Giang Noãn dứt khoát đứng sang cạnh Thẩm Chiêu, giận dỗi mà tố cáo:
“Chị dâu, chị hoàn toàn không biết bạn trai chị khó sống thế nào đâu! Cả ngày lúc nóng lúc lạnh, lại cứ thích nói mát nói gió. Em nói chuyện với anh ta thôi cũng phải nhìn sắc mặt nữa đó.”
Thẩm Chiêu quay sang liếc nhìn Mẫn Dục Hàn, không nhịn được bật cười, giọng nói dịu dàng an ủi Giang Noãn:
“Vậy thì Noãn Noãn à, em đừng chấp với anh ấy nữa, được không?”
“Xem nể mặt chị dâu, em miễn cưỡng không so đo với anh ta vậy.” Giang Noãn vừa nói vừa tự nhiên khoác lấy tay Thẩm Chiêu, bộ dáng thân mật, ỷ lại.
Mẫn Dục Hàn nhìn cảnh Giang Noãn tỏ vẻ thân thiết với bạn gái mình, lông mày khẽ nhíu lại. Ngay sau đó, anh cúi đầu mở điện thoại, gửi cho Trần Thâm một tin nhắn:
【Xong việc thì lăn qua đây đón vị hôn thê của cậu.】
Trần Thâm rất nhanh trả lời:
【?】
Mẫn Dục Hàn không đáp, mà lén chụp một bức ảnh bóng lưng hai cô gái gửi qua.
Trần Thâm lập tức nhắn lại:
【? Cô ấy đang khoác tay ai thế?】
Mẫn Dục Hàn điềm nhiên gõ chữ:
【Bạn gái tôi.】
Trần Thâm: 【Cô em gái hàng xóm của cậu trở về rồi à?】
Mẫn Dục Hàn: 【Ừ, nên lát nữa tự cậu đến đón Giang Noãn đi. Tôi phải đưa Chiêu Chiêu về nhà.】
Trần Thâm: 【Đúng là trọng sắc khinh bạn!】
Mẫn Dục Hàn: 【Nếu cậu không để tâm, tôi cũng có thể bảo tài xế đưa cô ấy về.】
Trần Thâm: 【Tôi tự đến.】
Lúc này Mẫn Dục Hàn mới hài lòng cất điện thoại, rồi quay sang hỏi Thẩm Mộ:
“Chiêu Chiêu giờ thực sự không sao chứ?”
“Ừ, ba mẹ tôi đã hỏi bác sĩ rồi. Ông ấy nói sức khỏe của Chiêu Chiêu hồi phục rất tốt, gần như không khác gì người bình thường. Chỉ cần giữ thói quen sinh hoạt đều đặn, đừng quá lao lực cũng đừng chịu kích động quá lớn, thì sẽ không tái phát.”
Thẩm Mộ ngừng một chút, lại liếc về phía em gái đang cười rạng rỡ, giọng nói dịu đi:
“Con bé cố tình quay về để tạo bất ngờ cho cậu. Đừng để nó thất vọng. Vừa rồi trên đường đi, nghe thấy giọng Giang Noãn trong điện thoại của cậu, cả chặng đường con bé đều thất thần.”
Mẫn Dục Hàn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn thiếu nữ ở phía xa, trong đôi mắt trong sáng dịu dàng kia chất chứa muôn vàn cảm xúc.
Thẩm Mộ khẽ đẩy anh một cái:
“Cậu mau nói gì đi chứ. Rốt cuộc là cậu thấy đó là bất ngờ hay là dọa người?”
Mẫn Dục Hàn thở ra một hơi dài, chậm rãi mở miệng:
“Là bất ngờ. Thật sự. Tôi chưa từng vui đến vậy. Chỉ cần cô ấy có thể trở về… so với bất cứ thứ gì cũng đều quý giá hơn.”
Nói xong, như đã kìm nén quá lâu, anh bỗng xoay người lại, ánh mắt nóng rực gần như thiêu đốt:
“A Mộ, tối nay cho Chiêu Chiêu về cùng tôi, được không?”
Thẩm Mộ lập tức cau mày:
“Mẫn Dục Hàn, cậu định làm gì?”
Mẫn Dục Hàn dĩ nhiên biết anh nghĩ lệch đi đâu, liền bình thản trấn an:
“Yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn.” … Ít nhất là đêm nay.
Anh đặt ly nước xuống, giọng nói hơi khàn, mang theo vài phần khẩn cầu:
“A Mộ, tôi thật sự… rất nhớ cô ấy.”
“Cậu để mắt trông chừng Giang Noãn một chút, Trần Thâm lát nữa sẽ đến ngay.”
Thẩm Mộ thở dài, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phẩy tay:
“Được rồi được rồi, nhưng cậu phải biết kiềm chế.”
“Biết rồi.” Khóe môi Mẫn Dục Hàn cong lên, để lộ nụ cười hiếm thấy. Anh bước nhanh về phía Thẩm Chiêu, đến bên cạnh cô thì lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn:
“Chiêu Chiêu, chúng ta về nhà.”
“Ơ?” Thẩm Chiêu còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh thuận thế ôm gọn vào lòng.
Mẫn Dục Hàn nhìn sang Giang Noãn:
“Em ở lại đây, A Mộ sẽ trông em. Trần Thâm sắp đến rồi.”
“Hả? Ý gì vậy?” Giang Noãn ngơ ngác, “Hai người định đi đâu thế?”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Anh đưa Thẩm Chiêu về nhà.” Vừa dứt lời, Mẫn Dục Hàn liền bế ngang cô, sải bước thẳng ra cửa khách sạn.
Trước cửa khách sạn, tài xế đã đợi từ lâu. Thấy thiếu gia nhà mình bế một cô gái đi ra thì khẽ ngẩn người. Cô gái này rõ ràng không phải người mà lúc đưa đến khách sạn anh đã gặp. Nhưng tài xế không hỏi gì, chỉ cung kính gọi một tiếng:
“Thiếu gia.”
“Về căn hộ.” Mẫn Dục Hàn vừa bước lên xe vừa dặn, đồng thời thuận tay kéo tấm vách ngăn trong xe lên.
Thẩm Chiêu ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, mỉm cười hỏi:
“Anh A Hàn, sao anh lại bỏ mặc anh em ở lại thế?”
Mẫn Dục Hàn ôm chặt cô, ánh mắt gắt gao dán trên gương mặt ấy. Dù một năm qua họ cũng đã gặp nhau không ít lần, nhưng vì thời gian trị liệu nên anh chẳng dám chạm vào cô nhiều, cùng lắm chỉ khẽ hôn lên môi cô mà thôi.
Anh khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô:
“Ừ, anh đã nói với anh ấy rồi. Tối nay em về nhà với anh.”
Thẩm Chiêu lập tức phản bác:
“Đó là anh em, không phải anh anh gì hết.”
Mẫn Dục Hàn bật cười:
“Rồi cũng sẽ thành ‘anh’ của chúng ta thôi. Giờ tập quen dần cũng tốt.”
Thẩm Chiêu bị lý lẽ đường hoàng ấy làm cho vừa buồn cười vừa bất lực.
“Chiêu Chiêu, anh thật sự rất nhớ em.” Anh dụi mặt vào hõm vai cô, giọng trầm thấp, đè nén mà chứa chan thương nhớ.
“Chẳng phải mới gặp ở Thụy Sĩ sao?” Thẩm Chiêu khẽ hỏi.
“Không giống nhau.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc hẳn, “Anh muốn hôn em, muốn ôm em.” Nói rồi, một tay anh đỡ lấy sau đầu cô, cúi xuống phủ lên môi cô một nụ hôn.
Thẩm Chiêu thoáng ngẩn ra, rồi rất nhanh khép mắt đáp lại. Nụ hôn không quá kịch liệt, nhưng dịu dàng mà nóng bỏng. Mẫn Dục Hàn giữ chặt tiết tấu, hôn một lát lại hơi rời ra để cô có thể thở, sau đó lại tiếp tục, như sợ cô nghẹt thở.
Nỗi nhớ nhung suốt hơn một năm qua, dường như đều được dồn hết trong nụ hôn này.
Phải rất lâu sau, anh mới lưu luyến rời khỏi, trán kề trán thì thầm:
“Chiêu Chiêu, anh sẽ không để những chuyện trước kia xảy ra lần nữa.”
Thẩm Chiêu rúc vào lòng anh, ôm chặt rồi nhẹ giọng nói:
“Anh A Hàn, chuyện đó thật sự không phải lỗi của anh, nó đã qua rồi, đừng tự trách nữa.”
“Ừ.” Anh khẽ đáp, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc cô.
…
Trong khách sạn, Giang Noãn có chút ngượng ngập nhìn Thẩm Mộ:
“Anh Mộ, hay là… anh về trước đi?”
Nhưng đã hứa ở lại chờ Trần Thâm đến đón cô, Thẩm Mộ đành kiên nhẫn bầu bạn.
“Không sao, tôi chờ cậu ấy đến rồi sẽ về.” Ánh mắt anh nhìn Giang Noãn như nhìn một cô em gái nhỏ, hơn nữa cô còn ít tuổi hơn cả Thẩm Chiêu.
Không lâu sau, Trần Thâm xuất hiện. Vừa bước vào hội trường, ánh mắt anh lập tức tìm thấy dáng người quen thuộc kia. Giang Noãn đang đứng ngó nghiêng tìm kiếm, bên cạnh là Thẩm Mộ.
“Trần Thâm!” Nhìn thấy anh, Giang Noãn lập tức vứt bỏ mọi bực dọc, vui mừng chạy ùa tới.
Trần Thâm nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu hỏi:
“Sao chỉ có một mình em?”
Giang Noãn chỉ sang phía Thẩm Mộ:
“Anh A Hàn bảo anh Mộ ở lại với em.”
Trần Thâm nhìn theo hướng tay cô, nhận ra đó là anh trai của Thẩm Chiêu, thần sắc lập tức thả lỏng.
“Xin chào, tôi là Thẩm Mộ.” Thẩm Mộ chủ động đưa tay ra, mỉm cười chào.
“Trần Thâm.” Anh cũng lịch sự đáp lại.
“Tôi từng nghe A Hàn nhắc đến cậu.”
“Tôi cũng nghe cậu ấy nói về anh, ‘aanh vợ tương lai’ của cậu ấy.” Trần Thâm thêm một câu đầy ẩn ý.
Thẩm Mộ hơi nghẹn, chỉ có thể gượng cười hai tiếng:
“Cái đó còn phải xem Chiêu Chiêu có gật đầu hay không.”
“Lần sau có dịp ta lại nói chuyện.” Trần Thâm không nói nhiều, dứt lời liền dắt Giang Noãn rời đi.
Nhiệm vụ hoàn thành, Thẩm Mộ cũng thở phào một hơi. Xem thời gian, anh nghĩ bụng: tối nay chắc chẳng cần thuê thêm phòng, Chiêu Chiêu chắn chắn sẽ không quay về khách sạn nữa rồi. Anh nhún vai, quay lại căn phòng vốn đã đặt cho em gái để nghỉ ngơi.
Cảm ơn bạn TRAN UYEN NHI donate 100k!!! Cảm ơn bạn VO THI CAM HA donate 100k!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.