Trong không khí mơ hồ giữa thực và ảo, tiếng nói từ chính điện vẫn vang vọng không ngừng.
“… Thần đã sớm phát hiện, luôn âm thầm thu thập chứng cứ.”
“… Quá vô lý!”
“Giám sự viện điên rồi sao?”
“… Quách Thuận! Ngươi thật to gan! Ngươi biết mình đang nói gì không!”
“… Thần biết, thần nguyện lấy mạng mình để đảm bảo, lời thần nói hoàn toàn là sự thật!”
“… Bệ hạ, Trương Trạch đã khai nhận!”
“… Bệ hạ, đây là tội chứng của Trương Trạch.”
“… Lúc ấy, những người tham gia, bao gồm cả đại phu và bà đỡ, cùng với cha mẹ ruột của đứa trẻ còn lại đều đang đợi ở ngoài điện!”
Tiếng kinh ngạc của hoàng đế, tiếng đáp của Quách Thuận, cùng với sự xôn xao của các đại thần giống như từng đợt sóng lớn không ngừng dâng trào. Bạch Oanh lảo đảo, tai khi rõ khi mờ. Nàng chợt nghĩ đến nhiều chuyện, rồi lại cảm thấy đầu óc trống rỗng. Giữa khoảnh khắc tựa như tất cả đều chìm trong tĩnh lặng của biển sâu, bỗng vang lên một tiếng quát từ xa.
“Bạch Oanh!”
Theo tiếng gọi ấy, những âm thanh rào rào như sóng triều dần tan biến, rồi là tiếng cửa sổ đổ xuống, tiếng bước chân hỗn loạn và từng tiếng kinh hô vang lên.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ, cẩn thận!”
Bạch Oanh quay đầu nhìn, thấy hoàng đế đã đá vỡ một mảng tường ngăn lối vào tẩm cung.
Hoàng đế vì phẫn nộ mà không màng truyền lệnh, cũng chẳng quan tâm đến cửa ngõ, trực tiếp lao vào đạp tường. Các quan viên trong điện đều sợ đến giật mình.
Không ngờ bệ hạ lại dũng mãnh đến vậy, có thể đạp đổ cả bức tường ngăn…
Bạch Oanh cũng không khỏi kinh ngạc.
Mảnh gỗ đó vốn là do nàng cho người thay thế, nhìn qua thì giống tường ngăn nhưng thực ra rất mỏng, để có thể nghe rõ ràng mọi diễn biến trong chính điện. Đây là bí mật nàng đã giấu hoàng đế.
Nhưng hoàng đế lại tìm đúng chỗ này, có thể thấy rằng…
“Bệ hạ,” Bạch Oanh nhìn hoàng đế, khẽ thầm thì, “Ngài lại biết về tấm vách này…”
“Đúng vậy, trẫm biết ngươi đã đổi tấm vách gỗ.” Hoàng đế nhìn nàng vẫn đang ngồi, ánh mắt vừa bi thương vừa phẫn nộ, “Nhưng trẫm cũng biết ngươi sợ hãi, muốn bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được giọng của trẫm, muốn đến gần trẫm hơn một chút.”
Vì thế, trẫm làm như không hay biết gì.
Bạch Oanh nhìn hoàng đế, ánh mắt ngấn lệ: “Bệ hạ đối với thiếp thật tốt.”
Hoàng đế đứng yên, dường như quên mất mình đang làm gì, nhưng vừa lúc ấy, hoàng đế bước qua cửa, đám quan viên cùng vệ binh mặc giáp vàng trong điện, kể cả Quách Thuận, đều ào ào tiến lại.
“Bệ hạ!”
“Thần xin lấy lời làm chứng, xin cho đối chất cùng quý phi!”
Tiếng ồn ào như sóng biển từ chính điện tràn vào tẩm cung.
Hoàng đế bị tiếng ồn ấy làm bừng tỉnh.
“Tất cả im miệng!” Ngài quát.
Có lẽ đây là lần đầu tiên hoàng đế phát ra tiếng quát giận dữ đến vậy, cả đại điện lập tức im lặng.
Hoàng đế từng bước một tiến đến trước mặt Bạch Oanh.
“Ngươi hẳn đã nghe hết rồi.” Ngài nghiến răng hỏi, “Trẫm hỏi ngươi, lời Quách Thuận tố cáo là thật sao? Bảo lang của trẫm…”
Khi nhắc đến hai chữ “Bảo lang,” giọng hoàng đế nghẹn lại, dường như không thốt nên lời.
Bạch Oanh đứng dậy, quay sang nhìn Vương Đức Quý bên cạnh: “Hãy mang Bảo lang tới đây.”
Vương Đức Quý hoảng hốt đáp “Vâng” rồi loạng choạng chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu, ông ôm tiểu hoàng tử quay trở lại. Có lẽ do bất ngờ bị bế ra khỏi vòng tay nhũ mẫu, hoặc bị kinh hãi bởi cảnh tượng đông đúc trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng tử nhăn nhó, nhưng khi thấy hoàng đế, lập tức đưa tay về phía ngài.
Hoàng đế theo bản năng bước tới, đưa tay ra.
Bạch Oanh liền bước tới trước, ôm lấy đứa trẻ.
Tiểu hoàng tử lập tức òa khóc, giãy giụa vươn tay về phía hoàng đế.
“Bệ hạ nhìn xem, Bảo lang chỉ thân thiết với ngài thôi,” Bạch Oanh nói, “Làm sao ngài có thể nhẫn tâm hỏi rằng liệu con có phải là huyết mạch của ngài hay không…”
Tiếng khóc của tiểu hoàng tử càng lớn hơn, đôi bàn tay bụ bẫm vẫn với về phía hoàng đế.
Hoàng đế không kiềm được nữa, đón lấy đứa trẻ, ôm chặt trong vòng tay, nghẹn ngào nói, “Bảo lang, phụ hoàng đây…”
“Bệ hạ!” Quách Thuận hét lên, “Xin đừng để quý phi lừa dối! Ngài hãy nhìn đây, đây là phụ mẫu thật sự của giả hoàng tử!”
Theo lời nói của Quách Thuận, một nam một nữ bị đẩy ra. Họ trông sợ hãi, nước mắt lã chã rơi, nhưng ánh mắt của người phụ nữ vẫn không kiềm được nhìn về phía đứa trẻ trong vòng tay hoàng đế…
Mọi ánh nhìn trong điện đều dồn về phía đứa trẻ, rồi lại chuyển qua cặp vợ chồng kia, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp và khó hiểu.
Đứa trẻ mới hơn năm tháng tuổi, thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhưng nếu so với đôi vợ chồng kia, quả thật có nét tương đồng.
Đặc biệt, đứa trẻ ấy lại có nét rất giống với người đàn ông kia.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Ánh mắt mọi người lại hướng về phía hoàng đế.
Khi so sánh như vậy, tiểu hoàng tử quả thật không giống hoàng đế.
“Bệ hạ, bà đỡ đã khai nhận rồi…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa! Có phải các ngươi muốn làm bệ hạ tức chết không?”
Tiếng quát đột ngột của Bạch Oanh khiến Quách Thuận lập tức im bặt.
Cơ thể hoàng đế run rẩy, khuôn mặt phì nộn có chút méo mó. Không biết là do bị nét mặt ngài làm cho hoảng sợ hay do bị ôm quá chặt, đứa trẻ đang nín khóc trong vòng tay ngài bỗng òa khóc lớn hơn.
Bạch Oanh bước tới, nhẹ nhàng đón đứa trẻ từ tay hoàng đế.
“Bệ hạ,” nàng nói, vỗ về đứa trẻ đang khóc nức nở, “thần thiếp quả thật có một điều đã giấu ngài.”
Hoàng đế nhìn nàng, không nói gì.
“Muội muội của thần thiếp, Bạch Ly, chưa chết.” Bạch Oanh nói, “Muội ấy vẫn luôn trốn chạy bên ngoài.”
Các quan viên trong điện bất chợt nhớ lại, quả thực từng có việc này, nhưng vốn dĩ không ai để tâm. Các vụ án của Giám sự viện phần lớn đều oan khuất, không phải tội ác tày trời. Bạch Ly trốn thoát cũng chẳng ai cho là chuyện lớn.
Hoàng đế giọng run rẩy, hỏi: “Vì chuyện này mà nàng oán trẫm sao? Trẫm đã bao lần muốn xá miễn tội cho nhà họ Bạch, tha chết cho muội nàng, nhưng nàng không đồng ý, nàng…”
“Không, thần thiếp không vì chuyện đó mà oán bệ hạ.” Bạch Oanh đáp, “Nhưng thần thiếp đã có lỗi với bệ hạ, không chỉ giấu việc muội muội còn sống, mà còn âm thầm giúp muội ấy trở thành Vương phi của Sở vương.”
Sở vương phi?!
Các quan viên trong điện đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía Sở vương và một nữ tử đứng bên cạnh hắn, nữ tử đang bế một bé gái.
Khác với đứa trẻ đang khóc trong tay Bạch phi, đứa bé gái trong lòng nữ tử kia hoàn toàn im lặng, tròn xoe đôi mắt nhìn xung quanh.
Cả ba người đứng im lìm trong điện, tựa như không tồn tại.
Mọi người đều biết Sở vương từng nâng một thị nữ lên làm vợ, thật sự không thể chấp nhận nổi. Ngày đại hôn của Sở vương họ cũng không thèm tham dự, đây cũng là lần đầu tiên họ thấy Sở vương phi, không ngờ đó lại là muội muội của Bạch Oanh.
Hoàng đế cũng nhìn sang, vẻ mặt kích động của ngài thoáng ngỡ ngàng.
“Nàng…”
Dường như ngài nhớ lại điều gì đó, rằng Sở vương phi họ Bạch, nhưng tên gọi thế nào ngài cũng chẳng bận tâm, hôn thư do Lý Dư chuẩn bị, ngài chỉ viết lại, cũng không để ý đến.
“Bệ hạ, thần nữ Bạch Ly,” Bạch Ly lúc này lên tiếng, bế đứa bé, quỳ xuống hành lễ, “thần nữ xin chịu tội đã giấu diếm thân phận thật với bệ hạ.”
Hoàng đế định nói điều gì đó, nhưng Bạch Oanh đã cất tiếng trước.
“Tất cả là lỗi của ta, vì thương xót nên đã giúp ngươi giấu diếm, nhưng không ngờ ngươi lại oán hận bệ hạ vì chuyện diệt tộc, còn âm mưu trả thù!”
“Ngoài việc dụ dỗ ta không thành, ngươi còn cấu kết với Giám sự viện, vu khống, bôi nhọ tiểu hoàng tử!”
“A Ly! Muội thật sự điên rồi!”
“Có phải Sở vương xúi giục muội làm chuyện này không?”
“Muội có biết Sở vương đã sớm có dã tâm bất chính rồi không!”
Những lời nói dồn dập vang lên khiến mọi người trong điện ngơ ngác sững sờ.
Sao chuyện này lại đổ lên đầu Sở vương phi và Sở vương, nói họ mưu toan bất chính? Chẳng lẽ lời tố cáo của Quách Thuận từ Giám sự viện là giả dối sao?
Bạch Ly tiến lên một bước.
“Bạch Oanh!” Nàng cất tiếng gọi, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Tỷ dám nói lại lần nữa xem!”
Bạch Oanh nhìn nàng, theo bản năng lùi về phía hoàng đế, giọng nghẹn ngào nhưng đầy phẫn nộ: “Ta có gì mà không dám! A Ly, muội thật sự mất trí rồi. Chuyện của phụ thân chẳng hề liên quan đến bệ hạ, muội không thể oán hận ngài mà làm ra chuyện điên rồ thế này!”
“Bệ hạ!” Quách Thuận lớn tiếng kêu, “Những gì thần làm đều không liên quan đến Sở vương và Vương phi! Thần có chứng cứ, có thư nhận tội, có cả nhân chứng và vật chứng…”
Ánh mắt hoàng đế xoay chuyển giữa Bạch Ly và Bạch Oanh, ngực phập phồng dữ dội. Ngài vừa định lên tiếng, bỗng nhiên ho lên và phun ra một ngụm máu.
“Bệ hạ!!”
Trong điện vang lên tiếng kinh hô.
Bạch Oanh nhanh chóng bước tới đỡ lấy hoàng đế.
“Người đâu!!!” Giọng nàng sắc bén vang dội khắp chính điện, át đi mọi âm thanh, “Bảo vệ bệ hạ! Sở vương phu thê đã đầu độc bệ hạ, ý đồ mưu phản đoạt vị!”
Theo tiếng quát của nàng, đám thị vệ mặc giáp vàng trong điện đồng loạt rút binh khí. Một nhóm lập tức bảo vệ xung quanh hoàng đế và Bạch Oanh, một nhóm khác tiến lên bao vây phu thê Sở vương.
Vòng vây bảo vệ hoàng đế và Bạch Oanh đều hướng mũi kiếm ra ngoài, trong khi binh khí chĩa vào Sở vương phu thê lại sáng rực lên đầy sát khí.
Trong tiếng kêu la hoảng loạn, đám thị vệ áo giáp vàng bắt đầu đánh đập Quách Thuận cùng các thị vệ và nhân chứng hắn mang đến. Cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ ngoài cửa, các cấm vệ quân bên ngoài nhanh chóng bao vây cửa đại điện.
Tiếng kêu la thảm thiết lập tức bị dập tắt.
Chính điện chìm trong tĩnh lặng.
Các quan viên trong điện đứng ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trắng bệch. Đây… rốt cuộc là chuyện gì?
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.