Lục Gia chưa kịp đạt được mục đích đã phải rút lui, dù có chút thất vọng nhưng nàng cũng không nản lòng.
Chuyện của Lương gia, con đường nhanh nhất chính là nhờ Lục Giai ra tay giúp đỡ.
Chỉ cần ông chịu giúp, việc này không thể nào không thành.
Năm đó, mục tiêu thật sự của họ Nghiêm chính là Đại học sĩ Dương Thừa Phương, còn Lương Quân chỉ là bị liên lụy. Những quan viên như Lương gia, bị hàm oan mà chịu tội, trong triều có không ít. Nếu Lục Giai chịu ra mặt, họ Nghiêm cũng không nhất thiết phải cứng rắn không chịu buông tay.
Vấn đề là, Lục Giai có chịu giúp hay không?
Có chịu vì nàng mà đi xin một cái ân tình từ họ Nghiêm hay không?
Lục Gia cảm thấy đáng để thử một lần.
Kết quả là ông không chịu, cũng không ngoài dự đoán.
“Tiểu thư về rồi?”
Vừa bước vào sân, Thanh Hà đã tiến đến nghênh đón.
“Hôm nay bận rộn cả ngày, tiểu thư nên nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ngoài ra, lão gia đã cho phép tiểu thư quản lý trung khu*, theo lệ thường, sáng mai người nên đến chính viện để tiếp quản mọi việc.”
(*Quản lý trung khu: Chỉ việc quản lý chi tiêu, sổ sách, người hầu trong phủ.)
Lục Gia nghe vậy, suy nghĩ lập tức quay về thực tại.
Ngồi xuống ăn được vài miếng, bên ngoài lại có người gọi:
“Tiểu thư.”
Nàng quay đầu, thấy Ngân Liễu đã bước vào.
“Tiểu thư, chuyện người nhờ nô tỳ tra xét, có lẽ đã có manh mối rồi.”
Ngân Liễu hớn hở bước nhanh đến bên cạnh nàng, chưa đợi nàng mở miệng đã vội nói:
“Nô tỳ đã lượn một vòng quanh mấy trà lâu náo nhiệt nhất kinh thành, lại tìm mấy tiểu nhị lâu năm hỏi thăm. Nghe nói trong kinh, những công tử có vóc dáng cao lớn như người hôm nay, đều xuất thân từ gia đình võ tướng.”
Chuyện này là đương nhiên!
Cứ nhìn vào cơ bắp rắn chắc của hắn, chắc chắn không phải con cháu thư sinh văn nhã rồi!
Lục Gia lập tức đặt bát xuống: “Vậy hắn là người nhà vị tướng quân nào?”
“Tiểu thư đừng vội.” Ngân Liễu nói tiếp, “Nô tỳ nghĩ, trong kinh thành nhiều phủ võ tướng như vậy, nếu cứ tìm từng nhà thì biết đến bao giờ mới có kết quả?
“Thế nên nô tỳ lần theo từng manh mối, cuối cùng thu hẹp phạm vi xuống còn ba nhà: một là phủ Chiêu Nghị tướng quân Lý gia, hai là phủ Dực Quốc công Lâm gia, còn lại là phủ Thái úy Thẩm gia.
“Cả ba nhà này đều có hai công tử.”
“Thẩm gia?”
Đầu óc Lục Gia bất giác căng lên.
Mối liên hệ duy nhất giữa nàng và phủ Thẩm gia, chính là chuyện ở Hà Nhĩ Lâu lần đó.
“Đúng vậy!” Ngân Liễu gật đầu, “Trong ba nhà, thì nhị công tử của phủ Thẩm là có khả năng nhất! Bởi vì tháng Giêng năm nay, Thẩm Thái úy mới trở về kinh, cùng với đó là nhị công tử của ông ta. Nghe nói, người này từ nhỏ đã lớn lên ở biên cương, chưa từng quay về kinh thành.
“Nói cách khác, vị nhị công tử này không chỉ biết võ công, mà còn không nói giọng kinh thành. Vậy thì, so với người chúng ta gặp hôm nay, chẳng phải giống đến tám chín phần sao?”
Lục Gia lập tức hỏi: “Ngươi xác định được là hắn?”
“Trong kinh ai mà không biết!” Ngân Liễu hơi ưỡn ngực, “Phủ Thái úy quyền cao chức trọng, hiện nay là thế lực duy nhất có thể đối chọi với họ Nghiêm.”
“Thẩm Thái úy cùng hoàng thượng chung chí hướng về chiến sự chống giặc, trong việc trấn thủ biên cương, hoàng thượng cũng vô cùng tín nhiệm ông ta, chuyện này ai ai cũng biết!”
Vị thế của Thẩm gia hiện tại cao đến đâu, sao Lục Gia lại không biết?
Dưới sự chèo chống của Lục Giai, nhà họ Lục dù có nhanh chóng lọt vào hàng ngũ quan văn nhất phẩm, thì trên ông ta vẫn còn họ Nghiêm.
Nhưng trong giới võ tướng, nếu Thẩm gia không phải là số một, thì chẳng ai dám nhận là số một!
Nhưng Thẩm Bác trước nay chưa từng tham gia tranh đấu phe phái. Ông ta không vào Nội các, cũng không bao giờ đứng ra làm chỗ dựa cho ai, chỉ vùi đầu nghiên cứu bản đồ quân sự!
Bởi vậy, cả hai kiếp, Lục Gia chưa từng đặt Thẩm gia vào tầm mắt.
Ngay cả Hoắc Chỉ huy sứ – người có giao tình sinh tử với hoàng thượng, tuy không cần tranh giành thế lực, nhưng trong mắt Lục Gia, Hoắc gia còn quen thuộc hơn cả Thẩm gia!
Trưởng tử của Thẩm gia thân thể yếu nhược, lại cao ngạo ít lộ diện.
Về phần nhị công tử, quả thực có nghe nói là do Thẩm Bác mang về từ biên cương. Người ngoài đồn rằng, hắn chính là con riêng mà Thẩm Bác có khi còn ở bên ngoài.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Vị nhị công tử này là người thế nào, bên ngoài cũng không rõ. Vì kiếp trước, nội trạch của Thẩm gia không được yên ổn. Trưởng tử Thẩm gia dù yếu ớt, nhưng lại thủ đoạn tàn nhẫn, ép nhị công tử không thể bước chân lên triều đường, càng không được đảm nhận bất kỳ chức quan nào.
Đến mức, dù Lục Gia từng làm cháu dâu họ Nghiêm ba năm, nàng cũng chưa từng gặp hai huynh đệ này lần nào!
Vậy mà bây giờ, Ngân Liễu lại nói, thiếu niên bí ẩn kia chính là con riêng của Thẩm Bác?
Nếu hắn là nhị công tử Thẩm gia, thì trưởng tử nhà đó…
“Thẩm Khinh Chu?!”
Trong đầu Lục Gia như có một tiếng sấm nổ tung.
Vị đại công tử của Thẩm gia, thân thể yếu nhược kia…
Người gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, lần đầu gặp nàng đã vì đuổi đi mấy tên du côn mà sức cùng lực kiệt, ngã xuống dưới chân nàng…
Chính là Tần Chu!
Sắc mặt Lục Gia lập tức tái nhợt.
Tần Chu… lại chính là vị đại công tử danh chấn kinh thành, không màng thế sự của phủ Thẩm sao?!
“Tiểu thư!”
Ngân Liễu vội đỡ nàng ngồi xuống, lúc này mới hối hận vì đã nói quá nhiều.
“Chưa chắc đâu, có thể chỉ là trùng hợp thôi!”
Nhìn dáng vẻ thất thần của tiểu thư nhà mình, Ngân Liễu biết ngay nàng đang nghĩ giống hệt mình!
Nàng không quen Tần Chu lâu bằng Lục Gia, nhưng chuyện của hắn, đặc biệt là chuyện hắn và Lục Gia quen nhau thế nào, nàng đã sớm nghe Tạ Nghị và Lý Thường kể rõ từng chi tiết rồi!
Hôm nay, thiếu niên kia đã có quá nhiều điểm trùng khớp với nhị công tử của Thẩm gia.
Thêm vào đó, đại công tử của Thẩm gia thân thể yếu nhược, còn thiếu niên kia lại hai lần âm thầm theo dõi Hà Khê và Tần Chu.
Kết quả đã quá rõ ràng!
Nhưng nếu thật sự là vậy, chẳng phải Tần Chu – không, Thẩm đại công tử – đã lừa gạt tiểu thư hay sao?!
“Ta hiểu rồi…”
Ngân Liễu còn đang hoảng hốt, Lục Gia đã chậm rãi lên tiếng.
“Thì ra là hắn…”
Lần đó ở Hà Nhĩ Lâu…
Thì ra không phải trùng hợp!
Là hắn cố tình bảo người của mình chọn ta lên rót trà, để ta có cơ hội tiếp cận phụ thân!”
Ngân Liễu tròn mắt kinh ngạc.
Dưới ánh đèn, Lục Gia ngồi yên lặng, nhưng đôi mắt lại sáng rực hơn cả ánh nến.
“Nếu hắn là Thẩm đại công tử, vậy thì chuyện Quách Dực đi Tầm Châu, đương nhiên cũng là do hắn sắp xếp.
“Cho nên lúc ở phủ nha Tầm Châu, khi Quách Dực nhìn thấy Hà Khê và Đường Ngọc, hắn mới đột nhiên hoảng hốt như vậy!”
Tất cả những điểm nghi vấn trước đây, tất cả những suy nghĩ mà nàng từng cố gắng gạt đi, giờ đây đều xâu chuỗi lại thành một đáp án rõ ràng.
Nàng thì thào tự nói, đám Thanh Hà đứng quanh nghe vậy dù không hiểu hết mọi chuyện nhưng cũng đoán được phần nào.
Thanh Hà vừa định mở miệng, Lục Gia đã tiếp tục:
“Trước đây ta từng đoán, nhà họ Tống có thực lực không hề nhỏ, thậm chí có thể lấy được ân tình của phủ Cát Vương.
“Nhưng nếu là Thẩm gia, một gia tộc còn mạnh hơn cả nhà họ Tống, vậy thì mọi chuyện lại càng dễ dàng hơn.
“Cho nên, bất cứ chuyện gì ta muốn làm, đều thuận lợi đến không tưởng.”
Nàng cười lạnh:
“Có vị đại công tử của phủ Thái úy ngầm chống lưng, ta làm sao mà không thuận lợi cho được?”
“Hắn vốn là bậc quyền quý, giả vờ làm một công tử nhà giàu, lừa mấy lượng bạc của Trương gia, đương nhiên chẳng có gì khó khăn cả!”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.