Chương 3: Tái Ngộ

Bộ truyện: Hoàng Thúc, Thiếp Ngoan Mà

Tác giả: Ôn Tam

Chúc Chiếu nhìn quanh, chẳng còn thấy bóng đen kia đâu. Tay xách hành lý dần siết chặt, nhưng nàng vẫn đeo lên vai từng túi lớn túi nhỏ, lặng lẽ bước vào quán trọ.

Lên đến lầu hai, nàng mới phân phát hành lý vào từng phòng. Lúc ấy, Từ Hoàn Tình đã bắt đầu nhốn nháo đòi ra ngoài chơi.

Cửa sổ tầng hai đang mở, dưới phố đã có các quầy đêm bày hàng. Cả ngày ngồi xe khiến mọi người đều mệt nhoài, từ trưa cũng chưa ăn cơm. Mùi khoai nướng thơm nức lan xa, Từ Hoàn Tình khó mà ngồi yên cũng là điều dễ hiểu.

Chúc Chiếu theo nàng ghé bên cửa sổ nhìn xuống, thấy xa xa có nhà ai bốc khói lam chiều, xe đẩy bán bánh ngọt chậm rãi dọc lề đường, vừa đi vừa rao mời gọi lũ trẻ con chưa kịp về nhà ghé mua vài miếng.

Từ Hoàn Tình níu tay áo nàng, không nhịn được nói: “Trường Ninh tỷ, dắt muội đi đi! Mẫu thân nói đại nương không ra ngoài thì chúng ta cũng không được ra, nhưng muội thật muốn đi!”

Chúc Chiếu biết rõ, Nhị phu nhân vào Từ phủ cũng trải qua nhiều sóng gió, sau khi vào phủ thì nhường nhịn khắp nơi, nếu không Từ Liễu thị đã chẳng cho ở lại đến nay. Dù hai người ngoài mặt hoà thuận, nhưng để nàng dắt Từ Hoàn Tình ra ngoài thì không tiện, đổi người khác có khi còn hợp hơn.

Nàng bèn nói: “Muội đi tìm Đàm ca ca, nếu huynh ấy chịu ra ngoài, chúng ta nhất định được theo.”

Từ Hoàn Tình nghe thế liền chạy đi tìm Từ Đàm, bị hắn mắng mấy câu cũng không đi, bám riết không tha. Từ Đàm hết cách, thực ra hắn cũng rất muốn ra ngoài nên dắt tay Từ Hoàn Tình đi báo với Từ Liễu thị.

Từ Hoàn Oánh nghe Từ Đàm nói ra ngoài, tất nhiên cũng đòi đi. Từ Liễu thị bèn bảo: “Cho cả con bé Chúc Chiếu đi theo, có mua gì thì để nó xách.”

Từ Hoàn Oánh và Từ Đàm theo Từ Liễu thị vào kinh vài lần mỗi năm, khá quen đường sá, vừa ra khỏi quán trọ đã rảo bước đến chỗ mình biết.

Từ Hoàn Tình mới đến kinh thành hai ba năm trước một lần, giờ nơi nơi đã thay đổi, mà càng lớn, ký ức tuổi nhỏ lại càng mờ nhạt.

Từ Hoàn Oánh và Từ Đàm đi trước, chẳng đoái hoài phía sau, Từ Hoàn Tình bèn hỏi Chúc Chiếu: “Trường Ninh tỷ, mẫu thân bảo muội năm tuổi còn sống ở đây, sao chẳng nhớ gì nhỉ?”

Chúc Chiếu nghĩ rồi đáp: “Có lẽ vì trẻ con thường từ sáu tuổi trở lên mới nhớ rõ những gì từng trải.”

Mẫu thân Từ Hoàn Tình vốn là cô gái quê ở một trấn ngoại thành. Vì Từ Liễu thị sinh Từ Đàm xong sức khỏe sa sút, hai năm không vào kinh, nên Từ Đông mới gặp Nhị phu nhân, rồi lâu ngày nảy sinh tình cảm, lập nên một gia đình nhỏ tại kinh. Nhưng Từ Đông sợ vợ, mãi chẳng dám nói rõ. Sau này Từ Liễu thị tự phát hiện, ầm ĩ một trận, khi ấy Từ Hoàn Tình đã bốn năm tuổi. Dù tức giận, Từ Liễu thị cũng phải chấp nhận Nhị phu nhân, may là người này biết nhún nhường. Trong nhà, mọi việc lớn nhỏ vẫn do Từ Liễu thị làm chủ. Mỗi lần vào kinh, Nhị phu nhân chưa chắc được đi cùng, huống hồ là Hoàn Tình.

Từ Hoàn Oánh chỉ tay về phía trước: “Chỗ đó có thi xã, nhớ hồi xuân năm ấy ta có để lại một nửa bài thơ, không biết có ai đối được không, ta đi xem!”

“Thơ phú thì có gì hay.” – Từ Đàm đáp – “Vẫn là chuyện kể trong Lầu Tước Nhi hấp dẫn hơn. Ta đi bên trái, tỷ tùy ý.”

Vừa dứt lời, Từ Hoàn Oánh liền lấy tay chọc lưng hắn: “Toàn học cái thói xấu của người lớn!”

Lầu Tước Nhi là nơi nghe kể chuyện nổi danh ở kinh, chỉ là bên trong không phải uống trà mà uống rượu. Những chuyện kể cũng chẳng phải tích cổ tích danh nhân, mà là chuyện ái ân nam nữ. Nói là kể chuyện, nhưng thực chất sau màn trướng là những điều phòng the truyền miệng, học một nghe mười.

Từ Hoàn Oánh và Từ Đàm tách nhau ra, Từ Hoàn Tình không biết nên theo ai.

Từ Hoàn Oánh đi nơi thanh nhã, nhưng tính nết chẳng dễ gần. Từ Đàm dễ nói chuyện, nhưng chỗ đến lại khiến nữ nhân ngại ngần. Hoàn Tình do dự một hồi, cuối cùng đi theo Từ Hoàn Oánh.

Chúc Chiếu thấy nàng miễn cưỡng, liền an ủi: “Học hỏi tỷ tỷ con chữ là điều tốt.”

“Muội không muốn giống bà chằn như tỷ ấy, mười chín tuổi còn chưa gả được.” – Từ Hoàn Tình nói câu này, khiến nụ cười của Chúc Chiếu khựng lại. Hồi trước, Từ Hoàn Tình chưa từng nói như vậy. Có lẽ con người, lớn lên rồi, cũng học thêm không ít điều không hay.

Chỉ ngẩn người một thoáng, Hoàn Tình đã bước theo Từ Hoàn Oánh. Nàng không dám nắm tay tỷ tỷ mình, chỉ quay đầu vẫy tay với Chúc Chiếu: “Trường Ninh tỷ, mau tới!”

Chúc Chiếu hoàn hồn, cười nhẹ đáp: “Tới đây!”

Vừa nhấc chân, bên cạnh bỗng có nhóm trẻ con chen qua, ép vào tay nàng, miệng hò hét có người phát kẹo phía trước. Nàng bị đám trẻ chen lấn đến không thể di chuyển, chỉ đành đứng đợi chúng đi qua.

Theo hướng tụi nhỏ kéo tới, Chúc Chiếu quả nhiên thấy một người đang phát kẹo. Khi ngẩng lên nhìn, nụ cười nàng lập tức cứng lại – người kia mặc hắc y, tóc búi cao, đeo kiếm bên hông, kiếm gắn ngọc bội xanh, dáng đứng thẳng tắp. Trong tay hắn là những viên kẹo mạch nha bọc giấy vàng, chia cho lũ trẻ qua đường.

Chúc Chiếu ngây người nhìn hắn, mới nhận ra – người này trừ trang phục ra thì hoàn toàn khác với kẻ từng cứu nàng giữa đêm mưa và biển lửa năm xưa. Hắn trẻ hơn nhiều, vóc dáng tuy cao ráo, nhưng rõ ràng chỉ là thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi.

Lũ trẻ nhận kẹo xong liền tản đi, chỉ còn một hai đứa nán lại bên thiếu niên hỏi: “Ca ca còn kẹo không?”

Thiếu niên lắc đầu, bọn trẻ mới thất vọng rời đi.

Chúc Chiếu tiến đến gần thiếu niên nọ, nhưng không dám tới quá gần, cảnh giác hỏi: “Người trong hẻm sau khách điếm khi nãy là ngươi sao?”

Thiếu niên nhìn nàng. Gương mặt gầy gò, nước da sạm, nhưng đôi mắt trong veo, phản chiếu rõ nét gương mặt nàng. Hắn gật đầu. Chúc Chiếu lại hỏi tiếp: “Ngươi là người của Văn Vương phủ?”

Hắn lại gật đầu. Như chợt nhớ điều gì, thiếu niên rút ra một xấp giấy từ trong ngực. Tờ đầu tiên viết: “Vương gia bảo ta theo cô.”

Chúc Chiếu ngẩn ra, khẽ hỏi: “Ngươi không thể nói chuyện?”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Thiếu niên mím môi, không gật cũng chẳng lắc, nhưng cũng xem như đã trả lời. Dáng vẻ hắn như đang mong chờ nàng hỏi tiếp điều gì đó. Chúc Chiếu bèn thử dò: “Ngươi biết vì sao hôm nay Văn Vương không thể đến khách điếm không?”

Thiếu niên có vẻ vui mừng, tìm ra một tờ giấy: “Kinh thành người đông, mắt cũng nhiều.”

Chúc Chiếu hiểu ra – hành động của Văn Vương phủ đang bị giám sát. Nàng nhìn xấp giấy trong tay thiếu niên, nhưng hắn vội cất đi, lui lại nửa bước. Nàng chớp mắt hỏi: “Vương gia sai ngươi đến, có điều gì muốn nói với ta sao?”

Thiếu niên tìm một tờ khác, đưa tới trước mặt nàng: “Canh Tuất tối nay, gặp lại ở chốn cũ.”

Chúc Chiếu ngẩn người – hiện tại mặt trời đã lặn, chính là giờ Tuất.

“Nếu ta không ra khỏi khách điếm thì sao?” – nàng hỏi.

Thiếu niên có vẻ đắc ý, chìa ra tờ giấy: “Ta có mê hương.”

Chúc Chiếu nhướng mày – Văn Vương không đến, lại phái người đến đón, rõ ràng kinh thành đông người, dễ bị lộ, mà đối phương vẫn biết rõ nàng là ai, tức là hành tung của nàng cũng bị theo dõi. Nàng càng thêm nghi hoặc.

Nàng vẫn luôn không hiểu vì sao hoàng đế lại ban hôn giữa nàng và Văn Vương – một người mười năm không cưới vợ, tuổi cách biệt cả chục năm, nơi ở lại cách xa ngàn dặm.

Nàng siết lấy phần vạt áo trước ngực – nơi ẩn giấu chiếc khóa vàng trường mệnh duy nhất còn lại từ nhà họ Chúc. Giờ Tuất đã đến, “chốn cũ”… chỉ có thể là Chúc phủ năm xưa.

Thiếu niên giơ lên tờ cuối cùng: “Tiểu Trường Ninh, còn nhớ đường kinh thành không?”

Chữ viết như kéo nàng trở lại cơn mộng – tiếng gọi ôn nhu dịu dàng giữa đêm mưa dầm: “Tiểu Trường Ninh, ngoan nào, buông ra đi.”

Chúc Chiếu buông tay khỏi ngực, ngước nhìn con đường quen thuộc – cách đây không xa chính là nơi từng là Chúc phủ.

Thiếu niên đã dùng hết giấy, từng tờ một đều được cất lại. Chúc Chiếu bước theo hắn, lặng lẽ nhìn từng tảng đá xanh nứt nẻ, cỏ dại mọc đầy, nhưng vẫn không thể che đi dấu vết tuổi thơ nàng từng qua lại nơi này.

Con đường nhỏ không dài, chẳng mấy chốc đã ra đến đại lộ. Trước cửa Chúc phủ xưa là bãi đất hoang và vài căn nhà cũ, nơi có rặng trúc mà ca ca nàng từng yêu thích – thường đến đó vẽ tranh, để nàng ngồi bên xem.

Giờ đây nơi ấy đã đổi dạng, Chúc phủ biến thành tửu lâu, treo lồng đèn sáng rực – tên là “Tửu Phong Thập Lý”, bên cạnh là lầu đỏ, chính là nơi Từ Đàm nói là tửu lâu lớn nhất kinh thành.

Nghĩ đến Từ Hoàn Oánh và Từ Hoàn Tình, Chúc Chiếu giật mình. Vừa nãy bị đám trẻ chen lấn, hai người kia không rõ đã đi đâu. Trong khi nàng bị hút theo người Văn Vương phủ, chẳng còn để tâm đến ai nữa.

Giữa lúc đang lo lắng, nàng nghe thấy tiếng nói phía trước: “Nghe nói hôm nay có cô nương Lưu Mạt đến biểu diễn tại Tửu Phong Thập Lý, kinh thành nhiều quý nhân đều đến, chậm chân sợ chẳng có chỗ tốt đâu!”

Thiếu niên không dừng, bước theo hai người kia vào tửu lâu.

Chúc Chiếu ngẩn người nhìn bảng hiệu mạ vàng điêu khắc bên ngoài lầu: “Tửu Phong Thập Lý – Thập lý bất vi viễn, bách lý diệc khả lai.”

Bên trong đèn sáng như ban ngày, hai bên lối vào là giá nến hoa mỹ – đèn chụp khắc hình rắn quấn trúc, cá chơi sóng… ý vị có phần lẳng lơ.

Quay đầu nhìn lại, đối diện chính là nơi từng là Chúc phủ, giờ treo bảng “Tá Thập Lý”, nàng thấy lòng xót xa, bao hồi ức ùa về – buồn bã, tức giận, chua xót.

Thiếu niên đã vào trong, quay lại vẫy nàng. Chúc Chiếu do dự, nhưng vẫn bước theo.

Tiếng đàn sáo trống gõ rộn ràng. Nàng theo sau thiếu niên lên tầng ba – nơi này toàn là nhã gian, cao hơn các tầng dưới, từng phòng được che bởi rèm lụa và châu sa, khó thấy rõ bên trong. Nhưng nàng biết rõ – hầu hết các phòng không có người, bởi bên trong không có đèn.

Thiếu niên dừng lại trước một gian phòng. Ánh nến lay động, phản chiếu một bóng người. Người ấy đội ngọc quan, tay cầm chén rượu, đang ngồi chờ – trước mặt trống không, dường như đang đợi nàng.

Chúc Chiếu lưỡng lự, vô thức nhìn xuống dưới – đúng lúc cô nương Lưu Mạt đang cởi áo ngoài, vai ngọc hiện lộ, má ửng đỏ, đám đàn ông bên dưới la ó hò hét.

Mặt Chúc Chiếu đỏ bừng, chợt nghe một giọng nói vang lên:

“Sao thế? Đã đến đây, gặp bổn vương chẳng lẽ không quan trọng bằng xem người múa sao?”

Nàng giật mình quay lại, nghẹn thở.

Một bàn tay thon dài, khớp xương rõ nét vén rèm sa. Ngón cái đeo ngọc bạch ngọc, nửa gương mặt sau rèm khiến nàng không khỏi sững sờ.

Người ấy… phong tư như ngọc, đã chững chạc trầm ổn, mày kiếm nhập tán, mắt đào phản chiếu ánh nến, sống mũi cao, môi mỏng khẽ cười. Hắn vận bạch y, chỉ có đồng tử và tóc đen như mực. Khi ánh mắt chạm nàng, như kéo cả linh hồn nàng chìm vào sâu thẳm.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top