Ngày ấy, Dụ Tăng lần đầu tiên gặp lại người mẹ ruột của mình. Chỉ khi ấy, hắn mới biết rằng, hóa ra mẹ mình vẫn còn sống.
Nhưng mẹ hắn đã tàn phế cả hai chân, trải qua những đọa đày mà hắn không dám hình dung. Tinh thần bà cũng không còn minh mẫn, song vẫn nhận ra hắn. Vừa nhìn thấy hắn, bà đã vui mừng gọi tên hắn.
Hắn hoảng sợ, nhưng không thể từ chối việc nhận lại mẹ. hắn mang nặng cảm giác tội lỗi với mẹ, không chỉ vì ơn sinh thành mà còn vì những gì mẹ đã chịu đựng.
Trong căn phòng tối tăm đó, chỉ có tiếng khóc của hai mẹ con và sự hiện diện của Vinh Vương, Lý Ẩn.
“Khi ấy, ta vô cùng cảm kích vì mẹ vẫn còn sống, nhưng đồng thời lại sợ hãi vì thân phận con cháu tội nhân có thể bị lộ…”
Dụ Tăng kể lại câu chuyện với giọng điệu tê dại, như một người đứng ngoài cuộc. “Vinh Vương nói với ta rằng vài năm trước, trong một lần ngao du sơn thủy, hắn đã đi qua Yên Châu và tình cờ gặp cha ta. Họ có duyên trò chuyện và hắn nghĩ cha ta là người đức hạnh, không thể nào phạm tội tham ô. Dù vậy, hắn không tìm thấy bằng chứng minh oan cho cha ta.”
Lúc ấy, Dụ Tăng cũng biết được rằng cha của Vương phi là một trong những quan viên phụ trách vụ án tham ô ở Yên Châu. Nhờ vậy, Vinh Vương đã tình cờ nhìn thấy lệnh truy nã của mẹ hắn và hắn.
“Ông ấy nói với ta rằng, bản thân không có nhiều quyền lực và cũng không muốn dính vào chốn quan trường bẩn thỉu. Vì vậy, hắn không thể giúp cha ta rửa oan, nhưng hắn có thể giữ bí mật và giúp đỡ mẹ ta.”
Nhiều năm sau, hắn tự hỏi, liệu những gì Vinh Vương nói khi đó có thật không? hắn ta và cha của Dụ Tăng liệu có thực sự quen biết?
Điều này đã không còn cách nào kiểm chứng được nữa.
Nhưng năm đó, cậu bé chín tuổi là hắn đã tin tưởng tuyệt đối và vô cùng biết ơn.
Nghe xong, Thường Tuế Ninh chỉ lặng lẽ đáp: “Vậy nên, ban đầu ông ta không phải ép buộc ngươi, mà là ban ơn.”
Dù không rõ khi ấy Vinh Vương đã có ý đồ gì, nhưng nàng hiểu rằng vị vương thúc này rất giỏi việc tỏ ra nhân nghĩa.
Hắn từng cười bảo nàng rằng việc kết giao với nhiều người rất quan trọng.
Nàng ghi nhớ điều đó, và quả thật, hắn đã làm rất tốt.
“Đúng vậy…” Dụ Tăng cúi đầu, nói tiếp, “Ban đầu, nô tài cũng thấy không yên lòng, nhưng hắn ấy chưa từng bảo ta làm bất cứ điều gì, thậm chí là lấy tin tức cũng không.”
Năm tháng trôi qua, Vinh Vương vẫn sống nhàn nhã, mẹ hắn cũng được chăm sóc chu đáo. Thế nên, nỗi bất an của hắn dần nguôi ngoai, trong lòng xem Vinh Vương là một ân nhân đáng kính.
“Cho đến năm ấy, khi ta muốn tìm lại người thân cho ngươi.” Ánh mắt Thường Tuế Ninh xa xăm, “Và ngươi vẫn chọn cách giữ kín bí mật đó.”
“Điện hạ đối đãi quá tốt, khiến nô tài vừa cảm kích, vừa hoảng sợ…” Dụ Tăng nhớ rõ, khi đó nàng mới mười ba tuổi, bên cạnh vừa có được vài người tình nguyện theo hầu, như vừa bắt đầu có chút thế lực, đã vội nghĩ đến việc tìm lại người thân cho hắn.
Trong lòng Dụ Tăng lúc ấy rối bời, đành viện cớ rằng đã lâu không tin tức, có thể mẹ và em trai đã không còn trên đời nữa.
Nhưng nàng chỉ mỉm cười, nói rằng vẫn phải thử tìm một lần.
Không còn cách nào khác, hắn đành đem chiếc vòng gỗ bình an vẫn mang theo bên mình, trao cho nàng.
Sau đó, hắn nhiều lần dò hỏi nàng về tiến triển, và lần nào nàng cũng chỉ nói rằng chưa có tin tức gì.
Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi một ngày, nàng có việc rời khỏi quân doanh, và Thường Khoát – khi đó chỉ là một tiểu tướng – đến gặp hắn, nói rằng đã tìm thấy người rồi.
Thường Khoát còn nói, sở dĩ điện hạ bảo chưa có tin tức là sợ hắn thất vọng.
Chưa kịp chuẩn bị gì, hắn đã phải đối diện với hai mẹ con kia.
Người phụ nữ ấy tóc đã sớm điểm bạc, dù đã thay đồ sạch sẽ, vẫn dễ nhận ra cuộc sống của bà rất cực khổ.
Bên cạnh bà là một cậu bé gầy gò, chừng tám, chín tuổi. Cậu bé chẳng chần chừ gì mà lao đến ôm lấy “ca ca”, gọi anh trai rồi đưa ra chiếc vòng gỗ bình an y hệt chiếc của hắn để chứng minh thân phận.
Người phụ nữ dường như còn chút ngờ vực, dùng tiếng Yên Châu mà bàng hoàng hỏi: “A Tăng, là con phải không? Con lớn thế này rồi, mẹ suýt nữa không nhận ra…”
Đứa con trai của bà tên là Dụ Tăng, và chiếc vòng gỗ ấy thì không thể nào nhầm lẫn.
“Lớn từ tám tuổi đến mười bốn tuổi, dĩ nhiên là khác nhau rồi!” Thường Khoát cười to mà nói: “Đã kiểm tra rồi, không sai đâu, mấy người cứ từ từ nói chuyện nhé!”
Thường Khoát rời đi, để lại “ba người nhà họ Dụ” trong trướng.
Người phụ nữ tiến đến gần, nắm lấy cánh tay Dụ Tăng, hốt hoảng vén ống tay áo của hắn lên, nhìn vào cánh tay trái.
Ở đó không có dấu vết nào.
Nước mắt bà chợt rơi xuống như mưa.
Cậu bé bên cạnh vẫn còn ngây thơ gọi “ca ca”.
Dụ Tăng biết, người phụ nữ ấy đã nhận ra rằng hắn không phải là đứa con trai thật sự của bà, và thậm chí có lẽ đã đoán được con trai ruột của bà đã qua đời từ lâu.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là bà không vạch trần sự thật, mà ngược lại, cẩn thận dò hỏi xem hắn còn nhớ gì về những chuyện từ thuở nhỏ hay không.
Dụ Tăng nhận ra ý định của bà.
Người phụ nữ này đã trải qua quá nhiều đau khổ, bà đã sợ hãi đến mức chỉ cần có một chút hy vọng cũng cố nắm lấy, miễn là có thể đem lại cho bà và con trai út chút bình yên giữa dòng đời bão tố.
“Lúc chạy nạn, ta bị sốt cao, không nhớ rõ nhiều chuyện nữa…” hắn thuận theo, nói mập mờ, “Chỉ còn nhớ cái tên và mang theo chiếc khóa gỗ này mà thôi.”
Nước mắt bà chảy ra nhiều hơn, nhưng lại mỉm cười và ôm hắn thật chặt, như ôm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng. “Không thể nhầm lẫn đâu… con chính là con trai của mẹ, là A Tăng của mẹ!”
Dụ Tăng khi ấy vốn không có ý định giấu diếm lâu dài.
Nhưng lúc đó hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, chưa hiểu hết thế nào là trách nhiệm và hậu quả của sự thật. Đến năm sau, khi theo quân hồi kinh, hắn đã quyết định gặp lại mẹ và hỏi người mà hắn coi là ân nhân của mình – Vinh Vương – rằng liệu có nên nói rõ tất cả với điện hạ hay không.
Vinh Vương khi đó đã thở dài và bảo: “A Thượng còn trẻ, tính tình bộc trực, phân rõ yêu ghét, ghét nhất là bị người khác lừa dối… đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc thích hợp hẵng nói.”
Vậy là hắn quyết định “đợi một thời gian nữa.” Trong thời gian chờ đợi, hắn cảm thấy áy náy và bất an, nên càng cố gắng trung thành và tận tụy hơn, và cũng vì vậy mà điện hạ càng thêm tín nhiệm hắn.
Rồi sau đó, điện hạ trở thành thái tử, còn hắn là người hầu cận được trọng dụng nhất bên cạnh.
Lòng hắn bắt đầu dấy lên chút hy vọng, nghĩ rằng có lẽ mình có thể sống mãi như thế này. hắn không có ý đồ phản bội, chỉ là hắn và Vinh Vương giữ một bí mật về thân thế, mà điện hạ và Vinh Vương lại vô cùng thân thiết… tất cả điều này có thể duy trì ổn thỏa được.
Tất cả chỉ là sự tự dối mình trong một khoảnh khắc.
Rất lâu sau, khi nhớ lại, hắn hiểu rằng nếu khi ấy Vinh Vương từng để lộ dù chỉ một chút gì đó khiến hắn nghi ngờ, thì hắn sẽ không bao giờ dám nuôi ảo tưởng như thế…
“Nô tài năm đó ngu ngốc tự cho là đúng, quá đỗi dại khờ, chưa bao giờ đề phòng Vinh Vương dù chỉ một chút…” Dụ Tăng vừa nói, vừa rơi nước mắt, ngập tràn nỗi hối hận và đau đớn: “Khi ấy, nô tài chỉ nghĩ rằng điện hạ đối tốt với mình đến thế, nô tài không thể mạo hiểm tiết lộ sự thật, chỉ sợ điện hạ sẽ thất vọng mà xa lánh…”
“Nhưng ngươi, bằng cách đó, lại vô tình đẩy bản thân vào tình thế hiểm nguy nhất thế gian,” Thường Tuế Ninh nói, giọng không hề có chút biểu cảm.
Câu chuyện sau đó, với nàng, đã có thể dễ dàng hình dung.
Gia đình “nhà họ Dụ” dưới chân thiên tử ở kinh thành kia, quả thật là người thân của Dụ Tăng. Ngày đó nàng không tìm sai – chỉ là sai ở chính con người bên cạnh mình mà thôi.
Vì vậy, Dụ Tăng đã có thể chấp nhận để mẹ và em trai mình sống dưới sự kiểm soát của hoàng đế, khiến thiên tử tưởng rằng đã nắm trọn mọi thứ về hắn. Đó là bản chất của con người. Còn điểm yếu thực sự mà hắn để tâm lại luôn nằm trong tay của Lý Ẩn.
“Năm đó, Vinh Vương tìm đến nô tỳ, yêu cầu nô tỳ gửi thư cho Ngọc Tiết, bảo rằng hãy âm thầm bỏ thuốc… để giúp điện hạ rời khỏi Bắc Địch…”
Dụ Tăng không hề ngu ngốc, hắn ngay lập tức nhận ra kế hoạch này hoàn toàn phi lý.
Trong chớp mắt, hắn hiểu rằng đây không phải là cứu điện hạ, mà là muốn giết nàng.
Nhưng vì quá tin tưởng Vinh Vương, hắn đã không nghĩ đến phản bội. hắn vô thức hỏi: “Vương gia… là ai muốn lấy mạng điện hạ? Là đám quan lại đó? Hay là mẫu hậu của điện hạ?”
Phải chăng không muốn để điện hạ trở thành con tin nơi chiến trận, chịu sự nhục nhã? Phải chăng muốn tránh gây ảnh hưởng đến sĩ khí quân đội, nên phải để điện hạ chết?!
Hay là vì có ai đó biết bí mật của điện hạ, nên không muốn để nàng quay về?
“Quả thật, các đại thần trong triều đều lo lắng rằng A Thượng có thể trở thành con tin và đã ám chỉ mối lo này trong triều,” khi ấy, Lý Ẩn dùng giọng điệu của một kẻ bàng quan mà nói, “Còn về mẫu hậu của A Thượng, có lẽ bà không muốn A Thượng gặp chuyện gì… A Thượng là một lưỡi kiếm sắc, và bà là người duy nhất có thể cầm nắm lưỡi kiếm ấy.”
Hắn thẳng thắn nói: “Là ta không muốn A Thượng trở về.”
Giây phút ấy, Dụ Tăng gần như chết lặng.
Người mà hắn coi là ân nhân nay đã thay đổi, mà chẳng có chút dấu hiệu nào báo trước.
Dù vậy, giọng của Lý Ẩn vẫn bình thản: “Ta không nghĩ rằng A Thượng có thể chịu đựng đến hôm nay, nàng kiêu hãnh như vậy… ta vốn nghĩ rằng nàng sẽ chẳng thể cầm cự được lâu.”
Thậm chí, Lý Ẩn còn mang theo chút thương xót chân thành: “Ba năm này, suốt hàng ngàn đêm ngày, ta không dám tưởng tượng nàng đã chống chọi như thế nào, nhưng cũng chính vì điều đó…”
“Nàng đã sống sót từ nơi tưởng chừng không có lối thoát. Một khi đã như vậy, nàng sẽ còn vượt qua cả chính mình, A Thượng giờ đây đáng kính, nhưng cũng đáng sợ.”
“Ta không muốn có một ngày phải đối đầu với nàng, cứ để nàng sống ở Bắc Địch với thân phận Sùng Nguyệt là được rồi.”
Dụ Tăng đã không thể nhớ rõ bản thân mình khi ấy đã nói gì, có lẽ là những lời lẽ hỗn loạn, đầy hoang mang và không thể hiểu nổi, cũng như lời khẩn cầu yếu ớt.
Lý Ẩn đứng lên, chuẩn bị rời đi, và bảo với hắn: “Cuộc đời của A Thượng đã quá nhiều cay đắng, ngươi hãy coi như đây là một sự giải thoát cho nàng đi.”
Giải thoát?
Sao có thể là giải thoát được? Điện hạ đã kiên trì đến tận bây giờ, làm sao có thể mong chờ một sự giải thoát như vậy?
Dụ Tăng hoảng loạn níu lấy áo của Vinh Vương, cầu xin: “Điện hạ sẵn sàng hòa thân với Bắc Địch để bảo vệ đất nước, lần này ra trận, nhất định sẽ dốc sức giúp Đại Thịnh đại thắng, người không thể…”
“Ngươi nghĩ rằng ta đánh giá thấp nàng, cho rằng nàng sẽ trốn chạy sao?” Vinh Vương không quay đầu lại, nói: “Ta chưa từng xem thường lòng quyết tâm của nàng, nhưng nàng không phải người bình thường, nàng còn có những thuộc hạ trung thành hơn ngươi nhiều. Ba năm ở Bắc Địch, chắc chắn nàng đã chuẩn bị cho mọi tình huống. Đối với một người đặc biệt, càng phải cẩn thận hơn mới có thể yên tâm.”
Nói cách khác, hắn hiểu rằng Lý Thượng có thể sẽ tự nguyện hy sinh vì đất nước, nhưng hắn vẫn muốn ra tay.
Vinh Vương rời đi, để lại lính gác canh giữ chặt chẽ nơi ấy.
Dụ Tăng đã nhịn đói suốt hai ngày. Đến ngày thứ ba, Vinh Vương sai người mang mẹ hắn đến để “khuyên nhủ.”
Người mẹ tàn tật của hắn khóc, ôm chặt lấy hắn, trong cơn mê sảng bà lẩm bẩm những lời vô nghĩa, “phải sống tiếp mới được,” “bọn họ sẽ ăn thịt người,” “phải nghe lời ân nhân mà sống”…
Sang ngày thứ năm, tiếng bà chỉ còn là những tiếng kêu “đói” yếu ớt.
Chính tiếng “đói” ấy đã đánh gục hắn.
Hắn nhớ lại những ngày tháng chạy nạn. hắn có thể chết, nhưng không thể bỏ lại mẹ mình lần nữa.
Dụ Tăng không còn nhớ rõ mình đã viết lá thư ấy thế nào. Khi ấy hắn vừa tỉnh táo đến đau đớn, vừa mụ mị đến tột cùng.
Sau khi gửi thư đi, hắn mong rằng Ngọc Tiết sẽ không nghe theo sắp xếp, tốt nhất là nàng sẽ đứng trước điện mà tố giác hắn!
Thế nhưng… đến bản thân hắn còn chẳng thể tận trung trọn vẹn, làm sao lại yêu cầu người khác được đây? Ngược lại, hành động phản bội của hắn chỉ càng cổ xúy cho sự phản bội của Ngọc Tiết mà thôi, đúng chứ?
Hắn nơm nớp lo sợ, đợi chờ trong hồi hộp, đợi đến khi nghe tin điện hạ băng hà.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Điện hạ đã tự vẫn mà qua đời…
Bỗng dưng, trong lòng hắn lại dấy lên một niềm hân hoan điên cuồng — Như vậy, liệu có phải điện hạ chưa từng uống độc? Nếu vậy thì hắn cũng chẳng tính là đã phản bội, phải không?
Mãi đến khi hắn nghe tin Ngọc Tiết còn sống… Nàng vốn dĩ không nên sống sót, nhưng nàng lại thoát khỏi lưỡi hái tử thần, hẳn là do điện hạ đã bí mật sắp xếp cứu nàng.
Ngọc Tiết sống sót, nhưng cũng điên loạn rồi.
Hắn đã từng gặp lại nàng một lần, nhưng Ngọc Tiết không dám nhìn thẳng hắn, cũng không nhắc tới chuyện lá thư mà hắn đã gửi… Khoảnh khắc ấy hắn đã hiểu, rằng Ngọc Tiết đã phản bội hắn.
Sự phản bội của Ngọc Tiết đã khẳng định sự phản bội của chính hắn.
Giấc mộng tự dối gạt bản thân của hắn cũng sụp đổ.
Hắn đổ bệnh một trận nặng, mỉa mai thay, những kẻ quen biết cũ đều cho rằng hắn vì cái chết của điện hạ mà đau buồn đến nỗi tính tình thay đổi, vì thế chẳng ai trách mắng sự lãnh đạm bệnh hoạn của hắn.
Chỉ có hắn là rõ, hắn đã thực sự phát điên rồi.
Có lúc hắn căm ghét tất cả mọi người, căm ghét Lý Ẩn, căm ghét Minh hậu, lại càng căm ghét chính mình.
Nhưng mẫu thân hắn vẫn còn sống…
Hắn vẫn phải tiếp tục sống điên cuồng mà sống.
Năm đó, thiết kỵ Bắc Địch đại bại, uy hiếp to lớn đối với các thế lực manh động khác cũng tan rã, đồng thời khiến dòng họ Minh, với quyền lực trong tay nắm giữ quân đội Huyền Sách, càng thắt chặt quyền trượng chính trị của mình.
Bà ta bắt đầu thanh lọc triều đình, thanh trừ dị kỷ, ngay cả Vương gia vốn như kẻ nhàn tản cũng bị đày đi Ích Châu, còn mang theo mẫu thân của hắn.
Nữ đế thì chọn trọng dụng hắn, rốt cuộc vẫn cần người tài, ít nhất là kẻ có năng lực và lòng trung thành đã qua thử thách của điện hạ.
Hắn trở thành người chấp sự của Ty Cung Đài, là tâm phúc bên cạnh thiên tử, cũng là con rối của phủ Vinh Vương tại Ích Châu.
Làn gió nhẹ lướt qua mặt nước, đuôi cá quẫy lên những vòng gợn sóng lan tỏa.
“Cho đến mùa thu năm ngoái… mẫu thân yếu ớt của ta qua đời rồi.” Giọng Dụ Tăng khàn đục, chậm rãi: “Vinh Vương không báo cho ta biết, nhưng ta đã biết rồi.”
Nói một câu tàn nhẫn, khi nghe tin ấy, hắn cảm thấy gông xiềng trên người mình đã biến mất.
Cuối cùng hắn cũng có thể làm một điều gì đó… Nhưng là gì đây?
Dù hắn có làm gì, thì điện hạ cũng chẳng thể trở về.
Nhưng bây giờ…
Dụ Tăng cuối cùng lấy hết dũng khí, đưa tay nắm lấy một góc áo nhẹ nhàng, hắn ngẩng đầu quỳ tại chỗ, như không còn là người chấp sự của Ty Cung Đài đứng trên vạn người, mà vẫn chỉ là một tên tiểu nội thị năm nào, trong miệng gọi: “Điện hạ…”
Hắn muốn nói “Ngài trở về là điều hạnh phúc nhất trong đời ta”, nhưng hắn tự biết mình không xứng nói những lời ấy.
“Chuyện của ngươi, ta đã nghe hết rồi.” Thường Tuế Ninh cúi mắt nhìn hắn, nói: “Ta nghĩ, ta nên cảm ơn ngươi về hai việc.”
“Ta muốn cảm tạ ngươi vì những năm qua, dẫu thế nào đi nữa, ít ra đã không tiết lộ sự tồn tại của Đăng Thái Lâu và Mạnh Liệt, để họ có thể bình an sống sót.”
“Còn muốn cảm tạ ngươi khi xưa trong tình cảnh lưỡng nan, đã chọn mẫu thân của ngươi, để ta không phải gánh chịu một ân tình nặng nề mà bản thân không hay biết.”
“Trong việc này, ngươi không hề sai, đổi lại là ta, chưa chắc ta đã làm tốt hơn ngươi.” Thường Tuế Ninh nói: “Nhưng đây là một tử cục của nhân tính, dù ta có thể thông cảm, cũng không thể tha thứ.”
Dụ Tăng rưng rưng lắc đầu: “Nô đâu dám vọng cầu điện hạ thứ tha…”
“Nhưng A Tăng, nghe xong chuyện của ngươi, ta chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.” Thường Tuế Ninh nhìn hắn, nói: “Cục diện này, vốn dĩ là có thể không cần phải xuất hiện.”
Nàng hỏi: “Mười mấy năm qua, ngươi chưa từng nghĩ tới việc nói cho ta biết thân phận của ngươi sao?”
“Nô đã nghĩ… nghĩ đến cả trăm lần.” Dụ Tăng rơi lệ tự giễu: “Nhưng điện hạ đối đãi với nô quá tốt, nô quá tham lam, quá sợ hãi…”
Mang trong mình trải nghiệm như thế, nhận được nhiều điều tốt đẹp như thế, hắn trở thành kẻ nhát gan nhất thiên hạ.
Hắn không muốn điện hạ thất vọng về mình dù chỉ một chút, không muốn để niềm tin mà hắn may mắn có được vương chút tì vết nào…
Nhưng nếu hắn có thể lường trước rằng những tì vết nhỏ nhoi này sẽ trở thành một ngọn núi chặn giữa hắn và điện hạ, thì hắn quyết sẽ không…
“Khi đó tuy ta còn nhỏ tuổi, nhưng ắt hẳn, cũng sẽ có chút can đảm để thấu rõ trong lời nói dối có chân tình hay không.” Thường Tuế Ninh cũng có một khoảnh khắc chìm vào trong “nếu như”: “Nếu như ngươi sớm nói cho ta biết ngươi là ai, rằng mẫu thân ngươi vẫn còn, ta có lẽ vẫn sẽ đi đến Bắc Địch, có lẽ vẫn sẽ chết nơi ấy —”
“Nhưng hôm nay, ngươi và ta gặp lại, hẳn đã không phải đối diện với cục diện này.”
Điều mà nàng tiếc nuối chính là như vậy.
Dụ Tăng cũng theo lời nàng mà tưởng tượng, điều “nếu như” ấy thật đẹp đẽ đến nỗi làm hắn hoàn toàn suy sụp.
Hắn buông rời góc áo, phủ phục xuống đất, trán áp xuống đất mà khóc nức nở.
Thời gian như ngưng đọng trong ngôi đình ấy.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe được giọng nói vọng lên từ trên đỉnh đầu, hỏi: “Vậy, ngươi tên gì? Tên thật của ngươi.”
Trong ký ức, giọng nói này dường như hòa cùng tiếng của cô gái tám tuổi trong tòa điện năm xưa.
Còn hắn, dám ngông cuồng thay vị tiểu nội thị năm nào, đáp lời: “Nô tên là Liễu Minh Kha, người U Châu, là con trai của kẻ tội đồ Liễu Thân, khi chạy trốn thì bị thất lạc với mẫu thân…”
Năm tháng không quay lại, hắn đáp lời quá muộn rồi.
“Liễu Minh Kha—” Thường Tuế Ninh nói: “Hôm nay ta không giết ngươi, ngươi hãy đi đi.”
Dụ Tăng chậm chạp ngẩng đầu lên, sững sờ.
“Người mà ta muốn giết là kẻ khác.” Thiếu nữ không còn nhìn hắn, nàng đổi tư thế ngồi, hai chân buông xuống lan can đình, mặt hướng ra hồ nước, bình tĩnh nói: “Hơn nữa, ta cũng không cần thay bà ta mà lần lượt tuân theo mọi sắp đặt.”
Thường Tuế Ninh không nói rõ “bà ta” là ai, nhưng Dụ Tăng đã hiểu.
“Ngươi chắc cũng đã đoán được, việc ngươi đến Giang Đô lần này, là do bà ta đã nảy sinh nghi ngờ.” Thường Tuế Ninh nói: “Nhưng bà ta chỉ nghi ngờ, chứ chưa xác thực. Bà ta gửi mật thư cho ta, hẳn cũng đã ‘nhắc nhở’ phủ Vinh Vương, bà ta muốn mượn tay Lý Ẩn để kiểm tra ngươi, nếu ngươi là người của Lý Ẩn, thì hiện nay thiên hạ đã đại loạn, Lý Ẩn tất sẽ chọn hy sinh ngươi, tìm cách giết ngươi trên đường trở về kinh, để ngươi không thể tiết lộ bất kỳ điều gì không nên tiết lộ.”
“Nhưng, cớ gì bà ta phải cố ý cho ta hay?” Thường Tuế Ninh phân tích: “Ngoài việc tỏ lòng với ta, khiến ta sinh lòng nghi ngờ Vinh Vương phủ, hẳn còn một ý khác – bà ta nhất định cũng nghĩ tới, dù ngươi là trong sạch, thì Lý Ẩn cũng có thể sẽ giết ngươi.”
Thuận nước đẩy thuyền, lấy cớ này để gây hỗn loạn, bảo vệ nội ứng thực sự của Vinh Vương phủ trong kinh thành.
“Trong hoàn cảnh như vậy, ta liền có thể phát huy tác dụng.” Thường Tuế Ninh nói: “Bà ta nhắc nhở ta, với tính cách của ta, tất sẽ đích thân chứng thực xem ngươi có cấu kết với Vinh Vương hay không, ngươi lại đang bị kẹt ở Giang Đô, để ta tra xét trực diện còn dễ hơn nhiều.”
“Nếu ngươi thật sự là phản đồ, chẳng cần Vinh Vương hạ thủ, ta cũng không dung ngươi.”
“Nếu ngươi bị hiểu lầm mà chịu oan, ta sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi khỏi tay Vinh Vương — nếu ta vì vậy mà động thủ với người của Vinh Vương phủ, hẳn cũng sẽ thuận lợi mà kết mối thù với phủ Vinh Vương tại Ích Châu.”
“Chắc còn những suy tính khác… nhưng không cần nói thêm nữa.” Thường Tuế Ninh chẳng buồn nói tiếp, chỉ bảo: “Hiện tại ta là người nắm rõ toàn cục nhất, đâu cần phải làm theo dự đoán của người khác.”
Nữ đế chỉ nghi ngờ Dụ Tăng là tai mắt của Vinh Vương, nhưng không biết chuyện Vinh Vương từng hạ độc hại nàng.
Vinh Vương thì biết hết mọi chuyện, chỉ là không rõ nàng là ai.
Trong tình thế này, nàng phải làm ngược lại, làm sao có lợi cho bản thân thì làm vậy.
Dụ Tăng nghe xong, thử hỏi: “Không biết nô có thể giúp ích được gì chăng…”
“Cục diện khó lường.” Thường Tuế Ninh không rõ ý, đứng dậy, bước ra khỏi đình: “Dù sao, hiện giờ ta sẽ không để ngươi chết, không để kẻ khác toại nguyện.”
Dụ Tăng lệ rơi cảm tạ: “Nô xin đa tạ điện hạ…” rồi cúi đầu quỳ tiễn nàng rời đi.
Khi Thường Tuế Ninh bước xuống khỏi cây cầu gỗ, nàng hơi dừng chân, ngoái đầu nhìn lại. Chỉ thấy Dụ Tăng vẫn quỳ phục trong đình, không hề động đậy.
Trong vườn xuân sắc huyên náo, hương hoa cỏ ngát hương, những cánh bướm mới nở bay lượn qua lại.
Thường Tuế Ninh đi trên con đường nhỏ, tới dưới gốc một cây hương trượng, dừng bước, qua khe lá nhìn lên bầu trời rạng rỡ, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Chẳng mấy chốc, A Điểm men theo lối nhỏ chạy đến.
A Điểm gọi một tiếng, nàng không đáp.
A Điểm liền bắt chước nàng, ngẩng đầu nhìn trời, ngắm một lúc rồi khẽ hỏi: “Điện hạ, vì sao người không vui?”
“Chẳng lẽ A Điểm là một chú chó con?” Thường Tuế Ninh thu lại ánh mắt, quay sang nhìn A Điểm cao lớn, tò mò hỏi: “Bằng không sao ngươi luôn ngửi ra được khi ta không vui?”
A Điểm vẻ mặt đầy tự hào, thoáng quên cả thắc mắc, nâng vòng hoa vừa kết bằng tay lên, đưa ra trước nàng: “Đừng buồn nữa, cái này tặng người!”
Thường Tuế Ninh nhìn qua, chỉ thấy đó là vòng hoa làm từ cành liễu mềm, điểm thêm mấy bông hoa hoàng anh màu vàng nhạt.
Thấy nàng chưa nhận, A Điểm giơ tay, trực tiếp đội vòng lên đầu nàng, rồi trang trọng gật đầu tán thưởng: “Đẹp lắm!”
Thường Tuế Ninh giơ tay chỉnh lại, mỉm cười: “Hóa ra A Điểm không chỉ ngửi ra được, còn biết kê cả phương thuốc.”
A Điểm gãi đầu, cười ngờ nghệch: “Thế thì ta là lang trung cún con!”
Bình thường hắn không thích bị gọi là cún con, nhưng vì muốn làm Thường Tuế Ninh vui, hắn sẵn sàng tự nhận mình là như vậy.
Thậm chí, hắn còn giả bộ thông minh, xoay xoay mắt rồi nói: “Ta còn biết phương thuốc hay hơn nữa đấy!”
“Nói nghe thử xem.”
“Đồ ăn ngon!” A Điểm nghiêm túc đáp: “Cũng có thể chữa được nỗi buồn!”
“Ừm… chắc cũng đã tới lúc dùng bữa trưa rồi.”
Thường Tuế Ninh gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng cất bước, đi về phía trước.
Điều muốn biết đã rõ, lời muốn nói cũng đã nói ra, nàng không thể mãi đắm chìm trong quá khứ và những hối tiếc. Phía trước còn rất nhiều việc đợi nàng hoàn thành.
Chính vì không muốn có thêm những hối tiếc nào khác xảy ra, nàng càng phải bước tiếp cho thật vững vàng.
Thế sự khó lường, được mất song hành.
Cũng như buổi chiều hôm ấy, sau khi dự tiệc tiếp đón do các quan viên Giang Đô tổ chức, Thường Tuế Ninh đã gặp lại một người mà nàng mong mỏi bấy lâu.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️