Nhìn thấy ngọn núi khổng lồ, trong lòng Hứa Thanh gợn lên một chút cảm xúc.
Lần trước đến đây cùng Thất gia, hắn chỉ cảm nhận được khí thế từ xa, không thấy được bảy phách của Quỷ Đế Sơn, chỉ dừng lại ở khu vực dưới chân núi.
Lần này, khi đứng nhìn lại Quỷ Đế Sơn, trong cơ thể Hứa Thanh, Quỷ Đế cung khẽ rung động.
Hứa Thanh hít sâu một hơi, đôi mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ, rồi bóp nát yêu phù. Thanh Cầm tiếp tục lao tới, và ngay lúc đó, phía sau Hứa Thanh, hình ảnh Quỷ Đế bắt đầu huyễn hóa.
Thiên địa biến sắc, gió nổi mây cuốn.
Nhìn từ xa, có hai ngọn núi Quỷ Đế, một lớn một nhỏ, một thực một hư, như thể đang đối mặt nhau.
Tiếng gào thét từ Quỷ Đế Sơn đột nhiên vang lên, mang theo ý uy hiếp. Bảy đạo khói đen từ hai thế giới lớn trên vai Quỷ Đế Sơn phóng lên trời.
Mỗi đạo khói đen đều rộng lớn trăm trượng, trông thật đáng sợ, phát ra dao động khủng khiếp. Chúng hóa thành bảy khuôn mặt khổng lồ bằng sương mù, bao phủ cả một vùng trời.
Khuôn mặt của chúng có đủ hình dạng: người, thú, nam, nữ, trẻ, già. Đặc biệt, khuôn mặt ở giữa có nét giống hệt Quỷ Đế.
Sự xuất hiện của chúng khiến không gian xung quanh vặn vẹo, bầu trời xanh trong phút chốc trở nên mờ ảo. Một áp lực nặng nề đè xuống, hung tàn và dữ tợn hiện rõ trên những khuôn mặt, mang theo ánh mắt bất thiện nhìn về phía Hứa Thanh.
Cùng lúc đó, từ trên vai Quỷ Đế Sơn, một quỷ ảnh khác bay ra, khuếch tán khắp bốn phương. Quỷ ảnh này tràn đầy ác khí và quỷ dị, là những thứ sinh ra sau khi Quỷ Đế Sơn Đại Thế Giới bị hủy diệt.
Cảnh tượng như quỷ môn mở ra, vạn quỷ đồng loạt xuất hiện.
Nhưng với Thanh Cầm, tất cả những điều này chẳng là gì. Nó chỉ lướt qua một lần, ba cái đầu của nó đều hiện ra vẻ thích thú, dường như muốn nếm thử đám ác quỷ này.
Hứa Thanh đứng trên đầu bên phải của Thanh Cầm, nhìn về phía bảy khuôn mặt sương mù khổng lồ, thần sắc bình tĩnh, cất lời:
“Ta đã bàn xong với Khí Linh, Thiên Hồn và Địa Hồn, không cần nói nhiều. Các ngươi sẽ hiểu.”
“Hôm nay hoàng hôn, ngoài Vọng Hải Sơn, Hứa mỗ sẽ chờ.”
Nói xong, Hứa Thanh ôm quyền cúi đầu, chuẩn bị rời đi.
Thực ra, hắn không nhất thiết phải đến đây. Dù ba hồn bảy phách là hai thế lực khác nhau, nhưng suy cho cùng, chúng đều cùng nguồn gốc. Hứa Thanh không tin rằng việc hắn làm tại Tam Linh Trấn Đạo Sơn không bị phát hiện.
Tuy nhiên, có những lúc, dù đối phương đã biết, vẫn cần thể hiện thái độ. Khi Hứa Thanh xoay người chuẩn bị rời đi, khuôn mặt đầu tiên trong bảy khuôn mặt giống hệt Quỷ Đế bỗng cất tiếng, giọng nói như sấm vang:
“Cho ta thấy Thiên Đạo của ngươi!”
Hứa Thanh dừng bước.
Hắn quay đầu nhìn về phía khuôn mặt đầu tiên, tay phải nâng lên và vung trong không trung. Ngay lập tức, từ bầu trời mờ ảo vang lên những tiếng gào thét.
Mây mù như hóa thành biển cả, một con Thương Long bay vút lên, râu đỏ dài rủ xuống, uốn lượn khắp nơi. Khí thế của nó vô cùng đáng sợ, Thiên Đạo khí tức lan tỏa từ thân thể Thương Long.
Bảy phách im lặng.
Hứa Thanh chờ đợi một lúc, rồi thu hồi Thương Long, sau đó ôm quyền cúi đầu về phía Thanh Cầm. Thanh Cầm hiểu ý, gào lên một tiếng, chở Hứa Thanh bay một vòng quanh Quỷ Đế Sơn, rồi rời đi như một tia chớp.
Thời gian trôi qua, trời đã dần về hoàng hôn.
Ngày hôm nay, hoàng hôn không có ráng chiều đỏ rực, bầu trời vàng vọt như ngọn nến sắp tàn, tựa như một lão nhân đang cố bám víu vào nhân thế, không cam tâm mà dần biến mất.
Ánh hoàng hôn mờ nhạt chiếu xuống Vọng Hải Sơn và tám tông liên minh, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.
Hứa Thanh đứng trên đỉnh núi, bên phải hắn là tám tông liên minh. Tại đó, trận pháp phòng hộ đã được mở ra, toàn diện giới nghiêm để đề phòng phong ấn Thi Cấm thất bại. Hiện giờ, nơi này đang trong tình trạng nửa phong bế.
Tất cả các loại pháp bảo cấm kỵ của tám tông đều đã được kích hoạt, thỉnh thoảng bộc phát ra những tia sáng rực rỡ, chiếu thẳng vào sâu trong Cấm Hải.
Trước mặt hắn, là một vùng biển đen thẳm – Cấm Hải.
Sóng biển cuồn cuộn, từng đợt sóng mạnh mẽ đánh vào các vách đá phía dưới núi, tạo thành những mảng bọt nước màu nâu. Những bọt nước ấy dần tích tụ tại bờ biển, thường tan đi rồi lại hình thành trở lại. Trong đó, một số chất dị thường từ Cấm Hải thoát ra từ những bọt nước vỡ tan, từ từ lan tỏa ra bốn phương.
“Thi Cấm ở ngay đó.” Hứa Thanh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sâu vào trong Cấm Hải, đáy lòng lẩm bẩm.
Hắn đang chờ.
Thời gian dần trôi qua, hoàng hôn mỗi lúc một tàn dần. Bóng tối nhanh chóng xâm chiếm, nuốt chửng những tia sáng cuối cùng. Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ thiên địa, một thân ảnh khổng lồ bất ngờ xuất hiện trên bầu trời.
Đó là một thân hình khô gầy, đầu lâu dữ tợn, lưng gù và đầy những bướu thịt, không ai khác chính là Quyết Dương Linh Tôn! Trên đỉnh đầu hắn còn có một người lùn.
Người lùn này mặc trường bào đen, đôi mắt nhỏ, vầng trán nhô cao. Hai lông mày dài rủ xuống đến mặt, râu mọc hình chữ bát (八), hai đầu vểnh lên như răng nanh. Dáng vẻ của hắn vô cùng xấu xí, nhưng việc hắn đứng trên đầu Quyết Dương Linh Tôn cho thấy địa vị của hắn không tầm thường.
Xung quanh người lùn, từng sợi hắc vụ liên tục biến thành hình dáng của loài ngô công, không ngừng uốn lượn, phát ra những tiếng rít chói tai, ánh mắt hướng về Hứa Thanh dưới chân núi.
“Chỉ ra tay một lần.” Người lùn mở miệng, giọng khàn khàn, chính là giọng của Thiên Hồn.
Cùng lúc đó, từ trên màn trời đen, vang lên những tiếng rống ghê rợn. Mây mù cuồn cuộn, bảy khuôn mặt khổng lồ dần hiện rõ trong sương mờ, cùng nhau nhìn xuống Hứa Thanh.
“Chỉ ra tay một lần!”
Cả bảy khuôn mặt đồng loạt phát ra âm thanh, vang dội hơn cả tiếng sấm, làm chấn động cả bốn phương.
“Rất tốt.” Hứa Thanh gật đầu. Đây vốn chỉ là một cuộc giao dịch, nên không cần nhiều lời khách sáo. Họ đã đạt được thỏa thuận.
Bảy phách của Quỷ Đế, mỗi phách đều đã đạt đến cảnh giới Quy Hư nhất giai, riêng phách đầu tiên thậm chí đã chạm đến nhị giai. Địa Hồn cũng tỏa ra uy thế nhị giai. Còn Thiên Hồn người lùn khiến Hứa Thanh cảm thấy sâu không lường được, rõ ràng là thủ lĩnh ba hồn bảy phách, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Chiến lực này, dù chỉ ra tay một lần, nhưng nếu được dùng đúng thời điểm, chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả to lớn. Chưa kể họ không phải đến một mình, xung quanh Hứa Thanh còn cảm nhận được khí tức của tà tu từ Tam Linh Trấn Đạo Sơn và vô số ác quỷ.
Đây là gần như toàn bộ lực lượng lớn của Nghênh Hoàng Châu, kết hợp với Thanh Cầm, khiến Hứa Thanh càng thêm tin tưởng vào việc đẩy nhanh quá trình phong ấn Thi Cấm, và giải phóng một phần sức mạnh của Nghênh Hoàng Châu.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh bước lên phía trước, Thanh Cầm từ hư vô hiện ra, nâng hắn lên. Ba đôi mắt sắc lạnh của Thanh Cầm quét khắp bốn phương, phát ra tiếng gào chói tai rồi lao vút về phía Cấm Hải.
Phía sau, Địa Hồn liếm môi, bước theo. Trên đầu Địa Hồn, Thiên Hồn người lùn chắp tay sau lưng, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Trên cao, mây mù cuồn cuộn, bảy khuôn mặt khổng lồ cùng bay theo.
Trong mây mù, vô số ác quỷ hiện diện, tạo thành một cảnh tượng kinh hoàng như quần ma hỗn loạn, khiến bầu trời trở nên đầy biến động.
Nếu bầu trời đã như vậy, thì đêm tối ở Cấm Hải càng kinh khủng hơn.
Biển cả cuộn sóng dữ dội, những chất dị thường lan tràn khắp nơi. Dưới mặt biển, các dòng chảy ngầm bắt đầu cuồn cuộn, giữa những đợt sóng lớn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng dáng của một vài Hải thú.
Tuy nhiên, những Hải thú này đã khác xa với những gì Hứa Thanh từng thấy trước đây.
Phần lớn cơ thể chúng đã mục nát, hư thối ở nhiều mức độ khác nhau. Nếu lắng nghe kỹ, có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi xen lẫn với mùi thối rữa.
Hiển nhiên, sự bùng phát của Thi Cấm đã khiến Cấm Hải bị ô nhiễm nghiêm trọng. Vị trí thực sự của Thi Cấm nằm dưới đáy biển, nơi dịch bệnh đã quét qua và tàn phá hơn phân nửa Cấm Hải.
Tiếp tục tiến về phía trước, Hứa Thanh nhanh chóng nhận ra sóng biển từ xa bắt đầu nổi lên mạnh mẽ, hướng về cùng một phương hướng. Gió cũng thổi ngày càng lớn.
Dưới sức gió, những con sóng cao đến hàng chục trượng, thậm chí cả trăm trượng, bốc lên từ mặt biển, cuồn cuộn dâng trào, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.
Toàn bộ Cấm Hải như hóa thành một cự nhân đầy bạo lực, điên cuồng bộc phát nỗi đau đớn mãnh liệt từ trong cơ thể.
Cùng lúc đó, những dao động thuật pháp đậm đặc, kèm theo tiếng kinh văn, từ hướng Thi Cấm truyền tới.
Càng tiến gần Thi Cấm, Hứa Thanh càng thấy nước biển dần biến đổi, một màu vàng lan tỏa khắp nơi. Thi Cấm dường như đang dần biến vùng biển này thành Kim Hải.
Càng đến gần, sắc vàng càng đậm hơn, cho đến khi rực rỡ như ánh kim. Tiếng kinh văn và dao động thuật pháp càng thêm mãnh liệt, vang vọng khắp không gian, như hàng ngàn người cùng gào thét.
“Nhân thường thất đạo, phi đạo thất nhân. Nhân thường khứ sinh, phi sinh khứ đạo.”
“Thần dị chi vật, linh nhi hữu tính. Đắc phi thiên dữ, thất phi nhân đoạt.”
Kinh văn này chứa đựng sức mạnh gây chấn động hồn phách, khiến Hứa Thanh cảm thấy đầu óc ù ù, hồn phách như muốn rời khỏi thể xác.
May thay, Thanh Cầm gầm lên một tiếng, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, đồng thời trong cơ thể Hứa Thanh, Triều Hà quang lóe sáng, giúp hắn trấn áp được dao động hồn phách.
Phía sau, ba hồn bảy phách của Hứa Thanh cũng lóe lên ánh sáng kỳ lạ, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía Cấm Hải.
Giờ khắc này, trong Cấm Hải, một trận pháp kinh thiên đang dần hiện ra.
Trên không trung, ánh mắt Hứa Thanh quét qua, hắn nhìn thấy số lượng lớn tu sĩ Nghênh Hoàng Châu, và cũng nhìn thấy diện mạo của Thi Cấm lúc này.
Đó là một khuôn mặt khổng lồ màu vàng, bao trùm một vùng biển rộng lớn, chính là phạm vi của Thi Cấm. Khuôn mặt ấy nổi lên trên mặt biển, trông vô cùng to lớn và đáng sợ, đồng thời đang giãy giụa mãnh liệt, như muốn lao ra khỏi mặt biển.
Từng đợt dao động khủng khiếp phát ra từ đôi mắt nhắm chặt của khuôn mặt này, lan tỏa khắp bốn phương. Đây chính là nguồn gốc của sự ô nhiễm xác thối, lan rộng khắp chúng sinh.
Tuy nhiên, Hứa Thanh cảm nhận được rằng khuôn mặt này không phải là Thần Linh thực sự, mà chỉ là hình dạng do khí tức Thần Linh hóa thành.
Khuôn mặt ấy không thể lao ra ngoài là vì bị trấn áp bởi một tấm lưới lớn bằng huyết sắc được hình thành từ 999 đầu huyết tuyến. Những huyết tuyến này bao quanh và trấn giữ nó xuống.
Gần một nghìn huyết tuyến này có hai đầu, một đầu cắm xuống biển, trấn áp cùng với các tu sĩ của Nghênh Hoàng Châu và nhiều bộ tộc khác nhau. Tổng cộng có 1998 điểm phân bố khắp bốn phương, mỗi điểm là một trận pháp trung tâm, hợp thành một đại trận khổng lồ.
Đại trận này bao phủ toàn bộ khu vực Thi Cấm, liên tục trấn áp khuôn mặt khổng lồ kia. Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng trong mỗi trận đều có hàng nghìn tu sĩ đang ngồi tọa thiền.
Trong số đó, Hứa Thanh nhận ra một vài gương mặt quen thuộc.
Tổng số tu sĩ tham gia vào trận pháp lên tới hơn hai trăm vạn người.
Đây là lực lượng hùng hậu từ các tộc ở Nghênh Hoàng Châu và Cấm Hải, họ đã tập trung toàn bộ sức mạnh để phong ấn Thi Cấm, đồng loạt đọc kinh văn:
“Ta ngậm thiên địa khí, đạo Chú phong quỷ phương.”
“Chú Kim Kim tự tiêu, chú Mộc Mộc tự gãy, chú Thủy Thủy tự kiệt, chú Hỏa Hỏa tự diệt, chú Sơn Sơn tự băng.”
“Phong quỷ quỷ tự sát, phong đảo đảo tự đoạn, phong ung thống tự quyết, phong Thần Thần tự trói.”
“Âm Dương đạo phong chí, không được làm trái lệ.”
Tiếng đọc kinh của hơn hai trăm vạn người hội tụ lại, vang vọng khắp trời, chấn động cả thiên địa. Âm thanh kinh văn tựa như vô số Thiên Lôi liên tục nổ vang, khiến không gian xung quanh run rẩy, thần uy ngưng tụ trên cao.
Ba hồn bảy phách của Hứa Thanh lộ vẻ mặt khác thường, ngay cả Hứa Thanh cũng không khỏi động dung.
Trong không gian này, còn có hai luồng khí tức cường đại hơn cả trận pháp, một luồng ở trên trời và một luồng ở đáy biển.
Trận pháp trên không được gia cố bởi sức mạnh của hai mươi sáu pháp bảo cấm kỵ. Hơn một nửa các pháp bảo cấm kỵ của Nghênh Hoàng Châu đều hội tụ tại đây, hình thành nên một hình chiếu rõ ràng.
Cao nhất trong số các pháp bảo này là một chiếc chuông cổ bằng đồng xanh, tràn đầy khí tức cổ xưa, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng. Mỗi khi chuông vang lên, nó chấn động thần hồn và khiến khuôn mặt Thi Cấm phía dưới phải nhăn lại.
Chuông này đến từ Thái Ti Tiên Môn.
Bên dưới chiếc chuông là ba pháp bảo cấm kỵ nhất giai, bao gồm một pho tượng quỳ gối với cơ thể cắm đầy kiếm sắc, khuôn mặt biểu hiện sự thống khổ nhưng đầy thành kính. Một món khác là một cây thương màu xanh, tỏa ra sát khí cực kỳ sắc bén.
Cuối cùng là một chiếc gương Thất Huyết Đồng khổng lồ với bảy con mắt, tất cả đều đang mở ra, phát ra ánh sáng quỷ dị.
Các pháp bảo cấp độ thấp hơn cũng rất nhiều, bao gồm những món đến từ tám tông liên minh và cả Thái Ti Tiên Môn, cùng với những pháp bảo cấm kỵ của Ly Đồ Giáo.
Tuy nhiên, điều đáng chú ý nhất vẫn là trận pháp trên trời, do chính Nghênh Hoàng Châu Chấp Kiếm Đình tạo ra. Hai trận pháp Âm Dương, một trên không trung đại diện cho Dương, một dưới đáy biển đại diện cho Âm, hỗ trợ lẫn nhau để trấn áp Thi Cấm.
Từ trên mặt biển, có thể thấy khuôn mặt màu vàng của Thi Cấm bị áp xuống bởi âm trận, với hơn tám mươi vị Quy Hư đại tu sĩ ngồi tọa thiền xung quanh.
Ngoài tám tông liên minh, còn có Thái Ti Tiên Môn, Ly Đồ Giáo, cùng các tộc lão tổ, tất cả đều dưới sự chỉ đạo của Chấp Kiếm Đình.
Những vị Quy Hư mà Hứa Thanh từng gặp ở Chấp Kiếm Đình cũng có mặt, đặc biệt là đại trưởng lão, người tỏa ra uy áp khủng khiếp, gần như một mình trấn áp cả một phần trận pháp. Bên cạnh ông ta là U Tinh Linh Tôn, với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhưng cũng không thể không ra tay.
Huyết Luyện Tử, Thất gia, cùng với Tử Huyền Thượng Tiên cũng đều có mặt.
Thất gia đã đột phá, và vị trí của ông ta thậm chí còn quan trọng hơn cả lão tổ Huyết Luyện Tử.
Tất cả những điều này chứng tỏ rằng sau một tháng giằng co, trận phong ấn Thi Cấm đã rơi vào trạng thái bế tắc.
Dù sức mạnh của Thi Cấm vô cùng kinh khủng, nhưng với sức mạnh của toàn bộ Nghênh Hoàng Châu, họ vẫn có thể trấn áp được nó, chỉ là cần thêm thời gian.
Sự xuất hiện của Hứa Thanh và đoàn người lập tức thu hút sự chú ý, hàng loạt thần niệm từ khắp nơi tập trung về phía hắn.
Giờ phút này, không chỉ ba hồn bảy phách của Hứa Thanh có vẻ mặt ngưng trọng, mà ngay cả Thanh Cầm cũng thu liễm hung ý, rõ ràng bị trận thế của Nghênh Hoàng Châu làm chấn nhiếp.
Bên trong khuôn mặt màu vàng, các lão tổ ngồi trên âm trận đồng loạt mở mắt, ánh mắt hướng về bầu trời.
Thất gia, Huyết Luyện Tử và Tử Huyền đều nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh. Hai người sau có chút ngạc nhiên, nhưng Thất gia thì lại có vẻ suy nghĩ sâu xa.
Vị Đại trưởng lão của Chấp Kiếm Đình, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh, ánh mắt thoáng qua Thanh Cầm và đám Thiên Địa nhị hồn cùng bảy phách phía sau, lộ ra một tia kỳ mang nhưng không hề tỏ ra kinh ngạc.
Ông biết rõ rằng Hứa Thanh sẽ đến.
Trên thực tế, trước khi Hứa Thanh tiến vào Nghênh Hoàng Châu và trên đường đến Tam Linh Trấn Đạo Sơn, hắn đã thử liên lạc với Đại trưởng lão của Chấp Kiếm Đình, tiết lộ kế hoạch của mình và nói rõ về Quỷ Đế Cung, nhận được sự đồng ý từ đối phương.
Việc này, dẫu có một mức độ nguy hiểm nhất định, vì ba hồn bảy vía có thể phản bội, dù xác suất rất nhỏ nhưng không thể bỏ qua. Do đó, Hứa Thanh đã sớm bàn bạc với Đại trưởng lão để đảm bảo an toàn.
Đối phương đã xác nhận rằng hắn có thể yên tâm đưa Thiên Địa nhị hồn và bảy phách đến.
“Chấp Kiếm Giả Hứa Thanh, bái kiến Đại trưởng lão!” Hứa Thanh đứng trên đầu Thanh Cầm, ôm quyền cúi đầu chào.
“Ty chức đã mời Thiên Địa nhị hồn và bảy vị tiền bối ra tay một lần. Thanh Cầm tiền bối cũng nguyện ý xuất thủ. Mong Đại trưởng lão quyết định.”
Thanh Cầm gầm lên một tiếng, thể hiện sự đồng ý.
Nói xong, Hứa Thanh cúi đầu kính cẩn trước Thất gia và lão tổ phía sau Đại trưởng lão.
“Bái kiến sư tôn, bái kiến lão tổ.”
Tử Huyền nhìn hắn mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ. Thất gia vuốt râu, còn lão tổ thì tỏ ra đắc ý, nhưng cả hai đều không thể phân tâm, vì họ đang toàn lực trấn áp.
Đại trưởng lão không lãng phí thời gian, lập tức ra lệnh:
“Hứa Thanh, hãy phóng thích Quỷ Đế Sơn của ngươi!”
Nghe vậy, Hứa Thanh gật đầu. Từ khi vào Thái Hư Giới, hắn đã thu thập được rất nhiều yêu phù, đủ để triển khai Quỷ Đế chi thân nhiều lần.
Lúc này, theo động tác bóp nát yêu phù, Quỷ Đế Sơn ầm ầm hiện ra sau lưng hắn.
Hình ảnh Quỷ Đế hùng vĩ và khủng bố hiện rõ trên không trung, tỏa ra uy áp cuồng bạo. Hai đầu gối của Quỷ Đế phát ra ánh sáng chói lọi từ hai trụ Thái Sơ Ly U. Điều đáng sợ hơn cả là khuôn mặt của Quỷ Đế mang hình dáng của Hứa Thanh.
Quỷ Đế vừa xuất hiện, toàn bộ hơn hai trăm vạn tu sĩ Nghênh Hoàng Châu cùng các bộ tộc hải ngoại đều cảm thấy tâm thần chấn động.
Họ vốn biết về sự tồn tại của Quỷ Đế Sơn, nhưng khi chứng kiến Hứa Thanh thực sự huyễn hóa ra nó, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
Trong đám người, Thất gia là người chấn động nhất.
Ông nhìn Quỷ Đế Sơn mà khó tin, trong đầu nhớ lại lúc trước đã từng dạy Hứa Thanh cách biến ảo. Ông không nghĩ rằng lý thuyết của mình lại có thể thành công, nhưng bây giờ, Quỷ Đế Sơn đã thực sự hiện hữu.
“Thật sự làm được rồi sao?” Thất gia mờ mịt, suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Đúng lúc đó, Đại trưởng lão của Chấp Kiếm Đình bỗng mở miệng.
“Thai Quang Linh Tôn, Quyết Dương Linh Tôn, cùng bảy vị đạo hữu, ta biết các ngươi đã giao dịch với Hứa Thanh. Hôm nay, ta có thể chứng kiến tất cả. Các ngươi hãy an tâm mà giúp đỡ, không cần lo nghĩ gì.”
“Nếu chỉ có thể ra tay một lần, vậy thì hãy hội tụ vào hư ảnh Quỷ Đế này, hợp nhất ba hồn bảy vía trong một thời gian ngắn. Đó cũng xem như một lần ra tay. Mời!”
“Chúng ta, những tu sĩ của Nghênh Hoàng Châu và các tộc tương trợ, sẽ toàn lực duy trì hư ảnh Quỷ Đế này không bị sụp đổ. Thanh Cầm tiền bối, xin ngài hãy phát ra Bản Mệnh thần quang để chúng ta cùng nhau bảo vệ hư ảnh này ít nhất một hơi thở.”
“Hứa Thanh, hãy cảm nhận thật kỹ. Đây chính là cơ duyên lớn để ngươi giúp đỡ Nghênh Hoàng Châu!”
Tiếng nói của Đại trưởng lão vang vọng khắp thiên địa, hùng tráng như tiếng sấm.
Hứa Thanh hít thở dồn dập, nhìn thấy Thất gia gật đầu khích lệ, không do dự, lập tức cảm nhận sâu sắc tình hình.
Quyết Dương Linh Tôn trầm ngâm, còn Thiên Hồn người lùn trên đỉnh đầu của ông ta nhìn Đại trưởng lão thật sâu, ánh mắt lóe lên sự suy tính. Mặc dù yêu cầu của Đại trưởng lão có phần bất ngờ, nhưng rất hợp lý.
Họ không hề có âm mưu gì, bởi cả Thiên Địa nhị hồn lẫn các thế lực của Nghênh Hoàng Châu đều không mong muốn Quỷ Đế hồi sinh, nhất là trong bối cảnh chiến sự căng thẳng và phong ấn Thi Cấm đang ở giai đoạn quan trọng.
Thiên Hồn người lùn nhẹ gật đầu và nhìn về phía Hứa Thanh.
“Chấp Kiếm Đình rất coi trọng ngươi. Dù chỉ là chơi cờ nhàn nhã, nhưng hy vọng tương lai ngươi sẽ thật sự thành công.”
Vừa dứt lời, thân thể hắn hóa thành một đạo bạch quang, lao thẳng về phía hư ảnh Quỷ Đế của Hứa Thanh. Ngay khi hòa nhập vào, Quỷ Đế Sơn chấn động mạnh, khí tức tăng vọt, đạt đến cảnh giới Quy Khư tam giai, tạo ra vô số tiểu thế giới xung quanh.
Quyết Dương Linh Tôn mắt lóe sáng, đây là trải nghiệm chưa từng có. Ông cũng bước tới, hóa thành đạo bạch quang thứ hai, dung nhập vào hư ảnh Quỷ Đế.
Ngay lập tức, khí tức của Quỷ Đế Sơn bùng phát thêm lần nữa, những tiểu thế giới xung quanh dần toái diệt, rồi lại liên tục tái sinh.
Tiếp theo, bảy đạo cầu vồng từ bảy phách lần lượt dung nhập vào hư ảnh Quỷ Đế, khiến nó dường như không thể chống đỡ, sắp sửa tan vỡ. Lúc này, Thanh Cầm tỏa ra ánh sáng đỏ rực, gia trì thêm sức mạnh.
Hơn hai trăm vạn tu sĩ tại trận pháp, mượn sức mạnh từ trận pháp cũng đồng loạt dồn lực gia trì.
Hư ảnh Quỷ Đế bỗng trở nên vô cùng rõ ràng, tỏa ra một uy áp khủng khiếp chưa từng có, rung chuyển cả thiên địa.
Như thể Quỷ Đế thật sự đáp xuống!
Xung quanh, vô số tiểu thế giới tiếp tục hình thành và toái diệt, cuối cùng hội tụ lại trên vai Quỷ Đế. Đại Thế Giới phía bên trái bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, khôi phục lại một phần thần quang đã mất.
Một luồng khí tức Uẩn Thần vô cùng mạnh mẽ, trước giờ chưa từng xuất hiện, giờ đây đáp xuống Cấm Hải.
Mây mù trên không run rẩy, hơi thở này uy nghiêm vô thượng, như thể chỉ có mình nó là độc tôn.
Cấm Hải rộng lớn trong khoảnh khắc bị áp chế, nước biển từ bốn phương hội tụ lại, như thể Cấm Hải cúi đầu.
Toàn bộ Nghênh Hoàng Châu lẫn Cấm Hải, từ các tộc tu sĩ cho đến những sinh vật kỳ dị dưới đáy biển, tất cả đều cảm thấy tâm thần chấn động, từ sâu trong linh hồn trỗi dậy một nỗi sợ hãi bản năng.
Nỗi sợ ấy lan tỏa khắp bốn phương, hóa thành sự run rẩy không thể kiểm soát, bao trùm tất cả.
Một luồng ý chí vô cùng khủng bố, khiến không ai có thể chống cự, không ai có thể né tránh, chỉ có thể cúi đầu quy phục, bỗng nhiên giáng xuống.
Giống như chúng sinh đứng trước một vị đế vương, tất cả đều phải quỳ lạy.
Giống như vạn tộc đứng trước một vị hoàng đế, tất cả đều phải cúi đầu cầu xin ân huệ.
Sự bá đạo này là vô biên!
Ngay cả tiếng tụng kinh vang dội khắp không gian cũng bị áp chế ngay lập tức. Trận pháp bốn phía rung chuyển, và khuôn mặt màu vàng khổng lồ kia cũng ngừng giãy giụa, dường như cảm nhận được một mối uy hiếp cực lớn, đôi mắt dần mở ra.
Đây chính là sức mạnh của nửa bước Uẩn Thần.
Chỉ còn thiếu một hồn nữa, Hứa Thanh sẽ đạt được cảnh giới Uẩn Thần hoàn chỉnh. Nhưng Đại trưởng lão không phóng thích hồn cuối cùng, đây là một sự kiềm chế.
Thanh Cầm cũng kiềm chế khi không tỏa ra toàn bộ thần quang, vì nếu làm vậy, Quỷ Đế sẽ tan vỡ. Hai trăm vạn tu sĩ tham gia gia trì trận pháp cũng đang giữ sự kiềm chế tương tự.
Hơn nữa, hư ảnh Quỷ Đế được Hứa Thanh triệu hồi cũng có một mối liên hệ mật thiết với hắn, và điều này cũng là một sự kiềm chế.
“Quỷ Đế, ngươi chỉ có một kích chi lực. Hãy trấn áp Thi Cấm!” Đại trưởng lão hét lớn.
Trên bầu trời, hư ảnh Quỷ Đế, dù sắp tan vỡ, vẫn giơ tay phải lên và đè xuống phía dưới nơi Thi Cấm đang nằm.
Một cú nhấn này đã tạo ra cảnh tượng long trời lở đất.
Vô số quy tắc hiển hiện trong không gian, những vết nứt không gian xuất hiện, và từng tia khí tức Thiên Đạo cũng tràn ra, giúp tăng cường sức mạnh cho cú đánh này.
Những dị tượng kỳ lạ biến đổi khắp thiên địa: có nhân ảnh khổng lồ, có cự thú gầm rú, có cảnh Thiên Nữ Tán Hoa và bóng dáng của Cổ Hoàng đang nhìn xuống.
Bàn tay của Quỷ Đế như thay thế cả bầu trời, giáng xuống với một uy thế kinh thiên.
Âm thanh vang rền chấn động khắp không gian!
Sức mạnh của Thiên uy mênh mông đến tột đỉnh.
Cả bốn phương tám hướng đều bùng nổ, và Cấm Hải tan vỡ. Nước biển bị xé toạc, cuốn xoáy về phía xung quanh, nhấc lên những cơn bão khổng lồ, cuốn trôi các đảo nhỏ và khiến mực nước biển dâng lên hàng trăm trượng.
Khuôn mặt màu vàng khổng lồ bị bao phủ trong một khoảnh khắc, nhưng vẫn không cam lòng, nó cố mở mắt và gầm lên, muốn tiếp tục tranh đấu.
Nhưng trận pháp phong ấn xung quanh đã toàn lực bộc phát, đạo kinh văn chỉ ngừng trong chốc lát, rồi tiếp tục vang lên như tiếng sấm, tạo thành sức mạnh trấn áp khủng khiếp. Khuôn mặt đó cuối cùng phải chịu khuất phục, dần dần chìm xuống dưới.
Cuộc tranh đấu giữa một châu và gần trăm bộ tộc của Cấm Hải đã kéo dài, giằng co suốt một thời gian, nhưng nhờ vào cú đánh của nửa bước Uẩn Thần mà quá trình phong ấn đã được đẩy nhanh một cách chóng mặt.
Trên thực tế, chỉ với sức mạnh của nửa bước Uẩn Thần, việc hoàn thành phong ấn Thi Cấm là không thể. Nhưng nhờ vào sức mạnh tập trung của toàn bộ Nghênh Hoàng Châu và các thế lực Cấm Hải, cú đánh này đã đè xuống cán cân và giúp quá trình phong ấn được hoàn thành nhanh chóng.
Không có cả hai yếu tố này, không thể đạt được kết quả như vậy.
Khi khuôn mặt màu vàng chìm xuống hoàn toàn, lưới phong ấn huyết sắc bao phủ nó lại, niêm phong khu vực này. Trên bầu trời, hư ảnh Quỷ Đế cũng không thể chịu nổi nữa, tan vỡ thành tro bụi.
Trước khi tan biến, đôi mắt mê mang của Quỷ Đế không nhìn bất kỳ ai, mà hướng về phía sâu trong Cấm Hải, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra lời nào.
Oanh một tiếng, hư ảnh Quỷ Đế tan biến hoàn toàn.
Trên trời mưa rơi xuống, như thể bầu trời đang khóc.
Thiên Đạo dường như cũng lặng lẽ rời đi, như một tiếng thở dài xa xăm.
Tất cả những dị tượng biến mất, giống như đang kể lại câu chuyện này.
Chỉ có chín đạo ánh sáng từ trong cơ thể tan vỡ của Quỷ Đế bay ra, hóa thành Thiên Địa nhị hồn và bảy phách. Tất cả bọn họ đều lộ vẻ mờ mịt, tâm tình dao động mãnh liệt.
Trải nghiệm lần này đã để lại trong lòng họ những gợn sóng không thể xóa nhòa.
Họ hiểu rõ rằng việc này rất khó có thể tái diễn, trừ phi có thể khiến Hứa Thanh một lần nữa chấp nhận bày ra Quỷ Đế chi thân, và vẫn cần Thanh Cầm dùng thần quang bảo vệ. Quan trọng nhất là sự phối hợp của Chấp Kiếm Đình và sức mạnh từ Nghênh Hoàng Châu, cùng gần trăm bộ tộc ngoại tộc, hơn mười pháp bảo cấm kỵ và gần trăm Quy Hư.
Điều này là gần như không thể.
Thi Cấm họa cuối cùng đã tạm thời được giải quyết.
Không ai có thể xóa bỏ hoàn toàn một cấm địa, nên từ xưa đến nay, khi một cấm địa bùng phát tai họa, biện pháp duy nhất là phong ấn.
Tai họa Thi Cấm lần này, phần lớn là do con người gây ra.
Thánh Lan Tộc để tạo điều kiện thuận lợi cho chiến tranh, đã mở ra một khe hở nhỏ trong Cổ Môn bằng đồng xanh thần bí nằm trong Thi Cấm, nhằm kiềm chế lực lượng của Phong Hải Quận. Khe hở này đã dẫn đến việc Thi Hoàng bị tiêu diệt.
Khi Thi Hoàng không còn, các sinh vật tà ác trong Thi Cấm mất đi sự trấn áp, bắt đầu lan tràn ra bên ngoài.
Đây là một trong những nguyên nhân gây ra tai họa.
Ngoài ra, khe hở từ Cổ Môn đồng xanh tỏa ra khí tức Thần Linh, đây là nguyên nhân thứ hai.
Vì vậy, phong ấn lần này không chỉ để ngăn chặn các sinh vật tà ác trong Thi Cấm xâm nhập ra ngoài, mà còn để đóng lại khe hở của Cổ Môn đồng xanh.
Đây là nhiệm vụ khó khăn và quan trọng nhất trong trận pháp phong ấn với hơn hai trăm vạn người tham gia.
Cánh cửa Thần Linh, dù chỉ là một khe hở nhỏ, cũng không dễ dàng phong ấn.
Sau bao khó khăn, Nghênh Hoàng Châu cuối cùng đã gần như hoàn thành phong ấn, chỉ còn thiếu một chút nữa. Sự xuất hiện của nửa bước Uẩn Thần đã gia tốc quá trình này, giúp phong ấn được hoàn thiện.
Công việc tiếp theo chỉ là dọn dẹp và củng cố phong ấn, dễ dàng hơn nhiều so với trước.
Về phần Hứa Thanh, hắn đã thu hoạch được rất nhiều từ sự kiện này.
Giờ đây, Hứa Thanh có chút hoảng hốt. Thông qua liên hệ với hư ảnh Quỷ Đế, tinh thần của hắn dường như đã trải qua một cuộc tẩy lễ kinh thiên động địa.
Trải nghiệm này mang lại cho hắn những cảm ngộ sâu sắc vô cùng.
Sự xuất hiện của nửa bước Uẩn Thần từ bên ngoài là một cảnh tượng kinh tâm động phách, đầy cảm xúc và kích thích tâm hồn. Nó có thể được ví như một bức tranh sống động trước mắt.
Tuy nhiên, đối với người ngoài, dẫu có nhìn rõ ràng, họ chỉ có thể “nhìn thấy”.
Nhưng Hứa Thanh thì không chỉ đơn thuần là nhìn.
Hứa Thanh là một trong những người sáng lập và tham gia vào trận chiến này, không chỉ là khán giả bên ngoài mà còn là người trực tiếp trải nghiệm. Chính sự tham gia đó đã đem đến cho hắn những cảm ngộ vượt xa người thường.
Sức mạnh của nửa bước Uẩn Thần không chỉ mở ra cánh cửa dẫn đến cảnh giới cao hơn, mà còn cho Hứa Thanh một hướng đi rõ ràng trong tương lai. Nó mở ra trong lòng hắn một “cửa sổ” về Uẩn Thần, đặc biệt thể hiện ở khả năng nhận thức và sức mạnh linh hồn.
Nhận thức của Hứa Thanh đã mở rộng đáng kể, giúp hắn có thể đối mặt với cường giả mà vẫn giữ được tâm thế bình tĩnh, đồng thời khiến tâm tư và quyết tâm của hắn ngày càng mạnh mẽ hơn. Linh hồn của hắn cũng được rèn luyện, trở nên dẻo dai và kiên cường hơn nhờ trải qua quá trình đắp nặn của nửa bước Uẩn Thần.
Mặc dù kết quả này không thể hiện trực tiếp ngay lập tức, nhưng nó sẽ đem lại lợi ích lâu dài cho Hứa Thanh.
Hắn hít một hơi sâu, nhìn về phía Cấm Hải, nơi khuôn mặt màu vàng đã bị phong ấn. Đại trưởng lão và những người khác bắt đầu xuất hiện trong trận pháp âm trận.
Hứa Thanh biết rằng mặc dù phong ấn đã hoàn thành, nhưng đây cũng là cơ duyên lớn mà Đại trưởng lão đã ban tặng cho hắn. Vì vậy, hắn ôm quyền cúi đầu cung kính trước Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão khẽ gật đầu, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt nhưng ánh mắt đầy vẻ hài lòng và trân trọng đối với Hứa Thanh.
Huyết Luyện Tử cũng rất coi trọng Hứa Thanh, còn Thất gia thì càng không cần nói, ông tỏ ra đắc ý, như thể tất cả mọi người đều biết điều đó. Thất gia vuốt chòm râu, thần sắc đầy hãnh diện.
Tử Huyền đứng bên cạnh, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ khác lạ. Trong mắt nàng, Hứa Thanh giờ đây tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ, thu hút mọi sự chú ý.
Bỗng nhiên, một tiếng gào lớn của Thanh Cầm vang lên, làm cho mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó.
Thanh Cầm đứng hiên ngang giữa trời đất, như muốn nhắc nhở tất cả mọi người về vai trò quan trọng của nó trong trận chiến.
“Đa tạ Thanh Cầm tiền bối!” Đại trưởng lão cung kính cúi đầu, đồng thời, tất cả các tu sĩ Quy Hư đứng phía sau ông và hai trăm vạn tu sĩ cũng đồng loạt cúi đầu cảm tạ.
Thanh Cầm có chút đắc ý, nhưng ánh mắt cũng lơ đãng nhìn về phía Nam Hoàng Châu, tự hỏi tại sao đại ca của nó không xuất hiện. Dù vậy, nó vẫn hiểu được lý do: đại ca nó không thích can dự vào những cuộc chiến giữa các tộc quần.
Cùng lúc đó, Thiên Địa nhị hồn và bảy phách cũng đã phục hồi. Thiên Hồn người lùn đứng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đại trưởng lão rồi quay sang nhìn Hứa Thanh.
“Giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, phần tiếp theo là tùy thuộc vào ngươi.” Thiên Hồn nói, giọng điệu sắc lạnh.
Hứa Thanh gật đầu, biểu lộ sự nghiêm túc và ngưng trọng.
Thiên Hồn quay người và biến mất trong hư không. Địa Hồn cùng bảy phách cũng biến thành sương mù và dung nhập vào không gian. Họ không quan tâm đến U Tinh, vì với Chấp Kiếm Đình bảo hộ, không cần phải lo lắng về sự an toàn của nàng.
U Tinh có chút thất vọng nhưng không thể làm gì hơn. Nàng hiểu rõ rằng đối với đồng bọn của mình, sự tự do là điều quan trọng hơn cả.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Đại trưởng lão triệu tập Hứa Thanh cùng các lão tổ Quy Hư của Nghênh Hoàng Châu để thảo luận.
Trong số các tu sĩ Quy Hư tham dự cuộc họp, Tổng Minh của tám tông liên minh cũng có mặt. Ánh mắt hắn nhìn Hứa Thanh giờ đây đã khác hẳn so với trước, đầy vẻ ngưng trọng.
“Hứa Thanh, ngươi hãy nêu ý kiến của mình.” Đại trưởng lão vuốt nhẹ mi tâm, giọng khàn khàn.
Ngay khi lời của Đại trưởng lão vang lên, tất cả hơn mười tu sĩ Quy Hư đều đồng loạt nhìn về phía Hứa Thanh. Đối với một tu sĩ bình thường, bị nhiều cường giả Quy Hư nhìn chăm chú như vậy có thể khiến tâm thần run rẩy dữ dội.
Nhưng Hứa Thanh đã trải qua quá nhiều trận chiến, kể cả đối mặt với Thần Linh, nên hắn không hề nao núng trước những ánh mắt này.
“Hiện tại, chiến trường tại Tây Bắc và Khuất Triệu Châu đang nguy cấp, sức mạnh của các pháp bảo cấm kỵ đang dần suy yếu, và tình hình tiền tuyến rất căng thẳng.”
Hứa Thanh nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
“Cung chủ đã truyền lệnh xuống cho ta, giao quyền chỉ huy tạm thời, thu thập vật tư và tuyển mộ binh lính cho chiến trường Phong Hải Quận. Vật tư đã được hoàn thành và đang trên đường đến chiến trường.”
“Về phần binh lực, ta nghĩ cần đến Khuất Triệu Châu và Nghênh Hoàng Châu để chiêu mộ thêm.” Hứa Thanh nói, rồi quay sang nhìn Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt đảo qua các cường giả trong phòng trước khi nói:
“Các ngươi có ý kiến gì không?”
Huyết Luyện Tử là người đầu tiên lên tiếng: “Chiến đấu là cần thiết!”
Thất gia, đứng sau Huyết Luyện Tử, cũng gật đầu tán đồng.
Tử Huyền khẽ nói: “Huyền U Tông sẵn sàng xuất chiến.”
Các lão tổ khác của tám tông liên minh cũng lần lượt bày tỏ sự đồng ý. Tổng Minh mỉm cười nhìn Hứa Thanh, ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ:
“Tám tông liên minh của chúng ta tất nhiên sẽ ủng hộ đạo tử và nhân tộc.”
Đại trưởng lão quay sang các tu sĩ Quy Hư của Thái Ti Tiên Môn và Ly Đồ Giáo, hỏi:
“Còn các ngươi thì sao?”
Các cường giả của Thái Ti Tiên Môn và Ly Đồ Giáo đều biết không có lý do gì để từ chối, nên tất cả đều gật đầu đồng ý.
“Như vậy, ta mời Hứa thư lệnh, thay thế Cung chủ hạ lệnh!” Đại trưởng lão nói, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh nghiêm túc, lấy ra lệnh bài của Cung chủ, giơ cao lên. Khi ánh sáng từ lệnh bài tỏa ra, giọng nói của hắn vang vọng khắp không gian, mang theo uy nghiêm không thể chối cãi:
“Triệu tập các tộc thế lực ở Nghênh Hoàng Châu, do Chấp Kiếm Đình điều phối, lập tức tiến đến Khuất Triệu Châu hỗ trợ tiêu diệt Y Cấm, sau đó hợp lực hai châu, chi viện cho tiền tuyến ở phía Tây!”
“Tuân Cung chủ pháp chỉ!” Đại trưởng lão cúi đầu nghiêm túc đáp lại.
Phía sau ông, tất cả các Chấp Kiếm Giả và tu sĩ Quy Hư cũng nghiêm trang cúi đầu nhận lệnh. Một luồng khí sát phạt bao trùm bầu không khí, càng lúc càng mạnh mẽ.
Các cường giả khác cũng đồng loạt cúi đầu trước lệnh bài Cung chủ.
Sau đó, Đại trưởng lão tổ chức liên quân của Nghênh Hoàng Châu để chuẩn bị khởi hành.
Những bộ tộc từ Cấm Hải không muốn tham gia vào cuộc chiến tranh này, vì vậy họ cáo từ rời đi. Chấp Kiếm Đình không làm khó họ mà lịch sự tiễn biệt.
Nghênh Hoàng Châu không toàn bộ tham chiến, vì ngoài những tu sĩ được điều động, một số lực lượng được giữ lại để trấn thủ Thi Cấm.
Thất gia và Tử Huyền được Đại trưởng lão bổ nhiệm ở lại trấn thủ Thi Cấm, không cần ra chiến trường. Hứa Thanh hiểu rằng điều này có lẽ là để bảo vệ hắn, bởi chiến trường quá nguy hiểm.
Còn lại các lực lượng khác sẽ gia nhập liên quân, và Huyết Luyện Tử sẽ dẫn đầu đội ngũ Thất Huyết Đồng.
Dưới sự chỉ huy của Đại trưởng lão, tất cả các cấm kỵ pháp bảo của Nghênh Hoàng Châu đều được nhập vào pháp bảo của quận đô, khiến lưới lớn màu vàng trên bầu trời Nghênh Hoàng Châu càng thêm mạnh mẽ. Điều này sẽ giúp củng cố chiến tuyến ở Tây Bắc.
Liên quân Nghênh Hoàng Châu bắt đầu tiến về Khuất Triệu Châu.
Trên bầu trời, vô số pháp khí phi hành khổng lồ gào thét, với hàng vạn chiếc phi hành pháp khí nhỏ hơn theo sau, chở đầy đại quân Nghênh Hoàng Châu, tạo thành một cảnh tượng hùng tráng bao phủ khắp không gian.
Khí thế áp đảo, như một cầu vồng che khuất cả bầu trời.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.