“Ngươi… hồ đồ! Thật là hồ đồ! Ở đây nào tới lượt ngươi mở miệng!”
Chu ma ma tức đến nỗi giọng nói cũng run rẩy.
Thế nhưng Ôn Ninh vẫn ung dung, không hề tỏ ra yếu thế, bình tĩnh nói:
“Thiếp thân tuy lời nói có phần thẳng thắn, nhưng cũng mong Hàn lão phu nhân lượng thứ. Thiếp chỉ không muốn Thọ An Đường của chúng ta, vì chuyện này mà bị người ta vu oan mắng nhiếc vô cớ!”
“Ngươi…”
“Đủ rồi, Nguyệt Mai, câm miệng.”
Gương mặt Hàn lão phu nhân lúc này u ám như quỷ ảnh, đột nhiên cất lời cắt ngang Chu ma ma, đôi mắt già nua đong đầy tang thương và u tối lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh không chớp.
“Nếu Ôn đại phu một mực khẳng định Lưu bà tử lừa gạt ta, vậy thì truyền phu thê bọn họ tới, ta sẽ đích thân tra hỏi. Nhưng nếu cuối cùng phát hiện là Thọ An Đường các ngươi lừa gạt bà già này, thì đừng trách ta trở mặt không nhìn tình nghĩa với thiếu đông gia nhà họ Vương nữa! Người đâu! Gọi Lưu bà tử và trượng phu bà ta đến!”
Tức thì có gia nhân bước ra lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.
Trong thời gian chờ đợi, Hàn lão phu nhân đưa mọi người vào một phòng bên cạnh. Đôi mắt già nua sâu thẳm như vực không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Ninh, khiến Vương Lâm cũng phải bất an.
Lão phu nhân này tuyệt đối không phải hạng nhân vật bình thường.
Hậu viện của nhà quyền quý nào chẳng có sóng gió. Trước kia vì con trai mình có dây dưa với Hàn lão phu nhân, Vương Lâm từng phái người đi dò la về Hàn gia. Kết quả phát hiện, nội tình hậu viện nhà họ Hàn còn phức tạp, đen tối hơn hẳn các nhà thế gia khác! Còn Hàn lão phu nhân thì không chỉ vững vàng ngồi ở vị trí cao nhất, mà còn quản lý đám thiếp thất, dâu con trong nhà đâu vào đó, thủ đoạn quả là cao minh và tàn nhẫn.
Chưa kể bên ngoài còn có không ít lời đồn không mấy tốt đẹp về bà ta.
Lúc biết những chuyện này, Vương Lâm từng vô cùng lo lắng, sợ con trai mình quá đơn thuần, sẽ chịu thiệt trong mối quan hệ với Hàn lão phu nhân.
Thế nhưng khi ấy Vương Thừa An đã thường xuyên ra vào Hàn gia để chăm sóc bệnh cho bà ta, Vương Lâm không có lý do để ngăn cản. Lại vì biết rõ lão phu nhân này không dễ chọc, càng không dám kháng cự hay mạo phạm.
Đó cũng là một trong những lý do khiến ông ta cắn răng nhận vụ khách hàng này của Hàn gia.
Giờ phút này, đích thân đối mặt, Vương Lâm càng khẳng định — Hàn lão phu nhân tuyệt đối không dễ đối phó! Bà ta hiện đang dùng ánh mắt như muốn lột da người mà nhìn Ôn Ninh, hiển nhiên đã sinh hận trong lòng.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là một thương hộ nhỏ nhoi, nào có tư cách đối đầu với mấy nhân vật quyền quý này?
Một khi đám người ấy nổi giận, họ sẽ chẳng thèm phân phải trái. Muốn xử trí bọn họ, chỉ cần động một ngón tay là xong.
Vương Lâm âm thầm hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm: nếu lát nữa Hàn lão phu nhân ra tay với Ôn Ninh, ông bất kể thế nào cũng sẽ chắn trước mặt nàng.
Những gì Ôn Ninh đã làm vì Thọ An Đường, đã là quá đủ rồi.
Chừng hai khắc sau, một nha hoàn bước vào hành lễ:
“Lão phu nhân, đã đưa Lưu bà tử tới. Nhưng trượng phu của bà ấy đang ra ngoài, cần thêm chút thời gian mới có thể đến nơi.”
“Được, dẫn người vào.”
Giọng Hàn lão phu nhân bình thản nhưng trầm đục.
Chẳng bao lâu, một phụ nhân chừng bốn, năm mươi tuổi, mặc y phục thâm sắc dệt hoa văn chìm, chậm rãi bước vào. Đôi mắt bà ta lặng lẽ liếc một vòng khắp phòng, rồi hành lễ với Hàn lão phu nhân:
“Nô phụ tham kiến lão phu nhân. Không biết lão phu nhân gọi nô phụ đến có điều chi phân phó?”
“Anh Hoa, làm phiền ngươi một chuyến rồi.”
Hàn lão phu nhân lạnh lùng nhìn Lưu bà tử, hỏi:
“Trước kia ngươi từng nói trượng phu ngươi mắc bệnh giống tam lang, sau đó được đại phu của Thọ An Đường chữa khỏi, chuyện đó có thật không?”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Lưu bà tử giật mình, lập tức đáp lời:
“Dĩ nhiên là thật, nô phụ chưa từng lừa gạt lão phu nhân, lão phu nhân cũng biết điều đó!”
Sắc mặt Vương Thừa An khẽ biến, toan nói gì đó, nhưng bị Vương Lâm ngăn lại bằng ánh mắt.
Hàn lão phu nhân tiếp tục truy vấn:
“Nhưng đông gia của Thọ An Đường lại nói lời ngươi là giả, họ chưa từng gặp qua chuyện như vậy.”
“Lão phu nhân ơi!”
Lưu bà tử bỗng bày ra vẻ mặt đau khổ:
“Sao có thể như thế được! Mùa xuân năm kia, trượng phu nô phụ xin nghỉ hơn hai tháng, lão phu nhân nhất định còn nhớ. Khi đó lão phu nhân còn hỏi nô phụ, rằng có chuyện gì xảy ra với A Đông không, có cần giúp đỡ gì không. Khi đó nô phụ không dám nói thật, kỳ thực là vì… vì trượng phu mắc phải loại bệnh đó nên mới phải nghỉ dài ngày!”
Trượng phu của Lưu bà tử – Liêu Húc Đông – cũng là người làm công trong phủ Hàn, giữ chức tiểu quản sự.
“Khi ấy cả nhà nô phụ lo lắng đến mức suýt phát điên. Nhưng bệnh kia quá mất mặt, nên chẳng dám truyền ra ngoài. Nô phụ đã tìm rất nhiều đại phu đến chẩn trị cho A Đông, mà ai nấy đều lắc đầu nói không cứu được, đến mức nô phụ từng nghĩ muốn đi theo chàng ấy rồi!”
“Cuối cùng, là nhờ Thọ An Đường, mới tìm được một vị đại phu có thể chữa khỏi bệnh cho A Đông! Chuyện này nô phụ nhớ rõ mồn một, sao có thể là giả! Chẳng qua vì Vương đông gia tiếp nhiều bệnh nhân mỗi năm, nên quên mất cũng là chuyện thường thôi mà?!”
Nghe Lưu bà tử nhắc tên mình, Vương Lâm mới lạnh mặt bước tới, hành lễ với Hàn lão phu nhân:
“Lão phu nhân, bệnh hoa liễu khác với bệnh thường. Nếu tại hạ từng điều trị một ca như thế, nhất định sẽ không thể không có ấn tượng!”
Lưu bà tử liếc ông ta một cái, đột nhiên nói:
“Không đúng… Vương đông gia không nhớ cũng phải thôi. Vì người chữa cho trượng phu nô phụ khi đó, không phải chính là ngài, mà là một vị họ Viên. Đại phu họ Viên nói rằng phương pháp trị bệnh ấy là do Vương đông gia truyền dạy!”
Vừa dứt lời, Ôn Ninh đã thấy mấy đại phu của Thọ An Đường quay đầu lại, mặt mũi tràn ngập kinh hãi nhìn Lưu bà tử.
Ôn Ninh hơi nhíu mày.
Nàng không nhớ Thọ An Đường từng có đại phu nào họ Viên.
Lúc này, một đại phu khác của Thọ An Đường đứng bên nàng có lẽ nhận ra nàng nghi hoặc, liền ghé sát nhỏ giọng nói:
“Viên đại phu… là đại phu cũ của Thọ An Đường. Chỉ là… hơn một năm trước, quê nhà ông ấy gặp chiến loạn, ông ấy lo cho người nhà nên xin phép trở về. Sau đó… chưa từng quay lại. Nghe nói, ông ấy lạc vào chiến trường, chết dưới vó ngựa thiết kỵ An Quốc rồi.”
Sắc mặt Ôn Ninh khẽ trầm xuống.
Hừ, lôi một người đã chết ra để không ai đối chứng sao?
Vương Lâm lập tức nói:
“Lão phu nhân, đúng là Thọ An Đường từng có một Viên đại phu, nhưng ông ấy đã… mất tích khi về quê hơn một năm trước rồi…”
“Nô phụ tất nhiên biết chuyện Viên đại phu gặp nạn, năm đó nô phụ còn vì ông ấy mà buồn mất một thời gian.”
Lưu bà tử nói tiếp:
“Nhưng, điều đó không thể phủ nhận việc trượng phu nô phụ từng được chữa trị ở Thọ An Đường! Nói đến đây, nô phụ còn có chứng cứ!”
Cảm ơn bạn NGUYEN THI CAM NHUNG Donate 50K !!!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com

xin chào, truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện vẫn đang ra hàng ngày bạn nhé, ngày 2 chương.