“Đã hóa thành bạch cốt mà vẫn còn sống?”
Trần Thực trong lòng chấn động, cố sức đẩy ra bộ xương cao gầy đang siết chặt đầu ngón tay, rồi mang theo ngọn Đồng Đăng lao nhanh đi.
Đồng Đăng trong tay bộ xương cao gầy không có vẻ gì to lớn, nhưng khi rơi vào tay Trần Thực, nó lại cao gần bằng người hắn, khổng lồ đến đáng sợ và vô cùng nặng nề.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ xương cao gầy đã hoàn toàn tỉnh dậy, dường như vô cùng phẫn nộ. Xương chân của nó khụy xuống, bật nhảy lên đuổi theo Trần Thực!
Chợt nghe “răng rắc” một tiếng, xương đùi của bộ xương cao gầy bị gãy. Nhịp nhảy của nó bị lệch hướng, cắm phập xuống một bên.
Trần Thực vừa hoảng sợ vừa cảm thấy buồn cười.
Bộ xương cao gầy ấy đầy rẫy vết thương, có vết do vật sắc gây ra, có chỗ bị vật cùn đập vỡ, thậm chí còn có dấu vết của pháp thuật thiêu đốt.
Mỗi lần nó dùng sức, xương cốt bị hư tổn sẽ gãy ra.
Không chỉ vậy, Trần Thực còn thấy xương sườn của nó đã gãy mất vài khúc, không biết rơi đi đâu.
Giờ lại gãy thêm một chân, khiến nó di chuyển giống như con cóc ba chân, tư thế trông thật buồn cười.
Dù vậy, tốc độ của nó vẫn nhanh hơn Trần Thực rất nhiều!
Không dám chần chừ, Trần Thực dồn hết sức lực bơi về phía mặt sông, trong đầu hiện lên đủ thứ ý niệm.
“Bộ xương cao gầy này còn sống vì giống ta, cũng là kẻ từ dương gian xuyên vào âm phủ, nên máu thịt hóa đi, chỉ còn lại bộ xương.
“Ngọn Đồng Đăng này e rằng không phải là bảo vật của Sa bà bà, mà là của hắn!
“Sa bà bà muốn có ngọn Đồng Đăng này, chắc chắn không phải vật tầm thường. Nhưng tại sao bà ta lại chắc chắn rằng Đồng Đăng rơi vào Vong Xuyên hà? Phải chăng, lúc ấy người này bị trọng thương, cùng ngọn Đồng Đăng rơi xuống Vong Xuyên hà!
“Sa bà bà không biết chắc hắn đã chết hay chưa, nên mới đợi suốt chín năm. Chín năm, vết thương của hắn phát tác và chết bất đắc kỳ tử, nên bà ta mới nhờ ta xuống sông tìm đèn.
“Nhưng Sa bà bà cũng không ngờ rằng, khi hắn rơi vào Vong Xuyên hà, máu thịt tan rã, chỉ còn bộ xương. Vết thương chí mạng vì vậy không còn. Nhưng hắn không thể thoát ra khỏi sông, chỉ có thể ngủ vùi dưới đáy sông.”
Đang nghĩ tới đây, Trần Thực bỗng thấy trên mặt sông xuất hiện từng chiếc thuyền gỗ lao tới từ bốn phương tám hướng.
Trên những chiếc thuyền ấy đứng đầy những thân hình cao lớn và mạnh mẽ, chính là những quái nhân cao gầy!
Trần Thực kinh hãi, biết rằng nếu bơi lên, rất có thể sẽ bị những quái nhân này bắt và ăn thịt ngay tại chỗ!
Hắn định đổi hướng, nhưng bộ xương cao gầy đã đuổi sát tới phía sau.
Trần Thực vung cánh tay kéo theo ngọn Đồng Đăng, chân đạp mạnh nước, cố tránh né bộ xương cao gầy, nhưng nó càng lúc càng áp sát!
Trên mặt sông, một con đường lát đá xanh từ dương gian chạy thẳng đến Vong Xuyên hà. Cuối con đường, thân hình nhỏ bé của Sa bà bà đứng uy nghiêm trên tế đàn.
Từng chiếc thuyền gỗ hiện rõ trong mắt bà, khiến bà không khỏi căng thẳng.
“Hỏng bét. Đám kẻ thù này đến nhanh quá!”
Bà biết rằng nếu để những Âm sai này chiếm được thông đạo, Trần Thực chắc chắn không thể thoát ra, thậm chí có thể bị bắt và ăn ngay trước khi kịp lộ diện. Sa bà bà quyết đoán, liền bước lên con đường đá xanh.
“Thiên Đế sinh ta, hoàng thiên nuôi ta, nhật nguyệt soi ta, Bắc Đẩu che chở ta, sông núi hộ ta, trăm thần chứng giám, âm dương nối liền, Phong Bá đưa ta, trời cao cung cấp, Tử Vân bảo hộ, thần dược chữa trị!”
Tiếng nói hùng hồn vang dội từ thân thể nhỏ bé của Sa bà bà, làm rung động khắp nơi.
“Đi khắp chốn, vào biển thì ra Thiên môn, nhập sông thì ra hộ! Tư Mệnh hộ ta, cầu gì được nấy, không gì bất trắc!”
Quanh thân bà, thần quang sáng rực, Bắc Đẩu bao quanh, nhật nguyệt hạ xuống, âm dương thông suốt, Tử Vân hóa thành tán che đầu, thần quang phía sau ngưng kết thành thần dược, phù văn đan xen, tạo thành hình thái lò bát quái hộ thân.
Cái gọi là “thái thượng bát quái hộ thân lục”, thực ra là phiên bản đơn giản hóa của pháp quyết hộ thân!
Sa bà bà đối mặt với những chiếc thuyền gỗ đang lao tới.
“Tiểu thập, theo tiếng trống của ta mà trở về!”
Tiếng sấm nổ vang, lôi quang mạnh mẽ từ trên mặt nước chiếu xuống, làm sáng rực đáy Vong Xuyên hà.
Trần Thực cố gắng né tránh sự truy kích của bộ xương cao gầy. Trong cơn vội vã, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt sông có một bóng người to lớn tỏa ánh vàng rực rỡ, giơ tay nhấc chân như thể dời sông lấp biển, giao chiến với những quái nhân trên thuyền gỗ.
Tiếng trống dồn dập vang lên từ dương gian, dẫn lối cho Trần Thực, thúc giục hắn mau chóng quay về dương thế.
“Ông —— ”
Một phù văn bát quái khổng lồ xuất hiện, làm mặt nước sông Vong Xuyên rung động dữ dội, khiến cả Trần Thực và bộ xương cao gầy đều không đứng vững.
Phù văn bát quái đột nhiên hóa thành dãy núi, vọt lên trời, đè xuống một trong những quái nhân trên thuyền gỗ.
Tiếng của Sa bà bà vọng lại từ mặt sông: “Lại đây! Chín năm trước ta một mình xông âm phủ, cướp đi hồn phách của đứa trẻ, lúc ấy không sợ các ngươi, hôm nay càng không sợ!”
“Hô —— ”
Lại có thêm một phù văn từ bát quái rung động trong nước, khi nhảy ra thì hóa thành lôi điện, bổ mạnh xuống mặt sông. Những tia lôi quang bắn ra tứ phía, từng đám lôi hỏa bùng lên khắp mặt nước.
Lại có phù văn hóa thành hỏa diễm, quẻ Tốn hóa thành gió đen rít gào, quẻ Khôn hóa thành đất vàng nặng nề, quẻ Càn hóa thành trời xanh, đánh cho mặt sông Vong Xuyên trở nên thiên hôn địa ám!
Sóng nước bị cơn rung chấn khủng bố càn quét, khiến cả Trần Thực và bộ xương cao gầy bị cuốn đi.
Bọn họ không có máu thịt, chỉ dựa vào bộ xương để chèo chống trong nước, vốn đã rất khó khăn, nay lại bị dòng nước cuốn mạnh, càng thêm chật vật.
May mà Trần Thực chỉ là bộ khô lâu, không cần thở, nếu không đã sớm chết đuối.
“Sa bà bà mạnh như vậy sao?”
Trần Thực vô cùng kinh ngạc. Sa bà bà trông như một lão bà nông thôn, chỉ biết chút chiêu hồn, nuôi sống gia đình bằng cách ấy. Không ngờ bà lại có thực lực cường đại như vậy!
Một con đường đá xanh đả thông âm dương nhị giới, bà giẫm lên đường đá mà đến, giết vào âm phủ Vong Xuyên hà để cứu hắn!
Đây có phải là chuyện một lão bà nông thôn có thể làm được?
“Gia gia từng nói năm đó ta bị thương, bà đã vì ta lo lắng ngược xuôi, nghĩ trăm phương ngàn kế để chiêu hồn cho ta.”
Trần Thực chợt nghĩ, nếu khi Sa bà bà vận dụng toàn lực chiêu hồn, cảnh tượng sẽ hùng vĩ đến nhường nào?
Nhưng hắn không nhớ được gì cả.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Hai năm trước, mọi ký ức đều hóa thành những ảo ảnh mơ hồ, trống rỗng.
Trần Thực cố bơi về phía con đường đá xanh, nhưng dòng nước càng lúc càng xiết, mỗi lần tiến gần mặt nước, tốc độ càng nhanh, khiến hắn bị dòng chảy xô lật hết lần này đến lần khác.
Dòng nước càng ngày càng mạnh, và số lượng thuyền gỗ càng lúc càng đông.
Quái nhân trên những chiếc thuyền này thực lực không thể xem thường, mà quan trọng là số lượng của chúng quá nhiều, càng lúc càng nhiều!
Càng nhiều thuyền gỗ từ xa lao đến, mỗi chiếc thuyền đều chở một quái nhân cao gầy, gia nhập cuộc vây công Sa bà bà!
Dù rằng “thái thượng bát quái hộ thân quyết” cực kỳ lợi hại, Sa bà bà cũng đang dần cạn kiệt sức lực.
Trần Thực từ dưới nước nhìn lên, thấy trên đường đá xanh từng khối đá vỡ vụn, bắn lên không trung, khiến con đường nối liền hai giới càng lúc càng ngắn!
Số lượng quái nhân quá đông, e rằng Sa bà bà chẳng thể cầm cự lâu hơn!
Tiếng trống trên mặt sông cũng càng lúc càng dồn dập, hiển nhiên Sa bà bà đang cực kỳ lo lắng.
Trần Thực càng lúc càng sốt ruột, bộ xương cao gầy kia cũng không ngừng áp sát, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ bắt được hắn.
Đột nhiên, Trần Thực nhìn thấy trong dòng nước cuộn xoáy một bộ xương cá dài hơn mười trượng, chính là Đại Cổn. Trong lòng hắn khẽ động, không còn kháng cự dòng chảy mà thuận theo nó bơi về phía Đại Cổn.
Con Đại Cổn đang ngược dòng nước bơi tới. Dù đã hóa thành bạch cốt, nhưng trên thân xương cá và vây của nó vẫn giữ nguyên hình thái con cá, tốc độ bơi nhanh hơn Trần Thực và bộ xương cao gầy rất nhiều.
Đại Cổn đến gần, Trần Thực lập tức dùng một tay ôm ngọn Đồng Đăng, tay còn lại nắm lấy vây cá. Hắn ngay lập tức cảm nhận được một lực kéo khổng lồ, người rung lắc dữ dội, bị Đại Cổn kéo phăng đi với tốc độ cực nhanh!
Trần Thực vừa mừng vừa sợ. Đột nhiên, Đại Cổn khựng lại. Hắn ngoái đầu nhìn, chỉ thấy bộ xương cao gầy đã túm lấy đuôi cá, hai tay giao thoa, leo dần lên.
“Âm hồn bất tán!”
Trần Thực nghiến răng, đẩy ngọn Đồng Đăng lên sau lưng, rồi nắm chặt xương cá, cố gắng leo lên phía trước.
Bộ xương cao gầy càng leo nhanh hơn. Đại Cổn chỉ dài hơn mười trượng, không bao lâu nữa, bộ xương kia sẽ bắt kịp Trần Thực.
Trần Thực cúi đầu, dốc sức leo lên. Nhưng xương cá quá to, hắn gần như tuột tay, phải cố gắng leo tới, rồi bám lên phần xương sống, dùng cả tay lẫn chân giẫm lên bong bóng cá, ra sức bò về phía mang cá.
Bộ xương cao gầy đã gần kề, đôi tay trắng bệch của nó mở rộng, vươn tới chân Trần Thực.
Hắn vội co chân lại, tránh thoát cú chụp, rồi leo vào bên trong mang cá.
Bộ xương cao gầy cũng tới nơi, nhưng thân hình quá lớn, không thể chui vào được. Nó đành duỗi cánh tay dài ngoằng, ra sức thò vào bắt loạn xạ.
Trần Thực trốn vào sâu bên trong miệng cá, cố tránh khỏi bàn tay to lớn của bộ xương.
Cánh tay ấy dài và cực kỳ sắc bén, nếu chạm vào chắc chắn sẽ cắt đứt xương cốt của hắn!
Đột nhiên, ánh mắt Trần Thực rơi vào chiếc lưỡi câu gắn trên cổ xương cá Đại Cổn. Chính là lưỡi câu và dây xích đã treo trên cổ con cá này khi hắn mới rơi vào Vong Xuyên hà.
Trần Thực liền tháo lưỡi câu xuống, cột dây xích vào cánh tay phải gầy guộc của mình, rồi quăng về phía cánh tay to lớn của bộ xương.
Cánh tay ấy đầy những vết thương sâu hoắm. Nếu có thể đập nát nó, hắn sẽ thoát khỏi mối nguy hiểm lớn.
Nhưng không ngờ khi nắm đấm của hắn quấn xích vừa chạm vào cẳng tay to lớn ấy, cả người Trần Thực bị chấn động mạnh đến mức xương cốt như muốn vỡ tan ra từng mảnh, cực kỳ đau đớn.
Bộ xương kia phát giác được cú chạm, lập tức chuyển hướng, đưa tay chộp về phía Trần Thực.
Đúng lúc đó, Đại Cổn bơi càng lúc càng nhanh. Một đạo hào quang màu u lam không biết từ đâu lao tới, bao phủ cả Trần Thực, bộ xương cao gầy và Đại Cổn vào trong!
Cùng lúc ấy, con đường đá xanh của Sa bà bà ầm ầm sụp đổ. Bà phát ra một tiếng thở dài bất lực, thân hình bị một lực lượng vô hình kéo lùi về phía mặt trời.
“Ông!”
Bên cạnh tế đàn trên bờ sông, không gian chấn động dữ dội, thân ảnh của Sa bà bà đột ngột xuất hiện trên tế đàn, khí tức tụt xuống nhanh chóng.
Không gian rung lên, đẩy lui năm vị Quỷ Vương, khiến bọn họ không đứng vững, phải thụt lùi. Tế đàn cũng bị chấn động, ầm ầm sụp đổ!
Sa bà bà nhìn trừng trừng phía trước. Trên mặt sông, hắc khí tản ra, con đường đá xanh hoàn toàn sụp đổ, biến mất không còn dấu vết.
Thân thể bà run rẩy, không kìm được rơi lệ.
Bà vẫn không thể cứu đứa bé ấy.
Giống hệt như năm xưa.
Đúng lúc này, đột nhiên mặt sông vỡ ra, một con cá khổng lồ tỏa ra hào quang xanh đen từ dưới nước nhảy lên, há rộng miệng đầy răng nhọn, “phụt” một tiếng, phun ra một đoàn bóng đen.
Đoàn bóng đen ấy giãn ra giữa không trung, lộ ra thân hình nhỏ bé của Trần Thực. Trên lưng hắn còn đeo ngọn Đồng Đăng cao gần bằng người, ánh đèn vẫn yếu ớt phát sáng.
Trần Thực vươn người ra, rơi xuống bờ sông. Trong tay hắn còn cầm một đoạn xích sắt, đầu kia của dây xích chính là chiếc lưỡi câu của con cá khổng lồ.
Hẳn là lưỡi câu đã móc vào cổ họng Đại Cổn, khiến nó không nuốt được Trần Thực, đành phải phun hắn ra.
Trên lưng Đại Cổn lúc này còn có một con quái vật đầu ngựa người thân, vừa cao vừa gầy, máu me đầy người, toàn thân đầy thương tích, và gãy mất một chân.
Con quái vật này chính là bộ xương cao gầy truy sát Trần Thực, một Âm sai từ âm phủ. Do thương tích quá nặng, nó buộc phải ẩn thân dưới Vong Xuyên hà để bảo toàn tính mạng. Giờ đây, bị Trần Thực lấy mất ngọn Đồng Đăng, nó bất chấp trọng thương, bám theo Đại Cổn mà tiến vào dương gian.
Nó cùng Trần Thực và Đại Cổn, khi vừa xuyên qua hai giới, đã lập tức khôi phục huyết nhục.
Nhục thân vừa hồi phục, thương thế cũng tự khắc lành lại.
Nhưng vết thương của nó giờ còn nặng hơn chín năm trước rất nhiều!
Con quái vật đầu ngựa quyết không để ngọn Đồng Đăng bị trộm mất. Nó lập tức bật dậy, lao về phía Trần Thực.
Sa bà bà ngây người ra, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chợt nghe một tiếng ầm vang, Trần Thực quỳ gối, vững vàng tiếp đất.
Phía sau hắn, Đại Cổn một lần nữa từ dưới nước vọt lên, mở rộng cái miệng đầy máu, nuốt chửng con quái vật đầu ngựa đang lao tới, rồi lại lặn xuống, bắn lên những cột nước cao mấy trượng.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!