Sau một hồi chờ đợi, người được cử đi gọi Chương Húc quay lại, vẻ mặt lúng túng:
“Chương Húc đâu?” Mạnh Tế Tửu thắc mắc.
“Bẩm Tế Tửu đại nhân, Chương Húc đóng cửa học xá, nhất quyết không ra.”
“Thằng nhãi này!” Chương Thủ Phụ cảm thấy mất mặt, vội vàng cười gượng với Mạnh Tế Tửu:
“Ta sẽ trực tiếp đến tìm hắn.”
Mạnh Tế Tửu đứng dậy:
“Để ta đi cùng. Chương Thủ Phụ cũng không cần vội, tránh để trẻ nhỏ cảm thấy áp lực.”
Dù trong lòng không ưa gì Chương Thủ Phụ, nhưng Mạnh Tế Tửu vẫn tỏ ra khoan dung và thân thiện, đúng kiểu một người thầy mẫu mực trước mặt mọi người.
Khi nhóm người đến học xá của Chương Húc, họ thấy khá đông học sinh tụ tập thành từng nhóm nhỏ, rì rầm bàn tán.
“A, Tế Tửu đại nhân đến rồi!” Một tiếng hô vang lên, và đám học sinh nhanh chóng tản ra như chim bị hoảng sợ.
Mạnh Tế Tửu khẽ lắc đầu cười:
“Làm chư vị phải chê cười.”
Nhìn tình hình, chuyện Chương Húc và Tân cô nương đánh nhau đã lan khắp Quốc Tử Giám.
Không biết thằng nhãi này đã đánh cô nương người ta thê thảm đến mức nào. Nghĩ thế, Mạnh Tế Tửu càng cảm thấy chán ghét Chương Húc hơn.
“Chương Húc, mở cửa ra!” Giám sát viên gõ cửa, lên tiếng gọi.
Bên trong vang lên giọng nói bướng bỉnh của Chương Húc:
“Ta không khỏe, không muốn gặp ai.”
“Ngay cả Tế Tửu đại nhân và lệnh tổ phụ cũng đến, nếu ngươi còn không mở cửa, tất cả các học sinh trong xá phòng này sẽ bị ghi lỗi.” Giám sát viên cảnh cáo, giọng lạnh tanh.
Bên trong, Chương Húc nghe vậy, mặt mày càng khó coi hơn.
Sao tổ phụ lại đến đây? Tin tức nhanh như vậy đã truyền đến tai ông rồi sao?
Hai tên theo hầu nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Chương huynh, hay là mở cửa đi thôi.”
Xá phòng vốn có bốn học sinh ở, nhưng một người đã rời đi vì cha dính líu đến vụ của Đặng Các lão, nên hiện chỉ còn ba người.
Chương Húc do dự.
“Chương Húc, mở cửa cho ta!”
Nghe thấy tiếng quát của tổ phụ, hắn biết không còn đường trốn tránh:
“Mở cửa đi.”
Dù có mất mặt cũng đành chịu, tổ phụ đích thân đến rồi, không thể né mãi được.
Hai kẻ hầu thở phào nhẹ nhõm, nhanh tay mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, Chương Thủ Phụ liền vén áo bước vào:
“Chương Húc—”
Khi nhìn thấy kẻ đang nằm úp mặt trên giường, chậm rãi ngoảnh đầu lại để lộ một khuôn mặt sưng vù như đầu heo, Chương Thủ Phụ khựng lại, suýt nữa thì ngã nhào.
Mạnh Tế Tửu phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy cánh tay Chương Thủ Phụ, cố gắng nhận diện kẻ trên giường.
Là Chương Húc.
Tôn Nham hít sâu một hơi, không giấu được vẻ kinh ngạc.
Không phải nói Chương Thủ Phụ tôn tử đã đánh Tân cô nương sao? Vậy người này là ai đây?
“Người này là—”
Chương Thủ Phụ trấn tĩnh lại, từ từ lấy lại bình tĩnh sau cú sốc:
“Chương Húc, chuyện này là sao?”
“Không, không có gì.” Chương Húc lảng tránh ánh mắt, mặt đầy xấu hổ.
Con bé chết tiệt kia nói đúng, để trưởng bối biết được thật là nhục nhã.
“Không có gì? Không phải nói ngươi đã đánh Tân cô nương sao!”
Chẳng lẽ sau đó bị người ta trả thù?
“Ai đánh cô ấy—” Chương Húc định bật dậy, nhưng vừa động đã đau đến co rút, rên rỉ không thôi.
“Ngươi không đánh Tân cô nương?”
Chương Húc nhăn nhó, trán toát mồ hôi lạnh:
“Tổ phụ, ai nói với người mấy lời đồn nhảm đó?”
“Đồn nhảm gì! Tân cô nương đã tiến cung cáo trạng, Hoàng thượng giận dữ, sai ta đến dẫn ngươi, cái đồ khốn này, về nhà dạy dỗ!”
“Khoan đã—” Chương Húc khó nhọc giơ tay lên:
“Tổ phụ nói Tân cô nương đã vào cung cáo trạng?”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Tôn Nham khẽ hắng giọng, nhắc nhở sự hiện diện của mình.
Cẩn thận lời ăn tiếng nói, nếu không ông ta báo lại Hoàng thượng thì rắc rối to.
Chương Húc từ từ quay đầu, nhận ra Tôn Nham, đại thái giám thân cận của Hoàng thượng.
Vậy thì đúng rồi, tổ phụ không lừa hắn.
Ý thức được điều này, máu nóng dồn thẳng lên đỉnh đầu hắn.
“Ta phải liều mạng với con bé chết tiệt đó!” Chương Húc gầm lên, quên luôn cơn đau trên người, lao xuống giường định xông ra ngoài. Nhưng chưa kịp đi được hai bước, hắn đã loạng choạng suýt ngã.
“Chương huynh cẩn thận!” Hai kẻ theo hầu vội đỡ lấy hắn.
Chương Húc giận dữ thở hổn hển:
“Con bé nói đánh nhau về mách gia đình là đồ hèn nhát. Ta bị nó đánh thành ra thế này mà chẳng nói tiếng nào, vậy mà nó lại đi mách Hoàng thượng? Thật quá vô liêm sỉ!”
“Chương Húc!” Chương Thủ Phụ quát lớn, quay sang chắp tay với Tôn Nham và Mạnh Tế Tửu:
“Đứa cháu này bị đánh đến mụ mẫm cả đầu óc, Chương mỗ xin phép đưa nó về. Mạnh Tế Tửu, phiền ngài sắp xếp cho vài người giúp đỡ, chứ tình trạng của nó hiện tại e rằng không thể đi được.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Mạnh Tế Tửu, vốn không ưa gì Chương Thủ Phụ, lúc này lại tỏ ra vô cùng chu đáo và quan tâm một cách khó hiểu.
Khi trở về Chương phủ, Chương Húc nghe tin Hoàng thượng đã ra lệnh buộc hắn phải rời khỏi Quốc Tử Giám, lập tức mất hết lý trí:
“Tổ phụ, người đừng ngăn cháu, cháu phải giết chết con bé chết tiệt đó!”
“Đủ rồi!” Chương Thủ Phụ nhìn đứa cháu trai điên cuồng, vừa giận vừa bất lực.
“Ngươi có bản lĩnh giết nó thì đã không bị đánh đến nông nỗi này!”
Chương Húc nghẹn lời, mắt trợn trắng:
“Con bé đó hắt nước trà vào mặt cháu, làm cháu không mở mắt được, sau đó liền lao vào đánh tới tấp…”
“Ngươi cứ yên tĩnh mà dưỡng thương, không được gây chuyện nữa.” Chương Thủ Phụ thở dài.
“Nhưng tổ phụ, con bé đó vào cung tố cáo cháu, chẳng lẽ cứ để yên như vậy sao?” Chương Húc không thể chấp nhận.
“Ngươi còn định đến trước mặt Hoàng thượng mà tranh cãi à? Chương Húc, ngươi phải nhớ rõ thân phận thật sự của nó!”
“Con bé đó thậm chí còn không có danh phận công chúa!” Chương Húc cứng đầu.
“Đúng, nó không có danh hiệu công chúa, nhưng nó được tự do ra vào hoàng cung, được phong làm quan triều đình, lại có vài vị đại thần bị mất chức vì nó. Nó mới là người được Hoàng thượng thực sự cưng chiều. Từ nay, ngươi không được phép trêu chọc nó nữa!”
Chương Thủ Phụ cảnh cáo xong, rời khỏi phòng với khuôn mặt đầy âm trầm.
Phu nhân của Chương Thủ Phụ bước vào, vừa khóc vừa khuyên nhủ:
“Cháu ngoan, cháu phải nghe lời tổ phụ, từ giờ đừng đối đầu với Tân cô nương nữa.”
“Cháu chỉ không cam lòng!” Chương Húc nghiến răng.
“Giận dữ chỉ hại đến thân thể của mình thôi. Cháu thử nghĩ mà xem, từ nay cháu không phải thi tháng nữa, chẳng phải là một điều đáng mừng sao?”
Chương Húc ngẩn ra, khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nếu nghĩ theo cách này, hình như cũng không đến nỗi quá tệ.
Khi màn đêm buông xuống, Chương Ngọc Thần bước vào Chương phủ từ cổng phụ, đến thẳng thư phòng của Chương Thủ Phụ để mật đàm.
“Nhị bá, đây là tài liệu mà cô nương đó đang viết.” Chương Ngọc Thần đưa một tờ giấy nhàu nát cho Chương Thủ Phụ.
Chương Thủ Phụ cầm lấy, đưa lại gần ánh đèn đọc kỹ. Ánh mắt ông trở nên lạnh lùng và nguy hiểm.
“Nhị bá, nội dung trên giấy không nhiều, nhưng đủ để nhận ra đây chính là những đề xuất mà Hoàng hậu Tân trước kia từng đưa ra.”
“Đúng vậy.”
“Nhị bá, hãy ra tay đi.” Dưới ánh đèn, ánh sáng chỉ chiếu rọi một nửa khuôn mặt của Chương Ngọc Thần, nửa còn lại chìm trong bóng tối, trông càng thêm u ám.
Chương Thủ Phụ siết chặt tờ giấy, im lặng.
“Hôm nay Chương Húc bị đánh thê thảm như vậy, Hoàng thượng lại phản ứng thế nào?” Chương Ngọc Thần cười nhạt, dường như đã biết rõ:
“Hoàng thượng không chỉ khiển trách bá phụ mà còn ra lệnh đuổi học Chương Húc. Nhị bá, người vẫn không nhận ra ảnh hưởng của con bé đó với Hoàng thượng sao?”
Lúc đầu, Chương Ngọc Thần không định vội vàng. Việc Hoàng tử bỗng biến thành Công chúa theo lý thường đã giảm bớt nguy cơ đe dọa với họ, không đáng để liều lĩnh chỉ vì một cô nương.
Nhưng Tân Hựu lại không đi theo lẽ thường.
Cô ta đó đang cố gắng thực hiện những điều Hoàng hậu Tân năm xưa không làm được, lại được Hoàng thượng hết mực sủng ái.
Chương Ngọc Thần biết nhị bá của mình không dễ đưa ra quyết định. Việc giữ tài liệu một ngày không báo lại đã cho thấy sự do dự của ông ta. Nhưng sau vụ Chương Húc, đây là thời cơ tốt nhất để thuyết phục.
“Nhị bá, chỉ cần cô nương đó chết đi, mọi mối lo ngại của chúng ta sẽ tan biến.
Cần cắt bỏ tận gốc, nếu không sẽ gặp đại họa!”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.