Chương 186: Có muốn tới phủ Cửu hoàng tử xem một chuyến?

Bộ truyện: Túy Kim Triển

Tác giả: Cửu Thập Lục

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương như rơi vào hầm băng một lần nữa dâng lên, quấn chặt lấy tứ chi, khiến đầu ngón tay An Quốc công phu nhân tê dại.

Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn A Vi, ánh mắt như mang theo độc.

A Vi không cầm dao, nhưng từng câu từng chữ nàng thốt ra lại sắc bén tựa lưỡi dao, đâm thẳng vào tim gan người ta.

“Từ đầu tới cuối, bà trách Chương phu nhân dễ dàng bị xúi giục, khiến người thân đau lòng, kẻ thù hả hê.”

“Bà cũng trách Chương đại nhân, cho rằng ông ấy bị mẫu thân ta mê hoặc, phản bội các người.”

“Nhưng bà xem, chính bà cũng chẳng hơn kém bao nhiêu — miệng nói thương con nhất, nhưng chút lòng tin dành cho con gái cũng chẳng có, đến một câu hỏi thẳng còn không làm nổi.”

“Thật là… Ta vốn chỉ tiện tay thử một chút thôi, chuyện này dễ dàng sáng tỏ đến mức ta chẳng hề trông mong gì nhiều. Không ngờ, kết quả lại khiến ta mở rộng tầm mắt.”

“Khó trách Quốc công gia bao nhiêu chuyện đều giấu bà, thà thương lượng với Chương đại nhân còn hơn để bà hay biết.”

“Giờ này rồi, ta khuyên bà đừng giãy giụa nữa.”

“Bà nghĩ rằng Trấn phủ ty phải cung kính tiễn các người ra ngoài? Bà chưa từng nghĩ xem, những chuyện Quốc công gia giấu bà, từng ấy đủ để khiến phủ An Quốc chém đầu cả nhà.”

“Không tin thì cứ đợi xem, xem Chương đại nhân hay Chương thế tử ai là người chịu không nổi trước, mở miệng khai ra trước. Khi đó, ván giao dịch giữa bà và Trấn phủ ty cũng chẳng cần phải làm nữa.”

Nghe đến đây, An Quốc công phu nhân rốt cuộc không chống đỡ nổi, mắt trắng dã, cả người ngã ngửa ra sau.

Chương Anh theo phản xạ vội vàng đỡ lấy mẫu thân, hai người cùng ngã ngồi trên đất.

Nàng ta cuống cuồng giữ lấy bà, lại sơ ý làm rơi miếng ngọc bội.

“Ngọc của A Miểu!” Chương Anh hốt hoảng kêu lên.

Cũng may, ngọc bội rơi xuống trúng ngay trên váy nàng, sau đó mới lăn xuống sàn, không vỡ thành mảnh vụn.

Chương Anh vội vàng nhặt lên, hai tay nâng niu, cẩn thận nhìn kỹ.

Không vỡ.

Không sao cả.

Người xưa nói ngọc chặn tai ương, ngọc bội chưa vỡ, vậy A Miểu hẳn vẫn bình an…

Chương Anh run giọng thúc giục An Quốc công phu nhân:“Mẫu thân, có gì thì nói ra hết đi. Chúng ta không trốn thoát nổi đâu, chỉ có A Miểu, chỉ còn A Miểu thôi…”

An Quốc công phu nhân vốn đã suy yếu, bị Chương Anh lay như vậy, chỉ càng thêm choáng váng, căn phòng trước mắt như nghiêng ngả đảo lộn.

Thẩm Lâm Dục thu hết vào mắt, ghé tai A Vi nói nhỏ: “Dựa theo kinh nghiệm của ta, bà ta tạm thời chẳng khai được gì đâu.”

Chuyện này, quả thật Trấn phủ ty rất có kinh nghiệm.

A Vi gật đầu: “Vậy bây giờ, cứ để bà ta nghỉ ngơi một chút?”

“Đưa về lao nghỉ ngơi,” Thẩm Lâm Dục đáp, “Sau đó là màn giằng co giữa hai mẹ con họ.”

Nguyên Kính và Nguyên Thận lập tức dẫn người vào, đỡ An Quốc công phu nhân đã mềm nhũn trở về đại lao.

A Vi giữ lại Chương Anh, nhẹ nhàng nói:“Chương phu nhân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Phu nhân hẳn biết rõ phải khuyên mẫu thân mình thế nào rồi.”

Chương Anh trợn mắt nhìn nàng.

Nghĩ đến những gì xảy ra ở Tướng Quốc Tự hôm đó, Chương Anh nghẹn giọng:“Ngươi… ngươi cứ lấy ta làm dao, lần này tới lần khác…”

A Vi nhẹ nhàng lắc đầu:“Hôm qua, mẫu thân ta đã nói rõ với phu nhân rồi. Nhà tan cửa nát, không phải báo ứng của phu nhân, mà là báo ứng của lệnh tôn, là báo ứng của phủ An Quốc.

An Quốc công hãm hại Kim Thái sư, khiến Thái tử mất sạch cơ hội được rửa oan. Dưới cơn sóng ngầm của vụ án vu cổ, máu nhuộm đỏ kinh thành.

Năm đó, phu nhân cũng không còn là tiểu hài tử, cảnh tượng mùa thu năm ấy, phu nhân hẳn còn nhớ rõ.

Hôm qua phu nhân muốn báo thù cho phụ mẫu mình, hôm nay cũng sẽ có người muốn báo thù cho những kẻ bị tru di cửu tộc trong vụ án vu cổ.”

“Đao không phải cứ kề vào cổ mình mới là đao.”

Chương Anh đương nhiên nhớ.

A Miểu sinh vào cuối thu.

Năm xảy ra vụ án vu cổ, đúng tròn một tuổi.

Khi ấy, đám con cái thế hệ sau còn chưa ra đời, A Miểu là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà.

Chương Anh đã mong chờ suốt mấy tháng trời, chỉ mong tổ chức cho con trai một bữa tiệc thôi nôi thật long trọng, mong mỏi xem con trai sẽ nắm giữ món đồ nào trong lễ cầm tráp.

Nàng ta trông mong thật lâu, cuối cùng lại uổng công vô ích.

Trong nhà từ bên nội lẫn bên ngoại, ai nấy đều khuyên: “Thôi đi.”

Giữa lúc phong ba bão tố, chuyện gì cũng phải dè chừng.

Mời khách dự tiệc? Khi ấy mời được ai?

Chương Anh vừa ấm ức thay bản thân, vừa xót xa cho con trai, nhưng cũng đành cam chịu.

Vì chuyện này, Chương Anh làm sao quên được mùa thu năm ấy, làm sao quên được có bao nhiêu nhà đại thế gia đã đổ máu?

Thế nhưng — nếu nói sau lưng cơn mưa máu gió tanh ấy, lại chính là phủ An Quốc bọn họ…

“Ta không tin…” Giọng Chương Anh run rẩy, “Cái gì gọi là hãm hại? Sao các ngươi dám nói là hãm hại? Án do thánh thượng định tội, Thái tử chính là có tội!”

A Vi bước đến trước mặt Chương Anh, ánh mắt lãnh đạm, không chút biểu cảm: “Ngươi không có quyền chọn lựa.”

Chương Anh sững sờ.

“Có tội hay không, chẳng đến lượt ngươi tranh cãi.” A Vi chỉ vào miếng ngọc bội trong tay nàng ta, “Ngươi chỉ cần biết — Tằng Miểu đang ở trong tay Trấn phủ ty, vậy là đủ rồi.”

Hơi thở Chương Anh khựng lại.

Đúng vậy, chỉ điều đó thôi đã quá đủ.

A Miểu chính là điểm yếu chí mạng của nàng ta.

Chương Anh ngơ ngẩn bị dẫn đi, vừa đi vừa không kiềm nổi nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Trong phòng, chỉ còn lại Thẩm Lâm Dục và A Vi.

A Vi đứng tựa bên khung cửa, lặng lẽ nhìn theo bóng Chương Anh đi xa dần. Nắng chiều buông xuống, phủ một tầng bụi sáng óng ánh lên người nàng.

Thẩm Lâm Dục chậm rãi bước tới, khẽ hỏi: “Hôm qua đã ăn bánh trung thu chưa?”

A Vi còn đang xuất thần, nghe vậy mới giật mình quay lại: “Ăn rồi.”

“Có phải tự tay nướng không?” Hắn lại hỏi.

A Vi khẽ ồ một tiếng: “Hôm qua ta làm rất nhiều ở Quảng Khách Lai, có năm sáu loại nhân bánh, còn nhờ Văn ma ma đem một hộp đến Trấn phủ ty. Nhưng Vương gia không ở, mà cả nha môn đều như đang sẵn sàng ra trận, nên bà ấy lại đem về.”

Thẩm Lâm Dục nhướng mày.

Chuyện này, hắn nghe Định Tây hầu kể sơ qua rồi, giờ cố ý hỏi lại, chẳng qua muốn để A Vi thả lỏng lòng mình.

Không ngờ lại vô tình nghe được một đoạn chuyện chưa từng biết.

“Đáng tiếc,” hắn cười, “bỏ lỡ cơ hội, chẳng được nếm thử.”

“Ban ngày làm ra, ta cũng chưa kịp ăn miếng nào, lúc Chương phu nhân nổi điên làm đổ cả mâm bánh.” A Vi thở dài, “Về hầu phủ lại làm thêm một ít, coi như có không khí lễ tiết.”

Hai người trò chuyện qua lại, câu có câu không. Hầu như đều là Thẩm Lâm Dục hỏi, A Vi trả lời, toàn những chuyện vụn vặt không đáng kể. Nào là nhân gì ngon, vỏ bánh làm thế nào, làm có khó không, ai thích vị gì…

Giữa những câu hỏi giản đơn ấy, bờ vai đang căng cứng của A Vi cũng dần thả lỏng.

A Vi nheo mắt, ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, rồi hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Vương gia có gì muốn hỏi, cứ việc hỏi thẳng đi.”

Thẩm Lâm Dục thấy nàng đã thả lỏng tâm tình, bèn hỏi: “Khi rút đao, nàng nghĩ gì?”

A Vi sững lại giây lát, rồi đáp: “Không nghĩ gì cả.”

Thẩm Lâm Dục bật cười khẽ: “Ta đoán cũng thế.”

A Vi nghiêng đầu nhìn hắn.

“Suy tính quá nhiều, thỉnh thoảng làm chuyện nông nổi một lần, đầu óc trống rỗng cũng là chuyện dễ hiểu thôi.” Thẩm Lâm Dục nói.

A Vi nghĩ ngợi, cảm thấy lời này đúng là không oan cho nàng.

Thẩm Lâm Dục tiếp lời: “Ta đã hỏi xong rồi, giờ đến lượt A Vi cô nương, có gì muốn hỏi ta cứ hỏi thẳng.”

A Vi không nhịn được bật cười. Quả nhiên là sắc bén lại chu đáo, tiến lùi đều vừa vặn.

Nàng liền hỏi: “Vương gia đột nhiên bao vây phủ An Quốc, là đã có trong tay hai chứng cứ cần tìm rồi sao?”

Chứng cứ thứ nhất, là thứ có thể khiến An Quốc công không thoát tội.Chứng cứ thứ hai, là manh mối lần ngược về kẻ đứng sau.

Thẩm Lâm Dục khẽ nhíu mày, đáp: “Chỉ mới nắm được một nửa.”

Trấn phủ ty đã có chứng cứ đủ để định tội phủ An Quốc, ứng phó với tấu chương buộc tội “tiên trảm hậu tấu” cũng không khó. Chỉ cần vận hành khéo léo, hoàn toàn có thể lật đổ cả nhà họ Chương.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Còn về biến số lớn nhất, tất nhiên chính là Vĩnh Khánh đế.

Nhưng dù thế nào, Thẩm Lâm Dục cũng không sợ bị phủ An Quốc phản kích trở lại.

Còn chứng cứ thứ hai…

Thẩm Lâm Dục tạm thời chưa thể nắm chắc.

Tấm giấy kia, sau khi được truyền tay, cuối cùng lại biến mất ở Thái Hưng phường phía Bắc thành.

Mà quanh đó, có tới năm, sáu vị hoàng tử cư ngụ. Người mà hắn nghi ngờ ban đầu — Bát hoàng tử Lý Vi, thì phủ đệ lại ở phía Tây thành.

Sáng nay, lúc gặp Lý Vi bên ngoài ngự thư phòng, đối phương nói chuyện rất thản nhiên, không giống đang che giấu điều gì.

Ít nhất theo Thẩm Lâm Dục thấy, Lý Vi không phải kẻ giỏi giấu mặt, vui buồn đều bộc lộ ra ngoài.

Vừa suy nghĩ, hắn vừa chậm rãi kể lại mọi chuyện cho A Vi.

A Vi nghe rất chăm chú, cẩn thận phân tích theo mạch suy luận của hắn, nhưng một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra manh mối. Chỉ là trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nàng mím môi, lặng lẽ rà soát lại toàn bộ những gì hắn vừa kể. Rồi nàng bỗng tìm ra điểm mấu chốt bị bỏ sót.

Vương gia quả thật đã rất thành thật, nhưng vẫn giấu đi một điều.

“Cái tờ giấy không bị đổi kia,” A Vi hỏi, “tờ giấy nguyên bản của An Quốc công, viết gì trong đó?”

Ánh mắt Thẩm Lâm Dục thoáng hiện một nét bất đắc dĩ. Vốn dĩ Thẩm Lâm Dục không định nhắc đến chuyện kia, nên mới cố tình né tránh. Nào ngờ, A Vi cô nương vừa liếc mắt đã nhìn thấu.

A Vi quan sát thần sắc hắn, lại lặp lại câu hỏi: “Phải chăng có liên quan đến ta, nên Vương gia mới không muốn nhắc tới?”

Che giấu không được, chỉ đành thừa nhận.

“Phải.” Thẩm Lâm Dục khẽ thở dài, đem nội dung trên mảnh giấy nói ra toàn bộ.

A Vi im lặng.

Hiện tại, phủ Cửu hoàng tử chính là Thái sư phủ năm xưa — nơi nàng sinh ra.

Năm ngoái, nàng từng ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ nhìn về phủ đệ đã đổi chủ ấy. Tấm biển trên cổng chính đã đổi, nơi đó không còn là nhà của nàng nữa.

“Thực ra,” A Vi nhẹ giọng, “ta rời khỏi nơi đó khi còn quá nhỏ, dù cảnh vật không thay đổi, ta cũng chưa chắc nhớ ra được bao nhiêu. Huống hồ, tất thảy sớm đã đổi thay.”

Thẩm Lâm Dục cụp mắt nhìn nàng.

A Vi cô nương rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng từ nét thản nhiên kia, hắn vẫn thấy được vài phần hoài niệm xen lẫn cảm khái.

Cũng phải thôi.

Con người luôn có lòng quyến luyến cố hương, huống hồ là một A Vi, người đang dốc hết sức để rửa sạch oan khuất cho gia tộc.

Nghĩ vậy, Thẩm Lâm Dục khẽ hỏi: “Có muốn tới phủ Cửu hoàng tử xem thử không?”

Lời đề nghị ấy khiến mắt A Vi mở to.

Thẩm Lâm Dục nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt nàng, khẽ cười: “Nếu không vì mảnh giấy đó, ta sẽ không hỏi nàng điều này. Tiếc là, giấu không nổi nữa rồi.”

Cố hương đã đổi thay, ghé thăm lại ắt khó tránh khỏi những xúc cảm ngổn ngang.

Nhưng Thẩm Lâm Dục tin rằng, người kiên cường như A Vi, sẽ có thể vượt qua.

Quả nhiên, A Vi trầm tư giây lát, rồi gật đầu nhận lời.

“An Quốc công đã nhận ra ta, có lẽ sau này sẽ còn nhiều người nhận ra nữa.” A Vi nói, “Thay vì để người khác sắp đặt, dùng ta làm mồi thăm dò, chi bằng ta chủ động bước vào, có chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.”

Ngoài hoài niệm và cảm khái, còn có cả sự kiên định và dứt khoát.

Thẩm Lâm Dục khẽ nheo mắt cười, hắn biết mình không nhìn nhầm — hắn thích chính là kiểu người như A Vi, càng thích sự kiên cường nơi nàng.

“Ta sẽ sớm thu xếp.” Hắn hứa.

A Vi nhẹ gật đầu.

Bên kia, trong đại lao.

An Quốc công phu nhân nằm nghỉ một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.

Nơi đây tăm tối âm u, chỉ có ánh nến leo lét nơi cửa ra vào.

Ánh nến yếu ớt chiếu rọi gương mặt Chương Anh, nàng ta ngồi bó gối bên cạnh, vẻ mặt u sầu thất thần.

“A Anh…” An Quốc công phu nhân khẽ gọi.

Chương Anh nghe tiếng, rời mắt khỏi ngọc bội, đôi mắt sưng đỏ.

“A Anh…” An Quốc công phu nhân vừa mở miệng, liền ho sặc sụa.

Chương Anh vội vàng vỗ lưng cho bà, lo lắng hỏi: “Mẫu thân, bọn họ khí thế hung hăng thế này, chúng ta thật sự còn cơ hội ra ngoài sao?”

An Quốc công phu nhân theo bản năng định mạnh miệng trấn an con gái, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Ai mà biết được?

Nếu bà không rõ, thì Trấn Lễ đâu? Quốc công gia đâu?

Chương Anh thấy bà chần chừ, lòng càng rối bời: “Con càng nghĩ càng thấy bất an, tất cả đều do con mà ra. Hôm ấy, người đã nhận ra nguy cơ, mới cố tình mắng con đuổi đi. Là con không biết điều, nhất quyết quay lại tìm Lục Niệm tính sổ, mới tự chui đầu vào lưới.

Người vốn muốn con và A Miểu rời xa, giống như giờ phút này, con cũng chỉ mong A Miểu được bình an.”

Người xưa nói, phu thê như chim rừng, đại nạn ập tới ai nấy tự bay. Huynh đệ tương tàn, huynh muội phản bội cũng chẳng phải hiếm.

Nhưng mấy ai làm cha mẹ lại buông tay mặc con mình, mà con cái cũng khó lòng dứt bỏ phụ mẫu.

“Con không phải Tằng Lăng,” Chương Anh vừa nói vừa rơi nước mắt, “Tằng Lăng do nội tổ mẫu nuôi lớn, giữa nàng ấy với mẫu thân ruột và nội tổ mẫu đều có khúc mắc. Nàng ấy buông bỏ được, có thể tự mình làm cuộc giao dịch để đổi lấy đường sống.

Nhưng con không thể, con là do chính tay người nâng niu bảo bọc mà lớn lên. Làm sao con có thể… có thể bỏ lại người mà đi?”

Phải.

Giữa hai mẹ con, có lừa dối, có trách cứ, thậm chí từng muốn đập phá đồ đạc mà cãi nhau một trận ra trò.

Nhưng những điều đó, có là gì?

Còn có sự ỷ lại sâu sắc, có tình thân khắng khít khó buông bỏ.

Nếu lý trí phân tích, đặt lợi hại lên bàn cân, Chương Anh đương nhiên phải quay đầu bỏ chạy. Nhưng con người sống, đâu chỉ dựa vào tính toán thiệt hơn.

Nàng ta có ích kỷ, nhưng chưa bao giờ là kẻ vô tri vô giác.

An Quốc công phu nhân bị nàng ta nói đến cảm động, nước mắt rơi lã chã.

Hai mẹ con ôm nhau khóc.

Vừa khóc, vừa trải lòng, một người kể chuyện đổi con năm xưa, một người kể bất an bao năm trời — rốt cuộc đem khúc mắc ba mươi năm giãi bày sạch sẽ.

Phải, từ sau khi biết được thân thế, hai mẹ con chưa từng thật lòng ngồi xuống tâm sự.

Trận khóc này, kiệt sức cả hai.

Chương Anh khóc mệt, thiếp đi sớm.

An Quốc công phu nhân lại trằn trọc không ngủ, lặng lẽ ngồi đến nửa đêm, rốt cuộc hạ quyết tâm.

Bà ta nhẹ nhàng đi tới sát song cửa, khẽ gọi viên lại đang canh bên ngoài:“Ta muốn gặp Quận vương.”

Đêm nay, Thẩm Lâm Dục vẫn ngủ lại ở nha môn. Viên lại đi bẩm báo, rồi dẫn An Quốc công phu nhân ra ngoài.

Xiềng xích kéo lê, cửa lao mở ra phát ra tiếng leng keng vang vọng.

An Quốc công phu nhân vội đưa tay đỡ, thấp giọng: “Nhẹ thôi, đừng đánh thức nó.”

Bước ra khỏi nhà lao, bà ta theo Nguyên Kính men theo hành lang dài.

Đêm mười sáu, trăng sáng trong trẻo.

An Quốc công phu nhân đưa tay lau khóe mắt khô khốc.

Khi trông thấy Thẩm Lâm Dục, bà ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta có thể nói ra những gì ta biết, nhưng ta có điều kiện.”

Thẩm Lâm Dục tựa lưng vào ghế, tay cầm chén trà đặc: “Cứ nói.”

“Không chỉ A Miểu, ta còn muốn A Anh được bình an.” An Quốc công phu nhân nhấn từng chữ, “Không lưu đày, không làm nô, ta muốn nó được như Tằng Lăng, sống một đời yên ổn.”

Điều kiện này, Thẩm Lâm Dục chẳng hề bất ngờ.

Ngón tay khẽ vuốt thành chén trà, hắn bình thản nhìn An Quốc công phu nhân:“Nhiều thêm một Chương phu nhân hay bớt đi một Chương phu nhân, với ta không khác gì nhau. Nhưng nếu muốn đổi mạng, bà phải mang ra được món hàng đủ giá.”

Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!

Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom

Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!

Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: lechamad@gmail.com

Momo: 0946821468

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top