“Người quân tử sống trên đời phải quang minh chính đại, sao có thể mang trong lòng những ý nghĩ đen tối thế này?” Chu Đỉnh như thể vừa bị sỉ nhục nặng nề, nhân cơ hội giải thích, bày tỏ tấm lòng của mình: “Nếu Thường nương tử không tin ta, hôm nay ta sẽ về và hủy bỏ hôn ước! Dù sao trong lòng ta từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình Thường nương tử, sống với người mình không yêu cả đời này còn có ý nghĩa gì chứ —”
Nói đến đây, giọng hắn đột ngột dừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ lúng túng, làm như thể “ta đã kìm nén lâu rồi, sao lại để lỡ lời nói ra lúc này.”
“Ọe!”
Một tiếng nôn khan vang lên, sắc mặt Chu Đỉnh cứng đờ, quay sang nhìn Hỷ nhi.
Thường Tuế Ninh bình thản nói: “Cô ấy đang có thai.”
Hỷ nhi một tay che miệng, tay kia đỡ bụng dưới, ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy.”
Sắc mặt Chu Đỉnh trở nên phức tạp: “… Chúc mừng.”
Nhưng… sao tình huống này lại hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng?
May mà thiếu nữ trước mặt cũng đã tiếp lời, giúp tình cảnh không bị rơi vào cảnh ngượng ngùng—
Chỉ là giọng của nàng quá thẳng thắn: “Ngươi không cần phải có ta trong lòng, ngươi với ta là khác biệt quá lớn, người nhà của ta cũng sẽ không đồng ý.”
Hỷ nhi định nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng — không chỉ là khác biệt lớn, mà phải nói là khác biệt giữa tiên và súc vật mới đúng.
“… Ta, ta biết, ta không xứng với Thường nương tử.” Mặt Chu Đỉnh đỏ lên, vẫn kiên quyết: “Cũng vì thế, ta chưa bao giờ bày tỏ tâm ý… Nhưng có một ngày, ta nhất định sẽ thành danh!”
Thường Tuế Ninh: “…”
Thành danh? Hay là rơi đầu thì đúng hơn.
“Ta biết Thường Đại tướng quân sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện này… Nhưng ta đã quyết định rồi, cuộc đời này, tình yêu đích thực khó cầu, dù có thế nào cũng không nên dễ dàng từ bỏ.” Chu Đỉnh nhìn nàng chăm chú, thề thốt: “Nếu sống thì khác phòng, chết thì cùng huyệt, không tin cứ xem, sáng như ban ngày…”
Thường Tuế Ninh nhìn khuôn mặt kích động của hắn, chỉ cảm thấy hắn như một con quỷ hút máu muốn kéo người ta chết cùng, nhưng lại dùng tình yêu chân thành làm mồi nhử—
Nàng nói với sự chân thành: “Muốn chết thì ngươi chết, ta không muốn chết.”
Chu Đỉnh khựng lại: “?”
“Ta nghe lời cha ta.” Thiếu nữ nói với giọng đương nhiên: “Người nhà của ta sẽ không bao giờ hại ta.”
Chu Đỉnh nhất thời không nói nên lời.
Ý là… nhất quyết phải tỉnh táo như vậy sao?
Nàng có dị ứng với những câu chuyện tình yêu mãnh liệt, lãng mạn trong kịch bản hay thơ ca đến thế sao?
Ngọn lửa tình yêu bừng cháy trong lòng hắn bị dập tắt liên tục, giờ đây chỉ còn lại vài tia lửa nhỏ đang chật vật cháy—
Ngay lúc hắn định nói thêm điều gì đó, thiếu nữ đã lên tiếng trước: “Lý do ta nhắc đến chuyện ngươi đã định thân, là để nói rằng ngươi và ta từ nay về sau không nên có bất kỳ liên hệ gì nữa.”
Hóa ra là đến đây để cắt đứt quan hệ?
Chu Đỉnh sững sờ, chỉ cảm thấy giấc mộng bước vào nhà giàu của mình đã tan vỡ.
“Vì vậy, ngươi đã hứa rằng sau khi đỗ đạt, sẽ trả lại gấp trăm lần số bạc mà ta đã cho ngươi mượn, giờ hãy trả lại đi. Chúng ta thanh toán xong, coi như kết thúc.” Thiếu nữ bình thản nói.
Biểu cảm của Chu Đỉnh lúc này hoàn toàn vỡ vụn.
Không chỉ muốn cắt đứt quan hệ, mà còn muốn hắn… trả tiền?!
Hắn đã nói sẽ trả lại số tiền đó, nhưng nàng chẳng phải đã nói… nàng không mong đợi gì từ hắn sao!
Nhưng nếu nói ra điều đó, thì thật sự sẽ làm tổn hại đến thể diện và phong độ của một người đọc sách…
Khuôn mặt hắn tràn đầy cảm xúc phức tạp: “Thường nương tử, nàng thế này là…”
“Không cần đợi ngươi đỗ đạt rồi mới trả, chuyện trả gấp trăm lần cũng không cần, ngươi chỉ cần trả lại số tiền gốc là đủ.” Thiếu nữ ân cần nói.
Nữ tì của nàng còn ân cần hơn nữa, lấy ra một vật: “Đây là bản tổng kết số bạc mà tiểu thư của ta đã cho Chu công tử mượn, mời công tử xem qua.”
Chu Đỉnh: “…”
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Giờ đây, hắn không còn là Chu Đỉnh nữa, mà là Chu Bị Sét Đánh.
Giấc mộng bước vào nhà giàu tan vỡ đã đành, giờ lại còn phải gánh một món nợ lớn.
Lời đã đến nước này, hắn chỉ có thể nhận lấy bản kê mà Hỷ nhi đưa, nhìn vào con số trên đó, suýt nữa không giữ nổi biểu cảm của mình, nhưng chỉ có thể nói: “… Nhưng ta không mang theo nhiều bạc như vậy, trong một thời gian ngắn cũng khó mà gom đủ…”
Thường Tuế Ninh hào phóng đáp: “Không sao, ta cho ngươi ba ngày hạn chót.”
Thấy vẻ mặt Chu Đỉnh vẫn đầy khó xử, Thường Tuế Ninh cũng có chút áy náy: “Chu công tử đừng trách ta, số bạc này là do cha ta bảo ta đến đòi. Ông vừa thắng trận trở về kinh, biết chuyện này thì nổi trận lôi đình, đập gãy không ít bàn ghế rồi —”
Chu Đỉnh toàn thân cứng đờ.
Giọng nàng nghe êm ái, lời nói như xin lỗi, nhưng lại khiến hắn lạnh người, như thể hắn sẽ sớm trở thành một trong những chiếc bàn bị đập gãy kia.
Thiếu nữ thiện ý nhắc nhở: “Nếu không đòi được số bạc này, ta cũng không sao, cùng lắm chỉ bị mắng mấy câu, nhưng quan trọng là chính Chu công tử.”
“Tiểu thư, chúng ta nên đi thôi, công tử hình như đang đợi sốt ruột rồi.” Hỷ nhi lên tiếng.
Thường Tuế Ninh liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài đình.
Chu Đỉnh nghe vậy, theo bản năng cũng quay lại nhìn, chỉ thấy bên cạnh cỗ xe của Thường Tuế Ninh không biết từ lúc nào đã có thêm một đôi chủ tớ. Chàng thiếu niên ngồi bên cạnh xe, đang dùng khăn bông lau thanh kiếm bên hông, trông cao lớn và khôi ngô.
Lưỡi kiếm trắng sáng như tuyết, theo từng động tác lau kiếm của thiếu niên, ánh nắng ban trưa chiếu xuống phản xạ lên lưỡi kiếm, chói thẳng vào mắt Chu Đỉnh.
Chu Đỉnh vội vàng lùi lại vài bước.
Thường Tuế Ninh nói: “Cáo từ.”
Chu Đỉnh khẽ mấp máy môi, gật đầu: “Thường nương tử đi thong thả…”
Thường Tuế Ninh không nhìn hắn nữa, dẫn theo Hỷ nhi rời khỏi đình.
Thường Tuế An thấy vậy liền tra kiếm vào vỏ, nhảy xuống xe, vén rèm giúp em gái.
Thường Tuế Ninh lên xe, Thường Tuế An cưỡi lên ngựa, hai anh em rời đi.
Trong đình, Chu Đỉnh đứng đó, sắc mặt tái nhợt.
“Ninh Ninh, ta nói thật, chúng ta nên đánh hắn một trận trước khi đi!” Thường Tuế An cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, cau mày nói: “Loại quân tử giả tạo, nhu nhược này vô dụng nhất, chỉ cần đấm vài phát là hắn sẽ khai hết thôi!”
“Hắn có thể muốn khai đấy.” Thiếu nữ trong xe ngáp dài, giọng điệu lơ đễnh: “Chỉ sợ hắn chẳng có gì để khai.”
Trong xe, Hỷ nhi rót một tách trà nóng, đưa đến trước mặt Thường Tuế Ninh.
“Lúc đến, tiểu thư đã nói rồi, nếu kẻ đứng sau thật sự là một con rắn lớn, thì chắc chắn sẽ không tự mình ra tay, cũng không để lộ danh tính.” Hỷ nhi nói: “Chu Đỉnh chỉ là kẻ làm thuê lấy tiền, e rằng hắn cũng không biết đối phương là ai.”
Trong tình huống như vậy, nếu bắt Chu Đỉnh ngay lập tức, chẳng những không tra ra được manh mối hữu ích, mà còn khiến kẻ đứng trong bóng tối cảnh giác, cuối cùng lại làm hỏng việc.
“Đúng vậy…” Thường Tuế An vẫn chưa hết cau mày: “Chỉ là ấm ức cho muội, phải giả vờ thảo mai với hắn, đến giờ vẫn phải nói năng nhẹ nhàng, thật là rẻ mạt cho hắn quá!”
Nói năng nhẹ nhàng?
Thường Tuế Ninh nhấp một ngụm trà: “Không có đâu.”
“Nhưng vẫn là rẻ cho hắn quá…” Thường Tuế An vẫn không thể nguôi giận vì không được đánh Chu Đỉnh, lại nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy vẻ mặt “kẻ sát nhân không thành lại còn muốn ăn thịt thiên nga” của hắn, không nhịn được mà nói: “Vừa nãy hắn đứng gần muội như vậy, nếu những lời muội nói có giọt nước miếng nào văng trúng mặt hắn, thì đó cũng là cho hắn hưởng phúc rồi!”
Thường Tuế Ninh suýt chút nữa bị sặc trà: “…”
Thật sự là nàng nên cảm ơn.
Chỉ là nàng chắc chắn rằng mình nói chuyện không phun nước miếng.
Lời mắng này thật có chút hại người một nghìn nhưng cũng thiệt mình tám trăm phần.
Không muốn nghe thêm những câu nói chói tai của thiếu niên nữa, nàng ngắt lời và chuyển sang hỏi: “Chuyện tiếp theo, huynh đã sắp xếp xong chưa?”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️