Ngày hôm sau.
A Vi dậy từ rất sớm, hoặc cũng có thể nói rằng cả đêm nàng chưa từng ngủ say.
Văn ma ma không có ở đó, nên A Vi ngủ cùng với Lục Niệm, hai mẹ con nằm sát bên nhau.
Lục Niệm ngủ không yên giấc.
Cũng không hẳn là gặp ác mộng, chỉ là cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê, liên tục trở mình.
A Vi lo lắng, chỉ cần nghe chút động tĩnh liền lập tức tỉnh dậy, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của Lục Niệm.
Đến gần sáng, Lục Niệm mới ngủ được sâu giấc.
Không lâu sau, A Vi nhẹ nhàng rời giường, khoác thêm áo ngoài, dặn dò Thanh Âm trông coi Lục Niệm rồi tự mình quay về phòng rửa mặt chải đầu.
Trong bếp nhỏ, Mao bà tử đang hầm canh.
Ngoài sân, đám nha hoàn cố gắng làm việc nhẹ nhàng để tránh gây tiếng động. Mùi thơm từ bếp lan tỏa khắp nơi khiến bụng ai nấy đều réo lên vì đói.
Thơm quá…
Chỉ nhìn bề ngoài, đây quả thực là một buổi sáng vô cùng bình thường.
Ngoại trừ Cô phu nhân hôm nay dậy muộn hơn thường lệ, thì chẳng có gì khác biệt.
Huống hồ, Cô phu nhân vốn sống tùy hứng, xưa nay cũng không phải người ngày nào cũng dậy đúng giờ, ngủ đúng giờ.
Thế nhưng, sự bình thường ấy bỗng chốc tan biến khi Văn ma ma trở về phủ, như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng, gây nên tiếng động lớn cùng những gợn sóng lan tỏa khắp nơi.
“Bà vừa nói gì cơ?” Lục Tuấn nhất thời nghĩ mình nghe nhầm.
Hôm nay Lục Chí không phải lên thư viện, sáng sớm đã ra sân tập quyền cước.
Trước Tết, hắn từng đánh nhau một trận. Sau Tết, hắn bái sư học tập, chuyển sang thư viện mới. Tổ phụ cũng mời thầy về dạy hắn những bài quyền cơ bản. Không cầu sau này có thể dẫn binh đánh trận, chỉ mong ít nhất hắn không chịu thiệt thòi khi giao tiếp ngoài đời.
Lục Chí bắt đầu luyện võ ở độ tuổi này quả thực rất vất vả, nhưng bản thân hắn có chí tiến thủ, dù miệng than khổ nhưng chưa bao giờ lười biếng.
Tang thị xót con, lại không muốn thấy Lục Tuấn mãi chìm đắm trong nỗi thất vọng sau khi chân tướng của Tằng thị bị vạch trần. Nàng bèn dịu giọng khuyên nhủ, để Lục Tuấn cổ vũ con trai.
Hai cha con cùng nhau tập luyện.
Lục Tuấn đã ngoài ba mươi, dĩ nhiên không thể luyện ra thành tựu gì, nhưng đứng tấn, đánh vài bài Ngũ cầm hí thì vẫn tốt cho sức khỏe, hoàn toàn không có hại.
Vì vậy, mỗi khi Lục Chí ở nhà, hai cha con thường tập luyện thêm một chút, bữa sáng cũng dùng muộn hơn bình thường.
Khi Văn ma ma đến báo tin, ba người họ vẫn đang ngồi quanh bàn ăn sáng.
Nghe Lục Tuấn truy hỏi, Văn ma ma mặt không đổi sắc, chậm rãi lặp lại từng chữ:
“Đêm qua, Tằng lão thái thái qua đời rồi.”
Tay Lục Tuấn khẽ run lên, đôi đũa trượt khỏi tay, viên bánh bao rơi trở lại bát, nước canh nóng bắn cả lên mặt và mí mắt ông.
Hắn không buồn lau đi, chỉ lẩm bẩm:
“Qua đời? Thật sự là bệnh mà mất sao?”
Lục Chí há miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tang thị trừng mắt ra hiệu, đành ngậm miệng đầy vẻ bực bội.
Tang thị hít sâu một hơi.
Có thật là do bệnh mà mất không?
Phu nhân Hầu gia qua đời, chuyện lớn như vậy, người quản lý điền trang lẽ ra phải lập tức chạy về báo tin, thậm chí trời chưa sáng đã phải chờ sẵn ngoài cổng thành, vừa mở cổng là lao ngay đến phủ báo tin.
Thế mà giờ đã qua nửa buổi sáng, chẳng thấy bóng dáng người quản lý đâu, chỉ có Văn ma ma đến báo tin.
Điều đó có nghĩa gì, chẳng cần hỏi cũng rõ.
Tang thị không truy hỏi thêm, ánh mắt lại dừng ở cách xưng hô của Văn ma ma: “Tằng lão thái thái”.
Đại cô nương xưa nay luôn gọi thẳng là “Tằng thị”.
Đối với A Vi, lúc thì gọi là “Tằng thị”, lúc thì “Phu nhân Hầu gia”, tùy vào tâm trạng và hoàn cảnh.
Còn Văn ma ma thì trước giờ vẫn luôn tuân thủ quy củ, gọi là “Phu nhân Hầu gia”. Vậy mà hôm nay lại gọi là “Tằng lão thái thái”, đây là lần đầu tiên.
Tang thị cố ý hỏi:
“Ma ma đang nói đến Phu nhân Hầu gia?”
Văn ma ma mặt không biểu cảm, thản nhiên đáp:
“Trên hưu thư đã có dấu tay, vị Tằng lão thái thái ấy không còn là Phu nhân Hầu gia của phủ Định Tây Hầu nữa.”
Lời này vừa dứt, đừng nói Lục Tuấn sững sờ, ngay cả Lục Chí cũng không kìm được thốt lên:
“Hả?”
Nhưng vừa nói xong, Lục Chí liền sực nhớ ra—người ta đã qua đời rồi, việc còn có phải là Phu nhân Hầu gia hay không thì có quan trọng bằng mạng sống không?
Tang thị đưa tay day thái dương, hỏi tiếp:
“Hưu thư ở chỗ Đại cô nương?”
“Đúng vậy,” Văn ma ma đáp.
Tang thị lại hỏi:
“Vậy Hầu gia và Tằng lão thái thái hiện đang ở điền trang, chờ xử lý hậu sự sao?”
“Đúng thế,” Văn ma ma liếc nhìn Lục Tuấn rồi lại quay sang Tang thị, “Tuy không còn là người của phủ Định Tây Hầu, nhưng dù gì cũng là mẫu thân ruột của Nhị lão gia. Tằng gia bây giờ cũng chẳng còn ai, chuyện hậu sự vẫn phải dựa vào Nhị lão gia lo liệu.”
Nghe đến đây, Tang thị thầm thở dài một tiếng.
Xem ra, Đại cô đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng từ trước.
Văn ma ma chỉ đến để thông báo một tiếng mà thôi.
Tang thị liền nói:
“Cũng đúng là đạo lý ấy.”
Nàng lập tức sai Diêu ma ma sang xem tình hình.
Không lâu sau, Lục Trì vội vã chạy đến, dù khoảng cách không xa nhưng hắn đã đổ đầy mồ hôi.
Giản thị chạy theo sau, vừa vào phòng đã vội nhìn Tang thị gật đầu, vẻ mặt đầy khó xử và bất an.
“Mẫu thân qua đời rồi ư?” Lục Trì hỏi dồn, “Còn chuyện hưu thư là sao?”
Văn ma ma nhìn chằm chằm vào Lục Trì, chậm rãi thốt từng chữ:
“Gia nô cho rằng, Nhị lão gia hẳn đã sớm đoán được điều này.”
Hô hấp của Lục Trì chợt nghẹn lại.
Đương nhiên hắn đã từng nghĩ tới.
Ngay khi hắn cầu xin đại tỷ nương tay nhưng bị cự tuyệt, hắn đã biết sớm muộn cũng có ngày này.
Chỉ là, hắn không ngờ rằng—lại đến nhanh như vậy.
Nhanh đến mức, hôm qua người của Tằng gia vừa bị Trấn phủ ty bắt đi, hôm nay đã…
Đại tỷ thậm chí không để hắn và mẫu thân có cơ hội nói lời từ biệt.
Bên cạnh, Lục Tuấn vốn đang ngơ ngẩn bỗng ngẩng phắt đầu lên, như thể vừa chợt hiểu ra điều gì:
“Ma ma… bà từ bên ngoài trở về?”
Không đợi Văn ma ma trả lời, hắn lại gấp gáp hỏi tiếp:
“Bà trở về từ điền trang, cho nên… cho nên…”
Những lời phía sau, hắn không thể thốt thành câu.
Bởi vì đáp án đã rõ ràng, khắc sâu trong đầu—rõ ràng đến tàn nhẫn.
Những người khác trong phòng đều hiểu rõ, chỉ có Lục Chí là phản ứng chậm hơn, nhưng khi thấy ánh mắt phức tạp của trưởng bối, hắn cuối cùng cũng hiểu ra.
Hắn vẫn đang suy nghĩ về sự “nặng nhẹ” trong lòng, giờ phút này chẳng còn tâm trí phân biệt đúng sai nữa, trong đầu chỉ hiện lên những lời mà biểu tỷ từng nói.
Về tổ mẫu nhà họ Bạch.
Về những ngày tháng của biểu tỷ và cô mẫu ở đất Thục…
“Phụ thân…” Lục Chí buột miệng, “Biểu tỷ bọn họ…”
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không thể ghép thành câu, chẳng thể diễn đạt trọn vẹn.
Lục Tuấn lại chẳng bận tâm lắng nghe.
Hắn bỗng nhiên bật dậy, lao thẳng ra ngoài.
Tang thị ở bên cạnh, hay Lục Trì đang sững sờ, chẳng ai kịp ngăn Hắn lại.
Lục Tuấn cúi đầu, chạy thẳng vào Xuân Huy Viện.
A Vi thấy Hắn ta đến liền hiểu ngay rằng Văn ma ma đã báo tin.
Nàng bước lên đón, lạnh nhạt nói:
“Mẫu thân ta vẫn chưa dậy, cữu có chuyện gì thì đợi người tỉnh rồi hãy nói.”
“Chưa dậy?!” Lục Tuấn sải bước muốn xông thẳng vào trong, “Chuyện lớn như vậy, sao tỷ ấy có thể ngủ yên được?”
A Vi lập tức kéo tay áo Hắn ta, chặn lại:
“Đêm qua ngủ không ngon, ban ngày cần bù lại chút.”
“Tỷ ấy đã giết người rồi, làm sao có thể ngủ ngon được?” Lục Tuấn nghiến răng, nhưng cũng không giằng co quá mạnh, chỉ đè nén cơn giận, hạ giọng gắt lên:
“Sao có thể? Sao tỷ ấy có thể? Tỷ ấy chẳng phải hận nhất… hận nhất người đó sao? Sao lại có thể giống người đó, cũng đi giết người?”
A Vi lạnh lùng hỏi lại:
“Giờ đại cữu mới biết giết người là sai à?”
“Khi nào ta từng nói giết người là đúng?” Lục Tuấn cãi lại, “Ta chỉ nói tỷ ấy không nên…”
Chát!
Tiếng cửa sổ bị đẩy mạnh vang lên.
Lục Niệm tóc xõa rối bời, chỉ mặc trung y, đứng ngay trước khung cửa sổ, đôi mắt phượng sắc lạnh quét thẳng về phía Lục Tuấn:
“Ta không nên làm gì?”
Lục Tuấn nghe tiếng, quay đầu lại, sững sờ nhìn nàng.
Đúng lúc này, Lục Chí cũng vừa chạy tới.
Hắn thấy A Vi, hai tay nắm chặt thành quyền, vành mắt đỏ hoe.
A Vi liếc nhìn hắn một cái.
Hắn nghẹn ngào nói:
“Ngươi… giết gà thì giết đi… đừng… đừng…”
A Vi khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Những người khác cũng lần lượt kéo tới.
Ánh mắt Lục Niệm lạnh lùng quét qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Lục Trì:
“Người còn đang ở điền trang, ngươi đi lo liệu hậu sự đi.
Hưu thư ở chỗ ta. Bà ta không được vào từ đường nhà họ Lục, cũng không hưởng hương hỏa nhà họ Lục. Ngươi tự tìm nơi mà chôn cất, muốn dâng hương, muốn bái lạy thế nào thì tùy ngươi.
Ta từng nói rồi, bà ta là mẫu thân ruột của ngươi, lòng hiếu thảo của ngươi là chuyện đương nhiên.
Đợi đám người nhà họ Tằng bị xử trảm, nếu ngươi muốn thu nhặt xác bọn họ, cũng là việc của ngươi.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Lục Tuấn:
“Còn ngươi? Ngươi có muốn đi không?”
Lục Tuấn há miệng, nhưng không thốt nổi một lời.
Thù giết mẹ, ân dưỡng dục ba mươi năm—nếu có thể dùng vài câu nói là rõ ràng, thì cần gì phải giằng xé đến thế?
Bách thiện hiếu vi tiên (trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu).
Lục Tuấn luôn tin tưởng vào điều đó.
Hắn đã hiếu thuận suốt ba mươi năm, đến một ngày nhận ra mình đã dốc lòng hiếu kính sai người—thù hận là thật, ân dưỡng cũng là thật.
Trong nhà có ba tỷ đệ, đại tỷ luôn ôm hận, chưa từng nhận ân dưỡng của kế mẫu; nhị đệ là con ruột của kế mẫu, tình thân và công dưỡng dục đều rõ ràng; chỉ có Hắn, bị kẹt giữa hai bờ vực—bên nào cũng là vực thẳm.
Suốt thời gian qua, nội tâm Hắn luôn rối bời.
Đối xử với Tằng thị như đại tỷ? Hắn không làm được tàn nhẫn như thế.
Tiếp tục hiếu thuận như xưa? Càng không thể.
Trong lúc Lục Tuấn còn do dự, tiếng cười khinh bạc của Lục Niệm vang lên.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Tiếng cười ấy khiến da đầu Hắn tê dại.
“Đúng vậy,” Lục Tuấn hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững tâm trí đang chao đảo, nói rõ ràng:
“Ta biết ngươi hận bà ta, ngươi hận là đúng.
Không chỉ bà ta, cả nhà họ Tằng—ba mươi năm qua, những tổn thương mà họ gây ra cho nhà họ Lục, từ mạng sống của mẫu thân ta, cho đến những khoản tiền bạc không đếm xuể—tất cả đều là lý do để ngươi hận bà ta, vạch trần tội ác của bà ta.
Ngươi muốn phụ thân hưu bà ta, muốn mọi tội ác của bà ta bị phơi bày dưới ánh sáng, chỉ là trước đây e ngại Tằng Thái Bảo nên chưa làm được.
Bây giờ nhà họ Tằng đã sụp đổ, bà ta không còn chỗ dựa, bị giam giữ chặt chẽ ở điền trang.
Chuyện bà ta giết hai mạng người, thậm chí Hoàng thượng cũng đã biết—mục đích của ngươi đã đạt được một nửa rồi. Ngươi không nên chờ phụ thân trở về sao?
Dù gì cũng là phụ thân hưu bà ta, sao ngươi lại tự mình ra tay?
Hưu thư thì thôi đi, đằng này ngươi còn… ngươi còn…
Ngươi làm vậy để làm gì chứ?!”
Lục Niệm lại bật cười khinh miệt, không thèm để ý tới ông ta, xoay người rời khỏi cửa sổ.
Lục Tuấn không nói nổi nàng, bèn quay sang nhìn A Vi:
“Cả ngươi nữa, ngươi mới bao nhiêu tuổi? Sao lại…”
Đứa cháu gái này, đôi tay của nó có thể xuống bếp, có thể giết gà, nhưng sao lại có thể…
Đại tỷ vốn đã điên cuồng như thế, sao lại để con gái mình cuốn vào những chuyện này?
A Vi mím chặt môi, giọng điềm tĩnh:
“Ta cũng cảm thấy mẫu thân không nên tự mình ra tay.”
Lục Tuấn ngẩn người, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn nàng.
A Vi chậm rãi nói tiếp, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn vẻ châm chọc:
“Đáng lẽ nên đưa Tằng thị tới quan phủ, để bà ta quỳ trước công đường, quan phủ thẩm vấn tội giết người, giam vào đại lao chờ tam ti phê chuẩn án tử.
Rồi bà ta sẽ bị lôi ra pháp trường, trên đường đi bị dân chúng vây xem, ném vào mặt nào trứng thối, nào rau củ hỏng, chỉ trỏ chửi rủa. Đến lúc chém đầu, đầu rơi vào thùng gỗ, máu chảy lênh láng đầy đất.
Chưa kịp để cữu thu nhặt xác, đám người cầm bánh bao đã chen lấn lao tới nhúng máu—máu ấy sẽ trở thành bánh bao máu, mang về cho người ta ăn.”
Sắc mặt Lục Tuấn tái nhợt.
Không chỉ ông ta, những người khác cũng trầm mặc, mặt mày xám xịt.
A Vi tiếp tục, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:
“Đại cữu cam tâm sao? Có thể chấp nhận được không?”
“Mẫu thân ta không thể, và cũng không muốn chấp nhận điều đó!
Dù đã bị hưu, bà ấy từng là Phu nhân Hầu gia.”
“Tằng thị có thể chịu nghìn đao băm vạn nhát, nhưng thể diện của phủ Định Tây Hầu không thể để bị chà đạp dưới chân thiên hạ!”
“Mẫu thân ta dù sống khổ sống cực, chưa từng quên mình mang họ Lục, chưa bao giờ cúi đầu trước ai, càng chưa từng để kẻ nào bẻ gãy lưng mình!”
Đó là lý do vì sao, một Lục Niệm đầy kiêu hãnh không thể hòa nhập với gia đình nhà họ Dư.
Nàng không xuôi theo dòng chảy, cũng chẳng trở nên tê liệt vô cảm.
Chưa từng luyện võ, nhưng vẫn tự mình mở ra một con đường nhuốm máu.
“Để Tằng thị chết trên pháp trường, không làm được. Để bà ta sống lay lắt tiếp, càng không thể.”
Giọng A Vi bỗng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe:
“Bà ta chỉ có thể ‘bệnh cố’ mà chết ở điền trang.”
“Việc tiễn một người xuống hoàng tuyền, ba mươi năm vợ chồng, ngoại tổ phụ ta không thể làm được; huyết thống mẫu tử, nhị cữu không thể làm được; vậy thì sao? Đại cữu có thể làm được không?”
“Ngoài mẫu thân ta, còn ai có thể?”
“Trong lòng bà ấy, máu chảy chẳng ít hơn ai. Dưới chân bà ấy, những con dao nhọn đâm vào da thịt nhiều không kể xiết!
Ta không ở bên cạnh bà ấy, bà ấy còn biết trông cậy vào ai? Là đại cữu, hay là ngoại tổ phụ?”
Lục Tuấn không thốt nổi lời nào.
Lý lẽ chính là như vậy.
Hắn hiểu hết, thậm chí còn có thể cảm thông.
Một cơn mệt mỏi và đau đớn cuộn trào từ sâu thẳm trong lục phủ ngũ tạng, khiến Lục Tuấn không kìm được mà khụy xuống, nghẹn ngào:
“Ta không nói là phải làm thế, chỉ là… chỉ là cảm thấy mẫu thân con…”
A Vi lạnh nhạt hỏi:
“Cảm thấy bà ấy quá tàn nhẫn?”
“Bà ấy làm thế cũng là giết người. Đối với nhị đệ, chẳng khác nào trở thành kẻ thù giết mẹ.”
Lục Tuấn cố gắng diễn đạt rõ suy nghĩ của mình, giọng đầy run rẩy:
“Chẳng lẽ sau này, giữa bà ấy và nhị đệ cũng phải sống chết không đội trời chung sao?
Bà ấy như vậy… ta không còn nhận ra bà ấy nữa…”
A Vi bật cười, nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào:
“Đại cữu từng nhận ra ai chưa?
Đại cữu có từng hiểu Tằng thị không?
Đại cữu cũng chưa từng hiểu mẫu thân ta.”
Lục Tuấn bật khóc không thành tiếng.
Bóng dáng Lục Trì cũng chao đảo, hắn khàn giọng hỏi A Vi:
“Mẫu thân ta… bà ấy mắc bệnh gì…”
A Vi quay đầu nhìn hắn.
Không vòng vo, không che giấu, nàng thẳng thừng đáp:
“Trúng độc mãng thảo.
Bà ta chết như thế nào, cũng giống hệt cách ngoại tổ phụ ta đã chết năm xưa.”
Nước mắt Lục Trì rơi lã chã.
Hắn đưa tay lau mặt, quay lưng đi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn chảy.
Tang thị lặng lẽ nhìn vào ô cửa sổ trống rỗng, ánh mắt long lanh.
“Qua đời vì bệnh có muôn vàn cách giải thích, nhưng đại cô đã chọn con đường dứt khoát nhất.
Không lạ.
Đó chính là điều mà đại cô sẽ làm.
Dù có là dao núi hay lửa biển, nàng ấy luôn không hối tiếc mà dấn thân.
“Thế tử quả thực chưa từng hiểu đại cô.” Tang thị khẽ thở dài.
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Lục Tuấn ngẩng đầu, mơ hồ nhìn vợ mình.
Tang thị lạnh nhạt nói tiếp:
“Tỷ ấy lặng lẽ làm xong mọi chuyện, suy tính chu toàn… cũng chỉ vì thế tử ngài thôi!”
Nói xong câu ấy, nàng xoay người bỏ đi.
Nếu đợi Hầu gia trở về rồi mới thương lượng, đến lúc phải đưa ra quyết định, hai huynh đệ họ sẽ làm thế nào?
Cản hay không cản?
Khuyên hay không khuyên?
Biết trước mọi chuyện và chỉ được thông báo sau khi mọi sự đã rồi—áp lực tâm lý hoàn toàn khác biệt.
Rõ ràng, Lục Tuấn không phải kẻ có thể gánh vác nổi áp lực ấy, luôn bị giằng xé giữa ân và thù.
Tang thị nghĩ, dù đại cô có hận hắn ta thế nào, coi thường ra sao, cuối cùng vẫn nương tay—chỉ vì họ cùng chung dòng máu.
Sự huyên náo trong Xuân Huy Viện lại trở về yên tĩnh.
Lục Tuấn thất thần rời đi.
Văn ma ma ở lại giúp Lục Trì và Giản thị sắp xếp hậu sự.
Chỉ còn Lục Chí ở lại.
A Vi vào bếp nhỏ chuẩn bị bữa sáng.
Lục Chí lặng lẽ đi theo.
Vừa bước vào, hắn đã thấy Mao bà tử lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói chuyện với A Vi:
“Cô phu nhân khổ quá, trong lòng bà ấy thật sự rất khổ!”
A Vi chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Lục Chí dè dặt tiến lại gần, nhỏ giọng:
“Ta vừa nãy… chưa nói hết.”
“Vậy ngươi nói tiếp đi.” A Vi đáp, tay vẫn bận rộn với dao thớt.
Lục Chí ngập ngừng, ánh mắt dừng lại trên đôi tay đang bận rộn của nàng, môi mím chặt:
“Tỷ… giết gà thì giết gà đi.
Đừng… đừng làm chuyện như thế nữa.”
“Trong thoại bản có nói…”
Hắn lí nhí, như sợ ai đó nghe thấy:
“Sẽ… sẽ nghiện đấy.
Nếu tay tỷ nhàn rỗi quá thì giết gà đi.
Ở điền trang còn nhiều gà lắm…”
A Vi không nhịn được bật cười khúc khích.
“Ngươi đọc thoại bản gì thế?” Nàng liếc nhìn Lục Chí, cười nhạt:
“Giết người chưa chắc sẽ nghiện, nhưng giết người nhất định sẽ có dục vọng.
Ngươi nhìn Tằng thị mà xem, bà ta giết người vì lòng tham lam, vì đố kỵ.
Còn mẫu thân ta thì vì hận thù.
May mắn thay, giờ đây bà ấy không còn ai khác để mà ‘hận đến mức muốn giết’ nữa.”
Lục Chí trầm ngâm suy nghĩ.
A Vi múc mì xong, bưng trở lại gian chính.
Lục Niệm đã rửa mặt chải tóc gọn gàng, ngồi bên bàn, chống cằm, ánh mắt vô định như lạc vào cõi xa xăm, thần sắc uể oải.
A Vi chẳng lấy làm lạ trước trạng thái này của nàng.
Hai năm qua, mục tiêu duy nhất chống đỡ tinh thần Lục Niệm đã hoàn thành.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nàng mất đi phương hướng để tiếp tục bước tiếp.
Tuy nhiên, có những việc nhất định phải làm, phải tự tay làm, mới có thể thực sự thoát khỏi những cơn ác mộng trong quá khứ.
Những ngày sau đó, Lục Niệm không hề nhắc đến chuyện hậu sự của Tằng thị.
Chỉ có Văn ma ma và A Vi lặng lẽ trao đổi:
“Đã xử lý xong xuôi rồi, mọi thứ đều đơn giản, gọn gàng.”
A Vi hỏi thẳng:
“Lục Trì chấp nhận à?”
Văn ma ma điềm tĩnh đáp:
“Hắn đâu còn lựa chọn nào khác.”
Mưa xuân kéo dài nhiều ngày liền, kinh thành dần ấm lên.
Vụ án của Tằng gia cũng đã được Trấn phủ ty khép lại.
Sau bao ngày bận rộn, Thẩm Lâm Dục cuối cùng cũng có chút rảnh rỗi.
Gần trưa, hắn ghé vào Quảng Khách Lai, chào hỏi Ông nương tử rồi đi thẳng ra sau.
Ông nương tử vội gọi hắn lại, chỉ tay lên tầng:
“Cô nương không ở phía sau đâu, nàng và Cô phu nhân đang ở nhã gian.”
Thẩm Lâm Dục gật đầu cảm ơn.
Ông nương tử dẫn hắn tới một nhã gian trống, sau đó tiếp tục đi sâu vào hành lang dài, dừng lại trước cánh cửa cuối cùng, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Một lúc sau, A Vi mở cửa.
Ông nương tử hạ giọng thì thầm:
“Vương gia đến rồi, đang chờ ở gian quen thuộc.”
A Vi quay đầu liếc nhìn vào trong.
Bên trong có một chiếc trường kỷ, Lục Niệm đang ngủ say.
“Nhờ nương tử trông giúp một lát.” A Vi dặn dò, khép hờ cánh cửa, để lại một khe nhỏ cho Ông nương tử tiện quan sát.
Bên kia, Thẩm Lâm Dục nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần.
Khi A Vi bước vào, hắn ngẩng đầu nhìn, không khỏi nhíu mày:
“Dư Cô nương trông có vẻ rất mệt.”
A Vi cũng không vòng vo:
“Mẫu thân ta dạo này tinh thần không được tốt.”
Thẩm Lâm Dục khẽ nhướng mày.
Ban đầu hắn định nói rằng chuyện của Tằng gia đã kết thúc rồi, sao vẫn còn…
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt hiểu ra.
A Vi từng nói:
“Ta muốn để lại cho mẫu thân một điều để bà bận lòng.”
Trước đây, điều bận lòng ấy là sự thật đằng sau cái chết của Kim phu nhân, là sự tồn tại của Tằng thị.
Giờ thì điều đó đã không còn.
Nghĩ đến bệnh tình của Lục Niệm, Thẩm Lâm Dục cũng dễ dàng hình dung được nỗi lo lắng và mệt mỏi của A Vi.
“Vậy nên mới đến tửu điếm?” Hắn hỏi, “Phố Tây ồn ào náo nhiệt, có lẽ sẽ khiến Lục phu nhân thoải mái hơn phủ đệ tĩnh lặng?”
A Vi sững người, rồi mỉm cười nhẹ.
Đúng vậy.
Trước đây nàng từng chia sẻ điều này với hắn.
Thẩm Lâm Dục lại hỏi:
“Có hiệu quả không?”
“Cũng đỡ phần nào,” A Vi ngừng một chút, rồi khẽ nói:
“Hai năm nay, bà ấy đã khá hơn rất nhiều.
Ta tin rằng mẫu thân có thể bước ra khỏi bóng tối.
Bà ấy nhất định sẽ làm được.”
Cảm ơn bạn Phung Chi Quyen donate cho bộ Quang Âm Chi Ngoại 50K!!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé!
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal: lechamad@gmail.com
Momo: 0946821468
Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.