Chu Ninh Nguyệt ngẩn người, rất nhanh liền gật đầu.
Tân Hựu dẫn nàng vào gian nhà phía Tây, để lại Kỷ Thải Lan đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng biểu muội, đôi môi mím chặt.
“Chu muội muội, mời ngồi, đừng căng thẳng.”
Song thân lần lượt qua đời, gia cảnh cô cô bỗng chốc lâm vào cảnh khốn đốn, khiến cô nương vốn trầm lặng này như chim sợ cành cong. Dù đối diện Tân Hựu, người có thể coi như bạn hữu, lòng nàng vẫn trĩu nặng bất an.
“Khấu tỷ tỷ muốn hỏi gì?”
“Muội có biết tiên phụ ở kinh thành qua lại thân thiết với những ai không?”
Chu Ninh Nguyệt ngập ngừng lắc đầu:
“Muội không rõ. Nhà muội sống ở ngoài kinh nhiều năm, sau đó phụ thân vào kinh trước, còn muội cùng mẫu thân đến sau. Phụ thân ngày ngày bận rộn, chỉ tối mới về nhà. Lại thêm chân muội dưỡng thương lâu ngày, chưa từng ra ngoài…”
“Vậy còn thân thích thì sao? Ngoài nhà cô mẫu, còn ai khác không?”
Lần này, Chu Ninh Nguyệt dứt khoát lắc đầu:
“Không còn ai. Từ nhỏ đến lớn, người thân ruột thịt muội biết chỉ có gia đình cô mẫu.”
Tân Hựu nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu vậy, người chuộc mua Chu Ninh Nguyệt có lẽ không phải họ hàng của huynh muội Chu Thông. Về phần liệu có liên quan đến thân thích bên phụ thân Kỷ Thải Lan hay không, thì do thân phận Kỷ phụ đơn giản, bên Cẩm Lân Vệ đã sớm tra xét, loại bỏ khả năng này.
Có vẻ như người kia vẫn liên quan đến Chu Thông.
Nhìn Tân Hựu như đang gặp khó, Chu Ninh Nguyệt dè dặt hỏi:
“Khấu tỷ tỷ, tỷ hỏi chuyện này là vì sao?”
Tân Hựu đã định liệu trước nên khẽ mỉm cười:
“Tỷ nhờ người chuộc muội và Kỷ tỷ tỷ, lại nghe nói có kẻ khác cũng muốn chuộc các muội. Tỷ nghĩ nếu đó là người quen, tốt nhất vẫn nên tôn trọng ý của các muội.”
Chu Ninh Nguyệt vội lắc đầu:
“Muội không quen ai cả! Khấu tỷ tỷ, muội chỉ muốn đi theo tỷ.”
Trước khi mất, mẫu thân từng dặn dò nàng, nếu gặp nguy nan thì hãy tìm Khâu cô nương giúp đỡ, nhưng không nhắc đến ai khác. Nàng tin tưởng vào sắp xếp của mẫu thân.
Chu Ninh Nguyệt là một cô nương có lòng tự trọng cao. Dẫu rơi vào cảnh khó khăn phải dựa dẫm bạn bè, nàng cũng không nghĩ rằng sự giúp đỡ của người khác là điều đương nhiên. Nàng luôn muốn hồi đáp lại ân tình, nghĩ mãi cuối cùng cũng tìm ra điều này:
“Phụ thân muội có để lại một chiếc hộp nhỏ, nhưng không biết bên trong là gì.”
Đây đúng là một phát hiện bất ngờ.
Tân Hựu nhẹ giãn đôi mày liễu, lộ vẻ hứng thú:
“Chiếc hộp đó hiện ở trong tay muội sao?”
“Không, ở chỗ cô mẫu muội. Nhà muội trước kia thuê phòng, sau khi muội chuyển về ở cùng cô mẫu, người đã giúp muội trả phòng. Lúc thu dọn đồ đạc, vô tình làm đổ một bình hoa lớn, phát hiện chiếc hộp giấu bên trong.”
Tân Hựu thoáng vẻ khó hiểu:
“Vậy muội làm sao biết chuyện này?”
Chu Ninh Nguyệt cúi đầu, giữa đôi mày ngập nỗi buồn thương, giọng cũng hạ thấp:
“Là biểu tỷ lén nói cho muội. Lúc ấy, biểu tỷ cùng cô mẫu thu dọn, cô mẫu đoán rằng đó là tài vật phụ thân muội để lại, nên dặn biểu tỷ tạm thời đừng nói với muội, đợi khi xuất giá sẽ giao lại…”
Nhưng biểu tỷ vẫn nói cho nàng biết.
Nghĩ đến những ngày thân thiết như chị em ruột với biểu tỷ, lòng Chu Ninh Nguyệt lại nhói đau.
Sau khi gia đình cô mẫu bị liên lụy vì phụ thân, biểu tỷ bắt đầu oán trách nàng. Đến khi cô mẫu mất trong một tai nạn bất ngờ, nàng thậm chí cảm nhận rõ ràng sự căm hận thoáng hiện trong ánh mắt biểu tỷ.
Nàng muốn nói gì đó để an ủi biểu tỷ, nhưng lại không biết nói gì.
Cha nàng phạm tội là thật, liên lụy gia đình cô mẫu cũng là thật. Dù nàng có xin lỗi biểu tỷ ngàn vạn lần, cũng chẳng thể thay đổi được gì. Những ngày thân thiết như chị em, thủ thỉ tâm tình hàng ngày, đã vĩnh viễn không còn.
Một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên gò má, nhưng nàng chẳng hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Thấy Chu Ninh Nguyệt như vậy, Tân Hựu khẽ thở dài trong lòng.
Nàng không nhìn lầm, giữa đôi biểu tỷ muội này quả thật đã tồn tại khúc mắc.
Nghĩ đến việc gia đình Kỷ Thải Lan bị nhà Chu Thông làm tan cửa nát nhà, Kỷ Thải Lan trút giận lên Chu Ninh Nguyệt cũng là điều dễ hiểu.
“Nói vậy, cô mẫu muội có biết trong chiếc hộp đó chứa gì không?” Tân Hựu liền liên tưởng đến cái chết của Kỷ mẫu, trong lòng dấy lên hoài nghi.
Nếu Chu Thông để lại một số vật quan trọng, có người đoán rằng chúng nằm trong tay Kỷ mẫu, vậy cái chết của Kỷ mẫu thực sự chỉ là một tai nạn đơn thuần sao?
“Biểu tỷ nói chiếc hộp có khóa, còn cô mẫu có mở ra xem không, muội không rõ.” Chu Ninh Nguyệt đầy lo âu, dè dặt hỏi Tân Hựu:
“Khấu tỷ tỷ, chuyện phụ thân muội gây ra… vẫn chưa kết thúc sao?”
Tân Hựu dịu dàng nắm lấy tay Chu Ninh Nguyệt, giọng nói mềm mại:
“Chu muội muội chắc cũng biết rồi, vụ án lớn này liên quan đến nhiều nhân vật quan trọng. Hiện tại, tuy phán quyết đã có, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết cần làm rõ. Nhưng muội hãy yên tâm, người điều tra chuyện này là bạn của ta, sẽ không còn liên lụy đến muội hay Kỷ tỷ tỷ nữa.”
Chu Ninh Nguyệt khẽ gật đầu.
Tân Hựu trầm ngâm giây lát, sau đó gọi tiểu Liên đang canh giữ ngoài nhà Tây:
“Mời Kỷ cô nương vào nói chuyện.”
Kỷ Thải Lan bước vào với vẻ đầy tò mò. Ánh mắt nàng lướt nhanh qua khuôn mặt Chu Ninh Nguyệt rồi nhìn thẳng về phía Tân Hựu.
“Kỷ tỷ tỷ, mời ngồi.” Tân Hựu mời Kỷ Thải Lan ngồi xuống, rồi hỏi về chuyện xảy ra hôm đó:
“Hôm ấy, trong nhà chỉ có tỷ và Chu muội muội thôi sao?”
“Vâng, chỉ có hai chúng ta ở nhà. Phụ thân và nhị ca của ta đều ra ngoài làm việc, còn mẫu thân thì đang đi mua đồ. Khi mẫu thân về, quan sai đã đến rồi…”
“Những quan sai đó có lục lọi đồ đạc không?”
Kỷ Thải Lan nhớ lại một lát, rồi lắc đầu:
“Họ không lục soát đồ đạc mấy.”
Thực ra, những câu hỏi này Tân Hựu hoàn toàn có thể hỏi Chu Ninh Nguyệt, nhưng biến cố gia đình đã khiến cả ba cô nương—dù là nàng, Chu Ninh Nguyệt hay Kỷ Thải Lan—không còn là những cô gái vô lo vô nghĩ như trước.
Để Kỷ Thải Lan hoàn toàn đứng ngoài cuộc, không hay biết gì, chưa chắc đã là điều tốt, thậm chí có thể làm gia tăng mâu thuẫn giữa nàng và Chu Ninh Nguyệt.
“Khâu muội muội, có chuyện gì sao?” Kỷ Thải Lan đỏ hoe mắt hỏi.
“Chu muội muội vừa nói rằng, lệnh tiên từ tay mẫu thân tỷ có giữ lại một chiếc hộp mà phụ thân nàng để lại—”
“Mâu thân ta mất vì chiếc hộp đó sao?” Kỷ Thải Lan thất thanh hỏi.
“Chuyện lệnh tiên qua đời, ta sẽ nhờ người điều tra thêm. Lý do ta để tâm đến di vật mà phụ thân Chu muội muội để lại là vì gần đây xuất hiện một người không rõ là bạn hay thù đối với hai người. Để đảm bảo an toàn cho hai người, ta muốn làm rõ sự việc. Việc này, tốt nhất cả hai người hãy coi như không biết.”
Kỷ Thải Lan và Chu Ninh Nguyệt vô thức liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu.
“Kỷ tỷ tỷ có biết chiếc hộp đó được giấu ở đâu không?”
“Mẫu thân ta không nói. Nhưng…” Kỷ Thải Lan do dự một chút, rồi nói tiếp, “có vài nơi mẫu thân thường giấu đồ. Bà nghĩ ta không biết, nhưng thực ra ta biết…”
Tân Hựu ghi lại những nơi Kỷ Thải Lan đề cập, rồi sau đó rời khỏi căn nhà này. Nàng đến căn nhà mới mua gần nhất để thay y phục, từ một tiểu thư khuê các biến thành một cô gái nhỏ nhắn, mộc mạc giống như Kỷ Thải Lan, rồi thẳng hướng tới ngõ Mèo.
Nhà Kỷ Thải Lan nằm ở ngõ Mèo, khu vực phường Như Ý. Vào giờ này, trai tráng trong các gia đình đều đang bận rộn kiếm kế sinh nhai, đầu ngõ có vài đứa trẻ đang chơi đùa, bên cạnh là mấy lão nhân đang ngồi trò chuyện.
Chuyện họ bàn luận chính là chuyện nhà họ Kỷ.
Đối với những người hàng xóm này, biến cố của nhà họ Kỷ là câu chuyện mà cả đời có lẽ sẽ không quên, thậm chí đủ để trở thành giai thoại khi mấy đứa trẻ lớn lên. Huống hồ, đó lại là chuyện của hiện tại.
Tân Hựu bình thản bước tới, tiến vào căn nhà thứ ba trong con ngõ.
Cánh cổng viện nhà họ Kỷ đã cũ kỹ, dán hai mảnh niêm phong, như một minh chứng đau thương cho sự bất hạnh của gia đình này.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.