Chương 35: Thấy ta tuổi nhỏ, dễ lừa gạt?

Bộ truyện: Túy Kim Triển

Tác giả: Cửu Thập Lục

A Vi gửi thiếp mời cho Từ phu nhân.

Sau đó, nàng khiêng một chiếc rương gỗ ra ngoài, lấy một con dao trong đó rồi ngồi trong sân mài dao.

Thanh Âm e ngại ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ lưỡi dao, chỉ dám liếc nhìn vài lần từ xa rồi lặng lẽ vào trong phòng thu dọn. Không ngờ sau khi dọn dẹp xong xuôi, tiếng mài dao vẫn chưa dứt.

Dao mà cũng cần mài lâu như vậy sao?

Thanh Âm tò mò lại gần nhìn, mới phát hiện con dao trong tay Biểu cô nương đã không còn là con dao ban nãy.

A Vi vẫn chưa dừng tay.

Từng con dao bếp được nàng xếp ngay ngắn trên mặt đất, trải đầy một khoảng sân.

Trên gương mặt nàng không lộ chút biểu cảm, động tác vẫn cứ lặp đi lặp lại, từng nhát, từng nhát một.

Mãi đến khi có người đến báo tin Từ phu nhân đã đến, A Vi mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng xoay cổ thư giãn một chút, sau đó thu dọn hết số dao về.


Khi Từ phu nhân đến Xuân Huy viên, A Vi vừa mới rửa tay xong.

Cửa chính vẫn đóng chặt, Lục Niệm đang từ chối tiếp khách.

Từ phu nhân biết rõ danh tiếng rối ren của vị cô phu nhân này, đương nhiên không ngu ngốc đến mức tự rước xui xẻo, chỉ theo A Vi ngồi xuống bên bàn đá trong sân.

Hai ngày nay, nàng ta cũng khốn đốn không kém.

Đêm hôm đó, phu quân và lão thái thái đóng cửa nói chuyện, nàng ta bị gạt ra ngoài. Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát tháo của lão thái thái, trong đó còn lờ mờ nhận ra cái tên Kim thị, khiến lòng nàng ta không khỏi hoang mang.

Người đã chết bao nhiêu năm, sao bỗng dưng lại bị nhắc đến?

Chẳng trách họ không muốn cho nàng ta nghe!

Nhưng điều khiến Từ phu nhân lạnh lòng nhất chính là phản ứng của Phùng Chính Bân.

Nàng ta còn chưa kịp hỏi han tình hình, phu quân đã đen mặt chất vấn nàng ta trước:

Nàng và cô nương họ Dư có quan hệ gì? Công thức trà hoa quả kia từ đâu ra? Nàng đã kể bao nhiêu chuyện trong nhà cho cô ta biết?

Cứ như đang thẩm vấn phạm nhân vậy!

Dù nàng ta trả lời thế nào cũng đều sai cả.

Ban ngày, nàng ta lại đến gặp lão thái thái, kết quả chỉ nhận được một trận mắng chửi thậm tệ.

Trước đây còn tỏ vẻ khinh miệt mỉa mai, nhưng hai ngày nay thì đến cả vờ vịt cũng không thèm làm nữa, mở miệng là y như mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.

Từ phu nhân đã nhiều lần muốn đáp trả nhưng đều bất thành.

Thứ nhất là vì phải nể mặt phu quân, thứ hai, nàng ta cũng không có tài ăn nói sắc bén như lão thái thái.

Tức tối nhẫn nhịn suốt hai ngày, trong miệng Từ phu nhân nổi mấy vết lở, ngay cả uống trà cũng thấy đau rát.

Nhận được thiếp mời từ Dư cô nương, nàng ta lập tức đến Định Tây hầu phủ.

Nàng ta cảm thấy mọi chuyện đều bắt đầu từ bát trà hoa quả đó. Từ sau khi phu quân uống xong, tất cả mọi thứ liền…


Dù trong lòng đầy nghi ngờ, Từ phu nhân cũng không thể trực tiếp hỏi thẳng A Vi, chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười, hàn huyên dăm ba câu chuyện nhà.

A Vi nâng chén trà nhấp một ngụm, thần sắc nhàn nhạt, chẳng tỏ ra thân thiện chút nào.

Từ phu nhân cũng nhận ra bầu không khí này có gì đó không ổn ——

Rõ ràng trong phủ có hoa sảnh, trong phòng khách cũng có chính đường để tiếp khách, tại sao lại để nàng ta ngồi ngoài sân?

Giữa nàng ta và Dư cô nương, căn bản chưa thân thiết đến mức có thể không câu nệ lễ nghi.

A Vi ngắm nhìn sắc mặt thấp thỏm của Từ phu nhân một lúc, bỗng nhiên mở miệng:

“Ta đã mua một ít hương nến, định tìm nơi dâng hương trong kinh thành. Ta muốn hỏi một chút, nhà họ Phùng thường thờ cúng ở đâu?”

Câu hỏi quá đỗi bất ngờ, khiến Từ phu nhân sững người một lúc mới đáp:

“Phùng gia không có chỗ thờ cúng trong kinh thành.”

“Không có?” A Vi khẽ cười một tiếng, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng.

“Vậy còn vị chính thất trước kia của Phùng đại nhân? Chẳng lẽ Phùng gia không thờ cúng nàng ta? Ta nghe nói khi qua đời, nàng ấy còn mang thai, mẫu tử cùng mất. Phùng đại nhân không nhớ đến thê tử đã đành, chẳng lẽ ngay cả cốt nhục của mình cũng không đoái hoài?”

Sắc mặt Từ phu nhân lập tức tái nhợt.

A Vi đặt mạnh chén trà xuống bàn, chén sứ tuy không vỡ, nhưng âm thanh va chạm vẫn vang lên khô khốc.

“Từ phu nhân thật thú vị.” Giọng điệu nàng chẳng buồn che giấu sự chán ghét, thậm chí còn có phần giận dữ.

“Lúc ở chùa, bà cố tình đến làm thân với ta, nhưng khi nói về chuyện trong nhà lại giấu đầu hở đuôi.”

Rõ ràng chỉ là thiếp thất được nâng lên chính thất, rõ ràng trước đó đã có chính thất phu nhân, vậy mà lại câm như hến, còn dám nói là thanh mai trúc mã, tu thành chính quả?

A Vi cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao:

“Chính quả của bà là gì? Là để chính thất phu nhân hương tiêu ngọc vẫn?”

“Ta khách khí với bà, bà lại dám lừa gạt ta từ đầu đến cuối?”

“Bà cho rằng ta còn nhỏ tuổi, dễ bị lừa hay sao?”

Từ phu nhân siết chặt khăn tay, đầu ngón tay gần như trắng bệch.

Là phu nhân của Thị lang, bước ra ngoài đúng là có chút thể diện, nhưng so với Định Tây hầu phủ – thế gia trăm năm, vinh sủng không suy, nàng ta mới là kẻ yếu thế.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Dư cô nương tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nàng ta hiểu rõ bản thân không thể đắc tội.

Nàng ta cần phải lấy lòng, cần phải nịnh bợ.

Nàng ta không có can đảm để xé rách mặt với Dư cô nương.

Huống hồ, nếu sự việc ầm ĩ lên, người mất mặt chỉ có thể là nàng ta.

Hôm đó trong buổi gia tế, ai nấy đều thấy rõ, Dư cô nương không phải người e ngại chuyện thị phi. Nếu để lộ ra ngoài rằng nàng ta tự nâng cao thân phận, dối gạt tiểu bối

“Không phải như vậy!” Từ phu nhân cuống quýt giải thích: “Ta thật sự không có ý lừa dối cô nương hay đùa cợt cô. Chỉ là… chỉ là ta hư vinh quá mức. Cả kinh thành đều biết ta là thiếp nâng lên chính thất, ta và phu quân càng tình thâm nghĩa trọng, ta lại càng cảm thấy có lỗi với tỷ tỷ. Ta không biết nói với ai, mới…”

“Vậy bà có lỗi với nàng ấy thật sao?”

A Vi thẳng thừng cắt ngang lời nàng ta, ánh mắt nhìn thẳng, từng câu từng chữ đều sắc bén như lưỡi dao:

“Ta ghét nhất chính là mấy kẻ tự cho mình là lương thiện như bà!”

“Bà nói cái gì tình sâu nghĩa trọng, ân ái mặn nồng, vậy chẳng lẽ chính thất phu nhân là kẻ ác độc chia cắt các ngươi?”

“Nàng ấy sinh con dưỡng cái, làm tròn trách nhiệm của một thê tử, có lỗi với các ngươi sao?”

“Bà muốn tình sâu nghĩa trọng, vậy tại sao phải xóa sạch sự tồn tại của nàng ấy?”

“Bà và hắn thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm đến vậy, vậy sao bà không phải là nguyên phối?

“Nếu muốn khoe khoang, thì đi mà khoe với người khác!”


Từ phu nhân cảm giác như rơi xuống hầm băng.

Mười năm nay, nàng ta đã quen với những lời đàm tiếu, châm chọc sau lưng.

Nhưng đến giờ nàng ta mới biết, bị mắng thẳng vào mặt, cảm giác tựa như dao cắt da thịt!

Hơn nữa, Dư cô nương không hề nể nang!

Đồng thời, nàng ta cũng hiểu vì sao Dư cô nương lại tức giận như vậy.

Vì mẫu thân của nàng ấy!

Trong mắt nàng ấy, những thiếp thất đoạt vị trí chính thất như nàng ta, đều là tội ác không thể tha thứ!


A Vi nhìn sắc mặt tái xanh, rồi lại trắng bệch của Từ phu nhân, giọng nói trầm xuống, lạnh như băng:

“Vậy nên, rốt cuộc nhà họ Phùng có lập bài vị thờ cúng hay không?

“Nếu Phùng thị lang muốn bị buộc tội trước triều đình, ta có thể giúp hắn toại nguyện.”

Từ phu nhân hoảng sợ, không dám chần chừ:

“Có! Có thờ cúng! Ở Đại Từ Tự ngoài kinh thành!”

A Vi lặng lẽ hít sâu một hơi.

Một cơn giận này, cũng chỉ cần một câu trả lời này.

Ổn định lại cảm xúc trong lòng, A Vi tiếp tục:

“Ta thực sự rất tò mò, bà biết rõ tình hình trong Định Tây hầu phủ, vậy sao còn dám qua lại với ta?

“Phùng thị lang muốn nhờ cậy ân sư để thăng tiến, bà nghĩ ta sẽ tạo cơ hội cho bà lấy lòng Hầu phu nhân sao?”

Từ phu nhân cúi đầu, không nói được gì.

Cũng đúng, nếu đã điều tra được chuyện trong nhà nàng ta, biết rõ quan hệ sư đồ kia cũng chẳng phải chuyện gì khó.

“Nhưng cũng khó nói trước!”

A Vi bỗng nhiên đổi giọng, lời lẽ đầy châm chọc:

“Ta và bà không phải cùng một loại người.”

“Nhưng bà và Hầu phu nhân chắc hẳn rất hợp ý.”

“Hai người có thể ngồi lại nói chuyện xem làm thế nào để xóa sạch sự tồn tại của nguyên phối, không phải là một chủ đề hay sao?”


Lúc bị A Vi mời ra khỏi Xuân Huy viên, sắc mặt Từ phu nhân xám như tro, bước chân loạng choạng, đi tới cửa thì vấp phải bậu cửa, suýt chút nữa ngã sấp xuống, phải vịn lấy cánh cửa mới đứng vững được.

Nàng ta thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, một nỗi oán hận dâng lên trong lòng.

Tại sao nàng ta chỉ là một phu nhân của Thị lang?!

Tại sao Phùng Chính Bân không phải Thượng thư, không phải Thái Bảo?!

Nếu Phùng Chính Bân tranh giành được vị trí cao hơn, nếu hắn leo lên vững vàng, thì Dư cô nương còn dám sỉ nhục nàng ta như vậy không?!


Phía sau, trong Xuân Huy viên, tất cả nha hoàn, ma ma đều nín thở, không ai dám thốt lên một tiếng.

Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Biểu cô nương nữa, họ mới len lén trao đổi ánh mắt với nhau.

Không hổ là nữ nhi của Cô phu nhân!

Mắng người đủ cay!

Hận cũng đủ sâu!

Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!

Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom

Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!

Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: lechamad@gmail.com

Momo: 0946821468

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top