Chương 316 : “Con trai mèo”

Bộ truyện: Sương mù Cảng

Tác giả: Hoa Lâm Lăng

Nghe cô trả lời, Lê Nghiễn Thanh khẽ liếc sang gương, thấy cô nghiêm túc đến lạ, liền trêu:

“Em quan tâm ‘con trai mèo’ của mình ghê đấy.”

Lâm Thư Đường không phản bác, còn gật đầu, đáp rất đỗi nghiêm túc:

“Cũng là con trai mèo của anh mà.”

Lê Nghiễn Thanh bật cười, không trêu thêm nữa, chỉ đổi đề tài:

“Để tài xế đưa em đi. Trưa không cần về, đến thẳng nhà họ Lê.”

“Vâng.”

Hôm nay phòng khám thú y khá vắng, nên Lâm Thư Đường xong sớm nửa tiếng.

Cô bảo tài xế đưa mèo về trước, còn mình thì bắt taxi đến Tập đoàn Thượng Lê tìm Lê Nghiễn Thanh.

Cô đến nơi lúc mười giờ bốn mươi hai. Khi đó anh vẫn đang họp, nên cô tự đi lên phòng làm việc.

Nhân viên ở bộ phận thư ký đã được Trợ lý Phạm dặn trước, hầu hết đều nhận ra cô.

Những người chưa gặp trực tiếp thì cũng đã thấy hình cô trong ảnh, nên khi cô bước vào, chẳng ai ngăn cản.

Phòng làm việc của Lê Nghiễn Thanh ở đâu cũng mang cùng một phong cách — từ Hội sở Tịch Thành, công ty ở Kinh Đô, đến Cảng Thành.

Ngồi xuống sofa, Lâm Thư Đường nhìn quanh một vòng, bất giác nghĩ — phòng của các tổng giám đốc công ty, hình như đều chỉ quanh quẩn ba màu: đen, trắng và xám.

Cô chờ khoảng nửa tiếng thì cửa mở.

protected text

Vì thế, khi vừa bước vào và thấy người ngồi trong phòng, Lê Nghiễn Thanh hơi sững lại.

Chiếc áo khoác ngoài của cô vắt trên sofa, trên người chỉ còn chiếc áo mỏng màu trắng.

Nghe tiếng mở cửa, Lâm Thư Đường quay đầu, bắt gặp ánh mắt anh. Trong mắt anh vẫn còn thoáng ngạc nhiên.

Cô cố làm mặt nghiêm, giả vờ giận:

“Không hoan nghênh em đến sao?”

Khoé môi anh khẽ cong, nụ cười ôn hòa:

“Em đi taxi đến à?”

Truyện được dịch bởi team rừng truyện chấm com!!!

Lâm Thư Đường gật đầu, rồi sau vài giây lại nói tiếp, giọng nửa như đùa nửa như thật:

“Anh không trả lời câu hỏi của em — thật sự không hoan nghênh em hả?”

Lê Nghiễn Thanh vòng tay ôm lấy eo cô, cười khẽ:

“Lại nói linh tinh.”

Vừa nói, anh cúi người khẽ chạm lên môi cô, giọng thấp trầm lẫn tiếng cười:

“Anh có hoan nghênh không… chẳng phải rất rõ rồi sao?”

Hai người giữ nguyên tư thế ấy — anh ôm cô từ phía trước, hơi thở anh vây lấy cô.

Mặt Lâm Thư Đường nóng bừng, cô hơi ngửa đầu, tay chống lên ngực anh, định rời ra.

Sợ cô ngã, Lê Nghiễn Thanh nắm tay giữ lại, rồi từ từ buông ra, sau đó giúp cô chỉnh lại áo quần bị xô lệch khi nãy.

“Người nhà họ Thịnh cũng có mặt.” – Anh nói. – “Em có muốn gặp họ không?”

Nghe vậy, Lâm Thư Đường nhớ ra chuyện khác, hỏi:

“Những tin tức trên mạng về Thịnh Dĩnh dạo gần đây… là anh cho người đăng à?”

“Ừ.” – Anh không phủ nhận. – “Toàn mấy chuyện cũ thôi.”

Những “chuyện cũ” mà anh nói, thật ra đều là những bê bối không mấy hay ho của Thịnh Dĩnh:

Từng nhiều lần bắt nạt bạn học khi còn ở trường, từng chen chân vào chuyện tình của người khác, và đặc biệt là bằng chứng đầy đủ về việc cô ta cùng lúc qua lại với nhiều người đàn ông trong thời đại học — thời gian, địa điểm, thậm chí cả hóa đơn và ảnh chụp đều rõ ràng.

Hình tượng “tiểu thư nhà giàu dịu dàng, đoan trang” mà Thịnh Dĩnh dày công gây dựng bao năm, lần này xem như tan thành mây khói.

Không chỉ dân mạng mà cả những người trong giới vốn không ưa cô ta cũng nhân cơ hội lên tiếng, tung thêm bằng chứng, khiến mức độ xác thực càng cao.

Có thể, trong mắt người ngoài, cách làm của Lê Nghiễn Thanh không hẳn quang minh, nhưng với Lâm Thư Đường, cô không nghĩ thế.

Huống chi, anh làm tất cả vì cô — cô nào nỡ chê trách.

“Đang nghĩ gì vậy?” – Anh hỏi.

Cô mím môi, lắc đầu:

“Không có gì. Gặp họ đi.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top