Chương 23: Nàng nhất định phải khiến Lục Chí nhớ đời!

Bộ truyện: Túy Kim Triển

Tác giả: Cửu Thập Lục

Lục Chí nghe mà ngây ngẩn.

Với tuổi tác và thân phận của hắn, thỉnh thoảng cũng từng nghe chuyện đám công tử bột ngang ngược gây chuyện, nhưng chưa từng tận mắt thấy cái gọi là “không cần thể diện”.

Đến tận nhà người ta mắng mỏ chẳng phải là mất mặt sao?

Chuyện đóng cửa dí dao vào hắn thì thôi cũng đành, nhưng còn muốn gây náo loạn bên ngoài ư? Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, mặt hắn đã nóng bừng lên rồi.

“Ngươi là nữ nhi, có chút thể diện được không?” Lục Chí gấp gáp nói, “Dù ngươi mang họ Dư, nhưng ở kinh thành ai ai cũng biết ngươi là biểu cô nương của Định Tây hầu phủ. Ngươi muốn khiến cả nhà ta không ngẩng đầu lên nổi sao?”

“Chính đích tôn của Hầu phủ trốn học đi đá gà, còn để người ta đến tận cửa đòi nợ, rốt cuộc ai mới là người mất mặt?” A Vi cầm roi gà, quật một phát vào mông hắn.

“Ngươi đảo lộn…”

Bốp!

Còn chưa nói xong, Lục Chí lại bị quật thêm một cái, đau đến mức kêu “Ái da!” một tiếng.

“Ta chẳng cần gì thể diện. Dù sao mẫu thân ta ở kinh thành cũng chẳng có danh tiếng gì tốt đẹp.” Giọng A Vi lạnh lùng, “Nhưng ngươi biết ta là hạng người nào rồi đấy. Hôm qua ta dám rút dao bắt ngươi giết gà, ngày mai ta cũng dám xách gà, cầm dao đến cửa nhà người khác hất máu gà lên đó! Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không!”

Nói đến phát rồ, Lục Chí căn bản không dám nghi ngờ A Vi.

Hắn há miệng, nghẹn hồi lâu, cuối cùng mới gắng gượng nói ra một câu:

“Ngươi mà điên như vậy, sau này ở thư viện, đám học trò ngoan ngoãn sẽ chẳng ai dám chơi với ta nữa!”

“Vậy thì tốt quá.” A Vi hừ lạnh, “Từ nay ngươi hãy ngoan ngoãn mà đọc sách, chơi bời cái gì?”

“Không cần ngươi thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh, nhưng chí ít khi luận bàn sách lược, thời cuộc, ngươi cũng phải có chút nhận thức chứ.

“Nếu cứ tiếp tục không lo học hành, đến ngày kế thừa tước vị, đứng trên Kim Loan điện nghe triều thần nghị luận, ngươi có hiểu nổi không?”

“Nếu bệ hạ đột nhiên hỏi ngươi một câu, ngoài câu ‘Thần phụ nghị’, ngươi còn có thể thốt ra được gì khác không?”

“Ra ngoài đường, tùy tiện tìm một tên bạch đinh, người ta cũng có thể nói ‘Ta cũng vậy’, vậy thì giữ ngươi lại làm gì?”*

(*Bạch đinh: Chỉ dân thường, không có địa vị, không có tài sản.)

“Đúng là mất mặt!”

Câu này đâm trúng tim đen.

Định Tây hầu ngồi bên cạnh, Lục Chí dù có muốn cãi cũng không dám thốt ra chữ “sai”.

Lục Tuấn cũng không nhịn được mà gật đầu:

“Biểu tỷ con nói rất có lý.”

Lục Niệm không để cho ca ca mình có đường lui, ném ngay một ánh mắt sắc bén sang:

“Ngươi cũng vậy!”

“…”

Lục Tuấn nghẹn một hơi trong cổ, tức giận hỏi:

“Hôm nay đang dạy dỗ nó hay đang dạy dỗ ta đây?”

“Con không dạy, cha có lỗi.” Lục Niệm lạnh nhạt nói, “Huống hồ, ngươi cũng hơn gì Lục Chí đâu? Đều là kẻ nửa cân tám lạng cả thôi!”

Lục Tuấn nghiêng đầu đi.

Đúng thật, hễ Lục Niệm chửi, thì chửi là cả ba thế hệ, chưa bao giờ sót ai.


Bấy giờ, Tằng thị khẽ ho khan một tiếng, dịu giọng nói:

“Đã là dạy dỗ con cái, vậy thì nên quản thật tốt, hai tỷ đệ các con đừng tranh cãi nữa.”

“A Tuấn, tính tình tỷ tỷ con nóng nảy, nhưng chuyện này cũng là vì con trai con, con nên cảm kích nàng ấy.”

“Nếu không phải thân thích ruột rà, nàng ấy đâu cần phải tức giận thay cho đứa nhỏ?”

Lục Niệm khẽ xoa ngón tay, cười nhạt.

Thấy Lục Tuấn im lặng, ngoan ngoãn nghe lời Tằng thị, khóe môi nàng càng lộ rõ vẻ khinh thường.


Tằng thị không quan tâm đến Lục Niệm, chỉ tiếp tục nói với Lục Chí:

“Trốn học, đá gà, đánh bạc…” Bà thở dài, “A Chí, con thực sự khiến tổ mẫu và các trưởng bối trong nhà quá thất vọng rồi.”

“Như biểu tỷ con đã nói, con sinh ra trong gia đình quyền quý, tước vị thế tập của phủ này, tương lai đều sẽ do con kế thừa. Nhà chúng ta không đòi hỏi con phải văn đứng tam giáp, võ bình biên cương, nhưng con tuyệt đối không thể đi theo con đường ăn chơi trác táng, tự hủy hoại bản thân.”

“Con tự hỏi gia gia, phụ thân, mẫu thân của con xem, khi xảy ra chuyện này, bọn họ có tâm trạng gì?”

“Người ta nói ‘đánh trên thân con, đau trong lòng mẹ’, hiện giờ ai không thấy đau như dao cắt?”

“Con đó, con đó!”

Lục Chí mím môi, cúi gằm đầu xuống.

Tang thị liếc sang Tằng thị, lại nhìn về phía Lục Tuấn.

Lục Tuấn lúc này đã không còn hơi sức tranh cãi với Lục Niệm, cả người cũng bình tĩnh hơn, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện với con trai.

Lục Niệm cũng không tiếp tục châm dầu vào lửa, mà thảnh thơi nghịch móng tay.

A Vi quan sát tình hình trong sảnh, rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Niệm, nhỏ giọng hỏi:

Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...

“Hôm qua nửa đêm mẫu thân chỉ uống một bát canh gà cùng cữu mẫu, bây giờ có đói không? Con đi cùng mẫu thân về viện ăn cơm nhé?”

Lục Niệm nắm tay A Vi đứng dậy.

Trước khi đi, A Vi nhét lại cây roi gà vào tay Lục Tuấn, nói:

“Cữu cữu, canh gà có thể giải rượu nhất thời, nhưng có thể xua tan mây mù trong lòng hay không, thì phải xem cữu cữu tự mình quyết định.”

Lục Tuấn sửng sốt, chưa hoàn toàn hiểu được hàm ý trong lời này.

Trái lại, Tang thị lại hít sâu một hơi, sau đó cũng đứng dậy, quay sang dặn dò Lục Chí:

“Trước tiên đi theo ta rửa mặt chải đầu cho chỉnh tề.”

Những chuyện tiếp theo thì nàng tạm thời chưa nói.

Lục Chí không nhận ra ẩn ý, chỉ nghĩ rằng có thể rời khỏi tiền thính mà không bị đánh hay bị mắng nữa, nên vội vàng đứng dậy theo mẫu thân.

Thế là, trong sảnh dần dần tản đi.

Tằng thị cũng không nán lại lâu, thấy Tang thị dắt Lục Chí rời đi, bà cũng dặn dò:

“Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, đạo lý cũng giảng rồi, hãy cho nó một cơ hội sửa sai.”

“Ta biết.” Giọng điệu của Tang thị vẫn bình thản như thường ngày, “Ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”


Định Tây hầu vẫn ngồi yên tại chỗ, nghiêm mặt nói với Lục Tuấn:

“Từ nhỏ các con đã hay tranh cãi, ta cũng thường ngăn cản. Ta giúp con nhiều hơn, giúp nó ít hơn, vì phần lớn là nó không có lý. Lần này A Vi dạy dỗ A Chí, ta không can thiệp, bởi vì A Vi có lý. Nàng làm rất đúng.”

Lục Tuấn gật đầu: “Nhi tử hiểu.”

“Dạy con thế nào, con và thê tử con hãy suy nghĩ thật kỹ.” Định Tây hầu nói tiếp, “Cha mẹ có lý lẽ rõ ràng để dạy con, dù đánh hay mắng cũng đều hợp tình hợp lý. Nhưng con không thể cứ để A Vi thay con làm việc đó được. Nó là một cô nương khuê các, không thể để người ta gán cho danh tiếng ‘bá đạo’ chỉ vì chuyện của các con.”

Lục Tuấn nghiêm túc đáp: “Nhi tử hiểu rõ.”

Hắn còn định nói thêm vài câu để thể hiện thái độ, nhưng Định Tây hầu đã cắt ngang:

“Tối qua con có dùng canh gà không?”

“Hả?” Lục Tuấn gật đầu, “Hôm qua uống rượu, A Vi sai người mang canh gà qua cho con giải rượu. Trong đó còn có huyết gà và mề gà, hương vị rất ngon. Sáng nay tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, lúc ấy mới biết canh gà đó từ đâu mà có.”

Định Tây hầu cau mày.

Lục Tuấn đã uống, vợ hắn cũng uống, Lục Niệm cũng đã uống.

Vậy mà chỉ có mình ông ngửi thấy mùi canh gà nhưng không được ăn?

Không muốn nghe Lục Tuấn tiếp tục tán dương mùi vị của món canh huyết gà nữa, Định Tây hầu phất tay đuổi hắn đi, rồi gọi Phùng Thái đến.

“Chuyện canh gà ta nói tối qua, nhà bếp đã hầm xong chưa?”

Phùng Thái đáp: “Sáng sớm đã nấu rồi, bây giờ tiểu nhân mang đến cho ngài nhé?”

“Đem qua thư phòng đi.” Định Tây hầu khoanh tay sau lưng, vừa đi vừa dặn, “Thêm chút cơm, trụng ít rau xanh, làm giống hệt bát canh tối qua…”


Bên kia, Lục Tuấn mất hết hứng thú ra ngoài, bèn quay về nội viện.

Vừa vào đến sân, hắn liền thấy Tang thị đã thay y phục, cùng với Lục Chí đã chỉnh trang sạch sẽ bước ra.

Hắn hỏi: “Hai mẫu tử đang định đi đâu?”

“Phải đi.” Tang thị đáp, “Những người đã cùng A Chí đá gà, có lẽ trưởng bối trong nhà họ cũng không biết chuyện. Ta dẫn nó đi từng nhà, nói rõ mọi chuyện. Không quan tâm là ai kéo ai chơi, A Chí đều phải nhận lỗi và xin lỗi.”

“Chuyện trốn học ở thư viện cũng cần Thế tử đích thân đi gặp các phu tử, nói rõ tình hình. Sau này vào ngày nghỉ, ta sẽ cho người đến tận cửa đón nó về. Còn những ngày thường, nhờ phu tử nghiêm khắc giám sát, ngay cả thời gian sau khi tan học cho đến trước khi ngủ, cũng phải có người canh chừng.”

Lục Tuấn kinh ngạc nhìn sang Lục Chí.

Mặt con trai hơi đỏ, không biết vì xấu hổ hay do bị đánh, cả người trông ỉu xìu, chán nản.

“Cũng không cần…” Lục Tuấn định khuyên, “Thư viện thì cứ nói một tiếng, còn những nhà khác thì…”

Quá mất mặt!

Tang thị vỗ nhẹ lên vai Lục Chí, sau đó ra hiệu cho Diêu ma ma dẫn nó đi trước.

Đợi đến khi con trai đã khuất khỏi tầm mắt, vẻ ôn hòa trên gương mặt Tang thị lập tức biến mất, nàng thẳng thắn nhìn chồng mình, nói rành mạch từng chữ:

“Ta không quan tâm mối ân oán giữa kế mẫu và con vợ cả, hay chuyện ân tình giữa tỷ đệ các người. Ta chỉ biết một điều: Ta chỉ có một đứa con trai duy nhất!

“Ai không để nó sống tốt, ta cũng không để người đó sống yên!”

Nói xong, Tang thị quay người rời đi.

A Vi nói chẳng sai chút nào.

Canh gà có thể sưởi ấm dạ dày, nhưng qua một đêm, hơi ấm ấy cũng tiêu tan.

Chỉ có cơn đau khi bị đánh, nỗi xấu hổ khi mất mặt, dù năm tháng có trôi qua cũng sẽ khắc sâu vào ký ức.

Nàng nhất định phải khiến Lục Chí nhớ đời!

Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!

Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom

Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!

Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: lechamad@gmail.com

Momo: 0946821468

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top