Tiểu Liên bước lên, tùy tiện mở một chiếc rương.
Những thỏi bạc chất đầy trong chiếc rương vuông vắn, ánh sáng lấp lánh từ bạc khiến Hồ chưởng quầy và Lưu Chu lóa cả mắt.
Chưa kịp định thần, Tiểu Liên lại mở thêm một chiếc rương khác.
Cứ mỗi chiếc rương được mở, sự kinh ngạc trong ánh mắt của Hồ chưởng quầy và Lưu Chu lại tăng thêm một phần.
“Những thứ này…” Hồ chưởng quầy thở dồn dập, đôi tay đưa ra như không còn là của mình, “Những chiếc rương này… đều là bạc sao?”
Tân Hựu mỉm cười gật đầu.
Hồ chưởng quầy túm lấy tay áo nàng, gương mặt đầy vẻ khổ sở: “Đông gia, chúng ta tuyệt đối không thể làm chuyện phạm pháp!”
Với khả năng kiếm tiền của Đông gia, chỉ cần làm ăn chân chính là đã đủ rồi!
Tiểu Liên phì cười: “Chưởng quầy nói gì thế, đây là tiền của cô nương nhà ta mà.”
“Tiền của Đông gia?” Hồ chưởng quầy bàng hoàng nhìn Tân Hựu.
Thấy chưởng quầy bị dọa đến tái mặt, Tân Hựu cười đáp: “Ừ, đây là gia sản của họ Khấu nhà ta. Trước kia vào kinh được gửi ở phủ Thiếu Khanh, giờ ta trưởng thành rồi nên lấy lại một ít.”
“Một ít…” Lưu Chu lúng túng vuốt cằm.
Đây rõ ràng là cả một ngọn núi bạc, vậy mà Đông gia lại gọi là một ít!
“Chưởng quầy, Lưu Chu, phiền hai người kiểm tra số bạc này giúp ta.”
Hồ chưởng quầy và Lưu Chu nhìn nhau, rồi ngơ ngác bước vào giữa “núi bạc”.
Lúc này, Giáng Sương chạy vào báo: “Cô nương, Thạch Đầu nhắn rằng Hạ đại nhân muốn gặp người.”
Tân Hựu đoán chắc Hạ Thanh Tiêu tới vì khoản thù lao, liền đi ra ngoài.
Dù trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh sau cú sốc sáu nghìn lượng, vẻ mặt của Hạ Thanh Tiêu vẫn ung dung, thản nhiên. Khi Tân Hựu đến nơi, nàng thấy bóng dáng thư thái của người thanh niên, dáng đứng thẳng như cây dương liễu, nhưng ánh mắt dường như đang mơ màng suy nghĩ.
Hạ Thanh Tiêu nghe tiếng bước chân, liền quay lại. Thấy Thạch Đầu cũng ở đó, hắn hỏi: “Khấu cô nương tiện nói chuyện riêng không?”
Tân Hựu dẫn hắn vào phòng khách, rót trà rồi mỉm cười hỏi: “Hạ đại nhân trở lại, có chuyện gì muốn nói sao?”
Hạ Thanh Tiêu lấy chiếc hộp nhỏ ra, đặt trước mặt Tân Hựu.
“Ta không ngờ thù lao của Khấu cô nương lại lên tới sáu nghìn lượng, số tiền lớn như vậy ta không thể nhận được.”
“Tại sao không thể nhận? Chẳng phải đã nói rõ sẽ trả một phần trăm cho Hạ đại nhân sao?” Tân Hựu nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thắc mắc.
“Nhưng một phần trăm…”
Một phần trăm sao lại là sáu nghìn lượng được!
“Một phần trăm đúng là sáu nghìn lượng. Lần này ta lấy được tổng cộng sáu mươi vạn lượng.” Tân Hựu nhẹ nhàng giải thích.
Hạ Thanh Tiêu: “……”
Vậy tức là không phải nàng cố ý đưa thêm, mà thực sự đã lấy được sáu mươi vạn lượng?!
Sau một hồi cố gắng trấn tĩnh, ánh mắt Hạ Thanh Tiêu nhìn Tân Hựu trở nên phức tạp. “Sáu nghìn lượng thực sự quá nhiều. Ta chỉ theo Khấu cô nương đi loanh quanh vài chỗ, nhận khoản này thật khó lòng yên tâm. Mong Khấu cô nương nhận lại.”
Tân Hựu đẩy chiếc hộp trở lại: “Theo ta, sáu nghìn lượng không phải là quá nhiều. Ta mượn uy danh của Hạ đại nhân để trấn áp kẻ tiểu nhân, chẳng phải rất đáng giá sao?”
Hạ Thanh Tiêu nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật.
Hắn đến hai ngân trang mà không hề tiết lộ thân phận. Người duy nhất biết hắn là Trấn phủ sứ của Cẩm Lân Vệ chỉ có Đoạn Thiếu Khanh. Những “kẻ tiểu nhân” mà Khấu cô nương nói, không cần hỏi cũng biết ám chỉ ai.
Nói cữu cữu mình là “kẻ tiểu nhân”, nàng quả là thẳng thắn. Phải biết rằng, rất nhiều người ở vai vế con cháu dù chịu ấm ức lớn đến đâu cũng không dám nói xấu trưởng bối trước mặt người ngoài.
Có lẽ vì từ nhỏ hắn đã hiểu bản thân mang gông xiềng vô hình, Hạ Thanh Tiêu luôn ngưỡng mộ những người sống tự do phóng khoáng.
“Khấu cô nương——”
Thấy Hạ Thanh Tiêu định từ chối tiếp, Tân Hựu lập tức nghiêm mặt: “Hạ đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn ta trở thành kẻ nói mà không giữ lời sao?”
“Nhưng——”
“Hay là Hạ đại nhân cho rằng sự tín nhiệm của ta không xứng với sáu nghìn lượng?”
Hạ Thanh Tiêu nghẹn lời.
Tân Hựu nhét chiếc hộp vào tay hắn, mỉm cười: “Nếu Hạ đại nhân thấy số tiền này quá nhiều, vậy có thể giúp ta thêm một việc được không?”
Hạ Thanh Tiêu nhìn chiếc hộp, im lặng một lúc, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Từ chối nữa, Khấu cô nương sẽ thực sự tức giận. Giữa việc nàng nổi giận và việc mặt dày nhận sáu nghìn lượng, hắn chọn phương án thứ hai.
“Khấu cô nương cứ nói.”
Tân Hựu đưa cho hắn một danh sách: “Đây là danh sách các cửa hàng. Nhờ Hạ đại nhân giúp ta kiểm tra xem có vấn đề gì không.”
Đồ đã từ phủ Thiếu Khanh nhả ra, nàng tuyệt đối không để họ lấy lại. Mười mấy cửa hàng này liệu có thực sự đáng giá mười lăm vạn lượng hay không, không thể chỉ nghe Đoạn Thiếu Khanh nói mà tin được.
Nhưng những cửa hàng này nằm rải rác khắp nơi, lĩnh vực kinh doanh lại khác nhau, nếu để nàng tự điều tra sẽ rất tốn thời gian. Hạ đại nhân đã cảm thấy sáu nghìn lượng là nhiều, vậy thì giúp nàng thêm chút việc, vừa để hắn yên tâm, nàng cũng đỡ bận rộn.
Hạ Thanh Tiêu nhận danh sách, liếc qua một lượt: “Những cửa hàng này——”
“Đều là của ta.”
Tay Hạ Thanh Tiêu khẽ run, im lặng hồi lâu.
“Hạ đại nhân?”
“À, được. Khấu cô nương muốn khi nào có kết quả?”
“Không vội, trước Tết là được.”
Tết cũng đã sắp tới.
Sau khi Hạ Thanh Tiêu rời đi, Tân Hựu quay về sân đông.
Giáng Sương đứng canh cửa, bên trong Hồ chưởng quầy và Lưu Chu vẫn đang chìm đắm trong núi bạc, Tiểu Liên thì bận rộn hỗ trợ.
Còn Phương ma ma—
Tân Hựu bước vào liền thấy Phương ma ma đang lau nước mắt.
“Vú Phương sao lại khóc rồi?” Nàng tiến lại gần hỏi.
Phương ma ma vội lau nước mắt, vẻ mặt xúc động: “Lão nô vui mừng, thật sự là vui mừng…”
Bà bị phủ Thiếu Khanh đuổi ra ngoài, phải về sống ở điền trang, không bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay.
“Nếu phu nhân mà biết được, chắc chắn sẽ mừng lắm.” Nước mắt trong mắt Phương ma ma lại chực trào ra.
Đối với phu nhân mà nói, việc cô nương có thể bình an trưởng thành, lại có một phần hồi môn thể diện để xuất giá, đã là điều hạnh phúc nhất.
Nhớ lại cảnh phu nhân trên giường bệnh giao phó Tân Hựu, Phương ma ma không khỏi chua xót, chắp tay lại lẩm bẩm: “Phu nhân, cô nương giờ đã lớn khôn, có tiền đồ, người có thể yên lòng rồi…”
Tân Hựu quay mặt đi, len lén lau khóe mắt đỏ hoe.
Chiều tối hôm đó, Hồ chưởng quầy và Lưu Chu dìu nhau ra sân tây để ăn cơm.
Sân tây nối liền với xưởng in sách, đa phần nhân viên của Thanh Tùng Thư Cục đều ăn ngủ tại đây.
“Chưởng quầy, trông ông mệt mỏi quá, đằng trước lại bận lắm sao?” Quản sự Triệu thắc mắc hỏi.
Dù Họa Bì vẫn còn rất nổi tiếng, nhưng do không in thêm sách, mà tác phẩm mới của Tùng Linh tiên sinh cũng chưa ra mắt, mấy ngày nay công việc của thư cục khá ổn định, chẳng có gì gọi là bận rộn.
Hồ chưởng quầy đến sức để xua tay cũng không có, chỉ đáp: “Đừng hỏi nữa, ăn cơm đi.”
Đĩa bánh bao trắng như tuyết vừa được dọn lên, Hồ chưởng quầy thoáng chốc lại liên tưởng tới những thỏi bạc nguyên bảo. Đôi đũa cầm không vững liền rơi xuống bàn.
“Chưởng quầy, ông làm sao thế?”
Hồ chưởng quầy nhìn sâu vào mắt quản sự Triệu, đột nhiên hỏi: “Triệu huynh đệ, ngươi có bao giờ nhìn thấy bạc mà cảm thấy sợ chưa?”
Quản sự Triệu ngây người, đưa tay sờ trán Hồ chưởng quầy.
Xong rồi, xong rồi, lão Hồ hình như điên mất rồi!
Trong ánh nến của gian phòng sân đông, Tân Hựu gọi Tiểu Liên đến gần.
“Cô nương có gì căn dặn?” Tiểu Liên vẫn còn phấn khích đến mức đôi mắt sáng lấp lánh.
Tân Hựu lật tay, đặt hai chiếc tiểu chương lên mặt bàn.
“Hai chiếc tiểu chương này, một là của Cẩm Sinh ngân trang, một là của Bảo An ngân trang, tổng cộng có thể rút ra bốn mươi vạn lượng bạc.”
Tiểu Liên đứng đơ như tượng, hoàn toàn không hiểu cô nương nói chuyện này với mình là có ý gì.
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.