Xe ngựa rẽ vào đại lộ, không còn xóc nảy như trước. Chúc Chiếu cắn một viên kẹo hồ lô đưa vào miệng, thấy Minh Vân Kiến không ngăn cản, mới chắc chắn chuỗi kẹo này quả thật không có độc, chỉ là hắn trước đó thấy nàng quá táo bạo trong tiệc Quỳ Vân Các, nên cố ý dọa cho nàng sợ mà thôi.
Sự im lặng kéo dài khiến không khí trong xe có phần kỳ quái.
Minh Vân Kiến cụp mắt, vẫn đang nghĩ về lời nàng vừa nói: hắn rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu?
Chờ đến khi Chúc Chiếu ăn xong ba viên kẹo hồ lô, hắn mới lên tiếng: “Nàng vẫn còn quá nhỏ, chưa phân rõ được thiện ác. Trong triều, tranh đấu quyền lực vốn không có ranh giới rõ ràng giữa đúng và sai. Kẻ tốt cũng có thể giết người, kẻ xấu cũng có thể cứu người. Về sau, hãy cứ nhìn người bằng lòng mình, đừng vì ai từng đối tốt với nàng mà vội cho rằng người đó là người tốt.”
Chúc Chiếu miệng vẫn còn ngậm nửa viên kẹo, lời nói phát ra có phần mơ hồ: “Tạ vương gia chỉ dạy, Trường Ninh đã rõ.”
Minh Vân Kiến nhìn nàng ăn kẹo vui vẻ, trong lòng nghĩ: “Không biết nàng hiểu là hiểu được ý ta trong câu vừa rồi, hay chỉ đơn thuần nghe lời mà sau này hành xử cẩn trọng hơn?”
“Nàng quen Chu Liên sao?”
Xe ngựa sắp về tới Văn vương phủ, Minh Vân Kiến mới hỏi.
Chúc Chiếu ăn hết kẹo, liếm mép lấy chút đường dính nơi khóe môi, gật đầu đáp: “Thuở nhỏ hắn có thân thiết với ca ca của thiếp, hai người hình như là bằng hữu.”
“Hình như?” Minh Vân Kiến nhướn mày.
Chúc Chiếu đáp: “Bởi vì bằng hữu của ca ca hay lui tới Chúc phủ, còn Phong Dịch Quận vương chỉ đến đó hai lần, nhưng cả hai lần đều không tỏ vẻ xa lạ, nên thiếp không dám chắc quan hệ thân sơ.”
Minh Vân Kiến đã hiểu: “Thảo nào hôm nay trong yến tiệc, ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng.”
Chúc Chiếu vội vã nói: “Thiếp không quen thân với hắn.”
Minh Vân Kiến liếc nàng, nàng liền nhìn thẳng lại, tựa như biểu thị lòng trung thành, nói thêm: “Thuở nhỏ hắn cho kẹo, thiếp cũng không nhận.”
“Hồi bé nàng dễ thương, ai thấy cũng muốn cho nàng đồ.” Không rõ vì sao Minh Vân Kiến lại bật ra câu này. Hắn khẽ cười, chiếc quạt bạc gõ nhẹ vào vị trí giữa xương quai xanh và tim nàng — chính là nơi đang cất giữ chiếc khóa vàng trường mệnh nàng luôn mang theo.
Chúc Chiếu cười tươi: “Đồ của vương gia tặng, thiếp luôn giữ gìn.”
“Thật biết cách lấy lòng người.” Minh Vân Kiến hơi nheo mắt, có vẻ tâm trạng khá hơn. Hắn giãn mày, vừa hay xe ngựa dừng lại, lúc Chúc Chiếu bước xuống, vẫn là Minh Vân Kiến đỡ nàng xuống.
Vào phủ rồi, đáng ra một người về Nguyệt Đường Viện, một người về Càn Viện, nhưng bởi vì hai người trong yến tiệc không ăn được bao nhiêu, lúc này đều thấy đói. Minh Vân Kiến liền sai nhà bếp chuẩn bị vài món đơn giản đưa đến Nguyệt Đường Viện, muốn cùng Chúc Chiếu dùng bữa, cũng có lời muốn nói.
Chúc Chiếu về đến Nguyệt Đường Viện, lập tức tháo bỏ những thứ rườm rà trên người. Đàn Tâm giúp nàng chỉnh trang, hỏi về buổi tiệc hôm nay có gì đặc sắc không. Chúc Chiếu chỉ đáp: “Là một đám người xa lạ ngồi ăn cơm chung, có gì đặc sắc đâu?”
“Vương gia hôm nay về với tâm trạng tốt, có lẽ quan hệ giữa Văn vương phủ và Chu gia đã bắt đầu hòa hoãn rồi.” Đàn Tâm mỉm cười nói.
Chúc Chiếu đang cầm một đóa trâm ngọc, tay khựng lại, nhìn Đàn Tâm đang tháo bộ bộ dao trên đầu nàng, hỏi: “Hòa hoãn gì cơ?”
“Vương phi không biết sao?” Đàn Tâm có phần kinh ngạc.
Chúc Chiếu mím môi, lắc đầu, tròn mắt làm vẻ tò mò: “Vương gia ít đến Nguyệt Đường Viện, ta cả mấy ngày mới gặp được người một lần, biết sao được chuyện gì.”
Đàn Tâm hạ giọng: “Chuyện từ xưa rồi. Trưởng tử của Chu đại phu, chính là vì vương gia mà chết. Nhưng vương phi chớ kể cho vương gia là nô tỳ nói đấy, nếu không, ngài biết được thì nô tỳ bị phạt mất.”
Chúc Chiếu khẽ “ồ” một tiếng, nói: “Thảo nào hôm nay trong tiệc, không mấy người để ý đến vương gia.”
Đàn Tâm thở dài: “Vương gia là người như vậy, có gì cũng nuốt vào lòng. Nếu vương phi không biết thì thôi, nhưng nay đã biết, dùng bữa nhớ khuyên người vài câu, may ra người sẽ ở lại Nguyệt Đường Viện tối nay.”
Chúc Chiếu chớp mắt: “Không phải vừa bảo không cho ta nói ra à?”
Đàn Tâm đáp: “Chuyện này vốn chẳng phải bí mật gì, chỉ là vương phi trước kia không ở kinh thành nên không hay biết. Thực ra nhiều người biết, chỉ là không ai nhắc thôi.”
“Thì ra là vậy.” Chúc Chiếu thấy đã tháo xong trâm thoa, liền thay y phục đơn giản, ra tiền sảnh dùng bữa, dặn: “Lát nữa ngươi và Đào Chi đừng sang, để ta hầu vương gia là được.”
“Dạ.” Đàn Tâm nghĩ, có vẻ Chúc Chiếu đã nghe lọt lời nàng nói, bèn hành lễ, kéo Đào Chi đang cầm chén trà ra ngoài, không đi theo nữa.
Chúc Chiếu bước vào tiền sảnh, trong lòng mang theo mối nghi vấn, nét mặt cũng dần hiện rõ.
Cơm canh đã dọn sẵn, Minh Vân Kiến đang ngồi bên bàn, thấy nàng đến thì chỉ sang chỗ bên cạnh bảo nàng ngồi. Nhìn quanh không thấy hai nha hoàn nàng hay đi cùng, hắn hỏi: “Nàng có chuyện muốn nói với bổn vương sao?”
Chúc Chiếu khựng lại, chưa biết có nên nói hay không. Còn đang do dự, Minh Vân Kiến đã bắt đầu dùng bữa, thật sự là đã đói, nên chỉ lặng lẽ ăn, không thúc giục nàng. Hắn biết, một khi nàng đã đuổi hai nha hoàn đi, thì nhất định sẽ mở lời.
Chúc Chiếu rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Vương gia, người có hiểu rõ nha hoàn Đàn Tâm này không?”
Minh Vân Kiến ăn uống nhã nhặn, nhai nuốt thong thả, đợi nuốt xong mới lạnh nhạt đáp: “Nàng ta là người của Phong Dịch Quận vương phủ.”
Chúc Chiếu kinh ngạc, hai mắt trợn to: “Quả thực không thể tin được! Vương gia đã biết, sao không đuổi nàng ta đi?”
Minh Vân Kiến chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, Chúc Chiếu liền hiểu. Đuổi đi một người, sẽ lại có người khác thay vào, chẳng thà giữ người ấy ngay trước mắt. Về sau Đàn Tâm có hành động gì, nói điều gì, truyền tin tức gì tới Phong Dịch Quận vương phủ, Minh Vân Kiến đều sẽ nắm được.
“Vậy Vương gia biết nàng ta là người của Phong Dịch Quận vương phủ, mới cố ý sắp xếp nàng ta đến bên cạnh thiếp sao?” Chúc Chiếu hỏi, “Là bởi bên thiếp không có gì đáng để truyền ra ngoài ư?”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Ngược lại.” Minh Vân Kiến nói, “Chu Liên không thể làm chuyện mua chuộc hạ nhân. Hắn là võ tướng, tính tình ngay thẳng, nếu có người gài nội gián vào phủ Quận vương của hắn, hắn sẽ lập tức đánh chết không tha.”
Hắn nghiêm túc nhìn Chúc Chiếu, chậm rãi nói: “Người này, là do Tô Vũ Mị mua chuộc.”
Chúc Chiếu không hiểu nổi.
Minh Vân Kiến nói tiếp: “Muốn cài nội gián vào phủ người khác, nhất định phải chọn người có lý lịch sạch sẽ. Trong phủ vương gia nếu không có người vì lý do đặc biệt rời đi hay tuyển mới, thì rất khó có thêm hạ nhân mới. Người trong phủ bổn vương đều là đã tuyển chọn từ nhiều năm trước, không có ai mới vào. Vậy nên nàng ta dùng giá cao mua chuộc một nha hoàn trong phủ. Đào Chi thì đã đoạn tuyệt với người nhà, còn Đàn Tâm thì chưa từng thực sự cắt đứt, người thân của nàng ta ở xa mấy trăm dặm, vẫn còn dựa vào tiền nàng ta gửi về để sống.”
“Tô Vũ Mị sai người theo dõi bổn vương, không vì chuyện khác, chỉ để xem việc riêng tư của bổn vương.” Minh Vân Kiến khẽ thở dài: “Nàng ta thông minh, nhưng lòng dạ hẹp hòi, sau này ắt sẽ vì tính cách ấy mà chịu khổ.”
Tô Vũ Mị và Minh Vân Kiến từng có tình cảm, chỉ vì tiên đế chỉ hôn, khiến hai người bị chia cắt. Nếu không có thánh chỉ ấy, thì nay nàng mới là chính thất Văn Vương phi.
Nàng ta sai người giám sát chuyện riêng của Minh Vân Kiến, Minh Vân Kiến liền thuận theo ý nàng, sau khi cưới Chúc Chiếu, sắp xếp Đàn Tâm đến bên nàng chăm sóc.
“Yên tâm, Đàn Tâm chỉ truyền tin, không dám làm gì quá đáng. Nàng ta muốn biết, thì cứ để nàng ta biết.” Minh Vân Kiến không mấy để tâm, dùng xong bữa, lau miệng xong liền hỏi: “Sao nàng biết Đàn Tâm có vấn đề?”
“Nàng ta vừa rồi, ở trước mặt thiếp, nói đến… chuyện riêng của Vương gia.” Chúc Chiếu cân nhắc, chọn từ này.
Minh Vân Kiến hơi nhíu mày, sắc mặt trở nên kỳ lạ. Chúc Chiếu nói tiếp: “Nàng ta không biết Vương gia đã nói với thiếp về quan hệ giữa người và nhà họ Chu, nên khi hỏi về tiệc hôm nay, còn bảo thiếp an ủi Vương gia cho khéo. Một nha hoàn bình thường, sẽ không nói những lời ấy.”
Còn Đào Chi thì khác.
So với Đàn Tâm, Đào Chi không nhanh nhẹn bằng, lời nói cũng không nhiều như nàng ta, nhưng nàng có một điều tốt hơn: chưa bao giờ bàn luận chuyện người khác trước mặt Chúc Chiếu. Dù chỉ có hai người, Đào Chi cũng không mở miệng dẫn dắt suy nghĩ của Chúc Chiếu.
Những lời Đàn Tâm nói hôm nay, thoạt nhìn như đang chỉ dạy nàng cách lấy lòng Minh Vân Kiến, nhưng thật ra, nếu Chúc Chiếu không biết chuyện, lại thấy Minh Vân Kiến bị giễu cợt ở Quỳ Vân Các, rồi về còn giả vờ an ủi, tất sẽ khiến Minh Vân Kiến tưởng rằng nàng cố tình hỏi nha hoàn về chuyện riêng của hắn, khiến tâm tư vụng về bị phơi bày — Minh Vân Kiến sẽ không nhìn nàng bằng con mắt tốt đẹp nữa.
Đây chính là… ý của Tô Vũ Mị?
Chúc Chiếu nói: “Nàng ta muốn chia rẽ thiếp và Vương gia.”
“Nàng nói nàng ta, là Đàn Tâm, hay là người trong phủ Phong Dịch Quận vương?” Minh Vân Kiến hỏi.
Chúc Chiếu đáp không cần nghĩ: “Dĩ nhiên là Quận vương phi.”
Minh Vân Kiến lại hỏi ngược: “Vậy nàng và ta là quan hệ gì?”
Chúc Chiếu đáp ngay không do dự: “Quan hệ phu thê.”
“Phải rồi.” Minh Vân Kiến bật cười, chẳng rõ là cười vì nàng nhạy bén, chỉ từ một hành động của Đàn Tâm đã đoán ra nhiều điều, hay là cười vì nàng trước mặt hắn không chút giấu diếm, điều gì cũng nói ra được.
Cười xong, hắn như dỗ trẻ con mà bảo: “Đúng vậy, nàng là vương phi của bổn vương, nàng với bổn vương là phu thê, dĩ nhiên không để kẻ khác chia rẽ. Tiểu Trường Ninh thông minh như vậy, sau này Đàn Tâm theo dõi nàng, nàng cũng phải chú ý quan sát lại nàng ta.”
Chúc Chiếu mặt hơi ửng đỏ, gật đầu đáp: “Thiếp sẽ không để Vương gia thất vọng.”
Câu ấy khiến Minh Vân Kiến càng cười sâu hơn.
Hắn chỉ vào bát đũa: “Không ăn nữa thì đồ ăn nguội hết.”
Chúc Chiếu gật đầu, cầm bát, chọn món mình thích ăn nhiều một chút. Lần này nàng không cần gò ép bản thân, nhưng cũng không ăn quá nhiều, sợ tối ăn no quá lại khó ngủ.
Đợi nàng ăn xong, Minh Vân Kiến mới sai người hầu bên ngoài mang bát đũa đi, đổi hai chén trà nóng. Hắn không đi, nên Chúc Chiếu cũng không dám đứng lên.
Từ sau khi thành thân, Minh Vân Kiến chưa từng lưu lại Nguyệt Đường Viện qua đêm. Chúc Chiếu tự hỏi, hôm nay hắn sẽ thuận theo ý Tô Vũ Mị mà giả vờ giận nàng, hay là nhân cơ hội giả vờ được nàng an ủi rồi ở lại?
Cả hai… đều không giống hắn.
“Chuyện ngoài Đàn Tâm, nàng cũng nên nói với bổn vương rồi chứ, về chuyện của Thừa nghị lang Lưu Thụ Vinh.” Minh Vân Kiến cầm chén trà, nhấp một ngụm, hương trà nhẹ lan tỏa. Chúc Chiếu cầm chén trong tay, nghe hắn hỏi thì im lặng.
Có những chuyện, nàng có thể không giấu Minh Vân Kiến, vì liên quan đến hắn, nàng muốn tốt cho hắn, đương nhiên phải nói ra cùng bàn bạc.
Nhưng cũng có chuyện, nàng không định nói với bất kỳ ai. Vì nó chẳng liên quan đến ai, chỉ liên quan đến nàng. Nàng có thể chọn truy tìm đáp án, cũng có thể chọn quên đi.
Minh Vân Kiến chờ khoảng nửa chén trà, hắn vốn là người cực kỳ nhẫn nại, nên không ép nàng phải lập tức nói ra lý do vì sao hôm đó ở tiệc thọ yến, nàng lại nhìn Lưu Thụ Vinh nhiều lần.
Hắn chỉ nói: “Thôi vậy, chuyện đó đợi khi nàng đủ tin tưởng bổn vương, lúc ấy nói cũng chưa muộn.”
Chúc Chiếu từ từ cúi đầu, trong lòng do dự lẫn lộn, giằng co giữa muốn nói và không muốn nói.
Minh Vân Kiến ngồi bên cạnh nàng đứng dậy, Chúc Chiếu mới ngẩng lên nhìn: “Vương gia định về rồi sao?”
“Không.” Minh Vân Kiến cúi mắt, nhìn thẳng nàng, đáp: “Tối nay bổn vương sẽ ở lại.”
Cảm ơn bạn bạn Cao Minh Thuan Hoa donate 50K! Cảm ơn bạn Nguyen Thi Thao Nguyen donate 20K.
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm: 9956568989
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.