Chương 18: Tửu lệnh

Bộ truyện: Hoàng Thúc, Thiếp Ngoan Mà

Tác giả: Ôn Tam

Tiệc rượu trong sảnh vẫn tiếp tục diễn ra, một số võ tướng cũng tham gia, lời lẽ họ đọc tuy không vần điệu, chẳng dính dáng gì đến trăng với hoa, nhưng họ cũng chẳng bận tâm, đứng dậy hào sảng uống cạn một chén rồi truyền tửu lệnh cho người kế tiếp.

Tay Chúc Chiếu tuy đã được lau sạch, nhưng lòng nàng lại chẳng sao bình tĩnh nổi.

Cảm giác này còn khó chịu hơn cả quãng thời gian nàng sống nương nhờ nhà họ Từ.

Minh Vân Kiến nét mặt không lộ vẻ buồn vui, rõ ràng đây chẳng phải lần đầu hắn gặp chuyện như vậy. Nếu là lần đầu có người đem hắn hoặc người bên cạnh ra làm trò đùa, thì đường đường là một vị Văn vương, ắt sẽ không để yên, phải truy cứu người kia cho rõ.

Tiếc rằng, hắn tuy là Văn vương, lại chẳng có thực quyền gì.

Tán Thân vương tính tình ngay thẳng, từ nhỏ tập võ, nghe không hiểu mấy lời hoa mỹ bóng gió kia, còn phải nghiêng người hỏi Tán Vương phi xem họ đang nói gì. Tán Vương phi nhất thời không biết giải thích thế nào, nên ánh mắt vài người cũng bắt đầu liếc sang chỗ Minh Vân Kiến và Chúc Chiếu.

Chúc Chiếu chợt nhớ lại, trước khi thành thân, Từ Liễu thị từng nói một câu:

Rằng: nhà cao môn đương nhiên có cái tốt của nhà cao môn, nhưng cũng có chốn khó khăn của nó.

Nhị phu nhân nhà họ Từ cũng từng bảo, điều quan trọng nhất trong đời một nữ tử, là phải gả cho một người chồng vinh hiển. Bởi một khi đã gả vào nhà người ta, thì chính là vinh nhục cùng chung. Tuy Chúc Chiếu thấy lời đó có phần khiến nữ tử trở nên quá đỗi nhỏ bé…

Nhưng ngay tại đại sảnh tầng hai Quỳ Vân Các hôm nay, nàng mới hiểu rõ, trong thế giới của Minh Vân Kiến, một khi nàng đã gả cho hắn, thì cả đời này nàng đều gắn bó với hắn.

Chúc Chiếu là đẹp hay xấu, là can đảm hay nhu nhược, là sống hay chết, đều gắn chặt với Minh Vân Kiến. Nàng nếu mất mặt, chính là Văn vương mất mặt; nàng nếu bị người ta mỉa mai, châm chọc, thì chính là trước bao người, họ thẳng tay tát vào mặt Văn vương.

Minh Vân Kiến có thể nhẫn nhịn, vì sảnh đường hôm nay người đông thế mạnh, ai cũng lấy danh “đùa cợt” để tránh tội, chẳng ai thật sự chỉ mặt gọi tên. Huống hồ hôm nay là đại thọ của Chu đại phu, mà Văn vương phủ với Chu gia vốn không hòa thuận, nếu hắn đứng ra truy cứu ngay trong sảnh, không phải không được, nhưng e rằng về sau sẽ thêm kẻ thù trong triều.

Nhưng Chúc Chiếu thì không thể nhẫn nhịn.

Nàng vốn là người giỏi nhẫn nhịn nhất, từ khi Chúc gia xảy ra biến cố, từ lúc nàng không còn là tiểu thư được phụ mẫu và huynh trưởng yêu chiều nâng niu, nàng đã học cách nhẫn nhịn mọi chuyện.

Nhưng nàng không thể nhịn được cảnh những người này, ngay giữa bao người, xé toang thể diện của Minh Vân Kiến.

Chúc Chiếu vì hắn mà bất bình, nàng thấy không cam tâm thay hắn.

Rõ ràng là mang lễ tới chúc thọ, đối phương lại không lấy thiện ý đáp lại, vốn chẳng có lòng hóa giải hiềm khích.

Có người trong sảnh lại cất tiếng:

“Nguyệt ảnh chập chờn người bóng đôi,

Kim bôi đôi chén rượu nồng môi,

Lương thần mỹ cảnh nào uổng phí,

Liên trướng xuân ấm trọn một đêm.”

Điền Vĩ lập tức chỉ vào người đó mà mắng: “Phía trước đã mập mờ rồi thôi, ngươi còn ở đây phá rối! Đúng là quá trớn!”

“Ta cũng thấy, vẫn là bài thơ của Quận vương phi hay nhất.” Một người ngồi sau lưng Điền Vĩ mở lời cười nói: “Một câu ấy, đúng là chạm đến chỗ diệu kỳ.”

Minh Vân Kiến chợt bật cười, tiếng cười khẽ khàng, ánh mắt trầm xuống, rõ ràng hôm nay chưa uống giọt rượu nào, vậy mà như đã ngà ngà, tay cầm khăn liên tục lau đi lau lại trong lòng bàn tay, như muốn xua đi hơi lạnh đang lan khắp người.

Chúc Chiếu mấp máy môi, tim đập liên hồi, nàng còn đang do dự thì hành động lại nhanh hơn suy nghĩ.

Chúc Chiếu không cao giọng, nhưng đủ để vài người xung quanh nghe rõ, nàng quay sang phía Trung thư lệnh mà nói:

“Mạnh đại nhân, Mạnh phu nhân, mọi người chỉ đang dùng tửu lệnh làm vui, không có ý gì khác. Bài thơ của Quận vương phi là nói về đóa hoa bên cạnh Quận vương, tuyệt không ám chỉ điều gì, mong hai vị chớ để trong lòng.”

Lời này khiến những người ngồi phía sau Chúc Chiếu đều nín thở.

Trung thư lệnh là quan nhị phẩm, có thể ngồi dưới Văn vương, trên chư thần, đủ thấy địa vị phi thường.

Bài thơ của Tô Vũ Mị có ẩn ý hay không, Mạnh đại nhân vốn chẳng rõ, nhưng những lời tiếp nối sau đó lại mập mờ, ai đó đã khơi mào, khiến những câu sau càng lúc càng không ra thể thống.

Dẫu vậy, ai nấy đều có chút men say, xem như trò vui, thêm vào đó mục tiêu lại không nhằm vào Trung thư lệnh, nên ông chỉ thì thầm với phu nhân bên cạnh, chẳng để tâm mấy. Đến khi Chúc Chiếu mở lời, mọi người mới chợt tỉnh ngộ – họ đang lấy việc Văn vương hơn Văn vương phi mười tuổi làm trò cười, lại quên mất ngay bên cạnh, còn có Trung thư lệnh và vị kế thất phu nhân nhỏ hơn gần ba mươi tuổi.

Kẻ đứng dậy định đọc tửu lệnh tiếp theo vốn đã có bài thơ chuẩn bị sẵn, mặt đỏ bừng vì rượu, nụ cười trên môi cũng vì bầu không khí lạnh ngắt mà cứng lại. Hắn ngượng ngùng nhìn quanh, lại ném ánh mắt cầu cứu về phía Điền Vĩ.

Chúc Chiếu siết chặt vạt váy trên đầu gối, ánh mắt đảo qua từng người mà kẻ kia vừa lén liếc nhìn cầu viện.

Người khi lâm vào tình thế khó xử, sẽ theo bản năng tìm kiếm người đồng minh, những ai bị hắn nhìn qua, ắt là đồng lõa trong chuyện muốn khiến Minh Vân Kiến bẽ mặt hôm nay.

Chúc Chiếu còn đang căng thẳng, thì bàn tay trái chợt bị ai đó phủ lên, toàn thân nàng cứng lại, chầm chậm quay đầu.

Chỉ thấy Minh Vân Kiến mặt không đổi sắc, bàn tay dưới gầm bàn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, từ tốn nới lỏng từng ngón tay đang siết chặt đến bật cả móng, nhẹ bóp hai cái, như truyền thêm cho nàng dũng khí.

Trên lầu hai, bầu không khí ngượng ngập kéo dài một hồi lâu, người nọ cuối cùng nhận mình không đủ tài thơ, đành uống cạn một chén rượu.

“Thế nào lại chẳng ai nối tiếp?” Hiền Thân vương đang hào hứng theo dõi, liếc mắt về phía Chúc Chiếu, hỏi: “Còn ai tiếp lời chăng?”

Chúc Chiếu động ngón tay, chầm chậm ngẩng đầu nhìn đối diện.

Tô Vũ Mị ngồi ngay trước mặt nàng, mà Chu Liên cũng đang nhìn nàng.

Giọng Chúc Chiếu hơi run, nàng nói: “Nếu chẳng ai tiếp, vậy để thần thiếp kết thúc vòng này.”

“Ồ? Văn vương phi biết hành tửu lệnh sao?” Tán Thân vương ngạc nhiên nhìn nàng.

Chúc Chiếu khẽ gật đầu, mỉm cười với Tán Thân vương, môi cười cứng đờ, tim đập như muốn vỡ tung, nhưng nàng không thể lùi bước. Trước khi đến, nàng đã hứa với Minh Vân Kiến – tuyệt không khiến hắn mất mặt.

“Vốn không biết,” Chúc Chiếu đáp, “nhưng nghe mọi người đọc, thần thiếp cũng hiểu sơ sơ.” Nàng ngẩng lên nhìn Điền Vĩ, hỏi: “Điền đại nhân, có trăng, có hoa là được, phải không?”

“Đúng thế,” Điền Vĩ gật đầu.

Chúc Chiếu gật nhẹ, ánh mắt đảo quanh tìm vật làm cảm hứng, chợt thấy mấy người khiêng bình rượu đi ngang qua sau lưng Phong Dịch Quận vương, ánh vàng chói mắt lướt qua trước mắt nàng. Nàng hít sâu vài lượt, lông mi khẽ run, rồi cất lời:

“Kim thời hảo, phong quá tiêu,

Thọ yến tịch gian thi mãn đường.

Tôn hồ nhất trản bôi lạc lạc,

Thanh bôi dục tỷ kim hồ kiều.

Hồ bích phụng hoàng du hoa hạ,

Bôi trung thiềm thừ tôn thạch tiếu.”

“Kim thời hảo, nguyệt hoa kiểu,

Chuyết từ liêu liêu dữ chúng khách.

Kim phụng liễm vũ vi tiêu dao,

Khinh thượng ngô đồng vô nhân hiểu.

Thiềm thừ nhược năng tri phụng ý,

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Hà cảm cuồng ngữ ngôn hoang đường.”

(Dịch nghĩa:

Thời đẹp thay, gió lướt cành,

Tiệc thọ rộn rã thơ đầy sảnh.

Một bầu rượu quý chén ngọc xanh,

Cốc ngọc so tài cùng bình vàng.

Trên thân bình, phượng bay dưới hoa,

Trong chén ngọc, cóc đá khẽ cười.

Thời đẹp thay, trăng sáng ngời,

Lời dại vụng mời khách cùng vui.

Phượng vàng cánh xếp tự tiêu dao,

Lặng lẽ lên cây ngô đồng trống.

Nếu cóc đá hiểu được lòng phượng,

Há dám ngông cuồng nói bậy sao.)

Giọng Chúc Chiếu không cao, nàng đứng giữa sảnh, chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, giữa đám quan lại triều đình, không một ai nhỏ tuổi như nàng, cũng chẳng có phu nhân nào mang thân phận và địa vị như nàng.

Một bài từ của Chúc Chiếu khiến khắp sảnh im phăng phắc. Không phải vì lời lẽ quá đỗi xuất sắc — rõ ràng là mới học được mấy khúc — mà chính bởi hàm ý trong câu chữ đã khiến mọi người không dám nói thêm điều gì.

Lấy bình rượu vàng hôm nay làm quà thọ và chén ngọc “thiềm thừ” trước mặt mỗi người làm hình ảnh so sánh, nàng khéo léo ẩn dụ sự khác biệt giữa thân phận của Minh Vân Kiến với những kẻ không thuộc hoàng thất trong triều.

Văn vương dù không có quyền không có thế, dù chỉ có danh mà không có thực, nhưng là người mang họ Minh, là hoàng thúc của đương kim thiên tử, tôn quý vô song. Dù là vị vương gia nhỏ tuổi nhất trong số các thân vương, hắn vẫn đứng trên chư thần.

Mà những “thiềm thừ” bằng ngọc kia — chính là bọn họ, những kẻ không phân tôn ti, nói năng ngông cuồng. So với bình rượu vàng khắc phượng, bọn họ sao xứng mở miệng nhục mạ một vị hoàng thân mới cưới vương phi, chẳng qua là vì… phía sau có kẻ chống lưng.

Chúc Chiếu thấy cả sảnh lặng như tờ, định nói thêm câu nữa, nhưng tay trái đã bị Minh Vân Kiến nhẹ bóp một cái, nàng lập tức ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn hắn.

Chỉ thấy Minh Vân Kiến vẫn giữ nét mặt như cũ, dường như toàn bộ những lời đàm tiếu trong sảnh, hay câu từ nàng vừa thốt ra đều chẳng lọt vào tai hắn.

Chúc Chiếu liền ngậm lời.

Minh Vân Kiến mở miệng: “Vương phi của bổn vương mới đến chưa lâu, chưa rõ quy củ tửu lệnh, nếu có dùng từ, cũng chẳng tính là hợp lệnh.”

Chúc Chiếu mở to mắt, thực sự không biết không được dùng từ, bèn nhỏ giọng hỏi: “Vậy… vậy thiếp có cần đọc lại bằng thơ không?”

“Cái tài văn chương vụng về của nàng, thôi thì đừng khoe mẽ trước mặt chư vị đại nhân nữa.” Minh Vân Kiến nhẹ nhàng điểm trán nàng một cái, rồi nói với Chu đại phu: “Chu lão, tuổi đã cao, đừng thức khuya nữa. Trời đã tối, chi bằng tiệc cũng nên tàn đi thôi.”

Chu đại phu vuốt râu, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười hiền hậu, gật đầu nói: “Điện hạ nói phải, trời đã muộn, yến tiệc cũng nên kết thúc, đa tạ chư vị vương gia, đại nhân đã đến góp mặt.”

Chu đại phu đã mở lời, dù rượu trong bình vàng vẫn còn, bàn tiệc cũng đành dọn.

Hiền Thân vương cùng vương phi cáo từ trước, chào Minh Vân Kiến và Tán Thân vương, cũng không quên nói đôi lời với Chu Liên rồi mới rời đi.

Minh Vân Kiến là người thứ hai ra về. Xe ngựa dừng sẵn trước phủ Chu, Chúc Chiếu theo hắn bước đến cạnh xe thì phía sau vang lên tiếng Tán Thân vương:

“Thập nhất đệ, vương phi đệ vừa rồi có nói ‘Kim phượng liễm vũ vi tiêu dao, khinh thượng ngô đồng vô nhân hiểu’ là có ý gì vậy?”

Minh Vân Kiến và Chúc Chiếu cùng quay đầu lại, vừa vặn gặp Chu Liên và Tô Vũ Mị cũng vừa đi ra. Minh Vân Kiến cười nhạt đáp: “Tam ca cũng biết, trên cây ngô đồng làm gì có tiêu dao.”

Cây ngô đồng — ý chỉ quyền quý, phượng thu cánh — ý rằng hắn chẳng màng danh vọng, chỉ muốn sống an nhàn.

Tán Thân vương cười lớn, ánh mắt sâu sắc nhìn sang Chúc Chiếu.

Tán Thân vương xuất thân võ tướng, mắt sáng như đuốc, ánh nhìn làm Chúc Chiếu có phần sợ hãi, liền nép về phía sau Minh Vân Kiến nửa bước, cúi mắt không dám nhìn lại.

Tán Vương phi nói: “Sao giờ lại nhát thế? Hồi nãy trên Quỳ Vân Các, gan cũng lớn lắm kia mà.”

Chúc Chiếu nhỏ giọng: “Vương phi chê cười rồi.”

“Tam ca đi trước.” Minh Vân Kiến nói, Tán Thân vương liền cười gật đầu, gia nhân lập tức dắt xe ngựa tới trước xe của Văn vương phủ, hắn đi rồi, Minh Vân Kiến mới đỡ Chúc Chiếu lên xe.

Tiểu Tùng đứng cạnh xe chạy tới bên cửa sổ, vén rèm lên một khe nhỏ, lộ ra đôi mắt ngó vào trong.

Chúc Chiếu thấy vậy liền hỏi: “Có chuyện gì à?”

Tiểu Tùng đứng chờ bên ngoài lâu, buồn quá bèn ra phố mua hai xâu kẹo hồ lô, một xâu đã ăn gần hết, còn một xâu nguyên vẹn thì giữ lại, đợi nàng ra để tặng.

Hắn đưa xâu kẹo qua cửa sổ, Chúc Chiếu có phần kinh ngạc, nhận lấy rồi nói lời cảm tạ.

Ánh mắt đằng trước phủ chưa từng rời nàng, nhưng Chúc Chiếu xem như không thấy, mỉm cười với Tiểu Tùng rồi buông rèm xuống, quay vào trong, ngồi ngay ngắn, lắc nhẹ xâu kẹo hồ lô trong tay, nói với Minh Vân Kiến: “Tiểu Tùng mua cho thiếp ăn đấy.”

“Cẩn thận có độc.” Minh Vân Kiến đáp.

Chúc Chiếu nghe vậy, suýt chút nữa vứt xâu kẹo đi, nhưng sững lại, hỏi: “Tiểu Tùng là người của Vương gia, chắc không đến nỗi bỏ độc hại thiếp đâu?”

“Sao nàng biết bổn vương không muốn hạ độc nàng?” Minh Vân Kiến giở quạt ra, phẩy vài cái, mày nhíu lại, tỏ vẻ không vui: “Tiểu Trường Ninh, gan nàng lớn thật, trước kia ở vương phủ, bổn vương thật đánh giá thấp nàng. Hôm nay trước mặt bá quan văn võ, mà cũng dám dùng từ ví người ta với thiềm thừ.”

“Là… là bọn họ nói Vương gia trước.” Chúc Chiếu nhỏ giọng phân bua.

Nét mặt Minh Vân Kiến thực sự lạnh lùng, nàng không đoán được hắn có đang thực sự giận hay không, bèn suy nghĩ kỹ rồi nói: “Vậy… vậy lần sau thiếp không nói nữa.”

“Sao lại không nói?” Minh Vân Kiến hỏi.

Chúc Chiếu đáp: “Nói ra thì hả giận, nhưng nếu quá xúc động, e rằng khiến Vương gia thêm thù trong triều, gây phiền toái cho vương phủ. Tán Thân vương đã có ý nghi ngờ, đó là lỗi của thiếp.”

Minh Vân Kiến bất ngờ ghé sát, lấy quạt khẽ gõ trán nàng, nói: “Kẻ bị nàng đâm trúng lời, vốn dĩ đã đối đầu với bổn vương. Chỉ có điều, Trung thư lệnh bị nàng lôi vào vô cớ, bổn vương còn phải mang lễ sang giải thích, đó mới là lỗi của nàng hôm nay.”

Chúc Chiếu xoa trán, hỏi: “Ý của Vương gia là, lần sau mắng người xấu thì được, nhưng… đừng kéo người vô tội vào, phải không?”

“Sao nàng biết ai là người xấu, ai là người tốt?” Minh Vân Kiến hỏi lại.

Chúc Chiếu gần như chẳng cần suy nghĩ: “Vương gia là người tốt, ai đứng về phía Vương gia, đều là người tốt, còn ai chống lại Vương gia… đều là người xấu.”

“Bổn vương là người tốt sao?” Minh Vân Kiến hơi sững người.

Chúc Chiếu gật đầu: “Người từng cứu thiếp, đối với thiếp mà nói, chính là người tốt.”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top