Xe ngựa xuyên qua con phố dài náo nhiệt.
Âm thanh ồn ào của dòng người khiến tâm trí rối bời của Chương Anh càng thêm hỗn loạn, chẳng thể tìm được một mối manh rõ ràng.
Dựa lưng vào thành xe, nàng mấy lần lẩm bẩm, cất giọng hỏi:
“Ta thật sự là nữ nhi ruột thịt của người sao?”
“Nhị ca mới là thứ xuất, đúng không?”
“Vậy nên người mới không cho ta tế bái di nương, phải không?”
Đáp lại nàng, từ đầu đến cuối, chỉ có giọng nói khàn khàn, mệt mỏi của An Quốc Công phu nhân:
“Là ta không tốt…”
Khi xe ngựa của An Quốc Công cùng hai huynh đệ vừa vào đến phủ, còn chưa kịp xuống xe đã nghe thấy tiếng ồn ào vang lên.
Hoặc phải nói rằng, từ đầu đến cuối chỉ có Chương Anh đang chất vấn, giọng nói vì kích động mà run rẩy.
“Người chẳng lẽ không cần cho ta một lời giải thích sao?”
“Dù có là ngụy biện, là lời vô nghĩa cũng được, chỉ cần người nói, ta cái gì cũng nghe!”
“Thậm chí biện hộ cũng được! Người đừng né tránh nữa!”
“Dù bây giờ có đánh ta một bạt tai, bắt ta lăn đến trang viên hay vào am ni cô, mắng ta không xứng đáng với sự yêu thương của người, bảo ta bị người khác lừa gạt… Người mau nói đi!”
Càng nói, Chương Anh càng trở nên tuyệt vọng.
Nàng nhìn thấy An Quốc Công cùng hai vị huynh trưởng, sắc mặt cả ba người đều không tốt, nhưng vẫn giữ phong thái điềm tĩnh.
Phụ thân đã khôi phục vẻ bình thản, nhị ca không còn vẻ nôn nóng hay bối rối, đại ca vẫn là vị đại ca luôn gặp chuyện thì xử lý đâu ra đó.
Chỉ có nàng—Chương Anh—tựa như một nữ nhân điên loạn, khẩn thiết mong cầu một câu trả lời.
Nàng trở nên hoàn toàn lạc lõng.
Hai chân mềm nhũn, nàng khuỵu xuống, khóc đến không thể kìm nén:
“Ta không hiểu, thật sự không hiểu… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?!”
Bên cạnh, các quản sự cùng ma ma đều nhìn nhau, hoàn toàn không rõ ngọn ngành.
Không lâu trước, có người đến cổng truyền tin nói rằng Quốc Công phu nhân đã bất tỉnh, bảo Quốc Công gia và Thế tử mau đến Tướng Quốc Tự.
Mọi người đều nghĩ bà bị say nắng chưa hồi phục, nghe tin xe ngựa về đến liền vội vàng ra đón, thậm chí còn chuẩn bị cả kiệu, nào ngờ mẫu tử hai người vừa xuống xe đã cãi vã.
Rốt cuộc là vì chuyện gì?
Vẫn là vì chuyện tế bái di nương sao?
Haizz… Dù sao thì, có ân sinh thành trước đó, Quốc Công phu nhân cũng thật bá đạo.
Nhưng nuôi nấng bao nhiêu năm như vậy, bà không muốn cũng là lẽ thường tình.
Tất cả đều không dám lên tiếng, chỉ không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau.
Mãi đến khi bị ánh nhìn nghiêm nghị của Chương Trấn Lễ quét qua, đám người mới vội cúi đầu, không dám hó hé gì nữa.
“Còn đứng đó làm gì, đưa Quốc Công phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi.”
Chương Trấn Lễ phân phó, sau đó nhíu mày nhìn về phía Chương Anh:
“Muốn khóc thì về phòng mà khóc, hoặc là tiễn mẫu thân muội về. Ngồi bệt ở đây còn ra thể thống gì!”
Chương Anh theo phản xạ rụt cổ lại, đôi mắt đẫm lệ ngẩng lên:
“Bởi vì trời sụp xuống không phải đại ca!”
“Vậy thì sao?”
Chương Trấn Lễ mặt không đổi sắc nhìn nàng:
“Muội quỳ xuống thì trời sẽ đổ lên đầu ta chứ không phải muội nữa à?”
An Quốc Công ho nhẹ một tiếng:
“Được rồi, nói chuyện kiểu gì mà chẳng đầu chẳng đũa thế.”
“Trời sập xuống” mà cũng có thể tùy tiện treo trên miệng sao?
Có Chương Trấn Lễ xử lý, tình hình cũng không còn bế tắc thêm.
An Quốc Công phu nhân được dìu lên kiệu, thấy Chương Anh cũng theo sau, bà mới nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể.
Một đoàn người trở về Di viên, nhưng ba huynh muội đều bị chặn lại ngoài cửa.
An Quốc Công khoanh tay sau lưng, một mình đi vào trong, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thê tử đang nằm trên tháp.
“Ta muốn nghe lời thật.”
Ông từng chữ từng câu nói:
“A Anh rốt cuộc là đích xuất hay thứ xuất? Có phải bà đã tráo đổi hai đứa trẻ?”
Môi An Quốc Công phu nhân giật giật, nhưng không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Bà ta thực sự lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn do dự.
Lúc thì kiên quyết cắn răng giữ kín, không có bằng chứng, dựa vào đâu mà bắt bà ta thừa nhận?
Nghi ngờ có nhiều đến đâu, chỉ cần bà ta không nhận, quát mắng hết thảy nghi vấn, bà ta nói thế nào thì chính là thế ấy!
Nhưng lúc thì lại nghĩ, sự việc đã đến nước này, có cứng miệng cũng chẳng ích gì, chi bằng phá vỡ tất cả.
Dù sao Quốc Công gia cũng không có con trai nào khác, nói ra cũng chẳng ảnh hưởng đến vị trí thế tử của Chương Trấn Hiền, ngược lại còn giúp Chương Anh không phải chịu cảnh bị những kẻ lắm lời cứ luôn miệng gọi là “thứ nữ”.
Hai luồng suy nghĩ cứ thế luân phiên giằng xé, khiến một người vốn dĩ mạnh mẽ, quyết đoán như An Quốc Công phu nhân cũng trở nên hoang mang, không biết phải làm sao.
An Quốc Công trầm giọng nói:
“Bà tưởng rằng b bà ông nói, chuyện này liền không tồn tại sao?”
“Đây không phải là nha môn xét án, không có chứng cứ thì không thể định tội bà. Bà có mở miệng hay không, là đúng hay sai, đáp án vốn dĩ đã ở trong lòng mọi người rồi.”
“Ta nghĩ thế nào? Trấn Hiền nghĩ thế nào? A Anh nghĩ thế nào? Có cần ta lần lượt nói rõ cho bà nghe không?”
An Quốc Công phu nhân đột nhiên bật dậy, lớn tiếng:
“Ông đã sớm nhận định rồi, còn hỏi ta làm gì?”
Trời biết lúc này bà ta nghẹn khuất, giày vò đến nhường nào!
“Bà la hét cái gì?” An Quốc Công chỉ ra ngoài cửa:
“Có bản lĩnh thì kêu lớn thêm một chút nữa đi! Kêu cho đám huynh muội bọn chúng nghe! Bà nhìn xem bà đã gây ra cái chuyện gì đây?!”
“Ta làm sao?” An Quốc Công phu nhân nện mạnh xuống tháp, trong lồng ngực như có một ngọn lửa thiêu đốt, nóng rát đến mức ngũ tạng lục phủ đều đau nhức.
Không nhịn được nữa, bà ta bật thốt:
“Ta muốn làm thành thế này sao?”
“Vì A Anh, ta đã dốc hết mọi thứ! Bao năm qua trong nhà vẫn êm đẹp đấy thôi!”
“Là do Lục Niệm! Chính là nàng ta! Là nàng ta ở sau lưng gièm pha, mới khiến A Anh nảy sinh cái ý nghĩ không nên có, mới khiến mọi chuyện…”
“Lục Niệm, Lục Niệm!”
An Quốc Công ngắt lời bà ta:
“Lục Niệm bảo bà tráo đổi hài tử sao? Hay là ả ép bà nhất định phải nắm chặt một kẻ đã khuất không buông?”
“Lẽ ra ta phải sớm nhận ra, sớm nhận ra!”
“Bà phản đối A Anh tế bái Ôn thị như vậy, căn bản không phải vì bà có lỗi hay không có lỗi! Mà là bà tuyệt đối không chịu để A Anh nhận người khác làm mẹ!”
“Ta đã xem nhẹ bà rồi! Nếu sớm biết bà hoang đường đến thế này, ta…”
“Ta hoang đường?” An Quốc Công phu nhân phản bác, nhưng bà ta đã kiệt sức, khí lực không đủ, dù có gào khóc cũng chỉ khàn đặc, không thể cất lên mạnh mẽ.
“Ta có hai đứa con trai, cả hai đều chết yểu!”
“Ông thì được người ta đồng cảm, khuyên nhủ rằng đừng quá đau lòng! Còn ta thì sao? Gần như có kẻ đã chỉ tay vào mặt ta, cười nhạo ta ngay cả con trai cũng không nuôi nổi!”
“Bọn họ mắng ta thì thôi! Ta mệnh khổ, con trai ta bạc phận! Nhưng nhà mẹ đẻ ta thì sao?”
An Quốc Công đã hiểu.
Hàn gia khi đó sớm đã trở thành trò cười trong miệng người đời.
Người càng về sau càng ít, cố gắng sinh được một đứa con trai nhưng rồi vẫn chẳng thể nuôi lớn, từ tộc bên rước nam hài về kế thừa, rốt cuộc lại tiếp tục tái diễn bi kịch.
Đường đường là nhà Quốc Công nhất đẳng, chẳng lo cưới không được thê tử, cũng có thể nạp thiếp, nhưng lại chẳng thể giữ được hương khói.
Đáng lo nhất là nữ nhi nhà họ Hàn, chuyện hôn nhân vốn đã khó khăn, nay lại thêm cái “tiền lệ” con gái họ Hàn không nuôi nổi con trai, càng như băng tuyết chồng lên giá lạnh.
“Vì tỷ muội, cháu gái nhà mẹ đẻ bà?” An Quốc Công cười lạnh:
“Hàn gia các ngươi không chỉ không có con trai, mà còn phạm tội làm loạn, bất kính với thánh thượng, bị tước tước vị, chém đầu!”
“Nếu không phải ta quỳ trước Ngự Thư Phòng cầu xin tha mạng, ngay cả bà cũng phải theo chân nhà mẹ bà xuống suối vàng!”
“Bây giờ bà lại lấy bọn họ ra làm lý do? Bà là tự dối mình suốt bao năm nay đến mức tin cả lời nói dối của chính mình rồi sao?!”
“Vậy mà còn không hoang đường? Còn không hoang đường?!”
Nói xong, An Quốc Công đưa tay mạnh mẽ lau mặt, nghẹn ngào:
“Phu nhân à, ta biết bà kiêu ngạo, từ khi còn trẻ đã là người không chịu được lời chỉ trích.”
“Nhưng dù có soi mói đến đâu, ta vẫn phải thừa nhận rằng, bà là một người mẹ tốt.”
“Bà từng mất đi hai đứa con trai, bà có một tấm lòng của người mẹ, hết mực yêu thương A Anh. Nhìn mối quan hệ thân thiết giữa hai mẹ con các người, ta ra ngoài cũng cảm thấy hãnh diện!”
“Ta chưa từng nghĩ rằng, không phải là đối xử như con ruột, mà vốn dĩ chính là con ruột!”
“Ta không quan tâm bà có sinh con trai hay không, nhưng tại sao bà lại…”
“Bà có bản lĩnh tráo đổi, vậy thì có bản lĩnh che giấu cả đời đi!”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Ta không muốn giấu sao?” An Quốc Công phu nhân nghẹn ngào hét lên:
“Ta đã nói rồi, có kẻ đứng sau xúi giục! A Anh những ngày qua vì một người đã chết mà mất ăn mất ngủ! Nó đau lòng, ta không đau lòng sao?”
Dưới hành lang.
Chương Anh tựa vào vách tường, toàn thân run rẩy.
Lúc đầu, giọng nói bên trong khá thấp, bọn họ đứng ngoài không nghe rõ.
Dần dần, phụ mẫu đều trở nên kích động, từng câu từng chữ lần lượt truyền ra, và mọi đáp án cũng đã rõ ràng.
Nàng là con ruột của mẫu thân.
Ôn di nương không phải sinh mẫu của nàng, nàng là đích nữ.
Người thứ xuất, là nhị ca.
Thế nhưng, Chương Anh chẳng hề cảm thấy vui vẻ chút nào, trái lại, trong lòng nàng chỉ toàn một mảnh mờ mịt.
Chương Trấn Lễ hỏi nàng:
“Ở chùa, vì sao lại tranh cãi?”
Hỏi đến lần thứ ba, giọng hắn đã có chút mất kiên nhẫn, Chương Anh mới hoàn hồn, lắp bắp kể lại.
“Ta hỏi mẫu thân, tại sao ta không phải do người sinh ra…”
“Nếu ta là con ruột của người, ta sẽ không cần bận tâm đến di nương nữa, ta sẽ không đau khổ như vậy.”
“Nhưng ta chưa từng nghĩ đến, hóa ra ta thật sự là…”
“Ta mang cho mẫu thân món mà người thích ăn, ta càng hiểu người bao nhiêu, lại càng thấy có lỗi với di nương bấy nhiêu.”
“Có phải ta không nên mang hộp thức ăn cho người không?”
Chương Trấn Lễ liền đi thẳng vào vấn đề:
“Ai đưa hộp thức ăn cho muội?”
Chương Anh sững người, giọng run rẩy:
“A Vi… Nhưng nàng ấy chắc chắn cũng không ngờ rằng, một cái hộp thức ăn lại có thể đổi lấy một bí mật lớn đến thế… Ai mà nghĩ được chứ? Một chuyện hoang đường đến vậy…”
Chương Trấn Lễ hít sâu một hơi.
Quả nhiên.
Trong lòng đã có dự liệu, nhưng hắn vẫn không định nói sự thật cho Chương Anh biết.
Mẫu tử Lục Niệm sớm đã tính toán đến chuyện này.
Vậy nên, nếu không phải là hộp thức ăn, cũng sẽ có một thứ khác.
Bí mật này, sớm muộn gì cũng bị lật tẩy.
Chương Trấn Hiền nắm chặt lấy cánh tay Chương Anh, tức giận nói:
“Muội đúng là hồ đồ! Chúng đã từng ly gián muội một lần, sao muội còn có thể mắc lừa hết lần này đến lần khác? Ai thân ai sơ, chẳng lẽ muội còn không rõ?”
Chương Anh bị Chương Trấn Hiền kéo mạnh đến mức đau nhói, nàng giãy ra, cười lạnh:
“Lần trước? Huynh còn nhắc lần trước? Hiện tại huynh có thời gian chất vấn ta, sao không suy nghĩ thật kỹ xem, ta là con ruột của mẫu thân, vậy huynh là con của ai?”
Câu nói vừa dứt, thân thể Chương Trấn Hiền cứng đờ.
Hắn không phải chưa từng nghĩ đến, mà là trốn tránh không dám đối mặt.
Làm đích tử suốt ba mươi năm, bỗng dưng biến thành thứ xuất, hắn căn bản không thể chấp nhận!
Thấy phản ứng của hắn, Chương Anh, người đã đau khổ suốt bao ngày qua, đột nhiên bật cười.
Nàng cười lớn, cười đến mức nước mắt rơi lã chã.
“Giờ đến lượt huynh rồi, bây giờ đến lượt huynh rồi!”
“Ôn di nương sinh ra huynh, bị bế ra khỏi Trúc Viện, chưa từng có cơ hội nhìn mặt đứa con ruột của mình, chính là huynh. Lúc bệnh nặng, bà ấy ngày đêm mong nhớ, cũng chính là huynh.”
“Nhưng dường như không đúng lắm, vì chúng ta đã bị tráo đổi, bà ấy đâu có biết mình sinh ra con trai.”
“Cho nên, từ đầu đến cuối, bà ấy căn bản không hề nhớ mong huynh. Còn mẫu thân ta, trong lòng chỉ có ta, người nhớ thương cũng không phải là huynh.”
“Chẳng có ai bận tâm đến huynh cả!”
“Nhưng di nương vẫn là di nương của huynh. Trung Nguyên đã qua, nhưng mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của bà ấy, huynh có muốn đốt hương cho bà ấy không? Huynh có muốn tế bái không?”
“Cứ bái đi! Huynh không phải con ruột của mẫu thân, mẫu thân cũng sẽ không ngăn cản huynh.”
Mặt Chương Trấn Hiền nóng rực, sau lưng lại lạnh toát, hắn giơ tay chỉ vào Chương Anh, đầu ngón tay run lên dữ dội:
“Muội… muội…”
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, hồi lâu sau, hắn mới nghiến răng nói ra từng chữ:
“Muội đừng có ở đây đổ vấy cho ta!”
“Bất kể thế nào, ta vẫn là thế tử, phụ thân chỉ có một đứa con trai là ta, chuyện này không thể thay đổi!”
“Ta đối xử với mẫu thân và di nương ra sao, không đến lượt muội xen vào gây sóng gió!”
Chương Anh hừ lạnh một tiếng:
“Huynh thật đúng là nhát gan!”
“Còn hơn Muội không có đầu óc!” Chương Trấn Hiền phản bác.
Thấy hai người càng tranh cãi càng gay gắt, đột nhiên, bên trong truyền ra một tiếng “đông” lớn, vang vọng đến mức khiến tim mọi người cũng run lên theo.
Chương Anh và Chương Trấn Hiền đều im bặt, đứng yên bất động.
Chương Trấn Lễ phán đoán, hẳn là có người tức giận quá mà ném đồ đạc.
Rất nhanh, hắn biết được người nổi giận chính là An Quốc Công.
Không biết bá mẫu lại nói gì, mà hoàn toàn chọc giận bá phụ.
“Không khác biệt? Bà còn dám nói ngoài ủy khuất A Anh ra, những chuyện khác đều không có gì khác biệt?!”
“Con gái, bà có biết một nữ nhi đích xuất quý giá nhường nào không?!”
“Chương gia từng có hai vị chính phi của hoàng tử! Nếu ta có một nữ nhi đích xuất, ta cũng có thể trở thành nhạc phụ của hoàng tử!”
“Nếu nước cờ này đi tốt hơn, thậm chí, thậm chí ta còn có thể…”
“Kết quả là bà biến nàng thành thứ xuất! Một thứ nữ không có danh tiếng xuất chúng, làm sao có thể trở thành chính phi của hoàng tử?!”
“Ta phải trả giá bao nhiêu mới có thể đưa nàng lên vị trí đó? Bà có biết tính toán không?!”
“Quản gia? Quản gia cái gì? Cả cái nhà này đều bị bà hủy hoại rồi!”
“Đích tử thì thế nào? Thứ tử cũng có thể kế thừa tước vị! Nếu không được nữa, chẳng phải vẫn còn Trấn Lễ hay sao?!”
“Nhưng ta thiếu nhất chính là đích nữ! Chỉ vì tâm tư nhỏ bé như hạt vừng của bà, mà đã hủy hoại nàng rồi!”
An Quốc Công tức giận đến mức không thể kìm nén, chẳng buồn hạ thấp giọng, từng chữ từng câu rõ ràng rơi vào tai những người bên ngoài.
Ngay cả đám nha hoàn, ma ma đứng xa xa để tránh bị liên lụy, lúc này cũng hoảng sợ đến mức sắc mặt tái mét.
Chương Anh đứng lặng tại chỗ, nàng nghe rõ cả tiếng tim đập như trống dồn của mình.
Đích nữ.
Thì ra, trong lòng phụ thân, đích nữ lại quan trọng đến vậy…
Nàng có thể làm chính phi của hoàng tử, nếu phụ thân đã nói, vậy nhất định có thể thành hiện thực.
Một nữ nhi của nhất đẳng Quốc Công, gả cho hoàng tử chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường sao?
Vậy thì nàng đâu cần phải gả vào Tằng gia, đâu cần phải lấy Tằng Triết, một kẻ không được coi trọng, để rồi phải sớm góa bụa quay về nhà mẹ đẻ.
Khóe môi Chương Anh hơi động, nàng bật cười tự giễu.
Không biết vì sao, nàng bỗng nhớ đến lời A Vi từng nói hôm đó:
“Là đích nữ, bất kể nhận được thứ gì từ cha mẹ, đều là điều hiển nhiên.”
“Không cần thấp thỏm lo âu, cũng chẳng cần sợ hãi kính cẩn.”
“Thứ nữ và đích trưởng nữ, trong cách đối nhân xử thế, chắc chắn có sự khác biệt.”
Khác biệt… Khác biệt lớn đến nhường nào…
Khác biệt ở người mà nàng có thể lấy, khác biệt ở việc nàng có thể đường hoàng tiếp nhận sự yêu thương mà không cần cảm thấy bất an.
Nàng vì sự sủng ái của mẫu thân mà dè dặt cẩn thận, vì điểm khác biệt này mà từng kiêu ngạo, hãnh diện.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật là nực cười!
Vốn dĩ đó chính là thứ nàng xứng đáng có được! Nàng vốn có thể nhận được nhiều hơn, tốt hơn!
Nàng không cần phải ngoan ngoãn như vậy, không cần kìm nén cơn giận, không cần tự ti, cũng chẳng cần dựa vào việc “được yêu thương hơn những đích nữ khác” để duy trì lòng tự tôn của mình.
Nữ nhi đích xuất của nhất đẳng Quốc Công!
Nàng đâu có bị vấy bẩn thanh danh như Lục Niệm, ai dám xem thường nàng?
Ai dám khinh thường nàng?!
Thì ra, tất cả vốn thuộc về nàng.
Thì ra, ngay từ đầu đã hoàn toàn sai lầm rồi!
“Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu…” Chương Anh thì thào lặp lại câu nói của A Vi, nước mắt lặng lẽ lăn dài.
“Nhưng đây là nhà của ta, phụ mẫu của ta, mái hiên che mưa chắn gió của ta… Cớ sao ta lại trở thành kẻ phải cúi đầu?”
Tâm trạng cuồn cuộn dâng trào, Chương Anh không thể chịu đựng thêm nữa, cúi đầu lao thẳng về phía cánh cửa phòng đóng chặt.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.