Khi từ cửa chính tiệm hoa bước ra, Đường Quán Kỳ trêu:
“Ở vườn sau cứ có cảm giác có ai đang nhìn mình.”
Vân Dục Vãn bật cười:
“Đây là vườn sau của tôi đấy. Nếu ngay ở đây mà vẫn có người nhìn chằm chằm cô thì thật là vô lý rồi. Xem ra mức độ cô ‘thần hồn nát thần tính’ cũng không nhẹ đâu.”
Đường Quán Kỳ cũng tự cười:
“Bị chị phát hiện rồi.”
Cả nhóm rời tiệm hoa, trước tiên đến Quảng trường Lớn ở Brussels. Khắp nơi là những công trình kiến trúc Gothic, đặc trưng là những đỉnh nhọn tinh xảo vươn cao chạm mây. Các tòa nhà đều cao gầy, sắc nét, nhiều cột ghép lại nhấn mạnh đường nét thẳng đứng.
Quảng trường Brussels hoàn toàn được bao quanh bởi các tòa nhà Gothic, ở giữa là một khoảng không rộng lớn.
Bớt Một Chuyện — người đầu tiên đề nghị tới tiệm hoa làm việc — giới thiệu:
“Đến dịp Lễ Thảm Hoa, toàn bộ khoảng trống ở giữa quảng trường sẽ được phủ kín hoa tươi, ghép thành hình, từ trên cao nhìn xuống y như một tấm thảm.”
Đường Quán Kỳ bừng hiểu, ra là vì vậy mới gọi là Lễ Thảm Hoa.
Nhưng dọc đường tới đây đã xem không ít kiến trúc Gothic, cô cũng không còn háo hức như lúc đầu.
Bớt Một Chuyện cười hớn hở:
“Mẫu thảm hoa năm nay do bà chủ tiệm Vân Dục Vãn thiết kế đó. Nghe nói chị ấy từng là quán quân Giải vô địch hoa nghệ châu Âu, lại đại diện Trung Quốc dự thi và đoạt giải nhất thế giới, nở mày nở mặt ghê chưa.”
Đường Quán Kỳ kinh ngạc. Cô vốn nghĩ Vân Dục Vãn chắc chắn giỏi hơn các thợ cắm hoa khác, nhưng không ngờ trình độ lại cao đến thế.
Bớt Một Chuyện kéo quai ba lô:
“Vì vậy tôi mới muốn tới học. Chị ấy cho phép bọn tôi tự do xem sách hoa nghệ trong thư viện của tiệm, còn cho dùng hoa trong kho để tự phối bó.”
Ba người kia đều lộ vẻ “thảo nào”.
Trên đường, họ gặp một đoàn khách du lịch người Hoa. Cả nhóm len lén đi theo phía sau mấy bác trai bác gái khoảng năm, sáu mươi tuổi để nghe ké hướng dẫn viên thuyết minh:
“Nhà văn Pháp Victor Hugo từng sống trong tòa thị chính, ngay phòng tầng hai nhà hàng đối diện có cửa kính màu đỏ. Ông từng ca ngợi Quảng trường Brussels là ‘quảng trường đẹp nhất thế giới’.”
“Quán cà phê Thiên Nga từng là nơi Marx và Engels sống. Bản Tuyên ngôn Cộng sản nổi tiếng được viết tại đây.”
Bốn người đồng loạt nhìn về quán cà phê Thiên Nga, trên bảng hiệu có hình một con thiên nga.
Họ cứ thế bám theo đoàn. Hướng dẫn viên và các bác cũng không xua đuổi. Đến trưa, dường như trong đoàn đang chuyền tay nhau món gì đó ngon. Mấy bác cuối đoàn còn thân thiện đưa cho nhóm của Tiểu Lý, nhìn cả bốn người rồi ra hiệu cùng ăn.
Tiểu Lý mở ra, hóa ra là bánh hoa tươi mới nướng. Cô chạy lên trước, nũng nịu cảm ơn các bác trai bác gái.
Ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt yêu thương như nhìn cháu gái.
Đường Quán Kỳ cắn thử một miếng, là bánh hoa nhài, thoang thoảng hương dịu nhẹ.
Khóe môi cô bất giác cong lên. Cô vừa đi trên phố Brussels, vừa tắm nắng.
Những chuyến tàu điện nối tiếp qua lại trên đường, ánh nắng ấm áp lan tràn, như xuyên qua và tràn ra từ từng lỗ chân lông.
Một lúc sau, các bác tạm biệt để đi ăn trưa, nhóm bốn người mới tách ra.
Tiểu Lý chợt nảy ý:
“Bốn người mình chưa từng chụp ảnh chung, hay chụp vài tấm ở đây nhé.”
Cô đảo mắt:
“Bên kia có hai người Hàn, mình có thể nhờ họ chụp hộ.”
Bớt Một Chuyện gật đầu:
“Đi thôi.”
Tiểu Lý cầm điện thoại qua nói gì đó với người Hàn, nhưng Đường Quán Kỳ nghe rõ vài từ có hậu tố kính ngữ “-sseumnida” và câu “kamsahamnida” (cảm ơn).
Bớt Một Chuyện và những người khác cũng nghe thấy. Khi Tiểu Lý quay lại, họ hỏi:
“Cô biết nói tiếng Hàn à?”
Tiểu Lý cười tít mắt:
“Hồi tiểu học tôi có bạn cùng bàn là người Hàn, ngày nào cũng dùng từ điển điện tử nói chuyện tào lao với bạn ấy.”
Đường Quán Kỳ giơ ngón cái khen.
Hai người Hàn phía trước cầm điện thoại, nửa ngồi nửa đứng, chuẩn bị sẵn tư thế chụp:
“Look here! One, two, three!” (Nhìn đây! Một, hai, ba!)
Cả bốn lập tức tập trung.
Ánh nắng trìu mến, khoảnh khắc ấy được giữ lại trong khung hình.
Trong ảnh, Đường Quán Kỳ được William bế ngồi trên một bên vai, Tiểu Lý tự trèo lên vai Bớt Một Chuyện.
Đường Quán Kỳ vẫn còn nét mặt kinh ngạc, Tiểu Lý thì cười rạng rỡ đầy tự tin.
Người Hàn dịch sang vị trí khác, chăm chú nhìn màn hình:
“Another pose.” (Tạo dáng khác nào.)
Sau khi chụp vài tấm, người Hàn đề nghị:
“(Hai bạn là một cặp thì chụp riêng đi.)”
Cô ta kéo tay áo Đường Quán Kỳ và William:
“(Hai bạn này.)”
Rồi chỉ sang Tiểu Lý và Bớt Một Chuyện:
“(Hai bạn kia.)”
Họ rất nhiệt tình, nhưng ba người còn lại không hiểu, liền nhìn sang Tiểu Lý. Tiểu Lý ngập ngừng rồi nhỏ giọng:
“Hình như họ tưởng cậu và William là một đôi, còn mình với Doris là một đôi.”
Đường Quán Kỳ vội nói:
“NONONO, They are lovers.” (Không, hai anh kia mới là một đôi.)
Hai người Hàn bất ngờ nhưng thấy cũng hợp lý, bèn bảo William và Bớt Một Chuyện chụp riêng một tấm.
Nhưng trong lúc chụp, một người Hàn lại nhìn sang Tiểu Lý và Đường Quán Kỳ, như chợt nhận ra điều gì, định nói rồi thôi.
Đường Quán Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Lý đã tự nhiên tựa đầu vào ngực cô, làm bộ e thẹn ngọt ngào:
“Yes, you know, my sweetie is shy.” (Đúng vậy, bạn biết đấy, người yêu tôi hơi ngại.)
Đường Quán Kỳ im lặng, chỉ giơ ngón cái.
Cuối cùng, trong loạt ảnh chụp trước bức tường tranh, William và Bớt Một Chuyện mười ngón tay đan vào nhau, Tiểu Lý hôn lên má Đường Quán Kỳ, còn Đường Quán Kỳ thì khoác tay Bớt Một Chuyện và William.
Bốn người, bụi đường bám áo, mặt mộc không trang điểm, nhưng nụ cười thì rạng rỡ hết cỡ.
Ảnh nào cũng đẹp, nhưng khi định cảm ơn hai cô gái Hàn Quốc thì họ đã biến mất.
Tiểu Lý bỗng nảy ra ý tưởng:
“Tôi thấy ảnh chưa đủ, hay để tôi giả làm homeless ở đây, các cậu chụp cho tôi một tấm nhé?”
Nói rồi, cô lập tức móc vài đồng xu từ túi William, đặt xuống đất trước mặt, rồi ngồi bệt xuống.
Không ngờ vừa ngồi, Đường Quán Kỳ còn chưa kịp giơ máy chụp thì một ông già hói đầu người da trắng đã đặt trước mặt cô tờ 50 euro, còn nói:
“Everything will be ok.” (Rồi sẽ ổn thôi.)
Tiểu Lý ngẩn ra một giây, lập tức “Arigatou, arigatou” giả làm người Nhật đang xin tiền.
Ông già đó còn hỏi cô có muốn đi uống cà phê không. Tiểu Lý lon ton theo ông đi, nhưng chưa đầy một phút đã quay lại:
“Trời ạ, hóa ra lão đó bị yellow fever, cứ tưởng là ông lão tốt bụng.”
(Yellow fever: chỉ sự ám ảnh bệnh hoạn của đàn ông da trắng với phụ nữ châu Á, cho rằng phụ nữ châu Á dễ theo đuổi và luôn ngoan ngoãn.)
Cô giơ tờ 50 euro:
“Tức chết, thôi mời mọi người ăn bánh ‘tức chết’ nhé.”
Quả nhiên, trưa hôm đó họ ăn bánh cheesecake trong nhà hàng.
Đường Quán Kỳ vừa xúc bánh vừa phơi nắng, nghĩ lại chuyện khi nãy, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Tiểu Lý líu lo:
“Bỉ chỉ có Quảng trường Brussels, bia, sô-cô-la, waffle, và hoa. Tất cả chúng ta đều trải qua hết rồi. Hoa thì trải nghiệm nhiều nhất, giờ ai cũng biết cắm hoa, tỉa hoa, bón phân.”
Đường Quán Kỳ để ánh nắng từ cửa kính tràn xuống người, như khiến toàn thân thư giãn:
“Nhưng tôi vẫn chưa học được cắm hoa, chắc phải quay lại học đàng hoàng với bà chủ.”
William bất ngờ ghé mắt ra ngoài:
“Nhìn kìa, tòa nhà này leo được đó.”
Đường Quán Kỳ còn chưa kịp ngắm thì William đã thoăn thoắt từ ban công trèo xuống, chân bám mép lan can, tay nắm phần trên, rồi cứ thế hạ xuống từng tầng, từ tầng ba xuống thẳng mặt đất.
Tiểu Lý ngạc nhiên một chút, rồi hăng hái:
“Để tôi thử.”
Thân hình nhỏ nhắn của cô nghiêng người một cái đã túm được lan can. Đường Quán Kỳ giật mình, chưa từng thấy Tiểu Lý chơi parkour, trò này quá nguy hiểm.
Không ngờ tuy độ nhanh nhẹn kém William nhưng gan thì lớn, chiều cao không đủ để cùng lúc nắm lan can tầng trên và đặt chân lên mép lan can tầng dưới, nhưng cũng không chênh bao nhiêu. Cô vẫn nhảy vững vàng, từ tầng ba xuống được an toàn.
Hai người họ đứng dưới đường đông người qua lại, ngẩng đầu rủ:
“Muốn thử không?”
Tiểu Lý còn nhảy múa ăn mừng loạn xạ bên dưới, chẳng rõ học ở bar hay ở Bớt Một Chuyện, miệng lại buông lời trêu ghẹo:
“Sweetie, come on!” (Lại đây, cưng!)
Đường Quán Kỳ cân nhắc. Cô chưa từng leo nhà, nhưng cũng có chút kinh nghiệm leo hàng rào và leo cây.
Tòa nhà này không cao, lan can đều đặn. Theo cách của William, đúng là dễ leo.
Cô đặt bánh xuống, nhét túi cói hình dâu ra sau dây đeo váy, thử leo ra ngoài.
Khi người cô thực sự vượt ra khỏi lan can, tim có hơi đập nhanh — dưới chân là độ cao ba tầng. Nhưng tay cô nắm chắc mép lan can, chân chạm vừa tới mép lan can tầng dưới.
Trong lòng dấy lên tự tin — Tiểu Lý nhỏ nhắn vậy còn được, thì mình chắc chắn cũng được.
Cô thoăn thoắt như chú thỏ, chỉ là váy có vương chút bụi xám.
Khi chạm đất, mọi người bên dưới, cả William và Tiểu Lý, đều reo hò vỗ tay. Bớt Một Chuyện trên lầu cũng tán thưởng. Người trong quán còn thân thiện gọi “Good job!” (Làm tốt lắm!)
Bên trong cô mặc quần cotton và váy lót, nên dù leo xuống vẫn kín đáo, không ai nhìn soi mói, chỉ thấy một cô gái trông hiền lành lại làm được chuyện gan dạ.
Ngẩng đầu lên, cô nhận ra mình đã làm được. Biết đâu lần sau còn có thể leo cao hơn nữa. Trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui kỳ lạ, như mở ra thêm khả năng mới cho cuộc đời.
William và Tiểu Lý giúp phủi bụi trên người cô, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy Vân Dục Vãn xách một giỏ hoa, chẳng rõ từ đâu xuất hiện.
Cô đứng đó, thấy Đường Quán Kỳ lem luốc.
Vân Dục Vãn: “…”
Tiểu Lý lập tức quay sang chỗ khác, huýt sáo, mặt đầy vẻ “không liên quan đến tôi”.
William hơi xấu hổ, nhanh chóng phủi vai Đường Quán Kỳ để cô trông sạch hơn.
Bớt Một Chuyện vốn cũng định leo xuống nhưng giờ lúng túng rụt chân lại.
Vân Dục Vãn tuy thấp hơn Đường Quán Kỳ, nhưng lại nắm tay cô kéo đi:
“Về nhà với tôi, ai bảo mấy người làm bẩn thế này.”
Đường Quán Kỳ lặng lẽ theo cô băng qua mấy con phố, trong lòng lại dấy lên một cảm giác lạ lùng.
Về nhà.
Cô có một “nhà” ở châu Âu.
Tắm xong, Vân Dục Vãn cùng Bớt Một Chuyện và mấy người đang ngồi ở tầng hai tiệm hoa, vừa uống trà hoa vừa ăn vặt. Tiểu Lý thì không thể ngồi yên, thấy có cành táo thò hẳn vào cửa sổ, liền nghịch ngợm hái một quả.
Khi Đường Quán Kỳ bước vào, vừa kịp nghe Vân Dục Vãn nói:
“Đã thích hái quả như thế thì mai đi vườn nhà tôi hái dâu tây, việt quất, mâm xôi, anh đào đi, khỏi phải bưng bê hoa nữa.”
Tiểu Lý ngốc nghếch chẳng buồn lo, còn vui mừng:
“Bọn em được ăn thoải mái chứ?”
“Được, xem cô ăn nổi bao nhiêu thôi.” Vân Dục Vãn thản nhiên, rộng rãi đáp.
Tiểu Lý nhìn quả táo đỏ au:
“Nhìn ngon ghê.”
Vân Dục Vãn bỗng nhắc:
“Giống như cam ở Seville hay hạt dẻ ở Đức thôi.”
Tiểu Lý khựng lại, rồi dứt khoát bỏ quả táo đi.
Đường Quán Kỳ ngồi xuống, tò mò hỏi:
“Bây giờ trong vườn quả đã chín chưa?”
“Cũng có vài cây chín sớm, sợ rụng hỏng dưới đất nên phải hái bớt.” Một nhân viên của Vân Dục Vãn cười chen vào.
Vốn dĩ Đường Quán Kỳ đã thích những thứ thuộc về thiên nhiên, hơn nữa bạn bè đi thì cô chắc chắn không thể vắng mặt:
“Em cũng muốn đi.”
Vân Dục Vãn ngước đôi mắt đẹp nhìn cô:
“Cô tưởng là mình được miễn à? Hôm nay đã lấm lem thế rồi, mai tôi cho cô lăn lộn trong đất bù lại.”
Đường Quán Kỳ lần đầu thấy mình chỉ có thể “hì hì” cười, biết đối phương không giận nhưng vẫn phải làm ngoan:
“Thì ra chị không chỉ làm hoa mà còn kinh doanh trái cây nữa à?”
Vân Dục Vãn hờ hững:
“Có một người trồng cây nợ tôi một triệu euro, dưới tên anh ta không còn tiền, tôi liền mua bảo hiểm trách nhiệm kiện tụng.”
Tiểu Lý bình tĩnh tiếp lời:
“Sau đó công ty bảo hiểm cấp bảo đơn và bảo lãnh cho chị, chị liền xin phong tỏa tài sản?”
“Đúng, rồi vườn trái cây đó được đem ra bồi thường cho tôi, mới nhận về hai ngày.” Vân Dục Vãn gật đầu.
Bớt Một Chuyện suy nghĩ rồi đánh giá:
“Vườn đó trị giá tới một triệu euro sao?”
“Vườn rộng ba mươi mẫu, không có nợ ngoài, sản lượng mỗi năm khoảng…” Vân Dục Vãn nhớ lại.
Nhóm người vừa rồi còn rôm rả, giờ gặp chuyện nghiêm túc thì ai cũng tỉnh táo. William liền nói:
“Chị đưa tôi xem, tôi giúp chị định giá.”
Vân Dục Vãn đi lấy sổ sách và giấy tờ liên quan.
Ba người còn lại rảnh rỗi, lại kéo nhau ra cửa. Lúc này đã tối, Tiểu Lý nhìn vào tủ kính sáng rực đầy kem, nước miếng suýt chảy ra.
Cô tròn mắt nhìn Bớt Một Chuyện, hai tay chắp lại xoa xoa như trong phim hoạt hình. Bớt Một Chuyện vốn mềm lòng:
“Được rồi, tôi mua cho cô một cái.”
Tiểu Lý lập tức quấn lấy anh như bạch tuộc, kéo anh vào cửa tiệm:
“Cảm ơn Doris đẹp trai phong độ nhé.”
Bớt Một Chuyện mỉm cười:
“Đây là cửa hàng tổng của Godiva, không ăn thì phí. Tôi nhớ có món kem dâu tây rưới sô-cô-la chỉ ở đây mới có.”
Đường Quán Kỳ bật cười rồi cũng theo vào.
Tối đó, cô gọi điện cho William, anh bảo lát nữa sẽ qua tìm họ.
Ba người chọn tới nhà hát nghe Turandot, nhưng không ngờ lại là tiếng Hà Lan, hoàn toàn không hiểu nổi một chữ.
Giọng ca hùng tráng vang vọng khắp nhà hát rộng lớn, vừa đầy đặn vừa tuyệt mỹ, như một buổi “mát-xa” cho tâm hồn. Nghe một lúc, cả ba thiếp đi lúc nào không hay.
Trên tầng cao nhất, một phòng bao yên tĩnh, vé mỗi chỗ 80 euro. William tới nơi, cũng chẳng hiểu lời ca, thế là bốn người ngủ say. Đến khi tỉnh dậy đã là rạng sáng, buổi diễn từ lâu kết thúc.
Cảm ơn bạn TRAN UYEN NHI donate 100k!!! Cảm ơn bạn VO THI CAM HA donate 100k!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Truyện hay quá bạn ơi. Thích nam nữ chính quá đi
Hóng chương mới ạ, mong đến khúc chị nu9 chạy quá, tội anh nhà