Khi về đến nhà Tô Niệm, Tư Nghiêm nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống sofa, cẩn thận như sợ cô sẽ đau.
Anh cũng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lướt qua gương mặt nhợt nhạt của Tô Niệm, rồi dừng lại nơi Tô Hồng. Sau vài giây trầm ngâm, anh nói bằng giọng nghiêm túc:
“Dì ơi, con muốn bàn với dì một chuyện.”
“Con nói đi.” — Tô Hồng đáp, đầu ngón tay khẽ vuốt dọc tay vịn sofa, động tác vô thức mà căng thẳng.
Tư Nghiêm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bà, ánh mắt thành khẩn:
Giọng nói của anh có sự kính trọng của người trẻ, mà cũng đầy quyết tâm.
“Cũng được.” — Giọng Tô Hồng nhẹ như cánh lông vũ, vang trong không khí mà gần như không có trọng lượng.
Tư Nghiêm khẽ thở phào, rồi nhanh chóng nói tiếp:
“Vậy thứ bảy này nhé? Địa điểm con sẽ sắp xếp, đến hôm đó con qua đón dì.”
Giọng anh mang theo một chút chờ mong khó giấu.
“Được.” — Tô Hồng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghẹn ứ.
Bà đã hứa sẽ chăm sóc con gái thật tốt, vậy mà luôn bị công việc trói buộc, ngay cả bữa ăn của con cũng chẳng lo chu đáo.
Cảm giác tội lỗi dâng lên, cay xè nơi sống mũi.
Điều khiến bà càng xót xa hơn là — hai nhà gặp mặt nghĩa là con gái bà sắp bước ra khỏi vòng tay mẹ, sắp có cuộc đời riêng của nó.
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, vành mắt bất giác đỏ hoe.
Tư Nghiêm nhận ra tâm trạng bà chùng xuống, vội cúi người, nói chân thành:
“Dì ơi, dì đừng nghĩ nhiều. Con và Niệm Niệm ở bên nhau rồi, dì không mất đi con gái đâu, mà sẽ có thêm một đứa con trai. Con và cô ấy sẽ thường xuyên về thăm dì, chăm sóc dì thật tốt.”
“Mẹ! Con không xa mẹ đâu!” — Tô Niệm òa lên, nhào vào lòng mẹ, giọng nghẹn ngào, vai run run.
Tư Nghiêm nhất thời hoảng hốt — sao anh lại trở thành người khiến hai mẹ con họ khóc thế này?
Anh vội vàng nói:
“Dì ơi, nếu dì thấy gấp quá thì… chuyện gặp mặt có thể để sau cũng được.”
“Không cần.” — Tô Hồng hít sâu, vỗ về con gái, giọng dịu lại, ánh nước trong mắt dần tan, “Cứ làm theo ý con đi. Có thêm người thương yêu Niệm Niệm, là chuyện tốt.”
…
Trong khi đó, Trần Nhiên, người vừa đưa Tô Niệm đến bệnh viện, đang bước ra ngoài với bước chân loạng choạng.
Nắng chiều xuyên qua tán ngô đồng rơi lốm đốm xuống mặt đất, chói đến mức khiến ông nheo mắt. Không khí hâm hấp, nghèn nghẹn khiến ông cảm thấy khó thở.
Ngồi vào xe, tay ông đặt trên vô lăng nhưng không thể xoay nổi.
Ký ức dâng tràn như con sóng lớn — mặn chát, lạnh lẽo, tràn ngập khắp cơ thể, khiến ông gần như nghẹt thở.
Bốn mươi mấy tuổi, dáng người ông vẫn thẳng tắp, khác hẳn những người đàn ông cùng tuổi đã bắt đầu bụng phệ, nhờ vào nhiều năm tự kỷ luật nghiêm ngặt — sáng nào cũng chạy bộ, ăn uống luôn chừng mực.
Chỉ mong một ngày gặp lại, bản thân vẫn là người mà cô ấy có thể nhận ra ngay.
Hai mươi hai năm rồi.
Năm đó, Tô Hồng rời khỏi miền Nam không một lời từ biệt. Ông chạy đến ga tàu, chỉ kịp nhìn theo đoàn tàu mang đi người phụ nữ mình yêu, cảm giác xé lòng ấy đến giờ vẫn còn nhói trong lồng ngực.
Vừa nãy ở cổng bệnh viện, khi vô tình thấy tấm thẻ khám bệnh, ông thoáng liếc qua — trên đó có ghi ngày sinh: 17 tháng 5 năm 2002.
Ngón tay Trần Nhiên gõ nhẹ lên vô lăng, khớp tay trắng bệch.
Tính kỹ lại — tuổi của Tô Niệm vừa vặn khớp, mà đứa trẻ còn mang họ Tô…
Chẳng lẽ… đứa bé ấy… là con của ông?
Tim ông thắt lại, sống lưng cứng đờ. Nhưng ngay sau đó, một luồng hơi nóng lạ lẫm dâng lên, khiến mắt ông cay xè.
Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!
Phải rồi… nhất định là con của ông!
Từ khi trở về nước, ông dồn toàn bộ tâm sức cho sự nghiệp, sáng lập Công ty Thời Trang Trần Thị.
Mấy năm qua, công ty phát triển không ngừng, mở thêm chi nhánh từ miền Nam đến Giang Thành, nhưng cô đơn vẫn như dây leo quấn lấy ông, thít chặt lấy hơi thở.
Không lâu trước đây, ông từng quay lại quê cũ của Tô Hồng, hỏi khắp nơi về cô gái năm nào bím tóc dài, tên là Tô Hồng.
Phải mất ba tháng lần theo từng manh mối, ông mới tìm được tiệm may nhỏ giấu mình nơi góc phố.
Thì ra, suốt bao năm qua, dòng máu của ông đã lớn lên ở một nơi khác, hóa thành một cô gái xinh đẹp, hiền hòa.
Mẹ con họ đã phải chịu bao nhiêu vất vả, bao nhiêu tủi hờn…
Dẫu trải qua bão giông, Tô Hồng sau hai mươi hai năm vẫn là hình bóng dịu dàng trong tim ông.
Trần Nhiên nhìn khung cảnh lùi dần ngoài cửa kính, bóng mình trong gương chiếu hậu mờ ảo, khóe môi khẽ cong rồi lại siết chặt. Yết hầu ông trượt lên xuống hai lần, nuốt lại tiếng nghẹn nơi cổ họng.
…
Còn ở nhà Tô Hồng, Tư Nghiêm vẫn ở lại chăm sóc Tô Niệm.
Buổi chiều, khi cô ngủ, anh ngồi cạnh bàn học, ánh mắt lướt qua từng góc phòng.
Trên tường treo mấy bức bản vẽ thiết kế, góc tờ giấy có ghi ngày tháng — bức sớm nhất là từ ba năm trước.
Trên giá sách là hàng loạt cúp và giấy khen — từ cấp thành phố đến cấp quốc gia, còn có cả giải thưởng trong trường, trưng bày lấp lánh.
Trên bàn học, những bản vẽ rải rác — có tờ chỉ vài nét phác thảo, có tờ lại chi tiết đến mức ghi rõ loại vải và mật độ mũi chỉ.
Rõ ràng đây là căn phòng của một nghệ sĩ thiết kế thực thụ.
Tô Niệm vẫn chỉ là sinh viên năm ba, nhưng trong lĩnh vực mình theo đuổi, cô đã xuất sắc đến vậy.
Tư Nghiêm khẽ vuốt qua tờ giấy vẽ váy cưới, nét bút mềm mại chứa đầy sự dịu dàng của thiếu nữ.
Anh chợt nghĩ, nếu không có đêm định mệnh đó, không có đứa trẻ ngoài dự tính này, có lẽ họ sẽ gặp nhau ở một buổi triển lãm thiết kế nào đó — anh sẽ bị tài năng của cô thu hút, rồi bắt đầu một mối duyên thật đẹp.
Nhưng đời đã sắp đặt họ gặp nhau theo cách khác — và anh cũng không hối hận.
Anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để cho cô hạnh phúc.
Khi Tư Nghiêm còn đang đắm trong suy nghĩ, Tô Niệm khẽ tỉnh giấc.
Cô dụi mắt, thấy anh ngồi bên bàn học thì mặt khẽ ửng hồng.
“Anh đang xem gì thế?” — cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.
Tư Nghiêm đứng dậy, đến ngồi bên giường, dịu dàng nói:
“Anh đang xem tài năng của em, Niệm Niệm, em thật sự rất giỏi.”
Má Tô Niệm càng đỏ hơn, cô cúi đầu nghịch góc áo: “Em nào có…”
Tư Nghiêm nắm lấy tay cô:
“Sau này, anh sẽ luôn ở bên, giúp em thực hiện ước mơ thiết kế.”
Tô Niệm ngẩng lên, ánh mắt chan chứa xúc động. Hai người nhìn nhau, trong căn phòng nhỏ tràn ngập hơi thở ngọt ngào.
…
Bữa tối họ ăn ở nhà Tô Niệm.
Cô chỉ ăn nửa bát cháo rau, sắc mặt đã khá hơn, cơn đau bụng cũng dịu đi rõ rệt.
Sau bữa ăn, Tư Nghiêm giúp dọn dẹp bát đũa, nhìn Tô Hồng rửa chén dưới ánh đèn, bất giác thấy cảnh ấy ấm cúng như một mái nhà thực sự.
Cảm ơn bạn TRAN UYEN NHI donate 100K lần thứ n!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.