Lời vừa dứt, Diệp Thi Huyền liền thấy một bóng người nhanh chóng tiến vào.
Nàng vội tăng tốc chải đầu, trong gương chăm chú nhìn chính mình. Bàn tay vốn định với lấy cây bộ dao hồng ngọc tủy, song ngừng lại trong thoáng chốc, cuối cùng chỉ lấy một cây trâm bạch ngọc bên cạnh, khẽ cắm nghiêng vào mái tóc.
Không son phấn, song vẫn mang vẻ yếu mềm, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Nàng hít sâu một hơi:
“Nhanh mời——”
Chưa kịp nói hết, Mộ Dung Diệp đã bước vào.
Hắn đứng ở cửa, thần sắc có phần lạnh lẽo.
Điều này hoàn toàn khác hẳn tưởng tượng của Diệp Thi Huyền. Nàng vội đứng lên, nhẹ giọng hỏi:
“Mộ Dung công tử?”
Áp lực thấp thoáng quanh thân hắn, người nào cũng có thể cảm nhận.
Nghĩ đến lời Thược Dược nói vừa rồi, lòng Diệp Thi Huyền thoáng chùng xuống.
Mộ Dung Diệp lạnh giọng:
“Các ngươi ra ngoài hết.”
Thược Dược theo bản năng nhìn sang Diệp Thi Huyền, nàng liền gật đầu:
“Các ngươi lui xuống trước. Chưa được ta cho phép, không ai được vào.”
“Dạ.”
Thược Dược và tiểu đồng nhanh chóng lui ra, còn cẩn thận đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Thi Huyền và Mộ Dung Diệp.
Nàng bước tới mấy bước, hành lễ:
“Không biết hôm nay Mộ Dung công tử đến, quả thật thất lễ.”
Mộ Dung Diệp gắt gao nhìn nàng, song không giống như mọi khi, hắn cố kìm nén lửa giận đang cuộn trào.
“Gói trà hoa kia là chuyện gì?!”
Diệp Thi Huyền thoáng ngây người.
Nàng vốn nghĩ hắn tới vì chuyện đó, nhưng không ngờ phản ứng lại dữ dội đến vậy.
Hai người quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên hắn chẳng chút khách khí, trực tiếp chất vấn.
Nàng đè nén nỗi khó chịu trong lòng, dịu giọng giải thích:
“……Chỉ là như vậy thôi. Là do nha đầu kia tham ăn, mới kéo ra chuyện rắc rối này. Nhưng Mộ Dung công tử xin yên tâm, lời đồn ngoài kia đều là vô căn cứ, tuyệt sẽ không liên lụy đến ngài——”
“Ngươi chính là dạy dỗ hạ nhân như thế sao? Một nha đầu mà cũng quản không nổi!?” Giọng điệu Mộ Dung Diệp cực kỳ bực bội, “Ngươi có biết gói trà kia đã bị đưa lên Thuận Thiên Phủ, lại tìm mấy người tới tra xét rồi không? Thể diện của ta đều bị ngươi làm mất sạch rồi!”
Tin tức Cao thị xảy ra chuyện, thực ra hắn sớm đã biết, nhưng không rảnh, cũng chẳng muốn tới.
Nhưng hắn không ngờ chính mình cũng bị cuốn vào!
Nghĩ tới sáng nay phụ thân tìm hắn, giận dữ thất vọng, trong lòng hắn liền bức bối không thôi.
Hắn thích Diệp Thi Huyền, nhưng chưa từng muốn đánh đổi thanh danh của mình!
Diệp Thi Huyền sững người:
“Nhưng… nhưng đó chỉ là một gói trà hoa, thật sự không liên quan gì tới việc mẫu thân ta qua đời. Quan phủ chắc chắn sẽ sớm tra rõ——”
“Nhưng hiện giờ ta đã gặp rắc rối rồi!”
Mộ Dung Diệp sốt ruột ngắt lời, chợt bắt gặp đôi mắt nàng rưng rưng, ngấn lệ, lặng lẽ nhìn hắn không nói.
Nếu là trước kia, hẳn hắn đã đau lòng không thôi. Nhưng lúc này, hắn chỉ thấy phiền chán!
“Còn cả viện này, ngày trước ta đã khổ công lựa chọn, mới tìm được chỗ yên tĩnh rộng rãi thế này, sợ ngươi chịu thiệt. Nhưng bây giờ thì sao? Người lại chết ở đây!”
Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!
Diệp Thi Huyền rốt cuộc không nhịn nổi:
“Nhưng đó là mẫu thân ta! Mộ Dung công tử, sao ngài có thể nói vậy?”
Bộ dáng nàng như chịu nỗi oan khiên to lớn, song Mộ Dung Diệp chẳng chút động lòng.
Khóe môi hắn nhếch lên, lạnh lẽo cười:
“Ngươi không cần giả vờ tình thâm mẫu nữ trước mặt ta. Ngày ấy Cao thị tìm tới Vân Lai tửu quán gây sự, chẳng phải do chính ngươi chủ ý sao?”
Diệp Thi Huyền tim bỗng đập loạn, vội lùi lại nửa bước, kinh ngạc ôm ngực:
“Thì ra… trong mắt Mộ Dung công tử, ta lại là kẻ thấp hèn đến vậy sao!?”
Diệp Thi Huyền hoảng loạn, lùi lại nửa bước, bàn tay ôm chặt lấy ngực, khó tin thốt lên:
“Thì ra… trong mắt Mộ Dung công tử, ta lại hèn mọn như thế sao? Trong mắt ngài, ta chỉ là kẻ nhơ nhuốc như vậy thôi ư!?”
Mộ Dung Diệp đã cạn sạch kiên nhẫn, đến chút giả bộ cũng chẳng buồn làm.
“Thân thể của mẫu thân ngươi thế nào, ngươi rõ ràng hơn ai hết! Cái đầu sớm đã hồ đồ, chịu không nổi bất kỳ kích thích nào! Huống chi trước đó ta còn đặc biệt điều thêm người đến, giúp ngươi coi sóc bà ta, chính là sợ bà ta nhất thời hồ đồ, lại gây thêm phiền toái cho ngươi.”
Hắn âm thầm siết chặt nắm tay, giọng càng lúc càng nghiêm khắc:
“Ngươi tưởng, ta thật sự không biết hôm đó chính ngươi cố tình đuổi hết người bên cạnh bà ta đi, rồi một mình vào phòng nói chuyện rất lâu sao? Ngươi vừa ra ngoài chưa bao lâu, bà ta liền chạy tới Vân Lai tửu quán!”
Sắc mặt Diệp Thi Huyền bỗng trắng bệch.
“Ngươi… ngươi giám thị ta!?”
Nàng vẫn luôn nghĩ Mộ Dung Diệp đối với mình là thật tâm, nâng niu như thần nữ. Chỉ cần nàng chịu cúi đầu, hắn sẽ làm mọi điều vì nàng.
Bởi thế, dù trong lòng nàng chẳng hề có chút tình ý, vẫn nén giận mà tỏ vẻ nhu thuận yếu mềm, một lòng diễn trò.
Nàng biết có người ngấm ngầm đem chuyện của nàng báo cho hắn, song chưa từng nghĩ đến, ngay cả chi tiết như thế cũng không thoát khỏi mắt hắn!
Diệp Thi Huyền phẫn hận thất vọng tột cùng, nhưng Mộ Dung Diệp nào khá gì hơn.
Hắn đâu phải kẻ ngốc, trước kia chẳng qua vì thích nàng nên mới làm ngơ.
Hắn biết Diệp Thi Huyền căm hận Diệp Sơ Đường, những chuyện ngấm ngầm nàng làm, hắn đều mặc kệ, nghĩ rằng để nàng chút hả lòng cũng không sao.
Nhưng nào ngờ cuối cùng cả hắn cũng bị kéo xuống nước!
Giờ thì hắn đã thành trò cười cho cả kinh thành!
Mộ Dung Diệp cười lạnh, giọng chua chát:
“Ngươi còn nói giám thị gì? Ngươi ở trong nhà ta, dùng người của ta, ăn mặc chi tiêu, thứ nào chẳng phải bạc của ta? Đó cũng gọi là giám thị sao?”
Khuôn mặt Diệp Thi Huyền lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ khó coi.
Muôn lời dồn lên cổ họng, song cuối cùng nàng lại nuốt xuống.
Hơi thở dồn dập, ánh mắt dần lắng dịu, lệ quang lại lấp lánh.
Nàng mỉm cười cay đắng, khẽ nói:
“Mộ Dung công tử nói đúng, tất cả đều là ta nợ ngài.”
Mộ Dung Diệp vừa dứt lời đã có chút hối hận, tự thấy mình nói quá đáng.
Nghe nàng nói thế, trong lòng hắn lại dấy lên mấy phần áy náy.
Hắn bước đi qua lại, nắm tay lúc chặt lúc lỏng, rốt cuộc dịu giọng:
“Ta cũng không có ý đó, chỉ là hiện nay nàng đã rối ren trăm bề, không chịu nổi thêm biến cố nữa! Nàng tưởng người của Thuận Thiên Phủ dễ đối phó lắm sao? Cho dù gói trà kia vô sự, nhưng một khi rơi vào tay bọn họ, ta cũng phải chịu lục soát điều tra từ trong ra ngoài!”
Diệp Thi Huyền nhìn hắn, chợt quỳ sụp xuống thẳng tắp!
“Ta không ngờ lại gây cho Mộ Dung công tử phiền hà lớn như vậy. Tất cả đều là lỗi của ta! Công tử yên tâm, ta sẽ lập tức đến Thuận Thiên Phủ, nói rõ mọi chuyện. Bọn họ muốn giam ta cũng được, muốn dùng hình cũng không sao. Chỉ cần có thể sớm trả lại sự trong sạch cho công tử, ta nguyện một mình gánh hết!”
Cảm ơn bạn PHAM THI THU HUONG donate 50K !!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Truyện này ra đều hog ạ, bao nhiêu chương full ạ ?
Truyện cuốn ghê, đọc cứ sợ tới lúc chưa dịch tập mới
Truyện đang ra, những theo nội dung thì cũng đang đi về giai đoạn kết rồi bạn.