Chẳng bao lâu sau, Mẫn Dục Hàn đã chuẩn bị xong bữa sáng, từ trong bếp thoang thoảng mùi thơm dìu dịu. Anh cởi tạp dề, đi ra cửa phòng khách, khẽ gọi:
“Công chúa nhỏ, lại ăn sáng thôi.”
“Ồ, được.” Thẩm Chiêu ôm điện thoại đứng dậy, bước đến bàn ăn. Vừa nhìn thấy những món trên bàn, mắt cô lập tức sáng lên — trứng ốp la kèm bánh mì nướng, ly yến mạch sữa ấm, một cốc sữa đậu nành nóng, và đặc biệt là một phần pudding sữa nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô chỉ vào chiếc pudding, giọng lộ rõ niềm vui:
“Anh A Hàn, cái pudding sữa này là anh làm sao?”
“Ừ.” Mẫn Dục Hàn kéo cô ngồi xuống ghế, giọng nói vừa dịu dàng vừa cưng chiều:
“Trước tiên ăn bánh mì với yến mạch, đồ ngọt thì để sau cùng mới được ăn.”
Thẩm Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, trước uống một ngụm sữa đậu nành ấm nóng, rồi thong thả bắt đầu ăn bánh mì cùng yến mạch.
Đợi khi thấy cô ăn gần xong, Mẫn Dục Hàn mới đẩy chiếc pudding sữa đến trước mặt cô, còn mình thì lấy một lát bánh mì, vừa ăn vừa nhìn cô.
Thẩm Chiêu xúc một thìa, đưa vào miệng, đôi mắt sáng rực:
“Wow, ngon thật đấy.”
Mẫn Dục Hàn đưa tay xoa đầu cô, nụ cười ôn nhu:
“Thích là tốt rồi, anh làm tất cả đều vì em.”
Sự dịu dàng của anh, đều dành trọn cho cô.
Bỗng điện thoại của anh reo lên, màn hình hiện rõ hai chữ —— “Thẩm Mộ”.
Thẩm Chiêu cũng nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi, vội đặt thìa xuống, không còn tâm trí ăn uống, ánh mắt lo lắng nhìn anh.
Mẫn Dục Hàn lại thản nhiên bấm nghe, còn cố ý bật loa ngoài.
Điện thoại vừa kết nối, giọng Thẩm Mộ lập tức vang lên:
“A Hàn, sao gọi cho Chiêu Chiêu mãi không được? Cậu qua ký túc xá xem con bé có ở đó không. Hôm nay cuối tuần, tôi định đưa nó về nhà. Nó không phải còn chưa dậy chứ?”
Thẩm Chiêu theo bản năng nắm chặt tay áo anh, trong mắt toàn là hoảng hốt. Mẫn Dục Hàn khẽ siết lấy bàn tay cô, liếc sang trấn an, rồi mới điềm nhiên đáp vào điện thoại:
“Có lẽ con bé còn đang ngủ. A Mộ, cậu về trước đi, hôm nay tôi cũng về nhà, tiện đưa Chiêu Chiêu về luôn.”
Bên kia, Thẩm Mộ im lặng vài giây rồi mới nói:
“Được, vậy nhờ cậu. Tôi có việc phải đi trước.”
Cuộc gọi ngắt, Thẩm Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẫn Dục Hàn nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được muốn trêu, ghé sát, thấp giọng:
“Chiêu Chiêu, em sợ đến vậy sao? Chỉ sợ để Thẩm Mộ biết chuyện chúng ta?”
Thẩm Chiêu vội lắc đầu:
“Không phải vậy.”
Cô ngập ngừng, đáy mắt lộ ra sự phức tạp, giọng cũng nhỏ đi:
“Anh cũng biết rồi đó… Nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ đánh anh.”
Nói rồi, cô chợt nhớ đến một chuyện, ánh mắt dao động:
“Hồi cấp hai, ba đứa mình đi ngoài phố, có tên tóc vàng nói mấy câu với em, anh còn nhớ không? Lúc đó em còn nhỏ xíu, anh trai em đã lao lên đánh người ta một trận, nếu không nhờ anh giữ lại thì chắc anh ấy đã bị đưa vào đồn công an rồi.”
“Anh ấy còn từng nói, sau này nếu em có bạn trai, nhất định anh ấy phải đánh một trận cho hả giận.”
Nói đến đây, cô nhìn Mẫn Dục Hàn, khóe môi lộ vẻ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
“Nếu anh ấy biết bạn trai em lại là anh…”
Chưa kịp nói hết, Mẫn Dục Hàn đã vươn tay nắm chặt lấy tay cô, giọng nói chưa từng nghiêm túc đến vậy:
“Anh sớm đã chuẩn bị tinh thần để bị đánh rồi.”
Thẩm Chiêu ngây người, tim như bị ai đó khẽ gõ, dâng lên một làn sóng ấm áp.
Cô cúi mắt, giọng nhỏ như gió thoảng:
“Nhưng em không nỡ để anh bị đánh.”
Khóe môi Mẫn Dục Hàn cong lên, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Anh siết nhẹ tay cô, giọng khẳng định:
“Chỉ cần được ở bên em, bị Thẩm Mộ đánh anh cũng cam lòng.”
“Có ai mà thích bị đánh như anh không chứ.” Thẩm Chiêu lẩm bẩm, nhưng khóe môi lại cong lên, ánh sáng trong đáy mắt như được nắng sớm soi rọi, sáng lấp lánh.
Mẫn Dục Hàn cầm lấy chiếc pudding cô bỏ dở, xúc một thìa, dịu dàng đưa đến bên môi cô:
“Không phải em nói thích sao? Ăn thêm chút nữa.”
Thẩm Chiêu liếc anh, rồi ngoan ngoãn há miệng, để anh đút cho một thìa. Má hơi phồng lên, trông như một chú hamster nhỏ vừa ăn no.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Cả hai ăn xong liền cùng nhau dọn dẹp bàn ăn. Sau đó, Thẩm Chiêu trở về phòng thay quần áo. Mẫn Dục Hàn đứng chờ ngoài cửa. Một lúc sau, cô bước ra, mái tóc dài buông trên vai, áo hoodie trắng phối cùng quần jeans, đơn giản mà tươi tắn.
Anh nhìn, thoáng chốc như bị cuốn vào, không kìm được thất thần.
“Đi thôi.” Thẩm Chiêu khẽ lắc lắc tay anh.
Mẫn Dục Hàn lúc này mới hoàn hồn, nhận lấy túi trên tay cô:
“Anh đưa em về ký túc xá lấy đồ trước, rồi chúng ta cùng về nhà.”
“Được.” Thẩm Chiêu gật đầu.
Hai người nắm tay đi trên đường, không hề cố ý che giấu. Dưới ánh nắng, bóng dáng họ song song trải dài trên mặt đất, chồng lên nhau một cách tự nhiên.
Vào trong khuôn viên trường, cả hai vẫn chẳng kiêng dè, hành động ấy lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.
Đến dưới ký túc xá, Thẩm Chiêu mới dừng lại:
“Anh A Hàn, em lên dọn chút đồ trước.”
“Ừ, anh ra bãi xe lái xe đến đây.” Nói rồi, Mẫn Dục Hàn lại nắm tay cô, khẽ kéo vào lòng, giọng dịu dàng:
“Chiêu Chiêu, cứ từ từ mà dọn, không cần vội.”
“Ừm~ em biết rồi.” Thẩm Chiêu nép trong ngực anh, khẽ gật đầu.
Giọng cô mềm mại, như cơn gió xuân nhẹ lướt qua tim.
Người qua lại càng lúc càng nhiều, thậm chí có người cố tình bước chậm để quan sát. Thẩm Chiêu chú ý thấy, mặt lập tức đỏ bừng, vội đẩy ngực anh, trách nhẹ:
“Anh… anh mau đi đi.”
Mẫn Dục Hàn bật cười khẽ, buông tay trước khi xoay người còn xoa đầu cô một cái:
“Anh đi đây, lát nữa sẽ tới đón em.”
Thẩm Chiêu trở về phòng, vừa bước vào đã thấy mấy cô bạn cùng phòng đều có mặt, mà ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ, không khí rõ ràng khác thường.
Lâm Chỉ Dao là người đầu tiên nhào tới, cười tinh quái:
“Tiểu Chiêu~ tối qua cậu đi đâu thế hả?”
“Ơ…?” Thẩm Chiêu theo bản năng đưa tay chạm sống mũi, có chút chột dạ:
“Thì… hôm qua mình uống chút rượu, về không kịp, nên… ở ngoài qua đêm thôi.”
“Ở ngoài? Ở với ai đó?” Cố Thanh Y ghé sát, cười đầy ám muội, “Đừng giả ngốc nữa, mau khai đi, cậu với anh A Hàn nhà cậu rốt cuộc là thế nào?”
“Đúng đấy, đúng đấy!” Lâm Chỉ Dao tiếp lời, “Mà cậu có biết không, bình thường học trưởng Dục Hàn chưa bao giờ lên diễn đàn đăng gì đâu, vậy mà hôm qua lại đăng hẳn bài thanh minh đấy! Chậc chậc, không phải vì người đẹp mà nổi giận thì còn gì?”
Thẩm Chiêu bị bao vây bởi tiếng trêu chọc dồn dập, mặt đỏ đến mức sắp bốc khói, hoàn toàn không chen nổi câu nào.
Đoạn Hân Nhiên ngồi xuống ghế, khóe mắt ẩn giấu ý cười:
“Tiểu Chiêu à, tối qua bọn mình… nhưng mà nhìn thấy hết rồi nhé.”
Thẩm Chiêu giật mình ngẩng đầu, sắc mặt biến hẳn:
“Thấy… thấy cái gì cơ?”
Đoạn Hân Nhiên cố ý kéo dài nhịp, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi thong thả nói:
“Thì thấy học trưởng làm sao ép cậu vào tường trong ngõ nhỏ rồi hôn chứ còn gì~ cảnh tượng đó chậc chậc, đúng là không dành cho trẻ con đâu.”
“C-các cậu lại dám…” Đôi mắt Thẩm Chiêu mở to, mặt đỏ bừng như tôm luộc, không biết trốn đi đâu cho đỡ ngượng.
Trong ánh nhìn đầy hứng thú của mọi người, cô cúi thấp đầu, cắn môi, cuối cùng nhỏ giọng thừa nhận:
“Tụi mình… đang quen nhau rồi.”
Trong khoảnh khắc, không gian như lặng đi một nhịp, rồi lập tức bùng nổ tiếng hò hét vốn có của ký túc xá nữ sinh.
“A a a a! Chính thức rồi nha!!”
“Mình đã nói rồi, chuyện của hai người chỉ là sớm muộn thôi mà!”
“Nào nào, mau khai chi tiết! Tối qua bắt đầu thế nào? Có phải cậu chủ động không?”
“Hay là anh ấy tỏ tình trước? Có hôn lần hai không đó?!”
Thẩm Chiêu bị bao vây bởi vô số câu hỏi, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, chỉ biết ôm chặt gối lăn lên giường trốn, miệng còn lẩm bẩm:
“Không nói cho các cậu đâu!”
Thế nhưng, khóe môi lại không kìm được cong lên, nụ cười hạnh phúc tràn ra ngoài.
Cảm ơn bạn TRAN UYEN NHI donate 100k!!! Cảm ơn bạn VO THI CAM HA donate 100k!!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.