Thường Tuế Ninh đón lấy, chỉ thấy đó là một tờ giấy thư được gấp gọn gàng.
Nàng mở ra, mượn ánh lửa mà xem, một lát sau liền ngẩng đầu, nhìn Ngụy Thúc Dịch: “…Thôi Đại Đô Đốc?”
Ngụy Thúc Dịch nghe thế thì ngạc nhiên, vừa rút từ trong tay áo ra một vật khác, vừa hỏi: “Thường cô nương sao lại biết được?”
Thường Tuế Ninh thu tờ danh sách lại, đáp: “Ta cũng có một bản.”
Ngụy Thúc Dịch hiểu ra, bèn lấy vật khác ra, mỉm cười hỏi: “Danh sách cô nương đã có, vậy không biết vật này cô nương có hay chăng?”
Hắn vốn chỉ hỏi đùa, nhưng Thường Tuế Ninh nhìn thoáng qua rồi gật đầu: “Cũng có.”
Ngụy Thúc Dịch sửng sốt rồi bật cười.
“Hóa ra Thôi Lệnh An sai người ra ngoài làm việc, vì sao chỉ cho phép mang theo nửa miếng phù đồng…” Hắn nhìn nửa miếng phù đồng trong tay, cười nói: “Thì ra nửa còn lại ở trong tay Thường cô nương.”
Vị Thôi Lệnh An này, khi yêu mến ai đó, quả thực không sót điều gì, chu toàn mọi bề.
Không rõ hắn nghĩ đến điều gì, trong mắt hiện lên nét suy tư, mãi đến khi Thường Tuế Ninh trả lại danh sách cho hắn: “Vậy ra, lần này Ngụy Thị lang đã được Thôi Đại Đô Đốc giao cho danh sách người khả dụng và tín vật giúp đỡ?”
“Chính vậy.” Ngụy Thúc Dịch hồi thần, thở dài: “Ta vất vả khổ công bao lâu, cuối cùng công lao và hào quang đều thuộc về hắn… Thường cô nương bây giờ đã hiểu tại sao lúc nãy ta tránh né mà không nói rồi chứ?”
Nghe câu tự trào này, Thường Tuế Ninh vừa đẩy than cho lửa cháy bùng thêm, vừa thờ ơ nói: “Công lao của Ngụy Thị lang cũng là thật sự có ở đây mà.”
Nếu chỉ dựa vào phù đồng của Thôi Cảnh và danh sách ấy mà có thể thu phục tám vạn đại quân, thì nàng đã sớm làm rồi.
Lần này Ngụy Thúc Dịch thành công, ngoài sự giúp đỡ của Thôi Cảnh, còn có sự dũng cảm và mưu lược của chính hắn, cộng với thân phận khâm sai và thánh chỉ trị tội Lý Dật.
Tóm lại, trong đó đủ cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một cũng không được, đây là khách quan mà nói.
Ngụy Thúc Dịch nghe xong, nở nụ cười, hơi xoay người, đối mặt với nàng, tò mò hỏi: “Vậy theo Thường cô nương, ta và Thôi Lệnh An, ai công lao lớn hơn? Nếu có mười phần công lao, ta được mấy phần, Thôi Lệnh An lại được mấy phần?”
Thường Tuế Ninh nhìn hắn một cái: “Chuyện phân công ban thưởng, ngươi nên đi tìm Thánh nhân mới phải.”
Ngụy Thúc Dịch bật cười.
Nhưng hắn không phải vì muốn đòi thưởng mà hỏi vậy.
Thế nhưng, cô gái hiển nhiên không hứng thú với việc phân công, chỉ hỏi hắn: “Không biết Ngụy Thị lang lấy tín vật của Thôi Đại Đô Đốc từ ai, ở đâu và khi nào?”
“Trước khi vào Thọ Châu.” Ngụy Thúc Dịch đáp: “Từ tay tướng quân Thôi Nguyên Tường.”
Thường Tuế Ninh có phần ngạc nhiên, Nguyên Tường đã đến Giang Nam sao?
Và Ngụy Thúc Dịch nhận tín vật trước khi vào Thọ Châu, ít nhất là mười ngày trước, tính ra Nguyên Tường đã rời khỏi Bắc Cảnh phải hơn nửa tháng rồi.
Hơn nửa tháng trước, trận chiến Hòa Châu còn chưa kết thúc…
Vậy là Thôi Cảnh sau khi biết được tin chiến sự Hòa Châu đã cử Nguyên Tường mang tín vật đến Giang Nam để trợ giúp sao?
Ngụy Thúc Dịch cảm thán: “Có thể thấy Thôi Đại Đô Đốc tuy thân ở Bắc Cảnh, không thể rời đi, nhưng vẫn luôn dõi theo và nhớ thương cục diện chiến sự ở Giang Nam…”
Cũng luôn nhớ thương người ở Giang Nam.
Ngụy Thúc Dịch nhìn cô gái bên cạnh, cười nói: “Nhờ có sự quan tâm nhớ thương ấy, ta mới nhặt được cái lợi này.”
“Ngụy Thị lang quả thực vận may nhặt lợi bao giờ cũng không tồi.” Thường Tuế Ninh tán thành, liền hỏi: “Vậy bây giờ Nguyên Tường và họ đang ở đâu?”
Ngụy Thúc Dịch đáp: “Chính là Nguyên Tường cùng họ âm thầm hộ tống ta và Tiêu tướng quân đi thu phục tám vạn đại quân—”
Chuyến đi này không hề thuận lợi, việc dò la và tránh né tai mắt của Từ Chính Nghiệp không phải chuyện dễ, từng đoạn đường đều đi qua trong nguy hiểm.
Khi vào doanh trại, gian nan càng nhiều hơn, viên phó tướng tên Du Tải kia rất kiêu ngạo, không tránh được một trận đánh lớn nhỏ.
Ngụy Thúc Dịch kể rằng người của hắn và Tiêu tướng quân đều là tinh binh được chọn, nhưng trước tình thế như vậy, vẫn chẳng sánh được với người của Nguyên Tường.
Dù gì đó cũng là quân tinh nhuệ từ Huyền Sách quân, theo Thôi Cảnh tung hoành sa trường nhiều năm, dù Thôi Nguyên Tường có vẻ thiếu một vài phần khôn khéo…
Nhưng khi chứng kiến tận mắt, Ngụy Thúc Dịch mới biết những phần thiếu ấy dùng vào việc gì.
Nhưng hiện tượng “mất gì được nấy” này, khiến Trường Cát đôi lúc cảm thấy bế tắc tự ti—thì ra, người thực sự thiếu sót, chỉ có mỗi mình hắn?
Trường Cát không thể chấp nhận sự thật này, cố tìm xem mình thiếu sót điều gì, nhưng đến giờ vẫn không có kết quả.
Ngụy Thúc Dịch nói: “Để kịp thời ứng cứu Thường đại tướng quân, ta và Tiêu tướng quân dẫn quân tiên phong đi trước, hậu quân chậm hơn, để phòng chuyện bất trắc trên đường, nên để Nguyên Tường và họ đi theo áp trận, kiểm soát tình hình.”
Thường Tuế Ninh gật đầu: “Như thế rất tốt, rất chắc chắn.”
“Chuyến này nhờ có Nguyên Tường và họ.” Ngụy Thúc Dịch mỉm cười nói: “Dù Thánh nhân có chia công thế nào, ta cũng phải cảm ơn Thôi Lệnh An.”
Nói rồi, hắn cười nhìn Thường Tuế Ninh: “Càng phải cảm ơn Thường cô nương, lại một lần nữa khiến ta chẳng tốn chút công sức nào mà thu được đại công.”
Chữ “lại” này, ám chỉ sự việc năm xưa ở Hợp Châu khi truy bắt Triệu Phú.
Khi đó hắn đứng trước cửa sổ trà lâu, nhìn thấy hai tên “tiểu tặc” chui vào xe ngựa của mình, tiểu tặc rất có nguyên tắc, khi rời đi còn để lại một mảnh bạc vụn, xem như tiền thưởng cho việc tạm thời né tránh.
Dưới mảnh bạc còn đè lời khai của vợ chồng Trương Nhị ở thôn Chu gia.
Đó là lần đầu tiên hắn gặp nàng.
Cũng nhờ những lời khai nàng để lại mà hắn thuận lợi nắm được sơ hở của Triệu Phú, tiết kiệm bao công sức.
Lần này thì càng đơn giản hơn, vốn là hắn đến để bắt Lý Dật, nhưng còn chưa chạm đến vạt áo của hắn, đã có người giúp hắn hoàn thành công việc rồi.
“Phải nói, Ngụy mỗ hai lần được phái làm khâm sai, cả hai đều hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, thực sự phải đa tạ Thường cô nương.” Hắn cười nói: “Thường cô nương chẳng phải là phúc tinh của Ngụy mỗ sao.”
Hắn nửa thật nửa đùa mà nói, nhưng tâm trí lại trôi dạt về lần đầu gặp gỡ ở Hợp Châu, khiến hắn khó lòng thoát ra được.
Nhìn thiếu nữ đang ngồi trước đống lửa, hắn bất chợt nhớ đến câu nói của Thôi Cảnh trong đêm mưa ở ngôi chùa: “Xin lỗi, ta không thể nói,” cùng với tòa tháp thần bí mang tên Thiên Nữ.
“Ta cũng phải cảm ơn Ngụy Thị lang.” Thường Tuế Ninh nói.
Ngụy Thúc Dịch cười nhìn nàng: “Thường cô nương cảm tạ ta điều gì?”
“Cảm tạ ngươi vì đã để ta giết Lý Dật.”
“Vì không làm liên lụy đến cô nương sao?”
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
Thường Tuế Ninh liếc nhìn hắn: “Cả hai điều đó đều đúng.”
Ngụy Thúc Dịch lại cười lớn, tiếng cười khoáng đạt.
“Nhưng nói đến chuyện giết Lý Dật, hắn có nhắc đến một điều bí mật liên quan đến Từ Chính Nghiệp…” Một lát sau, hắn ngừng cười, đưa tay ra sưởi ấm trên lửa, đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, da trắng mịn màng, tựa như tay chỉ dùng để cầm bút.
Hắn thong thả nói: “Ta đã cho người tra hỏi thuộc hạ của hắn, theo lời cuối cùng hắn tiết lộ, cái gọi là bí mật của Từ Chính Nghiệp chính là hắn rất mê nữ sắc…”
Từ Chính Nghiệp mê nữ sắc là cái gì mà gọi là bí mật?
Thường Tuế Ninh nói: “Vì một bí mật vô căn cứ như vậy, hắn cũng thật là khổ sở.”
Nếu tiếp tục tra hỏi, chắc hẳn sẽ lòi ra bí mật Từ Chính Nghiệp ngày nào cũng ăn cơm, uống nước, rồi đi nhà xí.
Tên thuộc hạ kia cũng thật xui xẻo, đi theo một chủ nhân như vậy, đến lúc chết vẫn bị hắn hại.
Nhưng nghĩ đến những việc Lý Dật làm, nhiều phần là do thuộc hạ xúi giục, Thường Tuế Ninh cũng thấy hai kẻ này chẳng khác nào hại lẫn nhau, chẳng ai xui xẻo hơn ai.
“Tuy nhiên, hắn còn tiết lộ một điều quan trọng…” Sắc mặt Ngụy Thúc Dịch nghiêm lại: “Hắn nói rằng Lý Dật có thể bí mật ám sát Hạ Nguy là vì từ trước đã biết được việc thánh nhân thay tướng, cùng với người sẽ thay thế hắn – nghe nói là do nhận được một bức mật thư, nhưng Lý Dật cũng không biết ai là người viết.”
Điều này Thường Tuế Ninh đã nghe từ miệng Lý Dật, nàng liền nói: “Vậy thì chắc chắn trong triều có nội gián, phải là kẻ ở gần thiên tử, bên cạnh hoàng đế.”
Bằng không không thể nào biết được những tin tức cơ mật như vậy.
Ngụy Thúc Dịch vô thức nhìn nàng: “Vậy nội gián này… Thường cô nương có kẻ nào đáng nghi không?”
Thường Tuế Ninh lắc đầu: “Ta không rõ chuyện bên cạnh hoàng đế, nên không tiện suy đoán. Nhưng người mà nội gián này làm việc cho, ta có kẻ nghi ngờ.”
Ngụy Thúc Dịch nghiêm mặt, nhìn nàng chờ đợi.
Xung quanh có người, Thường Tuế Ninh cầm nhánh cây chọc lửa, rồi viết một chữ bên cạnh đống lửa.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
“Vinh…”
Phủ Vinh Vương, Vinh Vương, hay là thế tử Vinh Vương?
Ánh mắt Ngụy Thúc Dịch biến đổi, khẽ hỏi: “Thường cô nương vì sao lại có nghi ngờ như vậy?”
“Bởi vì chính miệng hắn từng nói với ta rằng trong quân của Lý Dật có tai mắt của hắn, vậy nên hắn có đủ điều kiện để truyền mật thư.” Thường Tuế Ninh đáp: “Hơn nữa, trong việc này, kẻ đứng ngoài xem lửa cháy, đổ thêm dầu vào, muốn ngồi hưởng lợi, tính cách và cách hành xử của người ấy, giống với người mà ta hiểu biết.”
Hắn?
Là thế tử Vinh Vương sao?
Ngụy Thúc Dịch nghĩ đến gương mặt bệnh tật của người đó, hiển nhiên, Lý Lục trong mắt thế nhân hoàn toàn khác với hình ảnh mà nàng vừa miêu tả.
Hắn không khỏi thắc mắc, tò mò rằng nàng đã hiểu người đó như thế nào để có nhận xét này?
“Dĩ nhiên, ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cứ. Các ngươi cứ cẩn thận dò xét và đề phòng là được.” Thường Tuế Ninh cuối cùng nói.
“Ngụy mỗ hiểu rồi, ta sẽ tâu lên Thánh nhân, cẩn thận xem xét.”
Thường Tuế Ninh không nói gì thêm, chỉ cầm nhánh cây từ từ xóa đi chữ “Vinh” vừa viết.
Ngụy Thúc Dịch nhìn hành động của nàng, cười nói: “Thường cô nương quả là có lòng với xã tắc.”
Hắn nói tiếp: “Ta vốn nghĩ, sau sự việc của Thường lang quân, Thường cô nương đối với triều đình, đối với Thánh nhân, ít nhiều cũng phải có chút bất mãn chứ.”
Lời của hắn rất uyển chuyển, bởi vì chuyện xảy ra ở Khổng Miếu hôm ấy, nàng chẳng khác nào đã đối đầu với Thánh nhân.
Nhưng lúc này nàng lại chủ động nhắc đến sự đáng ngờ của Lý Lục, cùng khả năng phủ Vinh Vương có liên quan đến tình hình hiện tại, để nhắc nhở triều đình và Thánh nhân phòng bị.
Thế nhưng, nàng chỉ bình thản nói: “Hai chuyện này không mâu thuẫn.”
Ngụy Thúc Dịch sững người, ý nàng là việc vì xã tắc mà cảnh báo triều đình, với việc không hài lòng Thánh nhân, không có gì mâu thuẫn?
“Không hài lòng, thì nhất thiết phải đối nghịch mọi lúc mọi nơi sao?” Thường Tuế Ninh cũng không phủ nhận chuyện nàng không hài lòng với nữ đế.
Nàng không có ý định trả thù gì. Trong mắt nàng, giữa nàng và nữ đế, mọi thứ đều đã rõ ràng, hai bên xem như không ai nợ ai.
Tất nhiên, nàng cũng không có ý định giúp đỡ nữ đế.
Nàng chỉ làm những gì mình muốn làm, chẳng có giới hạn rõ ràng nào, mọi chuyện đều phụ thuộc vào nhu cầu của nàng, từ trước đến giờ là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng sẽ vậy.
Nếu quả thực tình hình rối ren ở Giang Nam có liên quan đến phủ Vinh Vương, nàng chỉ đơn giản làm theo lẽ phải, không tính đến người hay chuyện.
Ngụy Thúc Dịch nhìn nàng qua ánh lửa.
Hắn bất giác nhớ lại ánh mắt của nàng khi lên tiếng bất bình cho Hạ Nguy. Giữa nàng và Hạ Nguy trước giờ không hề có giao tình. Sự bất bình ấy, chẳng qua là niềm tiếc nuối cho một vị tướng quân bị chết oan.
Ngụy Thúc Dịch bỗng nhận ra, cách nàng hành xử dường như đã vượt xa khỏi khái niệm thông thường về yêu ghét hay sự gần gũi xa lạ.
Lúc này, qua đôi mắt bình thản tự tại của thiếu nữ, Ngụy Thúc Dịch dường như nhìn thấy phía sau nàng là dải ngân hà bao la rộng lớn.
Cảm giác bao la ấy, xuất phát từ dải ngân hà, cũng xuất phát từ nàng.
Ngụy Thúc Dịch hiếm khi cảm thấy mình thực sự tự ti như vậy, hoặc có thể nói, chưa bao giờ có cảm giác này, dù rằng hắn vẫn đang cười: “Là Ngụy mỗ suy nghĩ và tầm nhìn hẹp hòi rồi.”
“Không đâu, ta cũng rất hẹp hòi mà,” Thường Tuế Ninh đáp, “rất nhiều lần là như vậy.”
Ngụy Thúc Dịch cười nói: “Vậy chúng ta coi như là ‘vật họp theo loài, người tụ theo nhóm’ rồi?”
Thường Tuế Ninh liếc hắn: “Câu này quá gượng ép rồi đấy.”
Ngụy Thúc Dịch lại bật cười.
Quả thật, rất gượng ép.
Hắn rất ít khi nói những lời thừa thãi, cứng nhắc như thế này… Hắn biết rõ, điều này thật không bình thường.
Thường Tuế Ninh hỏi thăm về tình hình của Đoạn phu nhân, rồi hỏi về việc Ngụy Diệu Thanh được định làm thái tử phi.
Ngụy Thúc Dịch đáp: “Yên tâm, tất cả đều tốt, cứ từ từ rồi tính…”
Thường Tuế Ninh gật đầu, sau đó lại hỏi hắn một câu: “Nói đi cũng phải nói lại, tại sao Ngụy Thị lang lại làm khâm sai trong chuyến này?”
Câu hỏi ấy là hỏi xem liệu hắn có phải phụng mệnh thánh chỉ, hay còn có lý do nào khác.
Ngụy Thúc Dịch mỉm cười đáp: “Thánh chỉ không thể trái.”
Lúc này, Phó tướng Kim tiến tới, chắp tay hành lễ.
“Đại tướng quân thỉnh nữ lang và Ngụy Thị lang qua bên đó.”
Thường Tuế Ninh bèn bỏ cây củi xuống, đứng dậy.
Ngụy Thúc Dịch cũng theo nàng đứng lên, trên đường đi, hắn khẽ hỏi nàng: “…Nàng nói xem, liệu Lý Dật có thực sự biết được điều bí mật gì của Từ Chính Nghiệp không?”
“Lúc còn sống nhất định là không biết,” Thường Tuế Ninh đáp, “nhưng sau khi chết thành quỷ, thì chưa chắc.”
Ngụy Thúc Dịch bỗng cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng, không nhịn được mà liếc nhìn về phía sau.
Hắn thực sự rất sợ ma, đó là sự thật.
Đây có lẽ là điểm duy nhất mà hắn giống với mẹ mình.
Về điều này, Thường Tuế Ninh từng bình luận: “Sợ gì thì gặp nấy.”
Tốt nhất là hắn đừng bao giờ biết được bộ mặt thật của nàng, bằng không, nếu hắn bị dọa sợ đến mức gặp chuyện không hay, nàng sẽ khó lòng ăn nói với Đoạn Chân Nghi.
Nhưng nghĩ đến việc hắn nhiều lần không từ bỏ ý định thử thăm dò nàng, Thường Tuế Ninh không khỏi cảm thấy hắn vừa yếu đuối vừa ham vui.
“…Nếu như hắn thực sự biết điều gì đó khi còn sống thì sao?” Ngụy Thúc Dịch gạt đi nỗi sợ, tiếp tục câu chuyện: “Vậy chẳng phải Ngụy mỗ đã gây đại họa khi để mặc Thường cô nương giết hắn sao?”
Thường Tuế Ninh hiểu ý hắn: “Ngụy Thị lang chẳng phải là muốn đòi ta một ân huệ đó chứ?”
Ngụy Thúc Dịch cười nói: “Không dám.”
Thường Tuế Ninh không định đôi co với hắn, bèn nói: “Yên tâm, ta sẽ không để ngài không có gì để báo cáo đâu.”
“Ồ?” Ngụy Thúc Dịch quay đầu nhìn nàng.
“Ta sẽ đoạt lại Dương Châu từ tay Từ Chính Nghiệp.” Nàng nói: “Không cần đến bất kỳ điều bí mật nào, ta cũng có thể thắng hắn.”
Giọng điệu của nàng thật bình thản, như thể đang nói về việc ăn món gì vào bữa khuya.
Ngụy Thúc Dịch cười hỏi nàng: “Thường cô nương sao lại tin tưởng chắc chắn đến vậy?”
“Trên chiến trường, tất nhiên là phải tự mình tăng thêm uy thế.”
Vừa nói, phía trước đã có binh sĩ vén rèm trướng lên cho nàng, nàng khẽ cúi người, bước vào trong trướng.
Ngụy Thúc Dịch chậm vài bước, nhìn bóng lưng ấy, trong mắt hiện lên ý cười.
Không ai biết rằng, hắn vừa nói dối.
Chuyến này hắn liều lĩnh xuống phía nam, không phải vì “thánh chỉ khó trái,” mà là vì chính hắn đã tự nguyện xin đi.
Bởi vì hắn cũng có người mình nhớ thương ở Giang Nam.
Thấy nàng bình an vô sự, lòng hắn cũng được an yên, nhưng những điều tai nghe mắt thấy lại khiến mây mù trong lòng hắn càng thêm dày đặc…
Lúc này, bên tai hắn bất chợt vang lên lời nói ngây thơ trong sáng của A Điểm—
“Giống hệt tiên thái tử điện hạ sao?”
Một lúc sau, Ngụy Thúc Dịch mới nhấc chân, bước vào trong trướng.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Dạ dịch thêm truyện của tác giả này được không ạ, Phi 10 viết hay quá ❤️