Khi con chó tiến lại gần, Nguyên Tường tiếp tục giả tiếng sủa hai lần, con chó này hẳn là ít trải đời, lại khao khát kết bạn, bước chân mỗi lúc một hồ hởi, chỉ thiếu vẫy đuôi nữa thôi.
Khi con chó mất cảnh giác đến gần, Nguyên Tường nhanh nhẹn lao ra, một tay giữ chặt con chó, đầu gối đè lên cổ nó, đồng thời dùng một chiếc khăn tẩm thuốc mê đè chặt miệng và mũi nó. Con chó giãy giụa vài cái rồi lật mắt ngất đi.
Nguyên Tường lau mồ hôi, lôi con chó vào sau tảng đá giấu đi.
Ban đầu, tiếng chó sủa đã khiến đám lính canh chú ý, nhưng vì chỉ sủa một tiếng rồi im lặng nên không ai để tâm quá nhiều, chỉ có một tên lính cầm đuốc ra kiểm tra. Đêm lạnh khiến hắn càu nhàu mắng: “Gào cái gì đấy!”
Ngay lúc đó, hắn bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua sau lưng, liền cảnh giác quay lại nhưng chưa kịp kêu lên thì đã ngã xuống.
Nguyên Tường phóng tới, chặn ngọn đuốc sắp rơi xuống đất, đồng thời ra hiệu cho các thuộc hạ tiến lên.
Ngay sau đó, ngọn lửa bùng lên trong kho lương, khiến lính canh kinh hoàng hét lớn: “Cháy rồi! Mau dập lửa!”
Thế nhưng, khi vừa xoay người, hắn thấy nhiều điểm khác xung quanh cũng đang bốc cháy dữ dội.
Một lính canh lập tức rút kiếm hô to: “Có thích khách!”
Tiếng chuông báo động vang dội bốn phía, các lính canh vội vã cầm vũ khí lao tới, và trước mắt họ là một trận mưa tên lửa dày đặc rơi xuống như cơn mưa đá từ trên trời đổ xuống.
Gió đêm càng tiếp thêm sức cho lửa lan rộng, khiến mọi nỗ lực cứu hỏa thất bại.
Trong cảnh hỗn loạn, có người kêu gào cứu hỏa, người hô hoán đánh địch, lại có người ra lệnh: “Mau, mau báo tin cho Tiết Sứ ở Ký Châu! Cần thêm viện binh!”
Đám lính truyền tin vừa lên ngựa chưa bao xa đã lần lượt bị bắn ngã.
Nhưng khi ngọn lửa ngày một lan rộng, quân tuần tra ở bên ngoài đã nhận ra bất thường. Họ nhanh chóng chia làm hai ngả, một đội vào kiểm tra, một đội khác hướng về Ký Châu báo tin.
Sau loạt tên lửa, Nguyên Tường và đồng đội giao chiến với các lính canh trong trận đánh khốc liệt.
Mục đích của họ không phải giết người, mà là kéo dài thời gian để làm chậm bước tiến của quân cứu viện và khiến kho lương cháy hoàn toàn. Các kho lương và kho vũ khí đều được thiết kế chống cháy, nên nếu chỉ đốt một lúc rồi rút lui thì khác nào thất bại.
Lợi thế ban đầu của lính canh tại Thiết Thạch Bảo là phòng thủ cố định, nhưng nhờ thông tin chi tiết từ Hồng Sâm, Nguyên Tường và đồng đội đã nắm được toàn bộ bố trí của nơi này, tận dụng tốt cơ hội để tấn công chính xác vào những điểm yếu của địch.
Khi chỉ huy lính canh tại Thiết Thạch Bảo chết dưới tay Du Phó tướng, cùng với đám cháy đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát, quân phòng thủ rơi vào hỗn loạn.
Nguyên Tường và Du Phó tướng dẫn đội hai nghìn người vừa chiến đấu vừa rút lui, cuối cùng cũng rút lui an toàn khỏi Thiết Thạch Bảo khi trời gần sáng.
Trên đường rút lui cũng có quân địch truy đuổi, nhưng quân số lẻ tẻ và không đủ sức ngăn cản. Đoàn kỵ binh Huyền Sách với bản lĩnh một chọi mười, nổi tiếng về tốc độ và khả năng đột kích, nhanh chóng bỏ xa truy binh sau lưng.
Họ đạp lên ánh sáng nhạt của bình minh, phóng ngựa qua tuyết, để lại Thiết Thạch Bảo ngập trong khói lửa ở phía sau.
“Bẩm Đại Đô Đốc, Du Phó tướng và quân lính đã trở về!”
Sau một ngày rưỡi hành quân gấp rút, vào buổi trưa ngày mùng Bảy, Nguyên Tường cùng các chiến sĩ đã an toàn trở về doanh trại bên ngoài U Châu.
Du Phó tướng xuống ngựa, lập tức vào diện kiến Thôi Cảnh, gương mặt bị gió lạnh thổi đến nứt nẻ nhưng nụ cười phấn chấn rạng ngời, động tác hành lễ cũng dứt khoát: “Bẩm Đại Đô Đốc, mạt tướng may mắn hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi nghe báo cáo chi tiết, các mưu sĩ và tướng lĩnh trong trướng đều thở phào nhẹ nhõm, lòng không khỏi dâng lên niềm phấn khởi.
Lần tấn công này đã tiêu diệt được kho lương và kho vũ khí của Khang Định Sơn, bước đi đầu tiên này thật sự đã thành công!
Vị mưu sĩ họ Tiêu ngồi trên thượng vị không kìm được vui mừng thốt lên: “Nên nhanh chóng báo tin vui này cho Thường Thứ Sử!”
“Đúng vậy!” Một tướng lĩnh đứng dậy: “Thuộc hạ sẽ đi tìm Thường Thứ Sử ngay!”
Sự “nhiệt tình” của bọn họ không chỉ là để lấy lòng Đại Đô Đốc. Mặc dù thời gian tiếp xúc với Thường Tuế Ninh chưa dài, nhưng với tư cách là bên nhận sự trợ giúp quý báu từ nàng, không ai bảo ai, họ dần dần nảy sinh lòng tin và kính trọng đối với nữ tướng thông tuệ này.
Trong số các tướng lĩnh lớn tuổi hơn, có người cũng thấy thú vị với cảm giác khi họ ở bên Thường Tuế Ninh. Ở tuổi của họ, đã dày dạn qua bao trận mạc, vốn khó có thể thật lòng khâm phục ai, nhất là khi đối phương chỉ là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi…
Thế nhưng, với Thường Tuế Ninh, họ lại cảm thấy một niềm tin cậy khó nói và thậm chí là sự gần gũi, đến mức có chút cảm giác thân thuộc. Cảm giác này không giống khi họ nhìn vào Thường Tuế An, người có nhiều nét giống với cha mình, Thường Khoát, lúc trẻ.
Đôi khi, họ thậm chí còn cảm giác như nàng không phải là khách mà vốn dĩ là người thuộc về nơi này… Có lẽ, do họ mong mỏi Đại Đô Đốc và Thường Thứ Sử thành một nhà chăng?
Thấy ai cũng muốn đi báo tin vui cho Thường Thứ Sử, Du Phó tướng lên tiếng: “Nguyên Tường đã đi rồi!”
Ngay khi xuống ngựa, Nguyên Tường đã vác bao tải chạy thẳng tới doanh trại của Thường Thứ Sử. Một khoảnh khắc, Du Phó tướng tự hỏi liệu Nguyên Tường có nhớ ai là chủ của mình không—nhưng nghĩ lại thì chẳng quan trọng. Dù sao Đại Đô Đốc đã dâng cả “của hồi môn” của mình cho Thường Thứ Sử rồi, thêm một Nguyên Tường cũng chẳng sao.
Lúc này, Nguyên Tường đang hí hửng “khoe” chiến lợi phẩm với Thường Tuế Ninh.
Thường Tuế An, Cải Nương Tử, Hà Vũ Hổ đều ở đó, vây quanh món “báu vật” vừa được đổ ra khỏi bao tải để nhìn ngắm.
“Đây là giống chó gì thế? Đầu lớn, chân to, trông giống hệt một con hổ!” Thường Tuế An mắt sáng rực.
Con chó lớn bị trói chân tay, mõm cũng bị buộc kín bằng vải, lông đen xen nâu rối bù, đôi mắt lờ đờ đầy cảnh giác, có vẻ vừa đói vừa khát, nó rên lên yếu ớt.
Đã lừa được cảm tình của nó, Nguyên Tường phần nào cảm thấy áy náy, nhưng thấy đây là một chú chó quý hiếm, hắn dứt khoát “đánh liều” đem nó về luôn.
Thường Tuế Ninh nhìn một lát rồi nói: “Có lẽ là giống chó ngao.”
Nguyên Tường ngạc nhiên: “Thường cô nương lại biết giống chó ngao sao?”
Thường Tuế Ninh gật đầu: “Nhưng con này có vẻ lai giống khác, kích thước và màu lông hơi khác, tính tình cũng dễ chịu hơn.”
Nói rồi nàng ngồi xổm xuống, thử mở hàm răng bên của con chó ra để xem: “Con này chắc còn nhỏ, có lẽ chưa đến tuổi trưởng thành.”
“Vậy thì tốt quá!” Nguyên Tường cười lớn: “Vừa hay để Thường cô nương nuôi, còn nhỏ thì dễ dạy dỗ!”
Thường Tuế Ninh hỏi: “Là ngươi đem nó về, sao không tự nuôi?”
Chó ngao hiếm và đắt, vì tính tình dũng mãnh, có thể đối đầu hổ báo, giá của con thuần chủng trong kinh thành từng lên đến hàng ngàn lượng bạc.
Nguyên Tường cười gãi đầu: “Thuộc hạ lừa nó một lần rồi, sợ nó thù dai.”
Vừa dứt lời, con chó lớn ngước lên nhìn hắn đầy vẻ oán hận.
“Chắc nó tưởng ngươi là bậc thần chó nào đó, định đến xin chỉ dẫn cách biến thành người đây mà.”
Thường Tuế Ninh bật cười, nói rồi thử gỡ vải buộc mõm ra. Con chó ngay lập tức há miệng định cắn nàng, nhưng nàng kịp lùi lại tránh.
Một lúc sau, nàng lấy một hạt dẻ ra, hỏi nó: “Có muốn ăn không?”
Hôm trước Thôi Cảnh không biết tìm đâu ra một giỏ hạt dẻ, vừa luộc vừa nướng rồi mang đến doanh trại nàng.
Thường Tuế Ninh thả hạt dẻ xuống trước mõm con chó. Nó ngửi ngửi đầy cảnh giác, cuối cùng vì quá đói nên há miệng đớp lấy.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Nó nghiêng đầu nhai nhai, rồi nhả ra vài mảnh vỏ ướt nhẹp, không chừa lại chút nào phần thịt bên trong.
Ăn xong, con chó lại rướn cổ lên nhìn Thường Tuế Ninh, thè lưỡi ra như thể muốn xin thêm.
Thường Tuế An vừa cởi trói cho nó, nó đã ngồi phắt dậy, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, y như đang chờ thức ăn.
“Con chó này đúng là thông minh!” Hà Vũ Hổ thích thú nói: “Tướng quân, ngài giữ lại nuôi đi, thuộc hạ xin giúp chăm sóc nó!”
Có người đàn ông nào từ chối được một chú chó dũng mãnh, oai phong bên mình chứ!
Thường Tuế An liền giục: “Ninh Ninh, mau đặt tên cho nó đi!”
Vốn không giỏi đặt tên, Thường Tuế Ninh nhìn vỏ hạt dẻ trên đất và màu lông nâu đen của con chó, rồi nói: “Gọi là Hắc Lật được không?”
“Cái tên hay quá.”
Giọng nói đáp lại là của Thôi Cảnh.
Mọi người quay lại, thấy Thôi Cảnh đang vén rèm trướng bước vào.
Nguyên Tường và các thuộc hạ lập tức hành lễ.
Thôi Cảnh liếc nhìn Nguyên Tường, rồi nhìn con chó lớn đang nằm trên đất ăn hạt dẻ, bình luận: “Ngươi đúng là không bao giờ về tay không.”
Nguyên Tường cười khẽ: “Thuộc hạ nghĩ năm mới đi ra ngoài một chuyến, tay trắng trở về thì không phải điềm lành.”
Thường Tuế Ninh cười hỏi Thôi Cảnh: “Đại Đô Đốc thấy con chó này thế nào?”
Thôi Cảnh gật đầu: “Ừ, nó bóc hạt dẻ rất khéo.”
Thường Tuế Ninh liếc nhìn hắn đầy nghi ngờ: “…Ý ngươi là nó bóc khéo hơn ta?”
Thôi Cảnh ho nhẹ một tiếng: “Ta nào dám.”
Mấy người trêu đùa chú chó xong, Thường Tuế Ninh đứng dậy, đi vào chuyện chính: “Thiết Thạch Bảo đã bị tập kích, có lẽ Ký Châu đã bắt đầu có động tĩnh rồi.”
Thôi Cảnh bước theo nàng, ngồi xuống bên bàn, gật đầu: “Ký Châu đã được bố trí sẵn, chỉ chờ tin báo thôi.”
Thường Tuế Ninh nhìn ra ngoài trướng: “Bất kể Khang Tùng lựa chọn thế nào, việc phá hủy kho lương tại Thiết Thạch Bảo đã là đòn chí mạng với Khang Định Sơn. Kế sách này dù thế nào cũng có lợi.”
Trên đời chẳng có điều gì tuyệt đối. Binh pháp mưu lược đến cuối cùng vẫn là tính toán lòng người, mà lòng người là thứ dễ thay đổi nhất.
Nhưng cho dù Khang Định Sơn còn sống và quyết định xuất quân, không có kho lương hỗ trợ hậu cần chẳng khác nào bị thắt nghẹt yết hầu. Khi ấy, dù không thể tránh được cuộc chiến, quân Huyền Sách vẫn có thể kết thúc chiến sự với tổn thất tối thiểu.
Tuy vậy, so với “ít thiệt hại hơn”, Thường Tuế Ninh vẫn mong muốn có thể kết thúc cuộc loạn này với “tổn thất ít nhất”.
Nguyện vọng ấy có thành hay không, phụ thuộc vào lựa chọn và may mắn của Khang Tùng.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu từ khi Khang Tùng tỉnh lại sau cơn mê.
Trong sáu ngày qua, hắn liên tục lên cơn sốt, tâm trí bất an, thường xuyên gặp ác mộng.
Hắn mơ thấy những chuyện thời thơ ấu, hết lần này đến lần khác… cha hắn, sau khi say rượu, lao vào phòng và quất roi lên người hắn, mắng hắn là thứ thấp hèn.
Hắn tỉnh giấc trong hoảng sợ, theo phản xạ sờ lên vai, vết sẹo cũ vẫn còn đó.
Không chỉ đánh hắn, cha hắn còn thường xuyên đánh đập mẹ hắn, nhưng bà chưa bao giờ phản kháng, mọi hành động của bà đều cho hắn thấy rằng cha hắn là trời. Chỉ khi làm cha vui lòng, hắn mới có thể tiếp tục sống.
Vì thế, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện căm hận cha mình. Có lẽ vì hắn biết rõ rằng hận là một từ quá nặng nề, hắn không chịu nổi cái giá phải trả khi căm ghét cha mình. Cha hắn luôn cảnh giác, không cho hắn có cơ hội thể hiện bất cứ điều gì mà ông không kiểm soát được. Nếu hắn buông thả lòng mình để hận, hắn sẽ tự hủy diệt bản thân.
Vì vậy, hắn phải cố gắng lấy lòng cha mình, điều đó gần như đã trở thành một thói quen khắc sâu vào tiềm thức.
Ngày lên đường cùng Hồng Sâm, hắn mặc chiếc áo choàng lông cáo đẹp nhất của mình, da cáo là chiến lợi phẩm do em gái hắn săn được—
Hắn khoác áo, cưỡi ngựa, toàn thân tràn đầy sức mạnh. Hắn muốn chứng minh bản thân với cha mình, để ông phải nhìn hắn bằng con mắt khác, nhưng tất cả lại trái với mong muốn của hắn…
Nhưng nếu lần ấy thành công, liệu cha hắn có thực sự nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến?
Khi còn nhỏ, hắn luôn mong được trưởng thành, nghĩ rằng lớn lên sẽ có thêm sức mạnh, sẽ không còn bị bắt nạt. Nhưng càng lớn, hắn càng nhận ra nhiều thứ sức mạnh không thể tự mình tạo ra, mà cần có sự hỗ trợ từ bên ngoài, những thứ mà cha hắn luôn tiếc không trao cho hắn.
Trong mơ, hắn như một người ngoài cuộc, nhìn thấy anh em mình đứng bên cha, còn hắn như một con chó hoang, chỉ biết quỳ mọp từ xa chờ đợi những mẩu thức ăn vụn mà họ ném xuống.
Hắn đột nhiên bùng lên cơn giận dữ chưa từng có trong đời—tại sao? Vì sao chứ?!
Bao năm qua hắn chỉ căm ghét anh em mình, nhưng rõ ràng mọi nỗi đau đớn và bất công này đều bắt nguồn từ cha hắn!
Cha hắn sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ về hắn, dù hắn có trở nên mạnh mẽ đến đâu, điều chờ đợi hắn cũng chỉ là sự nghi kỵ, chứ không phải sự trọng dụng hay yêu thương.
Nhận thức rõ ràng bất ngờ này khiến pháo đài tự dối lòng mà hắn xây dựng từ thuở ấu thơ sụp đổ tan tành.
Trong một giấc mơ khác, hắn thấy con ngựa đã đưa hắn trở về. Con ngựa ấy trở thành hóa thân của chính hắn, hắn tận mắt chứng kiến bản thân bị nấu chín và chia phần, rồi giật mình tỉnh dậy.
Thức giấc, hắn lại rơi vào một cơn ác mộng khác.
Toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, Khang Tùng ngồi dậy trên giường, thở hổn hển. Nguyệt thị và một nữ hầu vội vã chạy vào.
Từ những lời vội vã của mẹ, hắn biết cha hắn muốn gặp hắn.
Nói đúng hơn, là muốn trị tội hắn.
Lời trách phạt bất ngờ này chắc chắn là điềm báo có chuyện chẳng lành.
“Xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài rồi…” Nguyệt thị cùng nữ hầu lúng túng khoác y phục cho con, vừa run rẩy nói: “Nhớ rằng, khi gặp cha con, hãy giải thích rõ ràng…”
“Vô ích thôi…” Khang Tùng yếu ớt đứng bên giường, thì thào: “Ông ta nhất định sẽ giết con.”
Nguyệt thị tái mặt: “Không đâu, cha con sẽ không làm vậy…”
Đúng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, kèm theo tiếng quát của một cô gái: “Tất cả cút ra ngoài!”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️